Buổi sáng thời tiết còn vô cùng tốt, buổi trưa đột nhiên có cơn mưa kéo đến. Mưa năm nay phá lệ nhiều hơn mọi năm, ba ngày hai lần mưa, nhưng ở phương nam mưa nhiều, năm trước cũng không ít, trường hợp mưa gần nửa tháng cũng không phải không có.
Bất quá mỗi lần mưa nhiệt độ lại càng hạ thấp.
Quách Tĩnh Tĩnh dạy học sinh nhỏ tuổi nhất, nếu không có phụ huynh đón thì không được phép một mình về nhà, cộng thêm trời mưa, học sinh lớp lớn hơn cũng không mang theo dù, từng người từng người đứng ở hành lang chờ người nhà tới đón. Quách Tĩnh Tĩnh dứt khoát đóng cửa sổ lại, giữ học sinh ở trong phòng học. Phụ huynh nhà nào tới thì đứng ở cửa gọi tên con mình một tiếng, từng người từng người dẫn đi cũng không sợ chen lấn chật chội lại không sợ trên hành lang bị dãi gió dầm mưa.
Những người bạn nhỏ khác cũng rất nghe lời, ngồi ở chỗ ngồi chơi hoặc là rướn cổ nhìn ra phía ngoài cửa sổ chờ người nhà tới đón, chỉ có Quách Tiểu Niên không đứng đắn muốn đến ngồi bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh cùng thầy xếp hàng, bắp chân nhỏ quơ quơ trong không khí.
Đông Đông!
Lại có phụ huynh tới đón, một lão thái thái ở ngoài đẩy cửa ra, cười nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Thầy, tôi tới đón Đông Đông nhà tôi."
" Được ạ."
Quách Tĩnh Tĩnh mới vừa đáp một tiếng, Quách Tiểu Niên liền từ băng ghế đứng lên, gọi Hà Đông Đông: "Hà Đông Đông, bà cậu tới đón kìa."
Bộ dáng kia thập phần giống như một thầy giáo nhỏ, vừa quay đầu cười tươi với Quách Tĩnh Tĩnh xong đã lập tức thay đổi, đôi mắt như hai viên pha lê sáng rực chờ Quách Tĩnh Tĩnh khen mình.
Quách Tĩnh Tĩnh không phải kiểu người sẽ nói nhưng vẫn đưa tay sờ đầu Quách Tiểu Niên một cái, trong mắt mang theo tán thưởng. Quách Tiểu Niên rất vui vẻ, cười rạng rỡ như bông hoa loa kèn.
"Quách Tiểu Niên, con không thể có tí tiền đồ nào sao?"
Ngoài cửa có người đi vào, trong miệng chê bai. Quách Tiểu Niên quay đầu, Quách Tĩnh Tĩnh cũng nhìn sang, người tuổi không lớn lắm, chắc cũng tầm tuổi Hạ Phạm Hành, dáng dấp cũng không tệ, vóc người cao, cùng Quách Tiểu Niên có mấy phần tương tự, đường nét tương đối sâu. Người này ngũ quan cương nghị, hơn nữa ánh mắt còn rất trong veo, nhịp bước kiên định, nhìn qua thì không phải là nhân vật đơn giản.
Quách Tiểu Niên thấy người kia tới lập tức trốn sau lưng Quách Tĩnh Tĩnh.
Người nọ đi tới, khoanh tay muốn cười mà không cười nói: "Làm sao? Mới không gặp bao lâu mà lễ phép căn bản nhất cũng quên rồi à?"
Quách Tiểu Niên dẩu miệng, từ sau lưng Quách Tĩnh Tĩnh lộ ra nửa cái đầu, bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Cậu."
Nguyên lai là cậu của Quách Tiểu Niên, đều nói cháu ngoại giống như cậu xem ra lời này thật sự không có sai. Người nọ cười với Quách Tĩnh Tĩnh một tiếng, chủ động đưa tay ra nói: "Xin chào thầy Quách, tôi là Quách Tử Chương, là cậu của Quách Tiểu Niên."
Quách Tĩnh Tĩnh có chút bất ngờ đối phương cũng biết cậu, đứng lên đưa tay ra nói: "Xin chào, tôi là Quách Tĩnh Tĩnh, là thầy giáo dạy văn của Quách Tiểu Niên."
"Tịnh Tịnh?" Quách Tử Chương có chút bất ngờ, con trai mà kêu Tịnh Tịnh thật đúng là hiếm thấy.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, phát âm lập: "Là chữ lập và chữ thanh thành chữ tĩnh, không phải là an tĩnh."
"A, xin lỗi nhé."
"Không có gì. "
Quách Tử Chương áy náy cười một tiếng, biết mình hiểu lầm là một chuyện nhưng phản ứng của người này quá mức đáng yêu, bất mãn hoàn toàn viết ở trên mặt, làm sao mà không có gì, rõ ràng là rất khó chịu đi.
Nhớ tới hôm nay nghe chị Quách Tử Hoa nói, cháu ngoại Quách Tiểu Niên tựa hồ vô cùng thích người thầy giáo này, tan học về nhà ba câu không rời thầy Quách, nói về cậu trên trời dưới đất nhiều vô kể. Bây giờ nhìn thấy người quả thật dáng dấp không tệ, tư tư văn văn giống như một người thầy, nhưng mà dấu vết trên tay kia, lực đạo ở tay hình như không cần phải như vậy chứ?
Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn tuyệt đối không phải là một người có thể làm quen mà chỉ dựa vào lần đầu tiên gặp gỡ. Khách sáo với nhau đôi câu nói là Quách Tiểu Niên là đứa trẻ bướng bỉnh khiến cho thầy phí tâm này nọ, sau khi Quách Tĩnh Tĩnh cự tuyệt đề nghị ăn cơm chung liền bất đắc dĩ kéo Quách Tiểu Niên đi.
"Tạm biệt thầy."
" Ừ,tạm biệt con."
Tiễn đứa nhỏ cuối cùng xong cũng đã hơn mười một giờ. Quách Tĩnh Tĩnh ở bên này không thể trở về nhà ăn cơm. Nhà cậu mặc dù không xa nhưng xe buýt huyện không giống như ở thành phố mười phút một chuyến. Xe buýt nơi này là do tư nhân nhận thầu, hơn nữa mỗi ngày đến giờ cơm phải nửa tiếng mới có một chuyến, lúc không may Quách Tĩnh Tĩnh đoán chừng chờ phải hơn nửa tiếng mới có xe, như vậy tới tới lui lui về nhà làm tốn rất nhiều thời gian.
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở trong phòng làm việc, thời gian này trong phòng làm việc chỉ còn lại một người là cậu. Sở dĩ cậu không đi ăn cơm là bởi vì buổi sáng lúc ra cửa Trương Thanh đã nói với cậu, cậu bây giờ không giống như trước đây nữa, trước đây không biết, bây giờ biết rồi cũng không thể ăn những thứ cơm hộp ngoài kia nữa. Y đã nói với người ta xong rồi, buổi trưa mỗi ngày sẽ có người đưa cơm qua cho cậu. Quách Tĩnh Tĩnh muốn hỏi lại cặn kẽ nhưng Trương Thanh ở bên kia đã vội vã cúp điện thoại
Cho nên đến bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết ba cậu rốt cuộc đã nói ai đưa cơm, chỉ có thể ngồi ở trong phòng làm việc chờ đợi.
Không sai biệt lắm gần mười một giờ rưỡi, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân. Quách Tĩnh Tĩnh đứng dậy đi mở cửa liền thấy Hạ Phạm Hành hơi thở không ổn định đứng ở cửa, tóc cùng áo khoác dài đều hơi ướt. Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, Hạ Phạm Hành ngược lại áy náy cười nói: "Em đói bụng lắm hả? Xin lỗi, ông lão giữ cửa nói không thể lái xe vào trường. Tôi lúc ra khỏi cửa quên mang dù mất, chỉ có thể chờ mưa nhỏ chút rồi tự đi tới đây."
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn mưa bên ngoài, so với vừa nãy có nhỏ hơn nhưng tuyệt đối không đến mức có thể đội mưa tản bộ trong mùa đông. Hạ Phạm Hành là chạy tới, tóc ướt không ít.
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, nguyên lai người mà ba cậu nói là Hạ Phạm Hành, khó trách không chịu nói thật với cậu, nói rồi cậu chịu mới là lạ.
"Trước tiên lau tóc một chút đi."
Loại chuyện này Quách Tĩnh Tĩnh thật sự không có cách nào mà ngăn người ở bên ngoài, xoay người đi qua một bên cầm lấy khăn lông dự bị mình giữ lại đưa cho Hạ Phạm Hành, cầm điều khiển điều hòa do dự một chút vẫn mở lên. Trước đó Quách Tĩnh Tĩnh ở nơi này một mình không mở, tài sản công cộng của trường học sau khi tan học thì nhất định phải tắt. Loại tính tình khó khăn như cậu cũng có lúc không tuân thủ quy tắc.
Hạ Phạm Hành tự nhiên cũng chú ý tới hành động nhỏ của cậu, thấy cậu nhấn điều khiển, miệng thật áy náy nhấp lên, ngực hơi nóng lên. Quách Tĩnh Tĩnh mặc dù là một nam nhân nhưng do duyên cớ từ nhỏ đã cùng ba sống nương tựa vào nhau, cậu cẩn thận hơn nhiều so với nam nhân bình thường.
Hạ Phạm Hành xoa xoa tóc, sau khi mở ra máy điều hòa không khí liền cởi áo khoác dài ra, vừa giúp Quách Tĩnh Tĩnh mở ra hộp cơm giữ ấm vừa nói: "Ăn nhanh đi, chắc em cũng đói lắm rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh đúng là rất đói, có chút không đợi được cầm đũa ngồi xuống. Lúc gắp thức ăn đưa lên miệng tay bỗng ngừng một lát, ngẩng đầu hỏi Hạ Phạm Hành: "Anh thì sao? Ăn chưa?"
Hạ Phạm Hành cười nhạt không nói.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết người này tám phần là chưa ăn. Mặc dù cậu vẫn là không có biện pháp ôn hòa nhã nhặn đối với người này nhưng dù sao hắn cũng đã đi thật xa đưa cơm đưa canh còn bị mắc mưa, biết rõ đối phương chưa ăn mà cậu còn ăn như chuyện đương nhiên thì không được tốt cho lắm.
Nhìn thức ăn một chút, lượng thức ăn rất nhiều, Quách Tĩnh Tĩnh cầm đũa lần nữa gắp thức ăn, nói: "Dù sao nhiều như vậy tôi cũng không ăn hết được, ăn chung đi."
Hạ Phạm Hành nhìn cậu cười càng nhu hòa, gật đầu: " Được."
Hạ Phạm Hành kéo tới một cái ghế, ngồi xuống ở bên kia. Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút liền từ trong ngăn kéo cầm ra một đôi đũa. Đây là lần trước cậu mua điểm tâm sáng người bán không chú ý cho cậu thêm một đôi, cậu một mực không ném đi, nghĩ rằng ngày nào đó sẽ có cơ hội dùng tới, lần này vừa vặn có thể cho Hạ Phạm Hành dùng.
"Dùng tạm đi, tôi chưa mở ra nên chắc không bẩn đâu."
Hạ Phạm Hành đưa tay nhận lấy, đưa mắt nhìn đôi đũa duy nhất trên tay. Loại đũa này chất lượng rất kém, dùng một chút lực thì sẽ gãy, cầm nhẹ bẫng, hầu như không có cảm giác gì, nhưng Hạ Phạm Hành vào lúc này chỉ cảm thấy hai tay hắn nặng trĩu như đang cầm thứ gì đó nặng ngàn cân.
Quách Tĩnh Tĩnh chỉ để ý cắm đầu ăn cơm, trong miệng nhét đầy đồ ăn, bận rộn nhai nuốt nên cũng không có cơ hội nghĩ ngợi lung tung. Cậu thật ra thì có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng là cậu không nói ra miệng được. Ngày hôm trước ở trong bệnh viện ông Bàng nói với cậu rất nhiều, trừ chuyện người thân thích của ông ra còn có liên quan tới Hạ Phạm Hành.
Vốn ông cũng không tính tới bên này đâu, dẫu sao lớn tuổi rồi đi đứng cũng bất tiện. Hạ Phạm Hành tới tới lui lui chạy không ít chuyến đường, không bao giờ nói những câu yêu cầu quá đáng mà chẳng qua là mỗi ngày cũng tới cùng ông trò chuyện mấy câu.
"Thật ra thì thằng bé làm như vậy đơn giản chính là hy vọng ta có thể tới, lại sợ ta mang oán khí sẽ không thân thiện với cháu, tạo thành gánh nặng trong lòng cháu thôi. Trước bất luận các cháu trước đây phát sinh qua cái gì nhưng ta nhìn ra được, thằng bé là muốn dùng toàn lực đền bù cho cháu, trong lòng thằng bé đó rất coi trọng cháu."
Đây là nguyên văn lời ông Bàng nói. Quách Tĩnh Tĩnh lúc ấy nghe xong nói trong lòng không cảm giác gì là không thể nào, thật ra thì tỉnh táo lại suy nghĩ một chút thì khi biết chuyện có con cậu và Hạ Phạm Hành cũng chưa chuẩn bị gì. Dù gì Hạ Phạm Hành biết sau, không xem cậu là quái vật cũng không trốn tránh trách nhiệm của mình, chỉ từ những điều đó thôi đã tốt lắm rồi, huống chi cậu không ổn Hạ Phạm Hành cũng chẳng tốt hơn so với cậu là bao nhiêu, hôm nay lại vì cậu làm đến mức này cậu cũng không có gì để oán trách.
Hôm nay ăn thức ăn của Hạ Phạm Hành Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy cần phải nói rõ ràng chuyện này với hắn.
"Hạ Phạm Hành, đứa nhỏ là chính tôi tự muốn giữ lại cho nên anh không cần cảm thấy có gánh nặng cũng không cần phụ trách. Chuyện này nếu đã qua rồi thì chúng ta sẽ để cho nó đi qua đi."
Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên nói như vậy, tay cầm đũa của Hạ Phạm Hành cũng từ từ để xuống, nhìn cậu hỏi: " Em có ý gì?" Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi nói là, sau này anh muốn tới thăm con thì tôi sẽ không ngăn cản anh. Dẫu sao giữa hai người cũng có quan hệ máu mủ."
"Em muốn vạch rõ giới hạn với anh sao?" Hạ Phạm Hành sắc mặt có chút khó coi.
"Tôi tha thứ cho anh nhưng tôi cảm thấy anh có cuộc sống thuộc về riêng mình và tôi cũng vậy."
"Tại sao không thể có một cuộc sống thuộc về hai chúng ta?" Hạ Phạm Hành nhíu mày "Chẳng lẽ ở trong thâm tâm em em vẫn chỉ thích phụ nữ thôi?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cách một hồi mới nói: "Tôi đời này sẽ không theo bất kì người nào cả. Tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên."
Hạ Phạm Hành khẽ run lên. Hắn không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh vậy mà sẽ có ý nghĩ như vậy, nhưng như thế cũng không phải không có gì không tốt, dẫu sao bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh không chọn hắn cũng không lựa chọn bất kỳ người nào khác.
Từ từ đi, bọn họ trước tiên cần thời gian.
Suy nghĩ minh bạch rồi, Hạ Phạm Hành cũng trưng ra thái độ mềm mỏng nói: "A Tĩnh, em yên tâm, tôi làm như vậy cũng không phải là muốn ép em cùng tôi ở chung một chỗ mà chỉ là muốn chiếu cố em mà thôi. Tình huống bây giờ của em không có ai ở bên người không được. Tôi bảo đảm sẽ không làm gì em cả nhưng tôi hy vọng em đừng cự tuyệt tôi, có thể không? Còn vấn đề giữa hai ta thì chờ con sinh ra được sau đó mới nói, nếu như đến lúc đó em vẫn không có cách nào tiếp nhận tôi sẽ cân nhắc lại lời em nói ngày hôm nay."
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng, bưng chén nhìn Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành nhìn cậu cười khổ sở: "A Tĩnh, cho tôi cơ hội bù đắp đi, ít nhất bây giờ để cho tôi chiếu cố em cùng con được không?"
Có lẽ là ánh mắt Hạ Phạm Hành quá mức khát vọng, Quách Tĩnh Tĩnh không biết thế nào, chợt nhớ tới ngày đó ông Tần đã nói vì vậy ma xui quỷ khiến lại gật đầu với Hạ Phạm Hành.