Và rồi một kế hoạch cho đêm Giáng sinh tuyệt vời đã được Du đặt ra. Mặc cho May đang nằm trên giường với vết thương chưa lành ở tay, còn cậu thì ngày càng lạnh hơn vì "ngày ấy " đang đến gần. Du cũng sẽ cố gắng tìm mọi cách để làm cô vui, như là một lời xin lỗi chân thành với người yêu bé nhỏ.
Thế là Du bắt tay vào việc trang trí căn phòng Giáng sinh, để mặc cho linh hồn yếu ớt của cậu đang lạnh dần đi.
- " Du love May ", dòng chữ này đẹp quá chị nhỉ? - Cậu có vẻ rất hài lòng với sản phẩm mình vừa dán lên tường.
- Kì quá đi. Trông nó sến thế nào ấy! - May bĩu môi.
- May không thích nó à?
- Em thích thì để đi. Chị không thèm!
- Thế thì em đành để riêng ra mà nhìn nó một mình vậy... - Cậu thở dài.
- Du giận chị à? - Cô phát hiện thấy ánh mắt thất vọng của Du.
Du quay mặt vào tường, không đáp, và rồi cậu lại thở dài. Hành động này đã khiến cho ai đó trở nên sốt ruột cực kì:
- Này! Là nói đùa đấy. Chị cũng thích mà...
Mặt Du giãn ra, cậu cười vì nãy giờ bản thân cố ý bày ra vẻ mặt như vậy chỉ là để chọc May thôi.
- Sao không nói gì nữa? Trông chị có vẻ buồn thế kia? - Thái độ trầm ngâm của May khiến cậu rất lo lắng.
- Chị đang nghĩ đến lúc em đi, không biết bản thân sẽ như thế nào nữa... - Nói đến đây, như vô thức đôi mắt cô bỗng đỏ hoe.
- Lại thế nữa rồi đấy. Chị quên là đã hứa với em cái gì rồi sao?
- Nhưng chị sẽ không thể chấp nhận nó mất!
- "Không buồn, không khóc, phải tiếp tục sống tốt", nhớ không? - Du nhắc lại lời hứa mà cậu đã từng muốn cô thực hiện.
May im lặng hồi lâu rồi nói:
- Nhưng chị không biết em sẽ đi đâu? Nơi đó có xa lắm không?
- Về bên thần chủ quản linh hồn, em sẽ được bình yên mà. Chờ thêm một thời gian nữa, Ngài ấy sẽ hoá kiếp cho em. - Du mỉm cười.
- Vậy là em sẽ quên hết mọi việc ở đây. Và quên đi cả chị, đúng không? - May thực sự rất ghét khi phải hỏi câu này.
- Có lẽ vậy. - Du nói và cúi đầu xuống, dường như là để tránh đi ánh mắt của cô.
- Thế sao... em không uống máu của chị? Có lẽ nó sẽ...
- Thôi ngay cái ý nghĩ này đi May! Làm ơn! Chị không biết điều đó sẽ có kết cục tệ hại thế nào đâu. - Cậu bực tức, cắt ngang câu nói của May.
- Hại? Hại như thế nào?
- Lượng máu em cần không ít đâu. Nó rất nhiều. Có thể sẽ khiến chị mất mạng luôn đấy! - Du nói.
- Vậy... Hay cứ để chị chết? - May nói ngay mà chẳng cần suy nghĩ.
- Em xin chị. Đừng nói nữa! Chị nghĩ rằng em có thể ung dung mà sống khi mất chị hay sao? - Cậu vò đầu, vẻ mặt cực kỳ khổ tâm.
- Chị...
- Hay là May tặng cho em cái gì đó để kỷ niệm đi. Nếu như có kiếp sau, khi em nhìn vào thì có lẽ sẽ nhớ ra chị đấy, được không?
Du vừa nói nhăng nói cuội gì thế này? Thực ra, cậu sợ May sẽ lại rơi nước mắt nên mới tuỳ tiện nói ra như thế. Chứ cậu không biết bản thân mình có còn cơ hội với hai từ "hoá kiếp" nữa hay không? Làm sao mà dám mạnh miệng hứa như thế? Với lại nếu may mắn có được, thì cậu lại lo lắng chẳng biết kiếp sau mình sẽ như thế nào? Làm sao chắc chắn được cậu vẫn còn nhớ đến May?
Du đã nói dối, nhưng với mục đích làm cho cô vui vẻ, yên lòng. Điều đó có thực sự đáng trách?