Thời gian trôi đi vùn vụt, thân thể Điệp Y cũng đã hồi phục. Trong tình huống không có thuốc thang đặc trị, đây quả là một kì tích, Cổ Hạo Nhiên và mọi người trong nhà đểu hết sức mừng rỡ. Thế nhưng theo chiều hướng khá lên của sức khỏe Điệp Y, thái độ của nàng dành cho Cổ Hạo Nhiên lại đang tuột dốc không phanh. Tuy nàng cũng không đến mức đạp hắn xuống giường như hồi trước, nhưng nàng rất khó chịu đối với những động chạm của hắn khi chưa có sự cho phép của nàng. Còn Cổ Hạo Nhiên mặc dù thấy Điệp Y chẳng để ý gì tới mình nhưng cũng không thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn nữa thì tỏ ra rất hứng khởi, như thế tức là trong tiềm thức, nàng đã không còn ghét hắn khi hắn chạm vào nữa.
Sáng sớm hôm nay Cổ Hạo Nhiên đã bị Cổ Ly gọi đi chơi cờ, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y đã khỏe hẳn rồi chịu đến bồi tiếp Cổ Ly, mặc dù hắn thật sự rất muốn được ở bên nàng.
Điệp Y đứng trong viện, thấy khu vườn mới mấy hôm trước trăm hoa còn đua nở như gấm dệt, nay đã biến thành một vườn tùng trúc xanh rờn, không còn sắc thái rực rỡ mà chỉ còn một màu mơn mởn, nàng nhíu mày.
Hồng Tịnh đứng cạnh hầu trà nước cười tủm tỉm nói: “Vì chủ nhân không thích hoa trong viện, thiếu gia liền sai người đổi hết thành cây xanh, hi vọng sẽ hợp ý chủ nhân? Chủ nhân có thích không? Nếu không thích, thiếu gia nói có thể đổi tiếp, đổi đến khi nào chủ nhân vừa lòng mới thôi.”
Điệp Y hôm đó nói với Cổ Hạo Nhiên đúng là như vậy, không ngờ hai ngày sau quay lại, hóa ra hắn đã làm thật. Nàng hơi giật mình, nhẹ nhàng nói: “Không cần.” Hoa cỏ cây cối thực ra cũng chỉ là thú tiêu khiển của kẻ có tiền, thích thì xem, không thích thì thôi, nàng cũng không để tâm làm gì.
Hồng Tịnh vừa châm trà cho Điệp Y vừa nói: “Thiếu gia đối đãi với chủ nhân thật là chu đáo, mấy ngày nay đều không cần đến ai cả, Hồng Tịnh cũng được thảnh thơi vài ngày. Hồng Tịnh theo chủ nhân, được nhìn thấy gia tộc của thiếu gia hùng mạnh vô cùng, mới biết thiếu gia chính là Lục thiếu gia của Cổ gia đình đám trong thiên hạ. Giờ lại được thấy thiếu gia chăm sóc chủ nhân cẩn thận, ân cần như thế, Hồng Tịnh cũng được mở rộng tầm mắt hơn nhiều. Nếu tính ra, không biết có bao nhiều cô gái thèm muốn được như chủ nhân bây giờ, chủ nhân, người nói xem thế có đúng không?”
Hồi lâu không thấy Điệp Y trả lời, Hồng Tịnh cũng không suy nghĩ nhiều. Điệp Y mà trả lời thì đúng là chuyện kinh thiên động địa. Bàn tay trắng nõn của Hồng Tịnh vẫn thoăn thoắt hầu trà nước, nụ cười trên khuôn mặt rất tươi, nói tiếp: “Chủ nhân, coi vậy là thiếu gia thực sự rất thích người đó. Thời buổi bây giờ, được gả cho một trượng phu thức thời đã là khó, thiếu gia lại còn là người tài mạo song toàn, chủ nhân phải kiểm soát thiếu gia thật chặt chẽ, đừng cho người khác có cơ hội đến gần thiếu gia. Chủ nhân ngày trước của Hồng Tịnh rất thích đại phu nhân, nhưng đại phu nhân gia thế quyền quý, thường tỏ ra kiêu ngạo, xa cách lão gia. Sau này lão gia gặp một người con gái khác rồi lạnh nhạt với đại phu nhân, khiến đại phu nhân lúc đó hối cũng không kịp, thế mới biết chuyện gia thế, môn đăng hộ đối chỉ là mấy chuyện tầm phào, quan trọng là phải giữ được trái tim trượng phu của mình.”
Hồng Tịnh nói một hơi dài không nghỉ, Điệp Y nghe xong thì hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Hồng Tịnh. Hồng Tịnh thấy trong mắt Điệp Y có hàn ý, cũng không sợ hãi mà nói: “Chủ nhân, lời ấy là lời nói thật lòng của Hồng Tịnh, Hồng Tịnh biết chủ nhân là người tài ba tháo vát, không cần trượng phu cũng có thể sống tốt, nhưng có người bên cạnh để chăm sóc và yêu thương là một chuyện vô cùng hạnh phúc, chủ nhân đừng cự tuyệt, người phải quan tâm đến bản thân nhiều hơn. Hồng Tịnh nói nhiều như thế không phải để tâng bốc thiếu gia, mà muốn chủ nhân hãy mở rộng tấm lòng thử đón nhận thiếu gia, có thể, chủ nhân sẽ thấy được, thế giới này không phải chỉ toàn một màu đen.”
Điệp Y lập tức ném cho Hồng Tịnh một ánh nhìn lạnh thấu xương, nói: “Ai dạy người mấy lời này?”
Hồng Tịnh chớp mắt lia lịa, há miệng, không ngờ bị vạch trần sớm như thế. Đúng lúc đó, Lâm Dã bưng một khay hoa quả đi tới tiếp lời: “Những lời đầu là Hồng Tịnh muốn nói. Câu cuối là ta muốn nói với ngươi.”
Ánh mắt Điệp Y liền chuyển qua nhìn Lâm Dã, khí thế không giận mà uy ngút trời, Lâm Dã thấy vậy cũng chỉ dừng lại một bước, rồi lại đi tới, nói: “Trải qua một cuộc biến động, con người ta cũng cảm nhận sâu sắc hơn, ở bên cạnh ngươi nhiều ngày, tuy không dám nói là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng ta có cảm giác ngươi là một người rất cô độc, không phải cô độc về thể xác, mà cô độc về tâm hồn. Tuy sống trong một gia đình đông đúc như thế, ngươi lại khép kín bản thân, tự núp trong cái vỏ ốc của mình, không cho kẻ nào có cơ hội tiếp cận. Dù ngươi có để thiếu gia thân thiết thì cũng chỉ là tiếp xúc bên ngoài, không phải nội tâm bên trong. Người rất biết cách tự bảo vệ mình.”
Điệp Y nghe thế cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Dã. Lâm Dã lại nói tiếp với Điệp Y:“Chúng ta có thể xem là vào địa ngục rồi thì biết địa ngục đáng sợ, bản thân tuyệt đối không muốn rơi vào đó lần nữa cho nên mới phải liều mạng bảo vệ mình, tranh thủ mọi lúc mọi nơi để tiêu diệt mọi mầm mống tổn thương bản thân, cuối cùng không biết được điều mình làm là cố ý hay vô tình, mọi thứ đã trở thành bản năng mất rồi. Ngươi, so với chúng ta càng rõ hơn. Ngươi đã cứu chúng ta ra từ địa ngục, ta với Hồng Tịnh rất hi vọng ngươi có thể sống hạnh phúc. Hạnh phúc là thứ phải tự tay mình nắm lấy, ngươi không cần phải chối bỏ thiếu gia, hãy để hắn gần gũi ngươi, tuy không cần đến mức phải toàn tâm toàn ý lo cho hắn, nhưng chỉ cần khi hắn ôm ngươi mỉm cười, hãy cười lại với hắn một lần…” Nói một tràng dài, Lâm Dã lẳng lặng chờ Điệp Y phản ứng.
Điệp Y hơi nhíu mày nhìn Lâm Dã và Hồng Tịnh. Hồng Tịnh ngẩng đầu nhìn Điệp Y chân thành nói: “Chủ nhân, có lẽ chúng ta cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng thật lòng chúng ta chỉ mong người có thể trút bỏ những ràng buộc của bản thân, tìm được hạnh phúc thật sự để mà vui cười. Xem xét những việc thiếu gia đã làm suốt thời gian vừa rồi, chúng ta tin rằng hắn chính là người có thể giúp chủ nhân, vì thế xin chủ nhân đừng xa cách thiếu gia như vậy, cảm tình là một thứ yếu ớt, nếu cứ ép uổng nó thì nó sẽ lụi dần. Nếu người cảm thấy mình đặc biệt trong mắt thiếu gia thì hãy thử để cho tình cảm ấy nảy nở, mở cho hắn một cơ hội.” Trong những ngày này Cổ Hạo Nhiên đối xử với Điệp Y vô cùng chân tình, thế nhưng Điệp Y càng ngày càng lạnh nhạt, khiến Lâm Dã và Hồng Tịnh cảm thấy không thể không giúp một tay.
Điệp Y tư lự. Nàng đã hiểu được ý của Hồng Tịnh và Lâm Dã, thế nhưng đối với nàng điều ấy thật mới lạ, nàng tự hỏi liệu trong tim nàng có tồn tại một thứ gọi là cảm tình sao? Chưa từng có một ai dạy nàng “yêu” là gì cả, người ta chỉ dạy nàng rằng phải thật vô tình, thật khắc nghiệt mới có thể sống sót lâu dài, và rằng nếu một người muốn đứng trên đỉnh cao thì trái tim người ấy càng phải lạnh lẽo hơn ai hết. Cảm thông, thương mến quân địch là việc làm của kẻ dại dột.
Điệp Y trầm ngâm nhìn về phía chân trời, thong thả nói: “Nếu ngươi thích ở bên một người nào đó đến mức không thể rời, sẽ có lúc hắn nhân cơ hội ngươi không phòng bị để giết ngươi rồi chiếm lấy địa vị. Nếu ngươi nhớ tình xưa nghĩa cũ, nương tay với người ta thì khi quyết đấu, người ta còn sống mà ngươi đã chết. Nếu ngươi cho rằng kẻ yếu ớt thật đáng thương và nhu mì, thì sẽ có lúc người chết thảm dưới tay nó là ngươi. Ta đã sống như thế mười tám năm rồi, các ngươi thử nghĩ xem, liệu thứ cảm tình ấy có thể nảy mầm trong ta hay không? Mười tám năm tôi luyện, liệu bức tường của ta có còn chỗ hổng không?”
Điệp Y nói nhẹ tựa lông hồng, Hồng Tịnh và Lâm Dã nhìn nhau, không biết nói sao cho phải. Người như thế, cho dù sống trong một thế giới khác, con người khác cũng vẫn nghĩ rằng người ta chỉ muốn lấy mạng mình, bản năng phòng vệ đã ăn sâu vào xương tủy. Xem ra, phá tầng khóa này quả nhiên là việc nói thì dễ mà làm thì khó.
Điệp Y ngẫm nghĩ thêm một lúc, nụ cười lạnh lẽo bất chợt hiện trên môi, nàng gằn từng chữ: “Cảm tình của hắn ta biết, nhưng không tin được. Nếu muốn ta tin, hãy đem mạng của hắn đến đây đổi, có lẽ ta sẽ mở cho hắn một cánh cửa sổ.” Dứt lời phủi áo bỏ đi
Hồng Tịnh và Lâm Dã nhìn nhau ngao ngán, vừa thấy thương vừa thấy tội. Mở khóa một tấm lòng sắt đá nhường ấy khó ngang lên trời, nhưng nếu làm được thì nhất định người ấy sẽ một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý kể cho sông cạn đá mòn. Lâm Dã chỉ biết lắc đầu, nếu đã như thế, mấy lời khuyên giải của bọn hắn chẳng thể lay động nổi con người kia.
Điệp Y vừa đi được hai bước, trên tầng không bỗng vút xuống một bóng đen chớp nhoáng, hạ trên vai Điệp Y. Điệp Y nhíu mày mở thư, Băng Kì quản lí trụ sở Nguyệt đường ở Phần Châu, nếu có chuyện trọng yếu hắn sẽ trực tiếp dùng bồ câu gửi tin. Điệp Y xem lướt qua tờ giấy, thấy dấu hiệu biểu thị cho vấn đề khẩn cấp nhất, bèn phất tay gọi Hồng Tịnh và Lâm Dã, cùng nhau đi thẳng về phía nhà chính.
“Không thể như thế được, chơi lại, chơi lại.”
“Tiểu thúc, ngươi đã thua ba ván rồi, có đánh lại mấy lần nữa ngươi vẫn thua thôi, đừng cố làm gì, cố quá là quá cố đấy.” Cổ Hạo Nhiên hả hê cười oang oang vào bộ mặt cay cú của Cổ Ly.
Điệp Y vào đến đại sảnh, Cổ Chấn và Cổ Hạo Dương đang đứng ngay ngoài xem náo nhiệt, phía bên trong, Cổ Ly đang giằng co với Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên đang cười, nhác thấy Điệp Y tới thì nóng hết cả ruột, vứt luôn Cổ Ly đang kì kèo sang một bên, sốt sắng đến bên nàng hỏi han: “Sao nàng lại đến đây? Có phải trong viện buồn quá không? Lại đây uống trà ướp lạnh đi, trời nóng phải cẩn thận một chút, không thì hại đến thân thể.” Vừa nói vừa dắt tay Điệp Y đến chỗ mình ngồi.
Điệp Y giữ tay Cổ Hạo Nhiên lại, trao lá thư bồ cầu mang đến cho Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên hơi nhíu mày mở thư, vừa xem xong mặt liền sầm xuống. Cổ Chấn thấy tình hình có vẻ không ổn, bèn đứng dậy hỏi: “Hạo Nhiên, có chuyện gì?” Chuyện khiến Cổ Hạo Nhiên biến sắc cũng không phải chuyện dễ gặp.
Cổ Hạo Nhiên vò nát lá thư trong tay, thâm trầm nói: “ Ba thuyền trở một trăm ba mươi vạn tạ lương, ba thuyền trở một trăm mười vạn tạ muối nộp thuế, đến Quan Châu gặp gió lốc, thuyền chìm hết, lương muối và thủy thủ đoàn đều mất trắng.” Tin dữ bỗng chốc ập đến, mọi người ai nấy đếu sững sờ.
Cổ Hạo Dương kích động đứng bật dậy nói: “Không phải tất cả đều là lương, muối để nộp thuế vào quốc khố sao? Thời hạn chỉ còn hai mươi ngày nữa, chiếu theo luật lệ, nếu nộp chậm chưa biết chừng còn bị tịch biên tài sản. ”
Cổ Hạo Ảnh căng thẳng lẩm bẩm: “ Tại sao có thể bất ngờ xảy ra chuyện lớn như vậy nhỉ? Năm nay kì hạn đã ngắn hơn năm ngoái, nghe đồn tiền phạt còn cao hơn rất nhiều.”
Cổ Hạo Viễn trầm ngâm ngẫm nghĩ, là người điềm đạm nhất trong mấy anh em, hắn hiểu rằng trước mắt chưa thể truy cứu trách nhiệm, nghĩ phương án giải quyết tình hình mới là việc cấp bách hơn cả, bèn nói: “Hai mươi ngày tới liệu có đủ thời gian để thu gom được một trăm ba mươi vạn tạ lương thực và muối không? Nếu không quá muộn so với hạn, ta có thể đến chỗ Thượng Thư Bộ Hộ thương lượng với ông ta, dù không thể đảo ngược tình hình nhưng ít ra sẽ không bị khép tội lớn.”
Cổ Hạo Dương đánh mắt sang phía Cổ Hạo Nhiên. Lương thực và muối ăn là hai nhu yếu phầm hàng đầu ảnh hưởng đến dân sinh, trước đây hạng mục này vẫn do Cổ Hạo Nhiên phụ trách. Tuy nhiệm vụ hiện giờ không còn là của hắn, nhưng xét về kinh nghiệm thì Cổ Hạo Nhiên vẫn là người thông thạo nhất. Trong lúc ấy, Cổ Hạo Nhiên đăm chiêu suy nghĩ, đi lại vài bước trong đại sảnh, tính toán một hồi liền lắc đầu nói: “Một trăm ba mươi vạn tạ lương thực này trưng tập từ Khúc Châu, Dịch Châu, Thanh Châu. Hiện giờ trong kho hàng của ba châu, lương thực còn lại chỉ đủ để cung cấp cho bản địa, không thể điều thêm được nữa, mà ở các châu khác ta đã xuống ấn định sản lượng bán ra từ đầu tháng, bây giờ nếu điều chỉnh lại, nhanh nhất cũng chỉ xuất ra được bảy mươi vạn tạ lương thực đang trữ trong kho, còn sáu mươi vạn nữa phải mất công gom góp mới có, hai mươi ngày là thời gian rất gấp.
Còn một trăm mười vạn tạ muối kia lấy từ Phong Châu, Hoa Châu, Thương Châu. Cả vương triều Thánh Thiên chỉ có ba châu này sản xuất muối, theo phỏng đoán của ta, vào thời điểm này thì trong kho có thể còn khoảng chín mươi vạn tạ, còn hai mươi vạn nữa đành phải điều từ nguồn tồn kho tại các châu khác. Hiện tại nhu cầu mua lương thực của dân chúng đang rất lớn, nên về cơ bản thì phải đi hết bảy tám châu mới huy động được đủ lượng cần thiết.”
Cổ Hạo Dương và Cổ Hạo Thanh nói ngay: “Vậy chúng ta sẽ lập tức truyền lệnh xuống các châu nay yêu cầu hạn chế bán ra, có thể điều động bao nhiêu lập tức điều động ngay.”
Cổ Hạo Danh cũng vội vàng nhận việc: “Ta sẽ đi tập hợp lương thực và muối, được chừng nào hay chừng ấy.”
Từ đầu Cổ Ly chưa một lần lên tiếng, nghe vậy bất thần xen vào: “Gượm đã, Tiểu Lục, ngươi muốn xử lí chuyện này như thế nào đây?” Câu hỏi này khiến Cổ Chấn vốn cố tình im lặng để quan sát phải giật mình nhìn Cổ Hạo Nhiên, lòng cũng hơi hồi hộp chờ đợi một câu trả lời thuyết phục từ hắn. Mấy anh em Cổ Hạo Dương cũng thôi bàn luận, xoay người về phía Cổ Hạo Nhiên. Bước chân Cổ Hạo Nhiên đã ra đến cửa, cũng dừng lại.
Cổ Hạo Nhiên nhìn một lượt qua Cổ Ly và Cổ Chấn, hắn biết hiện giờ đã không còn là thời điểm cần nhún nhường khách khí nữa, lập tức phân công: “ Đại ca và nhị ca đi thu gom lương thực tồn kho và muối, tam ca và ngũ ca đến các châu gần nhất thống kê toàn bộ số lương thực chưa bán ra, tứ ca ở nhà làm trung gian phối hợp tác chiến, ta sẽ cùng Điệp Y đi Quan Châu điều tra chuyện này, trên sáu chiếc thuyền kia là hàng trăm thủy thủ, không thể nhắm mắt làm ngơ. Còn cha, cha hãy đến chỗ các quan viên bộ Hộ xem có dàn xếp được việc gia hạn nộp thuế hay không, hoặc không chúng ta phải cố gắng giảm mức phạt xuống thấp nhất. Tiểu thúc còn nhiều việc bề bộn, việc này cứ để chúng ta lo.”
Chỉ trong nháy mắt, sự việc đã được Cổ Hạo Nhiên phân tích rạch ròi, thấu triệt, mệnh lệnh ban ra không một chút nhầm lẫn. Cổ Chấn và Cổ Ly liếc nhìn nhau, chậm rãi gật đầu. Hai anh em Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Viễn cũng trao đổi một ánh mắt tán đồng.
Cổ Hạo Thanh nghe phân công nhiệm vụ thì lớn tiếng nói: “Ta sẽ đi Quan Châu, ngươi hãy ở nhà điều phối công việc, đây là nhiệm vụ của đương gia, chỉ có ngươi làm mới hợp lí.” Đứng ở vị trị trung gian để tiếp ứng tuy là nhiệm vụ đòi hỏi sự khéo léo, nhưng cũng là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất. Trái lại, việc tiếp cận biến cố là một vấn đề phức tạp gấp nhiều lần.
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn Cổ Hạo Thanh, khuôn mặt biểu lộ một nét nghiệm nghị chưa từng thấy: “Ngươi thông thạo Quan Châu được bao nhiêu phần? Mấy năm vừa qua đã từng đến đây chưa? Phong thổ nơi ấy ngươi biết không? Không biết phải không, không biết thì đừng có tranh cãi ở đây, lo việc của mình cho tốt đi, nếu để đình trệ, đừng trách ta lúc về nhà không nể mặt ngươi.”
Cổ Hạo Thanh nghe vậy cũng tự ngẫm lại, hiểu biết của bản thân về Quan Châu chỉ là từ sách vở mà ra. Thêm vào đó, việc buôn bán của hắn trong nhiều năm qua cũng chưa từng đả động gì đến địa phương này nên hắn càng không có cơ hội tìm hiểu thêm. Nay cả một đoàn thuyền buôn lại toàn là người, của từ Quan Châu mà ra, muốn đến đó trấn an dân tình không phải việc đơn giản. Nhưng cũng bởi vậy mà hắn muốn nhận nhiệm vụ này, hắn không muốn mình nhàn rỗi trong khi mọi người phải tất bật, ngoài ra còn vì Cổ Hạo Nhiên, hắn không muốn em trai vừa phải bôn ba đường trường đã lại vất vả một chuyến nữa. Cổ Hạo Nhiên quan tâm đến hắn, sao hắn có thể không lo nghĩ cho Cổ Hạo Nhiên được. Ấy thế nhưng khi chứng kiến phong thái uy nghiêm không gì sánh kịp của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Thanh lập tức nhận ra, người đang nói chuyện với mình đã không còn là người anh em ngày thường, mà chính là chủ nhân của Cổ gia. Một khi đã đứng trên lập trường ấy để bàn chuyện gia sự, mệnh lệnh của đương gia trở thành bất khả kháng.
Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Thanh không còn ý kiến nữa thì quay sang nói với Minh Thanh: “Khẩn trương cắt đặt người và thuyền, chúng ta phải xuất phát ngay lập tức, không thể chần chờ.” Minh Thanh dạ một tiếng rồi cấp tốc rời khỏi đại sảnh. Liền sau đó, bốn anh em Cổ Hạo Dương, Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Danh, Cổ Hạo Ảnh cũng nhanh chóng thu xếp lên đường. Cổ Hạo Nhiên níu tay Điệp Y nói: “Để Băng Kì lại với cha và tứ ca, mắt xích liên lạc này của Nguyệt đường không thể thiếu.”
Điệp Y nghiêng đầu ừ một tiếng, Băng Kì vốn định bước ra cửa liền quay trở vào nghiêm lệnh. Lúc ấy Cổ Hạo Nhiên mới gật đầu, kéo tay Điệp Y cùng nhau ra khỏi cửa. Cổ Chấn nghiêm giọng nói: “Hạo Nhiên, việc gì nên làm thì cứ làm, ta tin ở con.”
Thái độ của Cổ Ly cũng nghiêm túc hiếm thấy, hắn dặn dò: “Hành sự phải hết sức cẩn thận, nhất định không được để dân chúng kích động, cho dù không trấn an nổi đi chăng nữa cũng phải cố mà giữ yên. Ta còn một ngày hội nữa muốn chơi vui vẻ, chờ các ngươi về đấy.” Cổ Hạo Nhiên nghe dặn, kiên định gật đầu, cùng Điệp Y khẩn trương rời đi.
Trên bến Phần Châu, thuyền bè của huynh đệ Cổ gia chia làm ba hướng cùng nhau xuất phát. Lần này Cổ Hạo Nhiên không dùng đến chiếc lâu thuyền trắng thường ngày nữa (). Bởi tuy nó là một con thuyền đẹp, nhưng tốc độ lại quá chậm. Tin tức từ Quan Châu truyền về đã mất ba ngày trời, hiện tại dù có đi ngày đêm cũng phải thêm bảy ngày nữa mới tới nơi, đến lúc ấy còn e việc xấu đã xảy ra rồi. Nếu dùng lâu thuyền, cái hạn mười ngày đấy là không thể kịp, cho nên Cổ Hạo Nhiên chỉ chọn một con thuyền bình thường, dẫn theo nhóm Phong và Lâm Dã cả thảy chín người lên đường trực chỉ Quan Châu.
() cái thuyền chở vợ ấy
Thuyền vừa rời địa phận Phần Châu đã rẽ theo một tuyến đường an toàn Điệp Y chưa từng biết. Chẳng mấy chốc, không gian bao quanh đã được phủ ngập một màu xanh mênh mang sóng nước. Điệp Y ngạc nhiên khi thấy bốn bề vắng tanh, không một bóng núi hay một thành trấn nào hiện ra, chỉ có chân trời xa tít tắp. Nàng hỏi: “Sông này tên gì vậy?”
Cổ Hạo Nhiên đang xem sổ sách, không ngẩng lên, đáp: “ Đây không phải là sông, chúng ta đã ra biển rồi. Quan Châu cách Phần Châu rất xa, đi trong đất liền sẽ quá chậm nên thuyền phải vòng ra biển, đi đường tắt mới rút ngắn được thời gian.”
Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên giải thích, ngắm nhìn cảnh biển trời hòa quyện. Chợt thấy xa xa một dải núi xanh mướt thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lấy làm lạ nhưng cũng không để ý nhiều.
Ngày đêm đi không ngừng nghỉ, thẳng một mạch đến ngày thứ ba, thuyền cập bến Thường Châu, đoàn người mới dừng lại tiếp thêm lương thực, nước ngọt. Điệp Y dạo một vòng quanh bến, bí mật đặt bàn tay đeo chiếc nhẫn của Nguyệt chủ Nguyệt đường lên vai. Lập tức, trong đám đông có một người tách ra, bước đến trước mặt Điệp cúi đầu chào. Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y gật đầu với người đàn ông kia thì hơi sửng sốt.
Tướng mạo người kia thoạt nhìn khá bình thường, anh ta chỉ liếc nhìn Cổ Hạo Nhiên trong tích tắc rồi nói thẳng: “Nguyệt chủ, tin tức đến ngay sáng nay, tình hình Quan Châu hiện tại rất phức tạp. Người nhà thủy thủ đang đổ đến các cửa hiệu của chúng ta để gây rối, các chủ buôn đều đã ra tay, nhưng sự việc càng ngày càng vượt tầm kiểm soát, khó lòng cầm cự được lâu.”
Điệp Y ừ một tiếng, nhíu mày: “Người không phải do bọn ta giết, náo loạn cái gì?” Ngày trước trong đại sảnh nghị sự, nghe Cổ Hạo Nhiên nói sự tình sẽ rất rắc rối, Điệp Y vẫn tưởng bọn họ chỉ gặp khó khăn trong việc huy động muối và lương thực, bây giờ mới biết rắc rối không nằm ở đó, mà nằm ở chính những gia đình có người bị nạn tại Quan Châu.
Cổ Hạo Nhiên nói với nàng: “Ở điểm này nàng chưa hiểu hết. Những thủy thủ đó đều đã kí kết một thỏa thuận với Cổ gia, trong đó có nói rằng nếu trong thời gian làm việc với Cổ gia họ phải chịu thương tổn thì người chịu trách nhiệm sẽ là chúng ta. Hiện giờ nhiều người vì làm việc cho chúng ta mà chết như vậy, lẽ tất yếu mọi chuyện sẽ đổ lên đầu bọn ta. Thêm vào đó, vì mấy chủ tiệm muối, lương kia đều không đủ quyền hạn để giải quyết ổn thỏa cho người bị nạn nên thân nhân của họ mới làm ầm lên như vậy. Cũng chính vì thế, chúng ta không còn cách nào khác là phải đến Quan Châu làm sáng tỏ nguyên nhân.”
Điệp Y à một tiếng, việc thuê mướn này nghe chừng vẫn còn nhiều điều chưa rõ ràng. Người đàn ông kia thấy Cổ Hạo Nhiên đã giải thích xong thì nói tiếp: “Phó chủ truyền lời, tin tức đã được thông báo đến tất cả các chưởng quầy ở các châu, những kho hàng lớn đã báo đóng cửa, dừng việc bán hàng ra. Lượng hàng còn lại trong kho hiện vẫn đang được kiểm kê, việc trưng tập cũng được tiến hành rất thuận lời, Nguyệt chủ và thiếu gia không cần lo lắng.”
Cổ Hạo Nhiên gật đầu: “Tốt, ngươi hãy truyền tin về, chúng ta đã đến đây an toàn, việc Quan Châu ta sẽ giải quyết nhanh chóng.”
Người kia thấy Cổ Hạo Nhiên có ý định đưa Điệp Y đi thì bước tới chắn đường mà nói: “Theo tin tức từ phía Quan Châu, đã nhiều ngày nay hải vực các vùng phụ cận gió rất mạnh, biển động không ngừng, nếu tiếp tục đi đường biển thì rủi ro sẽ rất cao, Nguyệt chủ và thiếu gia nên quay về đất liền thì hơn, đường sông trước mắt vẫn gió êm sóng lặng, không có gì nguy hiểm.”
Cổ Hạo Nhiên ngẫm nghĩ một chút, đáp: “Đi vào đất liền tuy an toàn nhưng quá chậm vì phải vòng xa hơn nhiều. Chúng ta sẽ vẫn đi đường biển, tin tức kia truyền đi từ một hai ngày trước, đến giờ chưa chắc đã còn chính xác. Việc đã rất gấp rồi, không nhanh thì hỏng. Nhưng nếu đã thế thì Điệp Y, nàng hãy dẫn theo Hồng Tịnh và Lâm Dã đi đường sông, như vậy sẽ an toàn hơn.”
Điệp Y thấy ánh mắt Cổ Hạo Nhiên tỏ ý quan tâm thật lòng thì chẳng nói chẳng rằng, quay lưng đi thẳng về phía thuyền đậu. Hồng Tịnh đứng đằng sau nói với Cổ Hạo Nhiên: “Thiếu gia, người còn không biết tính tình chủ nhân sao, chủ nhân nếu đã không muốn đi với thiếu gia thì còn mất công đến tận đây cùng người làm gì, lãng phí mấy ngày đêm mệt mỏi.” Dứt lời cười khẽ khàng, nhanh chân đuổi theo Điệp Y.
Cổ Hạo Nhiên nhìn theo bóng Điệp Y, miệng nhếch lên cười, phất tay một cái với người truyền tin rồi rảo bước đi theo Điệp Y. Chưa tin tưởng nhưng vẫn coi như bạn bè, thật tình mà nói thì không tệ.
Hai ngày kế tiếp thuyền nhỏ thuận gió, xuôi dòng nước đi càng nhanh hơn, trong hai ngày đã vượt một quãng đường mất ba ngày bình thường. Minh Thanh mừng rỡ nói: “Mấy ngày nay trời đều giúp ta, thật tốt quá đi.”
Phong nhìn ráng hồng rực trời tây, gật đầu tán thành: “Nếu gió vẫn cứ như hai ngày vừa rồi thì chỉ một ngày nữa chúng ta sẽ tới nơi.”
Liễu bận bịu giúp đỡ nhà đò lái thuyền cũng nói: “Tiết kiệm được bao nhiều thời gian hay bấy nhiêu.”
Điệp Y đứng mũi thuyền nhìn về phương xa, hơi lạnh của gió biển rì rao quanh nàng, man mát. Bất chợt nàng nghe người chưa rời mình một tấc, Hồng Tịnh, cất giọng ngờ vực: “Chủ nhân, hôm nay thật cổ quái.”
Điệp Y ngẩn người, quay lại hỏi: “Cổ quái như thế nào?”
Hồng Tịnh hít sâu một hơi nói: “Hồng Tịnh từ nhỏ đã là dân miền biển, việc khí hậu cũng có hiểu biết. Gió hôm nay rất lạ, đúng ra thời tiết này gió không thổi như vậy. Theo phỏng đoán của Hồng Tịnh, rất có thể sắp có bão.”
Điệp Y biết thời tiết trên biển biến đổi chỉ trong chớp mắt, hỏi lại: “Thật sao?”
Hồng Tịnh bước đến bên mạn thuyền, nhìn kĩ nước biển rồi gật đầu nói: “Ta cảm thấy chắc chắn là như vậy.”
Lâm Dã đứng cạnh đó lập tức hô lớn: “Nhà đò, mặt biển có gì bất thường không? Có dấu hiệu nào của bão không vậy?”
Người đàn ông trung niên đứng cuối thuyền cười hơ hớ nói: “Không đâu, không đâu, mặt biển như thế này là rất bình thường, với ngọn gió này chúng ta nhất định sẽ đến Quan Châu sớm hơn dự kiến. Các vị xin hãy yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, ta đã bươn trải trên biển này mười năm, không có lí gì lại nhầm lẫn. Các vị hãy an tầm đi thuyền đi.”
Lâm Dã và Điệp Y nghe xong liền quay sang nhìn Hồng Tịnh. Hồng Tịnh đỏ mặt nói: “Chỉ là phán đoán thôi, nhưng thật sự Hồng Tịnh thấy mặt biển có vấn đề, có thể kinh nghiệm của ta không bằng nhà đò vì ta không đi biển nhiều, nhưng ta nghĩ cẩn thận vẫn hơn, Hồng Tịnh không bao giờ làm điều có hại cho chủ nhân.”
Điệp Y lặng lẽ suy tính một lúc, lạnh lùng nói: “Tìm một chỗ dừng chân, tối nay ở lại đó.”
Nhà đò ngẩn người nói: “Phu nhân, đoạn đường này không có một bến nào cả, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ đi hết đêm nay, đến khoảng trưa mai mới gặp một bến thuyền để nghỉ.”
Điệp Y nghe vậy thì nhăn mặt, Cổ Hạo Nhiên ngồi trong khoang thuyền nghe loáng thoáng cuộc đối thoại bên ngoài liền chui ra hỏi: “Làm sao vậy, có vấn đề gì ư?”
Điệp Y liếc nhìn hắn một lúc, khẽ lắc đầu. Nếu đã không dừng lại được thì nói nhiều cũng vô ích, chỉ tổ khiến người ta lo lắng. Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y im lặng thi bước đến tựa vào lan can gợi chuyện phiếm với Điệp Y, dĩ nhiên, vẫn là hắn nói Điệp Y nghe.
Đêm xuống, những đợt gió hiền hòa từ buổi chiều vẫn không ngừng thổi căng cánh buồm. Nhưng chỉ trong chốc lát, gió đột nhiên tốc lên thành những đợt cuồng phong, âm thanh gầm gào khuấy động trời đất. Gió mạnh như lốc cuốn thổi tạt cả thuyền bè. Không bao lâu, cơn mưa ập xuống, thoạt đầu mưa còn dè dặt, nhưng chưa đầy một khắc đã đổ xuống hối hả, nước quật chan chát trên mặt biển.
Điệp Y từ lúc được Hồng Tịnh cảnh báo luôn tỉnh ngủ, gió vừa nổi lên nàng đã nhận ra, vội vào phòng ngủ gọi Cổ Hạo Nhiên dậy thì vừa hay Cổ Hạo Nhiên cũng đã tỉnh dậy. Nàng lạnh lùng nói: “Có khả năng là bão.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy lập tức tỉnh táo hẳn, lại thấy Điệp Y bước đến nắm chặt tay hắn nghiêm túc nói: “Cầm cho chắc, bằng không chết đừng trách ta.” Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp ngạc nhiên mừng rỡ thì mưa gió đã ập tới. Mặt biển sục sôi mãnh liệt, con thuyền nhỏ chao đảo trên từng ngọn sóng. Thủy thủ và lái thuyền dù có sự trợ giúp của Liễu và Hồng Tịnh cũng khó lòng chống đỡ được tiếp.
Điệp Y kéo Cổ Hạo Nhiên ra ngoài, biển khơi vây quanh họ đen thăm thẳm, không một tia sáng. Mưa quất vào da thịt đau điếng. Một trận gió xoáy thốc tới làm Điệp Y mất đà ngã chúi về phía sau. Cổ Hạo Nhiên nhanh như cắt bám chặt lấy khoang thuyền, đỡ lấy Điệp Y, che chở nàng trong lồng ngực của mình.
“Chủ nhân, bão đến rồi, người ở đâu?” Hồng Tịnh thấy thuyền đã không thể giữ được, bèn giao cả lại cho thủy thủ, bám theo Phong lần đường ra phía mũi thuyền.
“Ở đây.” Trời tối đen như đêm ba mươi, xòe tay không thấy ngón, gió càng lúc càng sắc nhọn, từng đợt vụt qua như cắt da cắt thịt. Tiếng người hô trong đêm đen bị tạt đi như chiếc lá, Điệp Y mất một lúc lâu mới nghe được Hồng Tịnh gọi mình. Trong làn mưa, loáng thoáng những tiếng gọi mịt mờ, nhàu nát của Phong và những người khác.
Như thể càn khôn xoay chuyển, nhật nguyệt mờ lòa, một cõi trời đất xoay vần quanh trận mưa bão dữ dội thét gào. Thuyền con như mảnh lá cây, ba chìm bảy nổi giữa phong ba bão táp quay cuồng. Sóng thần từng đợt từng đợt bủa vây, quẳng con thuyền lên đến chạm gầm trời rồi lại hất trở xuống.
Két, két, tiếng những tấm gỗ bị xoắn vặn truyền đến dồn dập, Điệp Y giữ chặt đầu Cổ Hạo Nhiên hét lên: “Bám chặt, không được thả tay.” Dứt lời cầm tay Cổ Hạo Nhiên quàng quanh eo, Cổ Hạo Nhiên lập tức ôm chặt lấy nàng. Điệp Y khẩn trương rút đao chặt một đoạn gỗ lớn từ thành khoang thuyền, giữ thật chắc. Trong nháy mắt, đột nhiên Điệp Y phát giác hai cánh tay vội vàng bám lấy hai người hợp thành một nhóm. Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên còn chưa kịp nhận ra là ai, bên tai đã nghe ầm một tiếng nổ vang trời, tiếp đến là cái lạnh xuyên thấu tim gan ùa vào khoang. Con thuyền trong cơn bão đen tối vỡ tan tành.