Thực tế, Duẫn Đông Lâm chưa hề cùng đàn ông kết giao bao giờ.
Cậu phát hiện ra cậu thích đàn ông chỉ mới có một ngày thôi, cũng không thể nói là không tìm được đối tượng thích hợp được, ngay cả nói với người khác còn không dám nói nữa là.
Sếp cậu mời khách, cả đám đều đến quán rượu, Duẫn Đông Lâm sao có thể không đi.
Bữa cơm này cậu bị đám đồng nghiệp cùng ông sếp chuốc rất nhiều rượu, đến khi ra được khỏi quán thì đã hơn chín giờ tối, cả người cũng muốn ngất ngư lảo đảo.
Đừng nhìn dáng đi thẳng tắp của cậu mà nhầm, mắt đã phân không rõ đâu là cái cột điện rồi.
Một vị đồng nghiệp định gọi taxi cho cậu về, nhưng Duẫn Đông Lâm lại cự tuyệt, tự mình cắn đầu lưỡi nói mình có xe.
Có xe thì có xe, nhưng say kiểu này thì lái kiểu nào?
Hết lần này tới lần khác, vị đồng sự kia cũng đã say rồi, cuối cùng bị những người khác kéo đi nhậu tăng hai.
Duẫn Đông Lâm mừng rỡ tự mình về nhà, đi mãi đi mãi, không biết nghĩ như thế nào lại dừng ngay trước cửa Gay bar.
Gay bar này hoạt động phi thường tốt, mỗi ngày đều tiếp rất nhiều nam nhân, cũng đã từng xuất hiện trên báo chí. Nhưng Duẫn Đông Lâm chưa hề liếc mắt chú ý tới một lần, bởi vì cậu nghĩ người trong đó không cùng một thế giới với cậu.
Sau đó, Duẫn Đông Lâm lại phát hiện cậu và bọn họ đều cùng là một loại người, cậu liền mê mang.
Cái cánh cửa kia quả là có lực hấp dẫn, cậu quả thực muốn tìm hiểu xem bên trong kia rốt cuộc là như thế nào.
Vì thế, cậu lảo đảo leo lên cầu thang.
Đứng trước cửa quán bar có hai người đàn ông đang hút thuốc, thấy cậu đi lên liền mở cửa giúp.
Duẫn Đông Lâm ha hả cười, tiền vào.
Vừa bước vào, một vị đạo khó ngửi liền xộc thẳng vào mũi.
Duẫn Đông Lâm cảm thấy có chút khó chịu, bên trong không chỉ cực độ ngột ngạt, lại còn rất tối.
Mấy bản nhạc Rock ‘n Roll cơ hồ muốn phá nát cái màng nhĩ của cậu, trước mắt thì không ngừng lui tới các loại đàn ông khác nhau.
Từ thiếu niên đến các bác trung niên bụng phệ, từ giàu nứt đố đổ vách cho đến nghèo xác.
Duẫn Đông Lâm trợn tròn mắt, đực mặt, muốn ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Rốt cuộc cũng có người chú ý tới một đầu gỗ đứng ngay tại cửa. Hai ba tên đàn ông vừa phả khói thuốc vừa áp tới, một người quàng tay lên vai Duẫn Đông Lâm, người còn lại thì xoa nắn cằm cậu đùa giỡn.
Để Duẫn Đông Lâm thoát ra được quán bar, chính là phải nhờ kỹ xảo trốn tránh mới thoát thân thành công.
Nhưng cho dù có trốn ra được, thì cũng đã qua hơn mười hai giờ khuya rồi.
Gương mặt cậu đỏ bừng, quần áo lộn xộn, nhưng may mà không bị mấy đứa kia kéo đi thuê phòng.
Nhưng nhờ trải qua loạt chuyện dã man như vậy, cậu cũng đã tỉnh rượu đôi chút.
Cậu ngơ ngác đứng trước cửa một lát, lại sờ sờ cái cổ của mình. Mặc dù nhìn không tới, nhưng cậu nhớ vừa rồi có một tên dùng sức cưỡng hôn cậu một cái.
Mặc dù không thích tên đàn ông kia, nhưng cậu hình như cũng không cảm thấy chán ghét khi người cùng giới tính chạm vào mình.
Chỉ là, Duẫn Đông Lâm vẫn không thể tiếp thu được loại chuyện cùng tên đó tình chàng ý thiếp. Cậu cảm thấy bối rối lắm, lại nghĩ đến lúc cái tên xinh đẹp kia hôn, cậu liền ngây ngẩn cả người, hình như lúc đó cũng không cảm thấy phản cảm a?
Duẫn Đông Lâm cứ như vậy mơ mơ màng màng về tới nhà, mở cửa được một lúc, lại phát hiện Nhị Bảo không giống như thường ngày chờ ở cửa nghênh đón.
Cậu ngây ngẩn cả người, đi vào phòng khách xem thử, liền thấy con Labrado đang yên lặng ngồi.
Nhưng lại là ngồi trên sàn, rất im lặng, cái đuôi cũng không hề động đậy lấy một cái, chỉ dùng đôi mắt như hai viên bi kia trầm mặc nhìn cậu.
Duẫn Đông Lâm bất giác sờ sờ cái cổ, đột nhiên có chút chột dạ.bg-ssp-{height:px}
Trong phòng đột nhiên xuất hiện bầu không khí tràn ngập xấu hổ.
Duẫn Đông Lâm trầm mặc bước vào phòng bếp nấu thịt gà cho Nhị Bảo ăn. Nhưng đại cẩu này lại không giống như thường ngày, chậm rãi bước tới tô đồ ăn của nó, ăn được vài miếng.
Duẫn Đông Lâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn nó vài giây, sau lại tự mình đi tắm rửa.
Cậu vội vã tắm rửa xong, vào phòng, liếc mắt nhìn ra ngoài một cái, rồi khóa kỹ cửa.
Sau đó, cậu nằm lên giường, mang theo tâm tình không biết là bất an hay là chờ mong, nhắm mắt lại.
Nhưng đêm hôm đó, người đàn ông kia lại không có xuất hiện.
Cuộc sống của Duẫn Đông Lâm lại thoáng cái khôi phục bình thường rồi.
Không hề có người nào kỳ quái tự xưng là “Nhị Bảo” nữa, không còn rối rắm có phải bản thân thật sự quá cô đơn rồi không, cũng không còn rối rắm có nên tìm bạn trai hay không nữa.
Nhưng ở trong nhà, đại cẩu của cậu lại ngày càng sa sút tinh thần.
Có đôi khi Duẫn Đông Lâm ngồi trên ghế salon, nhìn đại cẩu chạy tới cọ cọ tay cậu, lại lập tức cúi đầu tránh ra, đau lòng đến nói không nên lời.
Cậu nhìn con Labrador của mình, đột nhiên lại phảng phất nhìn thấy ánh mắt đau thương của người đàn ông tóc đen kia.
Duẫn Đông Lâm cảm giác được cuộc sống đang bình thường trở lại, nhưng cậu lại cảm thấy bản thân càng ngày càng bất bình thường rồi.
Buổi tối trước khi ngủ, cậu đều mở cửa phòng ra, nhưng người kia vẫn không hề xuất hiện.
Cứ như vậy qua đi một tháng, Duẫn Đông Lâm đột nhiên ý thức được, cậu hình như có chút nhớ người đàn ông kia.
Khi bị đối phương hôn môi lại vuốt ve, cậu chỉ cảm tháy khủng hoảng vô cùng, nhưng chỉ là bởi vì cậu không thể tiếp thụ được chuyện gì là như thế nào thôi.
Không thể phủ nhận chính là, trong những giấc mơ đó, cậu đã cùng người kia nói vài câu, cậu đích xác có cảm giác đã quen người kia từ rất lâu rồi.
Loại cảm giác này rất là kỳ diệu, nếu như dùng trong tình huống hai người hoàn toàn xa lạ, thì phải gọi là “nhất kiến như cố.”
Nhưng, Duẫn Đông Lâm cũng không xác định được, từ này có phù hợp với tình huống lúc đó hay không.
Mặc dù không thích cái cảm giác bị người kia đè nặng, nhưng môi và vị đạo trong miệng của người kia không làm cho cậu cảm thấy chán ghét.
Cậu từ lúc chào đời cho tới nay là lần đầu tiên bị cuồng hôn đến muốn quen thuộc, nhưng đối phương lại là nam.
Cậu cũng không chán ghét khi đối phương nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mình.
Phảng phất như không mang theo bất cứ ý tứ hàm xúc nào, chỉ là trấn an nhau, êm ái lại thoải mái.
Duẫn Đông Lâm đột nhiên nghĩ đến cảnh mình xoa đầu Nhị Bảo, cậu lại buồn bực rồi, vuốt ve người với xoa đầu chó, có cái gì liên quan mà khiến cậu liên tưởng tới a?
Cậu cảm thấy có chút xấu hổ, khi không lại ngồi nhớ lại mấy cái mộng xuân lúc trước.
Có đôi khi nghĩ tới, thân thể lại đột nhiên nảy lên phản ứng.
Duẫn Đông Lâm phát hiện, bản thân đã biến xấu rồi.
Sau đó cậu về nhà làm một việc.
Cậu ngồi xổm xuống bên người Nhị Bảo, thử dò xét kêu lên: “…. Nhị Bảo?”
Nhị Bảo lẳng lặng nhìn cậu.
Duẫn Đông Lâm do dự, nhẹ giọng thì thào nói: “…. Sau này tôi sẽ không đến cái loại địa phương đó nữa.”