Mùng một đầu năm, Hạ lão gia từ chối khéo tất cả khách khứa, sau đó nói Hạ Toàn Hữu gọi điện cho Trương Thanh, bảo là muốn mời cơm, tất cả mọi người đều phải tới, bao gồm cả gia đình Quách Tiểu Niên.
Ông nói muốn tất cả mọi người tu họp lại với nhau, thật ra thì ông còn muốn nhân dịp để bày tỏ lòng cảm kích của mình với mọi người.
“Bảy Bảy em xem này, đây là xe hơi anh thích nhất đấy.
Anh cho em nhé?”
Quách Tiểu Niên đem mô hình xe hơi mới của mình tới trước mặt Bảy Bảy.
Bảy Bảy đã được tám tháng, có thể tự bò được nhưng không được xa lắm, khi bé không bò được nữa thì đặt mông ngồi bịch xuống đất, nghiêng người để không bị ngã và nhìn người ở trước mặt.
Quách Tiểu Niên đưa xe tới trước mặt Bảy Bảy.
Bảy Bảy nhìn một chút, hai con mắt mở to như đang nghiên cứu thứ đồ chơi trong tay mình.
“Bảy Bảy, đừng có chơi đồ của nó!” Man phi như tên lửa tới, mùi cháo trong chén trên tay bé đang còn thơm mùi sữa.
“Bảy Bảy, cái đó ăn không ngon đâu.
Em xem cái này đi, rất thơm rất ngon nhé, anh đút cho em, a nào~ “
“A~”
Bảy Bảy biết cái này, mấy người Quách Tĩnh Tĩnh đều dạy bé như thế, Man bảo bé há miệng bé liền ngoan ngoãn há to mồm, Man rất vui vẻ đút bé ăn một miếng.
Đút hết bát, quay ra thấy Quách Tiểu Niên đang phồng má không vui, Man đắc ý hừ một tiếng.
“Xem đi! Bảy Bảy thích ta, em ấy không thích mi đâu!”
Quách Tiểu Niên không phục nói: “Bảy Bảy đói bụng rồi nên mới ăn chứ còn lâu mới thích mi nhé! Mi tự tin quá rồi đó! Đưa đây, ta tự đút cho Bảy Bảy, không cần mi đút!”
Quách Tiểu Niên vừa nói vừa đưa tay muốn cướp chén nhỏ trong tay Man.
Man dĩ nhiên sẽ không cho.
“Không! Không cho mi đâu!”
“Cho ta!”
“Không cho!”
“Cho ta cho ta!”
“Không cho không cho!”
Hai đứa nhóc cãi nhau liên hồi, sau đó liền chuyển sang động tay động chân, có điều bây giờ hai nhóc đã có kinh nghiệm nên lúc động thủ chủ động cách bảy bảy một mét, chén nhỏ để dưới đất, cứ thể mi đấm ta đá, mi đẩy ta đánh.
Chờ tới khi những người lớn nghe được tiếng động chạy đến xem, kết quả thấy hai đứa nhóc đánh nhau cả buổi cũng chẳng thấy ai bị thương, mấu chốt là Bảy Bảy lại tự mình bưng chén khuấy cháo ở bên trong, mặc dù tự xúc ăn vẫn còn vương vãi ra đất nhiều, nhưng cái vẻ mặt như đang xem kịch hay kia là có chuyện gì thế?
“Bảy Bảy!” Mắt thấy bé đang xúc thìa đút vào lỗ mũi, Phương Hoài Minh vội vàng đưa tay ngăn cản.
“Quách Tiểu Niên! Con lại đánh nhau rồi, để xem mẹ có lột da con không nhé!” Lời này là Quách Tử Hoa nói, cô vừa dứt lời liền xắn tay áo lên.
Quách Tiểu Niên cũng thông minh, lập tức dừng đánh, xoay người chạy đi tìm Trương Thanh.
“Ông nhỏ, ông nhỏ cứu cháu với, mẹ cháu muốn đánh chết cháu rồi!”
“Man! Nếu con còn như vậy mẹ sẽ gọi điện bảo anh đón con về đó!” Đây là Hạ Vân Tuyết nói, trước kia cô sẽ không quát to lên với Man như thế, nhưng mà gần đây Man quả thực quá bướng bỉnh, hoàn toàn không kiểm soát được nữa rồi.
Man cũng có tuyệt chiêu, bé vừa chạy lên lầu vừa gào lên: “Cậu, mẹ cháu muốn đuổi cháu về nhà kìa!!”
Hạ Phạm Hành đang ở trong thư phòng bận rộn cả ngày nghe tiếng vang thì ngẩng đầu lên, trông hắn bất lực thực sự.
Hắn day day mi tâm rồi đứng dậy, đi ra khỏi phòng xem như thế nào.
Trong phòng khách là một trận hỗn loạn, Quách Tiểu Niên và Man cứ nhảy lên nhảy xuống như khỉ, còn Quách Tử Hoa và Hạ Vân Tuyết đang đuổi theo sau hai đứa nó mà nghiến răng nghiến lợi.
Quách Dực đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện với Hạ lão gia.Hạ lão gia đã có thể nói được mấy câu không rõ, nhưng mà vẫn phải nhờ Hạ Toàn Hữu ở phía sau “phiên dịch” giúp.
Thấy bọn trẻ đang kêu gào loạn cả lên ông cũng dừng nói chuyện, tầm mắt chuyển sang nhìn chằm chằm mấy đứa trẻ đang chạy loanh quanh, trên môi nở một nụ cười hiền hòa.
Phương Hoài Minh ôm Bảy Bảy.
Không biết có phải do số hay không mà con trai, cháu trai từ khi còn bé đã không quá thân thiết với Hạ lão gia, còn bây giờ chắt trai Bảy Bảy lại cực thích ông.
Bé nhìn thấy cụ thì giơ tay kêu i i a a, Phương Hoài Minh liền đặt Bảy Bảy lên đùi Hạ lão gia, bàn tay nhỏ nhắn ụ thịt của Bảy Bảy ôm lấy cánh tay ông chơi cực kỳ vui vẻ.
Quách Dực không biết nói câu gì mà lão gia tử lập tức cười tít cả mắt.
Hạ Phạm Hành nhìn cảnh tượng trước mặt, sự mệt mỏi vì làm việc trong một thời gian dài và tâm trạng nóng nảy cũng vì thế mà trở nên yên bình hơn rất nhiều.
Hắn đi xuống lầu, chào hỏi một tiếng với Quách Dực và Hạ lão gia.
Mặc dù mọi người đều đã nghỉ nhưng Hạ Phạm Hành phải gánh nhiều việc hơn ngày trước, bận bịu tới mức không có thời gian để ôm Bảy Bảy một cái tử tế.
Bảy Bảy cũng nhớ hắn, bé ngồi ở trên đùi lão gia, đưa tay về phía cha mình.
Hạ Phạm Hành ôm lấy bé, Bảy Bảy nắm lấy cổ áo lông của hắn, nhìn rất vui vẻ.
“A Tĩnh cùng ba đâu rồi ạ?” Hạ Phạm Hành hỏi.
“Đang ở trong bếp, thấy bảo là một mình đầu bếp làm không xuể nên đi giúp rồi.” Phương Hoài Minh cười một tiếng trả lời.
Hạ Phạm Hành nhíu mày: “Ba cũng đi sao?”
Nói đến đây, Quách Dực liền than thở, đỡ trán hữu khí vô lực nói: “Chú bảo Tử Chương đi trông rồi”.
Hạ Phạm Hành hình như cảm thấy rất hứng thú, hắn cười nói: “Cháu đi xem sao.”
Quách Dực vội vàng nhắc nhở một tiếng: “Nhớ che chở cho Bảy Bảy đấy, dao kéo không có mắt đâu”.
Hạ Phạm Hành hiểu ý gật đầu một cái, sau đó xoay người đi phòng bếp.
Hạ lão gia đầy tò mò, ông đã nghe câu “đao kiếm không có mắt”, nhưng “dao kéo không có mắt” là có ý gì?
Quách Dực bắt đầu kể cho Hạ lão gia nghe về kinh nghiệm của mình, sau đó chốt một câu, ngàn vạn lần đừng để Trương Thanh đụng vào “hung khí” là dao và kéo, thức ăn cháy đen đã là cực hạn của nhân loại rồi.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi vào phòng bếp, cũng may tình hình không có loạn cào cào như trong tưởng tượng.
Trương Thanh rất bận rộn nhưng cũng rất vui vẻ.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng nữ đầu bếp làm một nồi thức ăn.
Khoảng thời gian này nữ đầu bếp đó rất vui vẻ, Quách Tĩnh Tĩnh vừa biết nấu lại vừa biết ăn, món gì cậu đã từng ăn một lần, thiếu thừa mặn nhạt như thế nào cậu đều có thể nói ra được, bây giờ làm xong một món ăn bà liền đưa cho cậu nếm thử một miếng, là dê nướng, Hạ Phạm Hành cũng ngửi thấy mùi này.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy đi tới, Quách Tĩnh Tĩnh tay đang cầm dê nướng ăn, thấy Hạ Phạm Hành tới liền đút cho hắn ăn một nửa miếng còn lại, vừa hỏi: “Anh làm xong rồi à?”
Hạ Phạm Hành lắc đầu một cái, hắn nhai miếng thịt dê trong miệng, bỗng cảm thấy miếng thịt dê nướng này ngon hơn tất cả các miếng thịt dê khác hắn đã từng ăn.
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, cậu gắp thêm một miếng thịt thổi thổi rồi đút cho Hạ Phạm Hành.
“Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức mà làm việc.”
Hạ Phạm Hành vừa nhai thịt vừa bó tay.
Hắn lao động bằng trí óc chứ có lao động bằng chân tay đâu, cần sức làm gì?
Bảy Bảy ở trong ngực thấy ba đút cho cha hai miếng còn mình chẳng được miếng nào, cảm thấy như bị ngó lơ vậy.
Bé nghĩ nghĩ một chút, sau đó há to mồm với Quách Tĩnh Tĩnh: “A ~ “
Hành động này của bé làm cho nữ đầu bếp buồn cười lắm, nói liên tục: “Thằng cu này thông minh gớm!”
Quách Tĩnh Tĩnh cạn lời, cậu dùng ngón trỏ gõ gõ cái răng rửa của Bảy Bảy: “Mới có tám cái răng mà đã đòi ăn thịt dê rồi, thôi để lát nữa cho con uống canh dê nhé”.
Bảy Bảy cho rằng Quách Tĩnh Tĩnh đang đùa với mình nên cười khanh khách, tiếp tục há miệng: “A ~ ”
“Phì!” Trương Thanh cũng cười, y ngoắc ngoắc tay với é, “Bảy Bảy tới đây, ông ngoại có đường này!”
Hạ Phạm Hành chỉ thấy Trương Thanh làm việc chứ không biết y làm cái gì, vào lúc này nghe Trương Thanh nói như vậy thì vừa ôm Bảy Bảy tới chỗ y, vừa nhíu mày nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: Em chắc chắn có thể ăn không?
Quách Tĩnh Tĩnh nghiêm mặt: Tự anh xem rồi biết.
Kết quả, sau khi Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy tới thấy xong liền bật cười.
Trương Thanh không nấu không thái thức ăn được, nhưng nếu có máy bào sợi thì lại khác hoàn toàn.
Cà rốt sợi, củ cải trắng, dưa leo thái sợi, mầm đậu nóng, ngó sen, rong biển đang được bày ở trước mặt y trông vô cùng đẹp mắt.
Bây giờ y đang trộn cà chua với đường.
Ban đầu phải chần cà chua qua nước sôi, một mặt là để dễ bóc vỏ, mặt khác là vì cà chua sau khi nấu có độ bông, thích hợp cho trẻ con ăn.
Lúc Bảy Bảy tới, Trương Thanh cầm đũa có chấm nước cà chua, trên đầu đũa còn dính thêm vài hạt đường trắng.
Bảy Bảy há miệng ngậm đầu đũa mút mút, mùi vị ngọt ngào, trẻ con cực kỳ thích ăn, Bảy Bảy cũng không ngoại lệ.
“Như thế nào? Muốn ăn nữa đúng không? Ông nội làm đó nha” Trương Thanh nói với vẻ đầy tự hào.
Bảy Bảy cũng rất nể mặt y, ăn xong rồi thì cứ nhìn Trương Thanh, hai con mắt to tròn lóe lên như muốn nói: Cháu muốn nữa!
Trương Thanh đeo găng tay dùng một lần cho Hạ Phạm Hành rồi đưa một miếng cà chua cho hắn.
Bảy Bảy ôm lấy tay cha, rất thích thú gặm cà chua.
Nữ đầu bếp bưng dầu nóng xào hồng tiêu tới, kêu một tiếng: “A Thanh! Ngó sen!”
“Ờ!”
Trương Thanh đẩy Hạ Phạm Hành ra, bảo hắn mang Bảy Bảy đi xa một chút.
Y cầm lấy cái mâm để ngó sen thả hết vào trong máng nước, sau đó cũng lui về sau một bước.
Nữ đầu bếp đổ dầu cay lên ngó sen, một làn khói nóng bốc lên nghi ngút, dầu ớt nhỏ xuống những lát ngó sen vang lên tiếng tách tách.
Bảy Bảy nhìn nhưng không cảm thấy sợ, ngược lại còn thấy tò mò, bé không thèm cà chua nữa mà muốn lấy được ngó sen.
Trương Thanh bóp bóp bàn tay nhỏ của bé, nói: “Cái này cay lắm, Bảy Bảy không ăn được đâu.”
Hạ Phạm Hành cũng biết món đó Bảy Bảy không ăn được nên ôm bé qua chỗ Quách Tử Chương.
Quách Tử Chương đang tróc tỏi.
Anh cầm cái kẹp cạo lông lợn để bóc tỏi, bóc còn nhanh hơn khi bóc bằng tay nữa, đã thế còn không bị cay đầu ngón tay.
Dương Tuyền đứng ở bên cạnh, không giúp được gì mà chỉ biết quấy rối, lúc thì cướp tỏi trong tay anh, lúc thì lại cướp cái kẹp.”Nói! Cậu có về với tôi không thì bảo!”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
“Không đi.”
“Cậu… Cái đồ không có lương tâm! Lúc theo đuổi người ta thì cưng như hoa như trứng, lúc theo đuổi được rồi thì xem như cỏ dại ven đường!”
“Thôi đừng có đọc tiểu thuyết ngôn tình nữa đi, ban đầu IQ một trăm rưỡi mà giờ lên hẳn hai trăm năm rồi.
Với cả, tôi theo đuổi cậu lúc nào cơ?”
“Cậu! Quách Tử Chương cậu không phải là con người! Nếu hôm nay cậu không đồng ý thì tôi không cho cậu tróc tỏi đâu!” Y lại bắt đầu cướp kẹp của anh.
“Shhh!” Quách Tử Chương rít một hơi qua kẽ răng, anh lạnh mắt nhìn Dương Tuyền, “Có tin tôi cạo lông chỗ đó của cậu luôn không!”
Ở chỗ này dơ bẩn quá, Hạ Phạm Hành xoay chân, ôm Bảy Bảy quay lại.
Hai tên này không đứng đắn đàng hoàng chút nào, sau này để hai tên đó ít đụng vào Bảy Bảy thì hơn, không khéo lại dạy con trai của hắn thành tiểu lưu manh mất.
Sau lưng liền nghe thấy Dương Tuyền ủy khuất nói: “Tôi kệ đấy, cậu phải về với tôi.
Cậu không đi cùng tôi không dám về đâu.
Tôi mà về một mình ba tôi chặt đứt chân tôi mất.
Ông đây nghĩ xong rồi, dù ông có chết cũng phải kéo cậu chết cùng!”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một vòng chung quanh rồi lại nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt hắn nhìn cậu trông phá lệ ngọt ngào.
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ tai, bĩu môi trừng hắn một cái: Làm gì đó?
Hạ Phạm Hành cười tươi như ánh mặt trời: Vẫn là A Tĩnh của anh tốt nhất!
KẾT THÚC CHÍNH VĂN!
_______________________________
□ tác giả lời ong tiếng ve: (chỗ này mình edit qua nhé!)
Tới đây là NCCT đã kết thúc rồi! Bất tri bất giác viết cũng đã nửa năm, cảm ơn mọi người đã thích bộ truyện này.
Tôi cũng đã đọc comment, thật sự rất cảm ơn mọi người đã thích truyện của tôi, cảm ơn mọi người ~ Cuối cùng, hố mới “Tình nhân tốt nhất” mấy hôm nay đã chính thức được đăng dài kỳ rồi, mong mọi người hãy đón xem nhé ~ Tháng tám dự thi, hi vọng đến lúc đó mọi người sẽ ủng hộ~
Một lần nữa cảm ơn mọi người đã cùng tôi, cùng chính thê vượt qua nửa năm, yêu mọi người nhiều, moa moa ~ Nếu hứng thú thì có thể xem top comment nhé, sẽ có kinh hỷ đó —(_)(£_) tung hoa ~.