Nhà Có Chính Thê

chương 98: bánh trứng gà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm Hạ Phạm Hành gọi điện cho Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh vừa vặn ở nhà Lưu lão đầu ăn cơm trưa.

Lưu lão đầu khách sáo, vốn là bọn họ từ Tể Ninh trở về cũng đã gần mười giờ, thêm nữa làm chút việc liền đến tận mười một giờ, nhà không nồi trống, Lưu lão đầu dứt khoát nói đi tới nhà ông ăn cơm trưa. Buổi trưa mua chút vịt muối, đậu phộng, tám người vây quanh một cái bàn bát tiên, mùa đông ngồi bên nhau vừa ấm áp vừa náo nhiệt.

Lưu lão thái biết tối hôm qua Trương Thị bị kinh sợ, ở nhà ninh cháo gà rồi múc cho bà hai chén, Trương Thị vội vàng nói uống không được, Lưu lão thái nói: "Cháo thì có gì mà không uống được? Cùng lắm thì tí nữa ăn ít cơm đi là được."

Tóm lại Lưu lão thái cầm chén của Trương Thị múc cháo không ngừng.

Quách Tĩnh Tĩnh cầm điện thoại di động nói một tiếng với mọi người rồi,ra cửa đi tới dưới mái hiên nghe điện thoại.

" Này, Hạ Phạm Hành..." Quách Tĩnh Tĩnh thật ra là có chút chột dạ, trở về cậu không nói với Hạ Phạm Hành, đến bây giờ còn không gọi điện cho hắn, cậu ít nhiều hơi sợ Hạ Phạm Hành mất hứng.

" Ừ, em ăn cơm chưa?" Không có chất vấn như trong tưởng tượng, thanh âm Hạ Phạm Hành vẫn ôn hòa như vậy.

"Em đang ăn, ở nhà ông Lưu ăn, ông Lưu tối hôm qua anh đã gặp rồi đó."

" Được rồi, bà nội thì sao em? Tâm tình có ổn không?"

"Có, bà Lưu tới lôi kéo bà em nói chuyện tán gẫu, sắc mặt nhìn đã khá hơn nhiều rồi." Quách Tĩnh Tĩnh tựa hồ hơi do dự một chút, hỏi: "Anh ăn chưa?"

"Anh ăn rồi, ăn chung với ba em và ông nội, bên này cũng không có chuyện gì, em đừng lo lắng. Đúng rồi, có chuyện anh muốn hỏi em, em biết lái xe à?"

" Em biết, em học ở trong trường học."

" Ừ, anh biết rồi, lần sau trở về nhớ gọi điện cho anh đấy, nếu không anh không yên tâm. Em mau đi ăn cơm đi, buổi tối có muốn anh tới với em hay không?"

"Không cần đâu." Quách Tĩnh Tĩnh những lời này nói hơi nhanh, suy nghĩ một chút lại sợ Hạ Phạm Hành hiểu lầm mình không muốn để cho hắn tới, lại thêm một câu, "Em muốn buổi tối ở cùng bà em, để bà một mình em không yên tâm."

" Được, sáng sớm ngày mai anh đi đón em."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười thật thấp Hạ Phạm Hành, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng cúp điện thoại, cầm điện thoại di động xuất thần. Cậu hình như muốn gặp Hạ Phạm Hành rồi.

"Tĩnh Tĩnh, điện thoại gọi xong rồi thì tới ăn nhanh đi, một hồi nữa liền ăn không ngon."

Trong gian nhà chính Lưu lão thái nhiệt tình ngoắc ngoắc với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh giấu điện thoại di động đi vào nhà.

Ở nhà Lưu lão đầu ăn cơm trưa xong, hai bà cháu trở về nhà. Quách Tĩnh Tĩnh đun nước sôi, Trương Thị cầm chậu tắm lớn đi ra, thả quần áo bẩn của Trương Quốc Phú vào, Quách Tĩnh Tĩnh tự giác kéo một cái ghế nhỏ tới giúp bà giặt quần áo.

"Không cần không cần, cái này không cần con giúp đâu, bà tự làm là được."

Trương Thị kiên quyết không để cho cậu đụng tay, Quách Tĩnh Tĩnh sợ làm bà bị thương cũng không dám cãi lại liền dứt khoát cầm cái ghế ngồi ở một bên phụng bồi Trương Thị.

"Tĩnh Tĩnh, trong phòng bệnh ông nội có nói gì với con không?" Máu dính trên quần áo cũng không dễ tẩy rửa, bởi vì đã khô nên Trương Thị một bên giặt xà phòng, một bên dùng sức vắt, ngoài miệng cố làm như thoải mái hỏi một câu.

Quách Tĩnh Tĩnh biết Trương Thị đoán chừng là nghe được chút gì đó, cũng không giấu giếm nói: "Ông nội lo lắng Trương Kỳ không có nơi nào để đi, bảo con tìm giúp."

Trương Thị qua một lúc lâu mới nói một câu: "Con tìm hộ một chút, thật ra tìm không ra cũng được đi. Nó lớn thế rồi sẽ không bị sao đâu, thật chịu khổ một chút đối với nó cũng không có gì không tốt."

"Con sẽ tìm giúp bà." Trương Thị trong lòng tức giận là chắc chắn, nhưng Trương Kỳ nếu thật sự xảy ra chuyện, Trương Thị khẳng định sẽ không dễ chịu, những thứ này Quách Tĩnh Tĩnh đều biết.

"Con xem mấy cái vết này giặt làm sao cũng hết được. Tĩnh Tĩnh, con mang nước tẩy bên kia tới cho bà."

Quách Tĩnh Tĩnh ở một bên rửa chén cầm chai thuốc tẩy dưới ao nước, Trương Thị đổ ra một ít lên vết máu, kéo thả vào ngâm trong một cái chậu khác, đổ thêm tí nước, tạm thời cũng không quan tâm đến nó, tiếp tục giặt cái khác.

Giặt xong rồi, Quách Tĩnh Tĩnh làm sao cũng không để cho bà đi lấy nước, bưng chậu đem quần áo thả vào trong máy giặt quần áo. Máy giặt quần áo là Trương Thanh mua cho, tiêu hơn mấy ngàn khối, mua có mấy năm nhưng nhìn chẳng khác gì như mới.

"Bà nội, mùa đông quần áo vừa dày vừa nặng, bà cũng đừng đi múc nước mà giặt, ở nhà dùng máy giặt quần áo cũng không tốn bao nhiêu tiền điện, hơn nữa những thứ này không dùng sẽ bị hư."

"Phải không đó?" Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói như vậy, Trương Thị cũng không bỏ được, "Vậy xem ra phải dùng nhiều chút mới được, ba con tiêu hơn mấy ngàn đó, hỏng thì tiếc lắm."

Quách Tĩnh Tĩnh đầy khẳng định gật đầu: " Dạ."

Buổi chiều cậu khuyên Trương Thị ngủ một hồi, buổi tối lại lấy cớ xua gà về chuồng mà kéo Trương Thị tới ngôi nhà gạch đỏ, lúc trước khi ra cửa còn đem quần áo của Trương Quốc Phú mang đi.

Buổi tối hai bà cháu nằm ở trên một cái giường, Trương Thị thích xem lư kịch, Quách Tĩnh Tĩnh đem ti vi chuyển sang kênh địa phương chiếu lư kịch, cùng Trương Thị tựa vào đầu giường xem.

"Con xem người này thật sự là không có lương tâm gì hết, bà vừa chết liền tranh nhau với anh phân chia gia sản, bản thân chiếm ruộng đất tốt, loại đất khô cằn không dùng được thì chia cho anh. Giờ thì hay rồi, ngay cả dâu nhà mình cũng không cần, cưới cái con hồ ly tinh như vậy, cái tên này đang làm trò gì thế!"

Trương Thị một bên nhìn, vừa nói vừa cầm khăn tức giận vỗ vỗ lên mặt. Quách Tĩnh Tĩnh biết bà trong lòng không chừng là liên tưởng đến mình, kéo tay bà qua nắm trong lòng bàn tay.

"Bà nội, khi còn bé bà từng nói với con, thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Thế giới này công bằng, người làm chuyện xấu ông trời sẽ không bỏ qua cho bọn họ, chỉ là thứ mỗi người bị cướp đi mất không giống nhau thôi. Có vài người mất đi của cải tiền bạc, có vài người đánh mất lương tri, còn có người đánh mất thứ quan trọng nhất của đời mình chính là mạng sống."

Trương Thị có chút cảm khái, trước kia bà nói với Quách Tĩnh Tĩnh như vậy bởi vì bà hy vọng đứa bé này sau khi lớn lên có thể trở thành một người chính trực, hy vọng cậu có thể duy trì sự chính nghĩa ở trong lòng, không nên bị thất bại sau khi trưởng thành quật ngã, hy vọng cậu có thể học dũng cảm và kiên cường.

Nàng không biết mình dạy cậu như thế rốt cuộc là có đúng hay không, cho dù cái gọi là "Công bằng" đã từng một lần khiến cho bà nghi ngờ nhưng trong chớp nhoáng này Trương Thị vẫn rất vui mừng. Nếu như ban đầu bà đem tất cả mọi điều xấu xa cùng đáng sợ trên đời này nói cho Quách Tĩnh Tĩnh, như vậy rất dễ dàng khiến Quách Tĩnh Tĩnh khi ấy vẫn còn là một đứa nhỏ trong lòng sinh ra vặn vẹo, có lẽ cậu cũng sẽ vì vậy mà trở thành người như thế, đây mới là kết cục bà không muốn thấy nhất.

Thế giới cần năng lượng chính nghĩa, chúng ta có lẽ không thể thay đổi được cái thế giới mà bản thân nhìn thấy nhưng hãy cố thử thay đổi thế giới sau khi lớn lên của một đứa trẻ đi, để cho nó đọc nhiều sách hơn nữa, học nhiều thứ hơn nữa cũng không bằng để cho nó sống khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần.

Trương Thị thức dậy sớm, năm giờ đã ra khỏi giường, dùng mì lúa mạch bà cho Trương Thanh đun lên, thêm trứng làm thành bột nhão (), rải lên hành lá cắt nhỏ, thêm trứng ốp la. Trứng ốp la từng quả một bỏ vào trong chảo dầu, lửa đầu không thể quá mạnh, nếu không thì dễ bị cháy khét, cứ như vậy, một mâm bánh trứng () được bê lên phải tốn trên một đoạn thời gian rất dài.

Quách Tĩnh Tĩnh cùng Trương Thanh cũng thích ăn ngọt, bên trong rắc thêm đường trắng, mùi vị vừa thơm vừa mềm, còn có một vị ngọt như có như không.

Quách Tĩnh Tĩnh đánh răng xong đi vào liền ngửi được mùi thơm của hành lá cắt nhỏ, đi vào phòng bếp nhìn, Trương Thị đã nướng tốt rồi.

"Thật là thơm."

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay phải tới bê, Trương Thị cười nhắc nhở cậu: "Bê phía dưới, phía trên mới ra lò còn nóng kẻo phỏng tay."

Quách Tĩnh Tĩnh từ trung gian rút ra một khối bánh trứng to hơn lòng bàn tay, hít một cái, vẫn là cái mùi kia. Quách Tĩnh Tĩnh cũng từng tự mình làm thử qua, rõ ràng các bước làm giống nhau nhưng lại không làm được thành mùi vị như Trương Thị, hơi dính, giống như gạo nếp vậy, nhưng lại không dính răng như gạo nếp.

Quách Tĩnh Tĩnh ăn một cái lại cầm lên một cái, Trương Thị thấy cậu chẳng nói chẳng rằng ra sức ăn, không biết còn tưởng rằng cậu ăn thứ gì ngon lắm, cười nói: "Được rồi, nhiều lắm, con bưng ra ăn đi, một hồi nữa đi làm chớ tới trễ."

"Dạ được."

Quách Tĩnh Tĩnh cầm bánh trên tay còn dư lại nhét vào trong miệng, bưng cái mâm đặt ở trên bàn lớn, lại đi tới tủ bát cầm ra hai cái chén, nghĩ một chút lại thêm một cái, rút ra ba đôi đũa mang lên bàn.

Lúc Trương Thị bưng dưa muối ra còn có chút kỳ quái.

"Tĩnh Tĩnh, sao lại có thêm một cái chén thế?"

Quách Tĩnh Tĩnh bưng nồi cháo cúi đầu nói một tiếng: "Một hồi nữa Hạ Phạm Hành muốn tới ạ."

"Tiểu Hạ?" Trương Thị ưng thuận Hạ Phạm Hành nên đã sửa lại xưng hô, "Thằng bé tới sớm thế có chuyện gì à?"

Trương Thị không biết chuyện này, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không biết giải thích như thế nào, nồi cháo để lên bàn, mím môi. Cậu không có thói quen nói láo, càng không muốn lừa dối Trương Thị, sau khi cân nhắc một phen vẫn quyết định nói cho Trương Thị sự thật.

"Bà nội, thật ra thì con cùng..."

Cốc cốc!

Nhà cũ ở phương nam không giống như tứ hợp viện ở phương bắc, một cửa trước một cửa sau đối diện, cũng rộng mở nam bắc thông gió, mùa hè thì mát chứ mùa đông thì không được, cho nên buổi sáng nhà nhà đều mở cửa ở hậu viện, rất nhiều người phòng bếp cũng đặt ở hậu viện, cộng thêm ao nước để đánh răng rửa mặt cũng đa phần ở đó, cho nên vào lúc này cửa nhà Quách Tĩnh Tĩnh đang đóng, người tới nhất định phải gõ cửa.

"Nhất định là Tiểu Hạ tới." Trương Thị xoa xoa tay đi mở cửa.

"Để con đi cho, bà nội."

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới phía trước, đẩy chốt cửa, kéo hai cánh cửa ra, đúng là Hạ Phạm Hành. Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm giác được mình thật giống như thật thời gian dài không gặp được hắn, tâm địa khó hiểu sinh ra một cỗ cảm giác xa cách lâu ngày gặp lại.

Hạ Phạm Hành thấy cậu nhìn chằm chằm mặt mình sững sờ, khóe miệng nhếch lên cười một tiếng, nói: "Làm sao, còn chưa tỉnh ngủ à?"

Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới tỉnh hồn, sau lưng Trương Thị cũng kêu: "Tĩnh Tĩnh, đừng đứng ở đó chứ, bên ngoài lạnh lắm, mau để cho Tiểu Hạ đi vào."

"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh tranh thủ thời gian để hắn vào, "Vào đi."

Hạ Phạm Hành đi vào ngưỡng cửa, trầm thấp cười nhẹ mấy tiếng, chọc cho Quách Tĩnh Tĩnh đóng cửa không linh hoạt nổi, giống như bị cóng tay nên không đóng được ấy.

Lỗ tai cũng hơi đỏ lên rồi.

"Bà nội, buổi sáng tốt lành ạ."

"Thật sớm nha, " Trương Thị bởi vì chuyện của Trương Quốc Phú mà bây giờ rất thích Hạ Phạm Hành, gặp người cười như hoa nở, còn xếp ghế để cho người ngồi xuống.

"Tiểu Hạ, mau ngồi mau ngồi, sớm như vậy chắc chưa ăn sáng nhỉ? Nếu không bà đi mua một ít đồ về ha?"

"Không cần đâu, bà nội." Quách Tĩnh Tĩnh đi tới, để cho bà ngồi trên ghế.

Hạ Phạm Hành cũng nói: "Bà đừng quá khách khí, là do con không mời mà tới thôi."

"Con xem con nói gì kìa " Trương Thị không đồng ý làm mặt bất bình, đẩy bánh trứng của mình sang chỗ Hạ Phạm Hành "Không cho bà mua đồ thì ăn tạm chút bánh đi, đây là bà mới vừa làm, còn rất nóng đấy. Tĩnh Tĩnh đặc biệt thích ăn cái này, cũng không biết có hợp với khẩu vị con không."

"Phải không ạ?" Hạ Phạm Hành cầm đũa lên, "Vậy cần phải nếm thử một chút rồi, cái này ở chỗ khác không ăn được đâu, bà nội vậy con sẽ không khách khí đâu nha"

"Nói lời gì thế, mau nếm thử đi, con thích ăn thì lần tới bà làm cho."

Hạ Phạm Hành gắp lên một khối ăn một miếng, mùi vị quả thật thơm ngon, hắn thật sự chưa ăn qua cái này, nhai một chút trong miệng đều là vị của hành với trứng, còn có hơi ngọt. Hạ Phạm Hành cũng không thích ăn đồ ngọt, bất quá cái này vị ngọt vô cùng nhạt, ngược lại còn tăng thêm mùi vị thơm ngon của bánh.

Trương Thị bỗng nhiên có chút khẩn trương, chỉ cảm thấy cử chỉ Hạ Phạm Hành ăn thấy thế nào làm sao cũng giống như những người được ăn thức ăn ngon trên tivi, trong lúc giở tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất quý phái sang trọng, không phải loại khí chất người bình thường sẽ có, làm cho bà hơi gấp gáp.

"Tiểu Hạ, như thế nào?"

Hạ Phạm Hành ngẩng đầu cười chân thành với bà: "Khó trách Tĩnh Tĩnh thích, quả thật ăn ngon vô cùng."

Trương Thị lần này thật sự rất vui vẻ, cảm giác mình đạt được đỉnh cao, cười liên tục nói: "Ăn ngon thì con ăn nhiều chút, cái này làm từ lúa mạch, ăn nhiều một chút mới để bão."

Hạ Phạm Hành nghe không hiểu "Để bão" là gì, quay đầu hơi nghi ngờ nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.

Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này tâm tình thật không tệ, nhìn hắn cười nói: "Chính là thời gian rất lâu cũng không cảm thấy đói ý."

Hạ Phạm Hành bị nụ cười này làm cho hơi ngẩn ra, bất quá hắn dẫu sao cũng không giống Quách Tĩnh Tĩnh, rất nhanh liền phản ứng lại, khẽ vuốt cằm, trong mắt lưu sâu nói ra hai chữ: "Phải không..."

Ăn điểm tâm xong, Trương Thị không để cho Quách Tĩnh Tĩnh xin nghỉ, nói tự mình đi đưa quần áo cho Trương Quốc Phú, Quách Tĩnh Tĩnh tất nhiên ngăn không để cho bà đi.

"Bà nội, bà ở nhà là được, ông nội bên kia để con đi."

"Vậy không được, con còn phải đi làm chứ, nếu lại xin nghỉ cấp trên nhất định sẽ mất hứng. Con có phải sợ bà nội không biết đường đúng không? Không có sao, bệnh viện kia tốt lắm mà, đến chỗ đó bà gọi điện cho ba con để cho ba con xuống đón là được."

"Bà nội, ông nội hôm nay xuất viện, chạy tới chạy lui, bà lại say xe, đi phải mất ba giờ, trở lại nhất định sẽ khó chịu, đến lúc đó ông nội về bà làm sao chăm sóc ông đây?" Quách Tĩnh Tĩnh biết Trương Thị thương cậu, đối với Trương Thị mà nói thì việc cậu có một công việc tốt quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhưng cậu làm sao có thể để Trương Thị hai đầu khổ cực được.

Trương Thị nghe cậu nói như vậy cũng cảm thấy có lý, liền nói: "Vậy được, vậy con nói với cấp trên đi, nói ông nội con xảy ra chuyện lúc này mới xin nghỉ, bà nội ở nhà làm cơm trưa. Con không phải thích ăn khoai tây thịt nướng sao? Bà nội một hồi đi mua thịt ba chỉ luôn. Tiểu Hạ, con cũng tới đi."

" Được, bà nội." Hạ Phạm Hành đáp ứng vô cùng tự nhiên.

Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Bà nội, bà tới hậu viện bắt con gà, đi chợ tìm chú Trần giết hộ cho, bảo chú ấy giữ lại huyết vượng, về nhà cho vào canh, ông nội bây giờ thích hợp ăn cái này."

Ở chợ lão Trần cũng bán gà, bất quá y là mua gà về để bán, là khách quen cũ của Trương Thanh, chỗ bán gà cũng giúp cạo lông gà, năm mao tiền một con, máu gà không cho giữ lại, dẫu sao thì giữ máu gà rất tốn thời gian, đối với y mà nói thời gian đó chính là vàng là bạc. Cũng chỉ có Trương Thanh cùng y quan hệ tốt, nói một tiếng rồi mang khay tới y sẽ giữ lại cho.

"Con chỉ biết quan tâm ông nội thôi, cũng không quản bà nội rồi. Gà ai thích giết thì giết đi, bà chả thích làm cho lão già ấy ăn." Trương Thị ngoài miệng ghét bỏ nhưng tay nắm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh lại chặt thêm.

Quách Tĩnh Tĩnh tâm tâm niệm niệm tới ông nội mình, nhưng một đứa cháu trai còn lại vào lúc này bóng dáng đều không thấy, sự so sánh này Trương Thị không hề dễ chịu.

() bột nhão:

() bánh trứng:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio