Buổi chiều hôm đó, Hạ Phạm Hành lợi dụng đặc quyền đặc biệt cho Quách Tĩnh Tĩnh làm kiểm tra. Bàng Chiêm Viên làm siêu âm B, đứa trẻ rất khỏe mạnh. Đó là lần đầu tiên hai người cha này đối mặt với tên tiểu tử kia, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn tốt, trong lòng cũng có chút kích động nhưng trên mặt vẫn còn coi là bình tĩnh, ngược lại là Hạ Phạm Hành. Đứa nhỏ nhỏ như mầm đậu ấy, nếu không phải Bàng Chiêm Viên chỉ ra hắn căn bản chú ý không được. Hết lần này tới lần khác Hạ Phạm Hành nhìn rất nghiêm túc, nụ cười ở khóe miệng làm cho người khác cảm thấy... Có chút ngu.
Trương Thanh đối với chuyện đàn ông mang thai cũng tương đối quan tâm, đoán chừng là do lo âu của bậc làm cha nên kéo ông Bàng ngồi ở một bên hỏi cặn kẽ, Dương Tuyền đi có chút chuyện sau một thời gian ngắn mới trở về. Trừ siêu âm B ra những kiểm tra khác đều là Hạ Phạm Hành phụng bồi Quách Tĩnh Tĩnh làm.
Bàng Chiêm Viên so với Hạ Phạm Hành không lớn hơn bao nhiêu, hai người ở chung một chỗ nói chuyện cũng tùy ý. Quách Tĩnh Tĩnh đối với phương diện này một chữ cũng không biết, tựa như một bảo bảo ngoan, Bàng Chiêm Viên muốn làm gì cậu thì làm, muốn sờ bụng vén áo lên, cơ bụng còn ở đây, một chút cũng không nhìn ra được là đang mang thai.
Hạ Phạm Hành thấy liền hỏi: "Không phải nói ba tháng là có thể nhìn ra chút ít sao? Như vậy có phải biểu lộ cho việc đứa nhỏ lớn lên chậm chạp?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghe không hiểu, cúi đầu nhìn cơ bụng mình, nhíu mày. Không rõ ràng giống như trước kia, không hài lòng. Bàng Chiêm Viên cười nói: "Đứa trẻ không có sao. Cha tôi đã nói qua với tôi, nam nhân mang thai không giống như phụ nữ, bụng sẽ không lớn khoa trương như họ. Nếu không em trai tôi năm đó cũng không tới nỗi lâu như vậy mới phát hiện, huống chi khi đó còn đang là mùa hè."
Hạ Phạm Hành nghe, lại hỏi: "Em ấy gần đây bụng không thoải mái, chắc là bụng hơi đau, có ảnh hưởng gì không?"
Bàng Chiêm Viên ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, đảo mắt nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cũng đang ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt có chút ngây ngô. Bàng Chiêm Viên trong lòng thở dài, lật một loạt kết quả kiểm tra trước mặt nói: "Nói chung là, nguyên nhân cảm thấy đau bụng chia làm sinh lý tính cùng bệnh lý tính. Bệnh lý tính một là mang thai ngoài tử cung, một là triệu chứng báo trước sinh non. Từ kết quả kiểm tra thì việc mang thai ngoài tử cung có thể loại bỏ."
Bàng Chiêm Viên lại hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Có xuất hiện tình trạng hạ thể ra máu không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mặt đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Không có."
"Ha ha." Bàng Chiêm Viên thân thiện cười, "Không sao, đây đều là hiện tượng bình thường, ừ... Có thể cậu còn chưa thích ứng được, có cái gì không thoải mái liền nói cho tôi, biết không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhẹ nhàng gật đầu, lần này thì hay rồi, cả mặt cả cổ đều đỏ như tôm luộc.
Hạ Phạm Hành nhìn cậu trong mắt ẩn chứa nhàn nhạt cưng chiều.
Bàng Chiêm Viên nói với Hạ Phạm Hành: "Lúc bảo bảo lớn lên ở trong bụng sẽ dẫn đến cảm giác đau đớn, theo bào thai lớn lên thì liên lụy đến giây chằng, có đau đớn nhẹ cũng rất bình thường."
Hạ Phạm Hành đối với vấn đề này vẫn rất nghiêm túc, nói: "Em ấy hẳn không phải là đau nhẹ đâu, tôi thấy sắc mặt em ấy mỗi khi đau đều thay đổi."
"Phải không?" Bàng Chiêm Viên vừa nghe lại lật một kết quả kiểm tra, vừa lật một bên hỏi: "Vậy đau tương đối lợi hại từ lúc nào?"
Lần này Quách Tĩnh Tĩnh trả lời rất nhanh: "Chạy nhanh, còn có lần trước đánh nhau với Hạ Phạm hành..."
"Đánh nhau?" Bàng Chiêm Viên lên giọng, quay đầu mặt đầy khiếp sợ nhìn hai người cha này. Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu, đúng vậy, đánh nhau đó. Hạ Phạm Hành đưa tay đỡ trán, thở dài.
Thời gian kế tiếp là thời gian bị bác sĩ phê bình. Bàng Chiêm Viên mặt nghiêm túc hung hăng mắng hai người một trận.
Cái gì "không chịu trách nhiệm", "thật sự là quá làm ẩu làm càng", "quá không giống" các loại, mắng tới mấy phút.
Hai người này cũng biết mình đuối lý, đánh không trả nói không lại. Thấy bọn họ thái độ coi như thành khẩn, Bàng Chiêm Viên cũng không tiếp tục nữa, cuối cùng vẫn là mặt đầy nghiêm túc nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Sau này không cho phép không có chừng mực như vậy nữa. Cậu bây giờ cũng làm ba rồi, rất nhiều chuyện cậu phải chú ý mới được. Cậu cũng không phải trẻ con, làm sao mà động chút lại động thủ đánh nhau? Trở về sau này đừng có mà làm loạn nữa đấy."
"Vâng." Quách Tĩnh Tĩnh thật ủy khuất.
"Không thể mang nặng."
"Đã biết." Bĩu môi rồi.
"Có thể không mang đồ thì đừng mang, đừng lấy những thứ từ chỗ cao."
"A?" Cậu còn định hái hồng cho bà đây. Mấy quả mọc cao hơn đầu, vừa to vừa đỏ, nếu mà không hái thì sẽ bị chim ăn mất.
"A cái gì mà a?" Bàng Chiêm Viên mặt tối sầm. Chẳng lẽ có ý kiến gì sao? Thật đúng là một chút tự giác cũng không có!
Quách Tĩnh Tĩnh thấy Bàng Chiêm Viên như vậy lập tức nín trở về, bất đắc dĩ "vâng" một tiếng.
Hạ Phạm Hành hơi choáng váng. Xem ra hắn lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm người này để đề phòng không chừng ngày nào đó xảy ra chuyện. Bây giờ nghĩ lại trước kia Hạ Phạm Hành còn cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đứa nhỏ này sinh mệnh thật đúng là thật ngoan cường, bị Quách Tĩnh Tĩnh dày vò như thế mà cứ bám trong bụng ba nó không rơi. Chắc... Phải là một đứa bé trai nhỉ? Con gái thường luôn yểu điệu hơn.
Bàng Chiêm Viên nói Quách Tĩnh Tĩnh xong, quay đầu nhìn về Hạ Phạm Hành há miệng. Không đợi y lên tiếng, Hạ Phạm Hành trước đã hạ thấp đầu: "Anh nói tôi cũng ghi nhớ, sau này nhất định sẽ chú ý."
Đều nói bóp trái hồng chọn trái hồng mềm mà bóp, trước bất luận thân phận Hạ Phạm Hành thế nào nhưng với khí tràng này, Bàng Chiêm Viên thật đúng là không nói được nữa. Trong miệng vòng một đường lại trở về trên người Quách Tĩnh Tĩnh quở trách một trận.
Nói càng về sau thấy đứa trẻ cúi đầu đều không dám ngẩng lên, bản thân cũng không nỡ nói nữa. Quách Tĩnh Tĩnh tuổi còn nhỏ, y nếu kết hôn sớm một chút thì Quách Tĩnh Tĩnh cũng không lớn hơn con y bao nhiêu, cuối cùng vẫn là thả mềm thanh âm nói một câu: "Nếu còn cảm thấy đau bụng, buổi tối lúc ngủ quay sang bên trái, chú ý nghỉ ngơi nhiều. Nhìn sắc mặt cậu cũng biết ngủ không được tốt cho lắm, có hiện tượng nhức đầu không?"
Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Bàng Chiêm Viên, há hốc mồm.
Bàng Chiêm Viên vừa thấy cậu như vậy cũng biết là có, lần này mặt đen như đít nồi, không để ý nhiều, cắn răng nghiến lợi nói với Hạ Phạm Hành: "Xem chừng cho kĩ, chớ tùy ý cậu ta, nuông chiều làm bậy! Tôi chưa từng thấy qua phụ nữ có thai nào mà ẩu như vậy!"
Hạ Phạm Hành thấy Bàng Chiêm Viên giận quá cũng không uốn nắn từ "phụ nữ có thai" của y, nín cười nhìn Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xem chừng em ấy."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, mặt cứng ngắc, bất quá không có biện pháp, ai bảo cậu đuối lý cơ chứ. Quyết định muốn đứa bé này mới phát hiện trước kia cậu quả thật làm không tốt lắm. Những thứ Bàng Chiêm Viên liệt kê ra không một cái nào cậu không phạm phải, nhưng mà tâm tình cậu vẫn không quá thoải mái. Cậu nhức đầu liên quan gì tới việc Hạ Phạm Hành nuông chiều hả?
Bởi vì để kiểm tra mà phải để bụng rỗng, sau khi một phen thương lượng qua Bàng Chiêm Viên giữ lại ở một đêm. Sau lúc ăn cơm tối cùng nhau, Dương Tuyền lái xe đưa ông Bàng đi về trước, lão nhân gia lớn tuổi luôn nhớ nhà.
Đối diện bệnh viện có một nhà khách. Hạ Phạm Hành sẽ ở đó thuê phòng cho cha con Quách Tĩnh Tĩnh và Bàng Chiêm Viên, chính hắn cũng ở lại.
Đưa người đến cửa phòng, Hạ Phạm Hành cũng không có ý muốn đi vào. Hôm nay đứa trẻ đã được giữ lại, quan hệ cá nhân giữa hắn và Quách Tĩnh Tĩnh làm sao đi nữa cũng sẽ không đứt. Hắn biết, có một số việc không thể quá gấp gáp.
Lúc sắp đi hắn vẫn nói với Quách Tĩnh Tĩnh một câu: "A Tĩnh, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng tôi có thể cùng em đối mặt."
Hắn đưa tay ra ôm Quách Tĩnh Tĩnh một cái, rất muốn ôm người vào trong ngực như vậy. Hạ Phạm Hành nhắm hai mắt, trước khi Quách Tĩnh Tĩnh phản kháng đã buông lỏng cánh tay, cười nói: "Đừng trò chuyện quá muộn với ba, nhớ đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
Từ cửa phòng Quách Tĩnh Tĩnh rời đi, Hạ Phạm Hành cũng không trở về phòng của mình mà là đi sang chỗ Bàng Chiêm Viên ở cách vách. Hắn có một số việc muốn tìm Bàng Chiêm Viên thương lượng một chút.
"Cho nên ý cậu là, thành lập ngành đặc biệt chuyên về đàn ông mang thai ở Tể Ninh?"
Bàng Chiêm Viên ngồi ở ghế salon kinh ngạc nhìn Hạ Phạm Hành ở đối diện. Bàn trà nhỏ thủy tinh trước mặt vẫn để hai li rượu đỏ Hạ Phạm Hành để cho người đưa tới. Bàng Chiêm Viên cũng biết người này đại khái là chuẩn bị nói chuyện với mình trong khoảng thời gian dài, bất quá y không nghĩ tới đề tài Hạ Phạm Hành cần nói cũng không phải là Quách Tĩnh Tĩnh. Cũng không thể nói như vậy, dẫu sao Hạ Phạm Hành có thể làm ra cái quyết định này phần lớn nguyên nhân vẫn là vì Quách Tĩnh Tĩnh đi.
Hạ Phạm Hành gật đầu: "Vâng, đối với chuyện đàn ông mang thai, mặc dù bên ngoài cũng không biết nhưng từ chuyện của Tĩnh Tĩnh và em của anh xem ra loại chuyện này có lẽ còn có rất nhiều. Bọn họ có lẽ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, không dám để người ngoài biết lại không biết xử lí như thế nào, thậm chí có người sẽ vì cái này mà đánh mất sinh mạng. Tể Ninh thành lập ngành dành riêng cho cái này sẽ có khả năng đảm bảo riêng tư lớn nhất cho họ. Ta sẽ không công khai chuyện này ra ngoài, tất cả nhân viên y tế tham gia đều phải kí kết hiệp nghị giữ bí mật, không được truyền ra ngoài."
"Vì đứa nhỏ Quách Tĩnh Tĩnh kia?"
"Có thể nói chín mươi phần trăm là vì em ấy, " Hạ Phạm Hành ngược lại cũng không giấu giếm. Hạng mục này dù sao cũng nhằm vào rất ít người, trước không nói có thể kiếm tiền hay không, có lẽ sẽ thua thiệt vốn cũng không nhất định. Hắn không phải nhà từ thiện nên cũng không cần phải ở trước mặt Bàng Chiêm Viên tạo dựng cái gì là hình tượng không vụ lợi vĩ đại, hắn chính là vì tư tâm.
Bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh đã quyết định giữ lại đứa trẻ, hắn không thể mỗi lần đều giống như hôm nay như vậy, lợi dụng quyền lợi bí mật đặc thù thay cậu tiến hành các loại kiểm tra khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình không giống như những người khác. Hắn hy vọng có một ngày Quách Tĩnh Tĩnh có thể thản nhiên mặt đối với chuyện này, hơn nữa hoàn toàn tiếp nhận.
Nếu muốn đạt tới hiệu quả như vậy thì phải để cho Quách Tĩnh Tĩnh biết, nam nhân mang thai mặc dù hiếm hoi nhưng không phải chuyện có một không hai, cõi đời này còn có rất nhiều người giống như cậu vậy, mọi người đều sinh hoạt rất tốt.
Huống chi, phụ nữ sinh con còn phải đi dạo xuống quỷ môn quan một lần, hắn không thể cho phép Quách Tĩnh Tĩnh lúc sinh con xuất hiện bất kỳ bất ngờ hoặc là sơ suất nào, hết thảy giai đoạn phải được chuẩn bị không thể có tí nào sai sót.
Bàng Chiêm Viên rất tán thưởng điểm này ở Hạ Phạm Hành. Cõi đời này y ghét nhất chính là kiểu người ở trước mặt nói một đằng ở sau lưng làm một nẻo, gặp chuyện liền giả bộ đáng thương, giả bộ người vô tội. Trầm tư trong chốc lát y liền trực tiếp hỏi: "Cậu hy vọng tôi làm gì?"
Hạ Phạm Hành cười một tiếng. Bàng Chiêm Viên là một người thông minh, nói chuyện với người thông minh có thể bớt đi rất nhiều chuyện phiền toái không cần thiết và thời gian giải thích."Chuyện này tôi không có cách nào ra mặt, cụ thể hạng mục này phải có một người phụ trách, hơn nữa còn phải có hiểu biết nhất định đối với phương diện này. Tĩnh Tĩnh đã sắp gần ba tháng, hạng mục này phải hoàn thành sớm, tôi không thời gian đi tìm một người cái gì cũng không biết, cho hắn thời gian thích ứng rồi tìm hiểu, cho nên tôi hy vọng..."
Bàng Chiêm Viên trong lòng gần như đã rõ. Hạ Phạm Hành hẳn là hy vọng y tới phụ trách công việc ở phương diện này, chẳng qua là lời kế tiếp của Hạ Phạm Hành khiến cho y câm nín.
Hắn nói: "Tôi hy vọng đến lúc đó anh sẽ làm viện trưởng Tể Ninh." Là viện trưởng, mà không phải là người phụ trách hạng mục.
Bàng Chiêm Viên hoảng sợ thiếu chút nữa đá lộn mèo lên bàn uống trà nhỏ, ly rượu đỏ từ trong tay y văng ra rơi trên bàn uống trà, màu sắc diễm lệ.
Tể Ninh mặc dù là bệnh viện tư nhân nhưng từ lâu đã phát triển vô cùng nhanh và mạnh, liên tiếp thành lập nhiều chi nhánh bệnh viện ở nhiều thành phố trong nước. Tuy nói lão chủ tịch sau khi qua đời, chủ tịch mới nhậm chức càng nghiêng về làm cái gì chắc cái đó nhưng điều này cũng làm cho danh tiếng Tể Ninh càng ngày càng tốt. Hôm nay Tể Ninh ở phương diện ngoại khoa ở trong nước đã là quyền uy, có thể đảm nhiệm chức viện trưởng của một bệnh viện đầy triển vọng như vậy đối với Bàng Chiêm Viên mà nói đúng là một cơ hội ngàn năm có một.
Bàng Chiêm Viên có chút khẩn trương nắm chặt tay vịn, cố gắng giữ được tỉnh táo, trầm giọng nói: "Tôi bất quá chỉ là một bác sĩ vô danh khám bệnh ở một xã nhỏ, nếu như nói bởi vì chuyện đứa nhỏ Quách Tĩnh Tĩnh kia mà cậu trong lòng cảm kích, nhưng Hạ tiên sinh làm như vậy không phải có chút quá... xung động?" (bị xúc động,bị kích thích, ở đây có thể hiểu là quyết định trong nhất thời chưa nghĩ kĩ.)
Bàng Chiêm Viên gây khó dễ nửa ngày vẫn là lựa chọn cái từ "Xung động" này, xung động được a, con người ở thời điểm xung động làm ra quyết định gì cũng không coi là thật, muốn thu hồi lại cũng có thể. Y tìm cho Hạ Phạm Hành một cái cớ cũng là tìm cho mình một nấc thang.
Hạ Phạm Hành nhích lại gần, cười trầm ổn ung dung. Hhắn chỉ nói một câu: "Tôi từ trước đến giờ luôn tin tưởng ánh mắt của mình."
Bàng Chiêm Viên nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt Hạ Phạm Hành tràn đầy tự tin và khoe khoang. Bàng Chiêm Viên cười tự giễu một tiếng, y cũng sắp bốn mươi tuổi rồi lại vẫn muốn tìm sự khẳng định từ người khác. Hạ Phạm Hành cũng nói như vậy rồi, nếu y cứ tiếp tục tự ti từ chối thì sẽ để cho người ta coi thường.
Lần nữa ngẩng đầu, Bàng Chiêm Viên cằm khẽ nhếch.
"Cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh quyết định của cậu ngày hôm nay là đúng."
Hạ Phạm Hành gật đầu, đưa li rượu cụng với Bàng Chiêm Viên. Bàng Chiêm Viên cũng cầm ly rượu lên kính hắn.
Sau chuyện này Bàng Chiêm Viên gọi điện thoại cho ba y để nói rõ chuyện này.
"Nếu con đã quyết định ba tất nhiên ủng hộ, huống chi cái này cũng là một chuyện tốt. Ba cũng nghe biểu đệ con nhắc tới, nó có người bạn cũng có tình huống giống vậy, năm đó cũng bởi vì sợ bị người khác biết mà thiếu chút nữa một xác hai mạng. Nếu như Hạ Phạm Hành làm chuyện này có thể trợ giúp cho những người giống thế, con thân là bác sĩ dĩ nhiên phải toàn tâm toàn sức trợ giúp."
Bàng Chiêm Viên kiên định nói: "Con biết rồi. Ba, con sẽ làm thật tốt, sẽ không để cho ba thất vọng."
Có vài người cho rằng bác sĩ lúc đối mặt với thời khắc sinh tử quá mức lạnh lùng, nhưng trên thế giới này, người có thể chân chính hiểu được sinh mệnh lại sao thường không làm bác sĩ?
Bởi vì bác sĩ là người cách sinh mạng gần nhất.