Nhà Có Chính Thê

chương 37: thật không biết xấu hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Quốc Phú từ chợ bán thức ăn trở lại, mặt nặng nề tâm sự. Trương Thị mới vừa nói chuyện điện thoại xong, gọi Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay tới giúp bà hái trái hồng, ống nói mới vừa buông xuống, Trương Quốc Phú ở cửa nhìn bà ánh mắt tràn đầy cổ quái.

"Sao thế?" Trương Thị một bên bưng điểm tâm lên, một bên hỏi Trương Quốc Phú.

Trương Quốc Phú đem thức ăn đặt ở một bên, đi tới kéo cánh tay Trương Thị hỏi: "Đoạn thời gian trước không phải mới coi mắt sao? Làm sao đã đính hôn rồi?"

Trương Thị nghe không hiểu, thấy lão lải nhải, trợn mắt lão nói: "Ai đính hôn? Ông gấp như vậy làm chi?"

Trương Quốc Phú trợn to mắt: "Còn có thể là ai, không phải là Tĩnh Tử sao? Tôi mấy ngày trước còn nghe bà cùng lão cách vách thương lượng cho Tĩnh Tử coi mắt, chẳng lẽ là giả?"

Trương Thị cầm chén đũa trong tay sửng sốt một chút, cho là mình nghe nhầm, lại hỏi một câu: "Ông nói ai?"

Trương Quốc Phú ghét bỏ chép miệng: "Tĩnh Tử a!"

"Tĩnh Tĩnh?" Trương Thị cũng ngây ngẩn, "Ai nói Tĩnh Tĩnh muốn đính hôn? Cùng ai? Tôi làm sao không biết?"

"Triệu A Mỹ đó, bà không phải để cho tôi đi chợ mua đồ ăn, kêu Tĩnh Tử ở lại ăn cơm trưa sao? Tôi vừa mới đi tới, một đống người quen xông ra chúc mừng, tôi còn buồn bực không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kết quả hỏi một chút mới biết, vợ Lưu người què Triệu Kim Hoa buổi sáng đi chợ, gặp ai cũng nói Tĩnh Tử muốn đính hôn với cháu gái cô ta, còn đi xem ngày để đính hôn rồi. Làm sao, bà cũng không biết chuyện này sao?"

"Tôi lúc nào nói định ngày xong rồi? Triệu Kim Hoa người này bị cái gì vậy?!" Trương Thị nghe xong lời Trương Quốc Phú, vô cùng tức giận, rầm một tiếng, chén đũa ném lên mặt bàn, mặt cũng hóa thành màu đen, "Cô ta không biết mình là nhà gái sao? Tôi còn chưa mời bà mai, cô ta ngược lại như muốn trèo lên ngồi trên đầu Tĩnh Tĩnh rồi, có nhà gái nào như vậy sao? Cô ta có còn thể diện hay không?"

Trương Quốc Phú kéo Trương Thị: "Bà nhỏ tiếng một chút, chớ bị người khác nghe thấy thì kẻo bị cười nhạo."

"Tôi sợ cái gì?" Trương Thị cười nhạt, "Tôi nào sợ người ta cười chê, chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, bị chê cười cũng là Triệu gia!"

Trương Quốc Phú vội vàng đáp lại: "Đúng đúng đúng, nhưng Triệu A Mỹ cô gái kia cũng không tệ lắm? Chuyện này không gánh nổi chính là chủ ý của Triệu Kim Hoa, cô gái kia chắc cũng không biết gì đâu, bà trước chớ làm lộ ra, làm ảnh hưởng danh tiếng con gái nhà người ta cũng không tốt."

Trương Quốc Phú lời này có lý, Trương Thị đối với Triệu A Mỹ vẫn rất thích, tạm thời cũng không nói gì nữa, bất quá chuyện này vẫn đủ bực mình, Trương Thị suy nghĩ một chút, nói: "Không được, tôi phải đến nhà Triệu Kim Hoa hỏi rốt cuộc chuyện này là cái gì!"

"Cũng đừng đi, Triệu Kim Hoa người này bà cũng không phải không biết, chuyện này bà định nói cái gì với cô ta? Hơn nữa Tĩnh Tử cũng lớn như vậy, cũng không phải là trẻ con, không thể chuyện gì cũng phải để bà bận tâm, chờ nó tới tôi nói với nó, để cho nó tìm cơ hộinói chuyện này với cô kia. Tóm lại sau này sống qua ngày cũng là hai người bọn họ, bây giờ hiểu rõ lẫn nhau cũng là chuyện tốt phải không?"

Trương Quốc Phú kéo cánh tay Trương Thị không thả, đàn bà đúng là thích gây rắc rối. Trương Thị đang vô cùng tức giận, Triệu Kim Hoa cũng là một người đầu óc không quá thông minh, cái này phải thật bình tĩnh, không thì sẽ hỏng chuyện.

Vừa vặn lúc này Quách Tĩnh Tĩnh đến, nếu không Trương Quốc Phú thật sự sợ kéo không được Trương Thị.

"Ông nội, bà nội, hai người đây là thế nào?"

"Tĩnh Tử, con tới thật đúng lúc, ông cùng bà nội đang có lời muốn nói với con, " Trương Quốc Phú nói xong, quay đầu rồi hướng Trương Thị chỉ, "Bà nhìn đi, cháu nó cũng đến rồi, chuyện này chúng ta hỏi ý Tĩnh Tử trước, nhân duyên hai đứa nó tốt biết bao, vạn nhất bị bà làm loạn, loạn đến không cứu vãn được, thật đáng tiếc a."

Lời này coi như đâm đúng chỗ trọng yếu, Trương Thị không muốn bởi vì mình mà hại tới cháu trai, không đi tìm Triệu Kim Hoa nữa, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nhu hòa nói: "Tĩnh Tĩnh, con tới đây, bà nội có lời muốn nói với con."

" Dạ, bà nội."

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới bên cạnh Trương Thị, Trương Thị kéo tay cậu, hai người ngồi ở một băng ghế dài. Trương Thị bóp bóp lòng bàn tay Quách Tĩnh Tĩnh hỏi: "Ăn điểm tâm chưa?"

"Ăn rồi ạ, bà nội chưa ăn sao? Nếu không bà vừa ăn vừa nói với con."

Trương Thị lắc đầu một cái: "Không gấp, bà trước nói chính sự với con, sáng sớm hôm nay, ông nội con đi chợ mua đồ ăn... Bà nếu không phải thấy A Mỹ không tệ, chuyện này bà khẳng định không thể để yên. Triệu Kim Hoa nói chuyện như cớt () vậy. Bà luôn cảm thấy kỳ quái, cô ta ngày hôm qua vô duyên vô cớ chạy tới nhà con nói chuyện kia có ý gì, nguyên lai là có cái tâm tư này. Người đàn bà này thật sự là không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ mà!"

() nguyên văn là "Triệu Kim Hoa nói chuyện như đ!t vậy" đó các cô à =))

Trương Thị lần này thật thật sự tức giận, bà rất ít khi chửi mắng ai, hôm nay cứ như vậy mắng Triệu Kim Hoa. Quách Tĩnh Tĩnh giúp Trương Thị thuận khí, cậu vốn ít lời, vào lúc này nghe cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Trương Quốc Phú ngồi một trên cái ghế nhỏ, nói với cậu: "Tĩnh Tử, chuyện này mặc dù là Triệu Kim Hoa không đúng, bất quá tình huống cô gái kia như nào còn chưa rõ, con nếu cảm thấy nó không tệ, vậy cũng có thể đính hôn. Con lớn như vậy, phải có chủ ý của mình, trốn tránh cũng vô ích, đi tìm cô ấy nói cho rõ đi."

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Con biết phải làm sao rồi, ông nội."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio