- Du ơi, dậy dậy! - Sáng nay vừa mới thức dậy, May bỗng phát hiện thấy toàn thân mình ê buốt, cứng đờ vì bị ai đó ôm quá chặt.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, là thật hay mơ nhỉ? May có chút xấu hổ khi nghĩ về những câu nói của Du lúc ấy đó nha.
- Cho em phút nữa... - Chỉ có tiếng nói đáp lại, vì ban ngày cậu có cho cô thấy mình đâu.
- Thôi, đừng đùa nữa. Em là ma thì ngủ thế nào được? - Cô khó khăn trở mình, tìm kiếm một chút thoải mái.
- Nhưng người ta mệt lắm nha... - Tiếng Du ngân dài, lười biếng.
- Làm gì mà mệt?
- Thì tối hôm qua, chị hành em cả đêm rồi còn gì? - Cậu uất ức.
- Ơ, hay nhỉ? Nói vậy có nghĩa là chị đã dụ dỗ em à? - Khuôn mặt của May bắt đầu nóng lên.
- Chứ còn gì nữa? Cất công gìn giữ tấm thân trong sáng này bấy lâu nay, chị có biết là cực khổ thế nào không?
Chẳng phải là do cậu đã không ngừng đường mật, kéo May vào vòng xoáy của ái tình hay sao mà bây giờ thành ra cô là người dụ dỗ vậy chứ? Lại còn than khóc rằng tấm thân trong sáng gì gì đó bị lấy mất nữa chứ.
Thực là đáng ghét nha...
May thật sự nổi cáu, cậu là đang quay sang trách cô sao? Tối qua là ai đã nũng nịu, tỉ tê bên tai cô suốt đêm thế?
- Hừ!
- Vì vậy bây giờ chị phải bồi thường xứng đáng cho em!
- Sao cơ? Lại còn đòi bồi thường nữa cơ đấy. - May nghiến răng - Muốn như thế nào?
- Nằm yên, để em ôm May cả ngày...
Tên dở hơi này, muốn ôm như vậy từ sáng đến tối? Cậu không cần ăn, nhưng May cần lắm chứ. Huống hồ gì...
- Hôm nay chị phải lên giảng đường rồi. - Đúng thật nha, hôm nay cô còn có tiết học.
- Uầy, chán thế? - Cái ôm chợt thả lỏng dần, có người thở dài tiếc nuối.
Thiếu chút nữa là cậu có lý do chính đáng để ôm May cả ngày rồi. Hiếm khi có dịp "hợp lý" đến như vậy, tức ghê!
May thầm cảm ơn hai tiết học ở giảng đường ngày hôm nay, nhờ nó mà cô thoát được tên nhóc đáng ghét đang bị dở hơi này...
- Làm gì mà cứ đi theo chị mãi thế?
- Sợ May bị bắt cóc...
- Hơ, chị đã hơn tuổi rồi đấy! Bắt cóc gì nữa?
- Không biết, người có thể bắt chị đi chỉ có em thôi.
- Uầy... - May lè lưỡi. - Ở nhà ngoan đi, hôm nay chỉ có tiết học thôi, giờ nữa sẽ về.
Bị xua đuổi rồi, Du không còn cách nào khác đành phải quay vào trong. Đến khi, bên cạnh không còn cảm thấy hơi lạnh nữa, May mới yên tâm đóng cửa đến trường.
Chuyện tối qua, tuy cảm giác giữa thực và mơ vẫn cứ lưng chừng, nhưng May vẫn rất hạnh phúc. Có lẽ, đó là tất cả những gì mà Du có thể cho cô - một tình yêu hoàn hảo và tròn vẹn. Đó như là một viên kim cương trân quý mà May chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình, cho dù không có ai nhìn ngắm cũng chẳng sao!
Cô gái nhỏ bỗng nhớ về những năm tháng tuổi thơ của mình - Nơi mà ba với mẹ luôn là những thần tượng hàng đầu trong lòng cô. Đã từng được nghe ai đó kể lại rằng: Bởi vì ba mẹ cô có xuất thân không tương đồng nên hai người họ đã trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp. Cho nên, sau đó họ dùng tất cả sự chân thành và tâm huyết để chứng minh cho tình yêu vĩnh cửu của mình. Từ nhỏ đến lớn, May vẫn luôn mơ ước rằng, sau này cô sẽ tìm được người yêu mình như ba ba - Có thể với mẹ hàng ngày bên nhau, rồi cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ bằng những đứa trẻ đáng yêu, xinh xắn.
Nhưng, từ khi gặp cậu, May còn muốn tham lam có thêm một điều ước nữa...
Phải chi, Du là một người bình thường thì hay biết mấy!
Để cô có thể tự tin mà khoe với họ rằng: "May cũng có niềm vui hoàn hảo giống ba mẹ rồi đấy, thích ghê..."