Nhà Có Chính Thê

chương 96: ông nội nằm viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Trương Quốc Phủ xảy ra chuyện đêm đó là do một người hàng xóm gọi cho Trương Thanh. Trương Thanh đang tắm nên Quách Tĩnh Tĩnh nghe điện thoại.

"A Thanh đó à?"

"Ông Lưu, cháu là Tĩnh Tĩnh, ba cháu đang tắm."

"Tĩnh Tĩnh, cháu cùng ba bây giờ đang ở đâu thế? Đi tới nhà cháu tìm thì không có người, ông nội cháu xảy ra chuyện rồi, cháu nhanh lên, cùng ba tới bệnh viện huyện đi."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi. Hàng xóm bên kia cúp điện thoại, Quách Tĩnh Tĩnh đứng dậy ra cửa đi tới gõ cửa phòng Hạ Phạm Hành ở cách vách.

Hạ Phạm Hành mở cửa, trong tay còn cầm điện thoại di động, hình như đang cùng ai đó nói chuyện điện thoại. Hắn thấy Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy hốt hoảng, nói một tiếng với đầu bên kia: "Trước như vậy đi, có thời gian trả lời điện thoại của cậu."

Cúp điện thoại, không đợi hắn hỏi, Quách Tĩnh Tĩnh đã kéo áo hắn sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ông nội em xảy ra chuyện, bây giờ đang ở bệnh viện huyện, em có thể mượn xe anh dùng một chút hay không.

Hạ Phạm Hành không nói nhảm, chỉ nói một tiếng: "Em chờ một chút."

Hắn xoay người vào phòng, chỉ chốc lát sau mặc áo khoác rồi cầm chìa khóa xe đi ra.

"Anh đi với em."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn vào mắt Hạ Phạm Hành, không tiếng động gật đầu một cái.

"A Tĩnh?"

Trương Thanh tắm xong đi ra không thấy con trai, trong lòng bất an, mặc quần áo ngủ xong liền đi ra tìm người. Y nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành đứng cạnh nhau, Trương Thanh đi tới kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh.

"A Tĩnh, ba trong lòng cảm thấy rất bất an, giống như đã xảy ra chuyện gì ấy."

Quách Tĩnh Tĩnh biết chuyện này phải gạt Trương Thanh, chuyện này Trương Thanh biết nhất định s khổ sở, cũng không biết ông nội bên kia rốt cuộc thế nào, không cân nhắc bao lâu vẫn là đem chuyện nói cho Trương Thanh.

"Ba, ông Lưu mới vừa gọi điện thoại tới, ông nội xảy ra chuyện, bây giờ người ở bệnh viện huyện."

"Cái gì?" Sắc mặt Trương Thanh vốn đã không tốt bây giờ càng trở nên khó coi.

"Chú Trương, trước tiên không nên gấp gáp, cháu bây giờ đưa hai người tới xem cụ thể tình huống như nào."

Trương Thanh gật đầu liên tục: " Được, được, mau, đi nhanh."

Ba người bước nhanh chạy về phía thang máy, đi tới bãi đậu xe của khách sạn. Hạ Phạm Hành lấy xe đưa hai cha con Trương Thanh đi bệnh viện huyện, cũng may Tể Ninh cách bệnh viện huyện cũng không xa, trên đường cũng chỉ hai ba mươi phút đường xe.

Nửa giờ sau, ba người ở hành lang khu nội trú thấy Trương Thị đang lau nước mắt ngồi ở trước giường bệnh của Trương Quốc Phú.

"Chị, đừng khóc nữa, khóc nhiều đau mắt đấy. Chị xem anh lúc này cũng không sao rồi, ở hiền ắt sẽ gặp lành, ông trời sẽ không bạc đãi anh ấy đâu, đừng khóc chị ơi."

Sau khi gọi người Trương Kỳ mạc danh kỳ diệu liền mất dạng, Lưu lão đầu cũng không ngu, đoán chừng Trương Quốc Phú xảy ra chuyện có liên quan tới đứa cháu trai nhỏ bảo bối cục cưng trong miệng lão đó. Nhìn Trương Thị như vậy, Lưu lão đầu cũng không yên tâm để bà ở lại một mình nên muốn chờ bọn Trương Thanh tới ông mới đi. Con trai ông lái xe đưa người tới lúc này cũng đứng ở bên cạnh giúp đỡ.

Trương Thanh thấy tình huống này, trong lòng hết sức căng thẳng, bước nhanh tới kêu một tiếng: "Mẹ..."

Trương Thị cầm trong tay một chiếc khăn đã ướt đẫm, trên đó đều là máu, bà cầm tới cái ao giặt, vào lúc này còn lạnh như băng, nhưng mà khăn tay lạnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể lạnh bằng lòng bà. Bà nghe thấy tiếng Trương Thanh kêu liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt của con trai, nước mắt ào ào tuôn ra.

"A Thanh..."

"Mẹ."

Trương Thanh vội vàng đi tới, ôm lấy Trương Thị. Trương Thị dù có gan lớn hơn đi chăng nữa, có thể dù sao cũng là một người phụ nữ, hình ảnh Trương Quốc Phú đầu đầy máu dọa cho bà sợ hãi, cho dù bác sĩ đã nói không có gì đáng ngại nhưng vẫn không tài nào buông xuống được nỗi lo âu thấp thỏm trong lòng. Mãi cho tới khi thấy con trai tới bà mới coi như buông lỏng phần nào, không cách nào nhịn được nữa, nghẹn ngào khóc òa lên.

Quách Tĩnh Tĩnh ánh mắt đỏ ửng, Hạ Phạm Hành thấy cậu như vậy chỉ muốn ôm cậu vào trong lòng, nhưng hắn bây giờ không thể làm như vậy, chỉ có thể đưa tay ra vỗ nhè nhẹ vào sau lưng Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh dùng ngón tay lau đi nước mắt, đi tới trước mặt Lưu lão đầu, mặt đầy thành khẩn: "Ông Lưu, chú Lưu, cám ơn hai người rất nhiều."

Chú Lưu thiện ý cười một tiếng, Lưu lão đầu đưa tay vỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh, thở dài nói: "Người không sao là tốt rồi, đều là hàng xóm láng giềng cả, giúp đỡ lẫn nhau cũng là phải. Cháu cái đứa nhỏ này, còn khách sáo với ông Lưu làm gì, nhanh lên, chăm sóc ông bà nội cháu cẩn thận đi."

"Dạ, cháu biết rồi."

Nếu Trương Thanh đã tới rồi, sắc trời cũng không còn sớm, đoạn đường trở về núi không dễ đi chút nào, Lưu lão đầu đi theo con trai về trước. Quách Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài đưa người tới cửa, Lưu lão đầu nghĩ chút rồi vẫn thật tình nói cho Quách Tĩnh Tĩnh.

"Lúc ấy sắc mặt em họ cháu đều thay đổi, dùng sức đập cửa nhà ông, ông chạy tới nhà ông nội cháu xem thì thấy trên đầu ông nội cháu, trên đất đều là máu, bà cháu cũng sắp khóc tới bất tỉnh nhân sự rồi, cũng may chú Lưu của cháu bình thường giao hàng cho người khác, nhà có chiếc xe van nên vội đưa ông cháu tới bệnh viện."

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không ngu, rất nhanh liền bắt được điểm chính, hỏi Lưu lão đầu: "Em họ cháu đâu ông Lưu?"

"Không biết, ông cũng cảm thấy hết sức kỳ quái đây " Lưu lão đầu mặt đầy không hiểu, "Tình huống lúc đó quá loạn, lúc bọn ông chạy tới cũng không để ý nó không đuổi theo, sau đó mang ông nội cháu lên xe cũng không thấy người trở lại, chúng ta cuống cuồng cũng không đợi thêm nữa. Tĩnh Tĩnh, ông Lưu nhiều chuyện, cháu nghe ông nói, theo lý thì ông nội cháu cũng bị thương thành như vậy rồi mà nó còn không ở bên cạnh chăm sóc, còn chạy không thấy bóng dáng đâu không thấy."

Lưu lão đầu lớn tuổi như vậy rồi, biết đồ có thể ăn lung tung nhưng lời thì không thể nói bậy, ông chính là trong lòng bất bình, nói đôi lời về những gì mình cảm thấy không hợp với lẽ thường, cũng không nói thẳng Trương Quốc Phú đập vỡ đầu là do Trương Kỳ làm, dẫu sao chuyện này ông cũng không chính mắt mình nhìn thấy.

Hơn nữa, cháu trai làm cho ông nội ngã vỡ đầu, đây chính là chuyện thất đức trời đánh ngũ lôi!

Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong, lúc ấy cũng không nói nhiều lời, sắc mặt coi như bình thường tiễn cha con Lưu lão đầu. Khi cậu quay người lại ánh mắt đã hằn đầy tia máu, đứng ở trong gió lạnh, cầm điện thoại gọi điện cho Trương Kỳ.

Liên tiếp đánh hết mấy cuộc, điện thoại được kết nối nhưng vẫn không người tiếp, Quách Tĩnh Tĩnh chưa từ bỏ ý định, không ngừng bấm số, răng cũng sắp cắn phải môi rồi.

Hạ Phạm Hành không nhìn nổi, từ một bên đi tới, đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của Quách Tĩnh Tĩnh.

"Nếu như chuyện này thật sự liên quan tới cậu ta thì cậu ta căn bản không thể nào tiếp điện thoại của em được, em gọi lại cũng vô ích."

Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt, nghiến răng nói: "Em chỉ muốn hỏi cậu ta, tại sao lại làm loại chuyện này, tại sao phải chạy trốn chạy!"

Hạ Phạm Hành sợ cậu tâm tình phập phồng quá lớn, đè lại bả vai đang run rẩy của cậu nói: "A Tĩnh, em trước tiên tỉnh táo lại đã."

"Em không hiểu, coi như là cậu ta làm đi, cậu ta làm sao lại có thể bỏ chạy như vậy chứ? Người nằm trong phòng chính là ông nội ruột của cậu ta đó!"

"Trên cái thế giới này, hạng người gì đều có, em không thể dùng đạo đức của mình để đi chất vấn người khác, đi hỏi bọn họ tại sao, bởi vì bọn họ căn bản không đáng giá để em làm như vậy. A Tĩnh, chúng ta chỉ cần phải giữ vững mình, giữ vững chủ tâm của mình, biết chưa? Em trước tỉnh táo lại, nghe anh nói, chúng ta đi vào trước, đừng để cho bà em nhìn ra, bà chắc chắn không muốn để lộ ra chuyện này."

Hạ Phạm Hành nói đúng, Trương Thị không đem chuyện không vẻ vang tốt đẹp này nói cho Lưu lão đầu là bởi vì Trương Kỳ, cũng là vì Trương Quốc Phú. Cháu trai đánh ông nội, lời này mà truyền ra trong thôn thì Trương Quốc Phú đời này cũng không ngóc đầu lên được.

Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên cũng biết điều này. Thời điểm Hạ Phạm Hành đưa tay kéo cậu đi vào, cậu không phản kháng nữa, cúi đầu bực bội không lên tiếng đi về phía trước.

Hạ Phạm Hành nắm tay cậu chặt hơn chút nữa, thanh âm nhẹ nhàng nói: "A Tĩnh, em tâm trạng chập chờn quá lớn sẽ ảnh hưởng đến con. Em thử buông lỏng chút đi, con còn quá yếu ớt, con cần em tới bảo vệ con bởi vì em là ba của nó, biết chưa?"

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành tựa như có cảm ứng, quay đầu cười ôn nhu với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh há miệng, sinh lòng áy náy nói một tiếng: "Thật xin lỗi."

Hạ Phạm Hành khẽ lắc đầu: "Không sao."

Lúc trở lại hành lang, tâm trạng cảm xúc Trương Thị đã bình tĩnh lại, Trương Quốc Phú còn chưa có tỉnh. Quách Tĩnh Tĩnh đi tới bên người Trương Thị, kéo bàn tay khô gầy của bà nội qua tay mình.

"Bà nội..."

Trương Thị thương cậu, sưng cả hai mắt, nhìn thấy cậu vẫn trưng ra vẻ mặt vui vẻ, trấn an nói: "Bà nội không có sao, không có sao." Trương Thanh ngẩng đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Tối nay trong hành lang cũng không có máy điều hòa không khí, ngủ ở nơi này khẳng định không được. A Tĩnh con đi tới chỗ bác sĩ hỏi chút đi, xem có thể tìm được một chỗ giường trống hay không, ông bà con lớn tuổi không chịu được lạnh đâu."

Nguyên nhân là do không có giường trống nên Trương Quốc Phú chỉ có thể ngủ ở giường bệnh ngoài hành lang, nhưng những ngày này quả thực quá lạnh, trẻ tuổi còn được chứ lão đã hơn bảy mươi rồi, ngủ ở nơi này Trương Thanh quả thực không yên tâm, hơn nữa Trương Thị khẳng định không chịu trở về, coi như ba y chịu được thì mẹ y cũng không thể nào.

Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong gật đầu nói: " Được, vậy thì con đi."

Hạ Phạm Hành đưa tay ngăn cậu lại: "Không cần, A Tĩnh, anh đã gọi cho Dương Tuyền rồi, xe cứu thương của Tể Ninh đã đang trên đường rồi, bởi vì xe rất nhanh sẽ đến nên em làm thủ tục chuyển viện cho ông đi."

Trương Thanh không nghĩ tới Hạ Phạm Hành lại chăm chỉ như vậy, nguyên lai hắn đã sớm chú ý tới điểm này, nói không cảm động là không thể nào, càng nhiều hơn chính là an tâm. Hai người ở bên cạnh nhau không riêng gì là chuyện cá nhân của hai người mà còn có người nhà bạn bè, Hạ Phạm Hành đối với Trương Quốc Phú để ý như vậy, điều này nói rõ ở trong lòng hắn, ít nhất là tôn trọng, đã sớm quan tâm tới người nhà đối phương, như vậy Quách Tĩnh Tĩnh đi theo hắn y cũng có thể yên tâm rồi.

Số lần Trương Thị thấy Hạ Phạm Hành không nhiều, lần trước cũng bởi vì chuyện của Trương Kỳ mà bà thấy người này hình như không dễ sống chung, nhưng vào lúc này nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại vừa kích động vừa cảm kích.

"Hạ tiên sinh, thật sự cảm ơn cậu."

Hạ Phạm Hành cười khiêm tốn nói: "Bà nội đừng nói như vậy, chỉ là một cái phất tay mà thôi, huống chi cháu cùng A Tĩnh là bạn, hỗ trợ nhau cũng là dĩ nhiên."

Trương Thị gật đầu liên tục, kéo Quách Tĩnh Tĩnh thuận tiện nói: "Ai, được rồi, đứa bé ngoan, các con đều là đứa bé ngoan."

Sau đó không tới hai mươi phút, xe cứu thương đã đến, đi theo còn có một vị bác sĩ, một vị y tá, vào Tể Ninh liền trực tiếp sắp xếp một phòng bệnh một người, trong phòng có máy điều hòa không khí, hoàn cảnh cũng tốt, so với bệnh viện huyện sạch sẽ hơn nhiều, Quách Tĩnh Tĩnh tự nhiên sẽ không để Trương Thị ở lại, ba hôm nay cũng vừa xảy ra chút chuyện, thúc giục hai người lớn tuổi về khách sạn nghỉ ngơi, cậu ở lại trông giường bệnh.

Hạ Phạm Hành sau khi đưa hai vị trưởng bối tới khách sạn thì lại quay trở về bệnh viện, bồi Quách Tĩnh Tĩnh.

Phòng Trương Thanh là phòng hai người, Trương Thị vừa vặn ngủ ở giường Tĩnh Tĩnh, đi theo Trương Thanh rửa sạch rồi ngồi ở đầu giường, ánh mắt có chút tang thương.

"Mẹ?" Trương Thanh không đành lòng nhìn bà như vậy, nhìn cũng đau lòng, "Mẹ chớ suy nghĩ quá nhiều, ba không sao là tốt rồi."

Trương Thị gật đầu, ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh nói con hôm nay té bất tỉnh, chuyện gì xảy ra thế? Có phải có khó chịu chỗ nào không? A Thanh, nếu không thoải mái con nhất định phải nói cho mẹ, không cho phép gạt mẹ biết không?"

Trương Thị một mực không quên chuyện này, chẳng qua là không tìm được cơ hội để hỏi, Trương Thanh làm sao không biết được sự quan tâm của Trương Thị đối với y, cười một tiếng liền nói: "Mẹ, con không sao, chỉ là hai ngày nay ngủ không ngon, mẹ đừng nghe A Tĩnh nói, thằng bé khẩn trương quá thôi."

"Có phải Kỳ Kỳ không nghe lời đúng không? Nó có phải nói với con cái gì chọc con tức giận phải không con?" Trương Thị bây giờ là hoàn toàn không tin những gì Trương Kỳ giải thích trước kia.

Trương Thanh vốn không có ý định đem chuyện này nói cho bà, vào lúc này Trương Quốc Phú lại xảy ra chuyện này, y càng không nói, cười một tiếng chỉ nói: "Đều qua rồi, nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, con không so đo với nó, mẹ cũng đừng quan tâm."

Trương Thị nhìn Trương Thanh, suy nghĩ một chút vẫn là đem hôm nay chuyện này nói cho Trương Thanh, Trương Quốc Phú làm sao bị thương, Trương Kỳ lại nói như thế nào, Trương Thị vừa nói nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Trương Thanh một mực nghe bà kể mọi chuyện, trong lòng tức giận là chắc chắn nhưng cũng không nói gì, bây giờ còn chưa đến lúc y than phiền, nổi giận, chủ yếu phải trấn an Trương Thị đã. Người già cả rồi, làm sao có thể chịu được khổ sở như vậy. Cứ như vậy, hai mẹ con một mực hàn huyên tới mười hai giờ mới ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio