Nhà Có Sư Tử Hà Đông

chương 50: là sói đều muốn ăn thịt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tông Chính đợi mười mấy giây, cũng không đợi được Lâm Miểu Miểu chủ động hỏi dò, chứ đừng nói gì là ánh mắt kinh ngạc ái mộ sùng bái.

Cô vẫn như vậy ánh mắt lấp lánh nhìn anh, con ngươi đen như mực tựa như đang: Chờ anh nói đó.

Tông Chính lại một lần nữa rút ra kết luận buổi chiều, không thể dùng ám thị với Lâm Miểu Miểu.

Lâm Miểu Miểu này nhìn bề ngoài, cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm(), không dễ sống chung, nhưng thực ra cô rất dễ thân cận, sẽ không kiếm chuyện vô cớ, lại không biết cãi nhau, khi cô ở phòng làm việc của anh, luôn yên lặng làm chuyện của mình, giống như một đóa sen xanh nở rộ, anh vừa đưa mắt đã có thể nhìn thấy gò má thanh tú đẹp đẽ và ánh sáng trên những lọn tóc của cô.

Khi không chạm đến giới hạn của cô, cô đều ngoan ngoãn biết vâng lời như vậy, đương nhiên chỉ cần vừa chạm đến giới hạn của cô, đóa sen xanh xinh đẹp này ngay lập tức sẽ biến thành bụi cây có gai, hơn nữa bụi cây có gai này sẽ chủ động đâm người.

Nhưng mà, giới hạn của cô, bây giờ anh còn chưa chọc tới.

Khuyết điểm duy nhất đó là quá, thờ, ơ!

Tông Chính nhướng mày nhìn cô, mới chậm rãi nói: "Em có từng nghi ngờ, sự việc sao lại khéo như vậy không?"

Lâm Miểu Miểu dĩ nhiên cũng từng nghi ngờ, nhưng cảnh sát đã kiểm chứng lời nói của người kia rồi, như vậy cô còn có thể nghi ngờ gì nữa, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Ngón tay Tông Chính gõ nhẹ xuống mặt bàn, "Anh chưa bao giờ tin chuyện trùng hợp......"

Anh vẫn cho rằng mọi thứ trùng hợp là điều tất nhiên, nhưng chỉ là khi những nhân tố ấy ở ngoài phạm vi và năng lực suy nghĩ, mới trở thành trùng hợp.

Gặp lại Lâm Miểu Miểu một lần nữa, kết hôn cùng cô, đây là trùng hợp không phải sao? Lúc anh biết được thân phận của cô, đây là một chuyện tất nhiên.

Lâm Miểu Miểu luôn là một người biết lắng nghe, lúc Tông Chính dừng lại cũng không nói chen vào, giọng nam trầm bổng lại lần nữa vang lên trong phòng: "Trước ngày hôm nay, cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào, tình tiết vụ án vẫn không có tiến triển...... anh liền dùng thêm chiêu đánh rắn động cỏ......"

"Bộ phận kiểm toán, chi cục thuế mấy ngày nữa muốn tiến hành thẩm tra sổ sách của Trần thị......lúc này tự dưng nhảy ra một người tự thú......" Anh cười một tiếng, dễ nhận thấy cái gọi là thẩm tra này chính là kế "đánh rắn động cỏ" của anh, nếu anh dùng phương thức này, rất rõ ràng còn có chiêu tiếp theo.

"Bây giờ có hai trường hợp, thứ nhất Trần thị cho một người chết thay, muốn yên ổn qua nạn này, hai là......" Anh dừng lại một lúc, nụ cười từ từ thu lại, vẻ mặt nghiền ngẫm, "Trường hợp thứ hai, có người muốn đổ tội cho Trần thị."

Anh đẩy ghế bàn ăn đứng lên, mặc dù chưa ăn tối xong, nhưng cả hai đều không có tâm trạng ăn tiếp, Tông Chính kéo cô ra phòng khách, sau khi ngồi xuống, mới nghiền ngẫm nói: "Cho dù là tình huống nào, đều có điểm khó giải quyết, trước khi ra tay người đứng phía sau đã vạch kế hoạch vô cùng tỉ mỉ kín kẽ, không để lại chút sơ hở, trước khi ra tay đã sắp xếp vài phương án sau khi thất bại......nếu là Trần thị làm, vậy còn dễ bàn, kẻ địch ở chỗ sáng, còn nếu là người khác......"

Lâm Miểu Miểu tưởng rằng sự việc đã kết thúc, nhưng theo như Tông Chính vừa nói, thì hình như còn nghiêm trọng hơn cả lúc bắt đầu.

Cô yên lặng nghe anh phân tích, mặc dù có chỗ không hiểu.

Thanh âm của anh không cao, nhưng lại vô cùng dễ nghe, trầm ấm du dương như tiếng ngọc va chạm. Lâm Miểu Miểu hơi thất thần, có phải vì thích một người, cho nên tất cả mọi thứ của người ấy đều được bao phủ thêm một tầng ánh sáng? Ngay cả thanh âm của người ấy, cũng cảm thấy rất êm tai.

Vốn đã mơ hồ, còn không tập trung, cô nhanh chóng ổn định lại trạng thái, nghe anh nói tiếp.

".......chuyện nghi phạm kia nói, tất cả đều là sự thật, bọn cho vay nặng lãi đến nhà đòi nợ là ngày thứ hai em trở về Z thị, lúc làm cuộc giao dịch với cháu trai của Phương Đới, là ngày thứ ba mẹ anh dẫn em đến triển lãm tranh, buổi tối trước một ngày em đến camera giám sát ở bãi đậu xe bị hỏng......nếu mọi chuyện không phải trùng hợp, thế thì hơn nửa tháng trước người này đã bắt đầu sắp xếp mọi chuyện, mỗi tình tiết đều ăn khớp với nhau."

Con ngươi đen láy của Lâm Miểu Miểu nhìn anh không rời, trước kia cô thật sự không thấy mình ngốc......

"Vậy......làm sao bây giờ?" Trước đây cô chưa bao giờ hỏi những lời như thế này.

Tông Chính nở nụ cười, hình như rất hài lòng thái độ ỷ lại vào anh của cô: "Bây giờ anh vẫn chưa xác định được là tình huống nào, nhưng Trần thị không phải việc trước mắt, nếu là kẻ khác, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, nếu do Trần thị làm, ha ha......"

Tiếng cười của anh rất trầm, nghe vào trong lỗ tai khiến người khác lạnh sống lưng, nhưng Lâm Miểu Miểu lại thấy có cảm giác rất lạ rất an toàn, lúc mới kết hôn với anh, cô thấy anh rất ngây thơ, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cô chợt phát hiện, mình cũng chưa hiểu rõ anh lắm, giống như, anh từ một tên lưu manh được một tấc lại muốn tiến một thước, biến thành cây đại thụ cao ngút trời, anh cũng có thể cho cô cảm giác an toàn.

Anh nói tiếp, ngữ khí nghiêm túc cẩn trọng hơn trước: "Nhưng mà bất cứ việc gì đều phải tính đến tình huống xấu nhất, bây giờ em bị một người như vậy để mắt tới, về sau hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều phải ở cùng anh, biết chưa?"

Nói đến mấy chữ cuối cùng, thanh âm của Tông Chính lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, với tác phong cẩn thận chu đáo như vậy của người kia, bây giờ tình thế căng thế này, hắn nhất định sẽ không tiếp tục gây bất lợi cho Lâm Miểu Miểu, hoàn toàn là bản thân Tông Chính muốn hai mươi bốn tiếng đồng hồ người đều phải ở trước mặt mình.

Bây giờ thay đổi sách lược làm việc với Lâm Miểu Miểu, trước đây anh thích ra lệnh cho cô, cách này rất dễ khiến Lâm Miểu Miểu xù lông, vì vậy anh đổi sang giảng đạo lý, hoặc có thể nói là chỉnh người.

Lúc anh kéo cô đi làm, nói: "Tai nạn ô-tô vừa xảy ra, hung thủ không có tin tức, em vẫn ở trong nguy hiểm, nếu mà không ở trước mặt anh, anh sẽ lo lắng cho em, anh lo lắng cho em sẽ phân tán tinh lực của anh, khiến anh lơ là trong công việc, biết đâu anh sẽ đưa ra một số quyết sách không thoả đáng......"

Chờ sau khi anh nói xong, Lâm Miểu Miểu lặng lẽ theo anh đi làm.

Tông Chính cảm thấy phương thức này có tác dụng hơn nhiều so với phương thức thô bạo trực tiếp trước kia.

Nói xong chuyện chính, bỗng nhiên anh thấp giọng hỏi: "Hơn ba ngày rồi, còn chưa hết sao?"

Lâm Miểu Miểu vẫn đắm chìm trong âm mưu phức tạp kia, nghe vậy ngẩn ngơ nhìn anh.

Tiếp đó, môi anh đặt lên bờ môi hé mở đơ ra của cô, anh đắc ý nghĩ, nét mặt bây giờ của Lâm Miểu Miểu phong phú thế này, vậy cũng là công lao của anh, nét mặt mơ màng phối hợp với hai con ngươi như ngọc đen, cánh môi hồng phấn, thật sự khiến người khác phải phát cuồng.

Làm một con sói, anh chỉ muốn ăn thịt......

Tay anh thăm dò vào giữa hông cô, ngón tay thọc vào lưng quần.

Lâm Miểu Miểu bây giờ biết rõ anh có ý gì, đè tay anh lại: "Ngày mai mới có thể."

Vẻ mặt Tông Chính đen ngòm, phụ nữ mỗi tháng tại sao phải có mấy ngày đó? Trừ mấy ngày đó, còn phải trừ lúc cô tâm tình không tốt, không có hứng thú, một tháng còn có thể dư lại mấy ngày đây hả trời?

Ngày hôm sau đêm đầu tiên, anh mới cảm thấy sót cô. Tay cô bị thương, anh cũng không thể không biết xấu hổ bảo cô dùng tay, còn dùng chỗ khác, trực giác nói cho anh biết anh sẽ đụng tới giới hạn của Lâm Miểu Miểu, không kể đến anh cũng không muốn tỏ ra gấp gáp như vậy.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Úc Hân, Úc Hân hẹn cô ăn cơm trưa.

Sau khi nghe phân tích của Tông Chính, trước đó cô còn nghi ngờ Úc Hân, cảm thấy có chút áy náy, do dự hai giây, liền nhận lời mời của Úc Hân.

"Dì Úc hẹn em đi ăn?" Tông Chính hỏi một câu, không đợi cô trả lời lại nói tiếp: "Vừa kết thúc vụ án, dì ấy đã hẹn em, có lẽ là vì trong lòng bứt rứt."

Quan hệ cá nhân giữa Lý Trân và Úc Hân rất tốt, là bạn bè mấy mươi năm, có thể nói Úc Hân là người nhìn Tông Chính lớn lên, nếu là người khác hẹn Lâm Miểu Miểu ăn cơm, chắc chắn Tông Chính muốn chen chân vào, nhưng mà Úc Hân chỉ mời một mình Lâm Miểu Miểu, anh cũng không thể không biết ngượng phải đi cho bằng được.

Địa điểm ăn cơm là một câu lạc bộ tư nhân gần sông Tử Nha, Lâm Miểu Miểu đến sớm mười phút, vào trong mới phát hiện Úc Hân đã đến rồi, dù rằng cô biết Úc Hân không có liên quan gì tới vụ tai nạn, nhưng nhìn thấy đối phương vẫn có cảm giác kỳ lạ.

Úc Hân cười vẫy vẫy tay với cô, bà hỏi qua tình trạng vết thương của cô, bỗng nhiên xúc động thở dài.

"Nếu em gái dì cũng có bản lĩnh như cháu, có lẽ sẽ không chết dễ dàng như vậy."

Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, Úc Gia? Có lẽ là người duy nhất Lâm Thế Quần từng yêu, cô chỉ biết hai mươi năm trước Úc Gia đã chết, còn chết như thế nào cô cũng không rõ.

"Em gái dì......qua đời như thế nào?" Lâm Miểu Miểu cũng biết hỏi trực tiếp như vậy có phần không lễ phép, nhưng vẫn hỏi, giống như trực giác của phụ nữ, trực giác cái chết của Úc Gia không bình thường.

Úc Hân trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói ra mấy chữ, mấy chữ này giống như sắt nung thả vào trong nước lạnh, khiến trong lòng Lâm Miểu Miểu chợt dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

"Tai nạn giao thông."

Lại là tai nạn giao thông, Úc Gia chết vì tai nạn giao thông, Lý Yên chết vì tai nạn giao thông, cô cũng vừa trải qua tai nạn giao thông, Tông Chính nói, anh không tin trên đời này có nhiều sự trùng hợp như vậy, mỗi chuyện, có quả ắt có nhân, những kết quả đó nhìn qua tưởng trùng hợp, song đó là ở ngoài phạm vi nhận thức của anh.

Ba lần tai nạn giao thông liên tiếp, cô thực sự không có cách nào thuyết phục mình tin tưởng, tất cả đều là trùng hợp.

"Lần trước cháu hỏi dì vì sao đối xử đặc biệt với cháu, dì không trả lời......" Trên mặt Úc Hân lộ ra một nụ cười ấm áp, cái lạnh lẽo như băng tuyết vừa rồi, dường như đã biến mất hoàn toàn trong cái nắng đầu hạ.

"Cháu trông giống em gái dì."

Lâm Miểu Miểu bỗng ngẩng đầu, trước đây rất nhiều chuyện không hiểu, trong chớp nhoáng cọ sát vào lòng cô, những chi tiết bị cô xem nhẹ cũng hiện lên từ trong màn sương mù dày đặc.

Bắt đầu từ lúc hơn mười tuổi, ánh mắt Lâm Thế Quần nhìn cô đã có sự biến hóa, tựa như xuyên qua cô nhìn một người khác, cũng từ lúc đó, Lâm Thế Quần quan tâm cô nhiều hơn, cô từng nghĩ rằng Lâm Thế Quần từ cô nhìn thấy Lý Yên, nhưng Lý Yên và Lâm Thế Quần tổng cộng chỉ gặp qua một lần, làm sao Lâm Thế Quần có thể nhớ tới bà được chứ?

Dường như Úc Hân cũng không ngại ánh mắt hùng hổ doạ người của Lâm Miểu Miểu, thản nhiên cười: "Đó là lí do mà lần đầu tiên dì thấy cháu đã rất có thiện cảm với cháu."

"Cháu......rất giống em gái dì?" Lâm Miểu Miểu hỏi.

"Cũng không giống nhiều lắm, dáng vẻ giống bốn năm phần, ánh mắt giống nhất, nhưng phong cách của cháu và em gái dì không giống nhau, cho nên nhìn qua cũng chỉ giống ba phần thôi." Giọng nói của Úc Hân mang theo trêu đùa, thoải mái," Tất nhiên, cháu xinh đẹp hơn hẳn Úc Gia."

Suốt bữa cơm, tiết tấu đều nắm trong tay Úc Hân, sau đó bà kể một số chuyện thú vị khi còn bé của Úc Gia, bữa cơm này Lâm Miểu Miểu không tập trung, cô tưởng rằng hôm nay thông tin lấy được đã nhiều rồi, nào ngờ đến lúc về Úc Hân nói một câu.

"Nhìn kỹ cũng không giống lắm, ngược lại mẹ cháu giống Úc Gia đến bảy tám phần."

Trái tim của Lâm Miểu Miểu suýt nữa ngừng đập vì câu nói đột ngột này, cô mím môi, ổn định lại tâm trạng phập phồng: "Dì, dì từng gặp mẹ cháu rồi à?"

Úc Hân lảng tránh vấn đề này, giống như lần trước Lâm Miểu Miểu hỏi về thái độ của bà với cô. Lâm Miểu Miểu cũng không kiên quyết hỏi tới cùng.

Úc Hân từng gặp mẹ cô.

Cho dù bà thực sự là người phụ nữ thần bí kia, cũng có thể như thế nào đây?

"Coi chừng Cố Dung."

Đây là câu cuối cùng Úc Hân nói trước khi đi.

Có phải Úc Hân đang ám thị cho cô, Cố Dung có liên quan đến vụ tai nạn giao thông? Nhưng, nếu Cố Dung chính là cái người cẩn thận kín kẽ liên tục sắp đặt ba lần tai nạn giao thông kia, về lý mà nói, cô không tin lắm, động cơ của Cố Dung rất rõ ràng, nhưng bà ta không phải là người làm việc lẳng lặng âm thầm, lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hơn nữa......

Người Cố Dung hận nhất là Lục Bình, mà Lục Bình vẫn sống rất tốt.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Miểu Miểu về thẳng hoa viên Thế Kỷ, khi Tông Chính nhìn thấy cô, lập tức phát hiện ra tâm tình của cô, anh quan sát trên dưới một hồi, sau đó nói: "Em ăn xong bữa cơm với cha, tâm trạng sa sút mất mấy ngày, bây giờ ăn cơm xong với dì Úc......"

Tông Chính hơi cau mày, hỏi: "Có phải dì Úc nói gì đó với em không?"

Lâm Miểu Miểu vẫn đang lắc đầu, cái cằm đã bị Tông Chính nắm được, nụ hôn mãnh liệt chiếm đoạt hô hấp của cô.

Tay anh vừa mới cởi cúc áo của cô đã bị Lâm Miểu Miểu đè lại, Tông Chính hơi híp mắt nhìn chằm chằm vào cô.

"Em không có tâm trạng." Cô nói.

Anh khom người bế cô lên, không có tâm trạng? Ý ngoài lời của câu nói này chính là có thể làm. Còn Lâm Miểu Miểu có hứng thú hay không, không ở trong phạm vi suy nghĩ của anh, nhịn mấy ngày nay, bây giờ anh muốn bá vương ngạnh thượng cung().

Lâm Miểu Miểu lấy tay đánh anh mấy cái, Tông Chính không đau không ngứa, bước chân như bay ôm cô vào trong phòng tắm, một giây kế tiếp cô và anh đã bị nước hơi lạnh trên đỉnh đầu giội ướt từ đầu đến chân, Lâm Miểu Miểu không nói gì, lúc này, cả người ướt nhẹt, không tắm cũng phải tắm.

"Lần trước không tắm cùng nhau, bù!" Tông Chính vừa cởi quần áo của cô, vừa lòng tham không đáy kéo tay cô đặt lên ngực mình, "cởi cho anh đi."

Áo sơ mi màu trắng anh mặc đã biến thành nửa trong suốt, dính chặt vào làn da của anh, dưới lớp quần áo mơ hồ lộ ra bắp thịt rắn chắc. Dưới bàn tay là nhiệt độ nóng bỏng cùng mạch máu cuồn cuộn, Lâm Miểu Miểu nhìn qua, khuôn mặt nóng lên.

Tông Chính vừa kéo vừa xé lột sạch quần áo của cô, sau đó bắt đầu chê tốc độ con rùa của người nào đó, đến bây giờ mới cởi được mấy cái cúc, anh tự kéo quần áo của mình, hôn Lâm Miểu Miểu, một tay cởi dây lưng, một tay dùng lực vuốt ve cô.

Lâm Miểu Miểu lui về phía sau, anh lại lập tức dán chặt lại, đến khi anh cởi xong quần của mình, nhấc một chân cô lên liền bắt đầu đi vào giữa hai chân của cô, nếu không phải anh ôm thắt lưng của cô, Lâm Miểu Miểu không xác định một chân mình có thể đứng vững hay không, đây tuyệt đối không phải hạ bàn() của cô không ổn định, mà là phòng tắm quá trơn!

Lâm Miểu Miểu hơi thở bất ổn đẩy anh ra, da thịt trắng như tuyết sớm bị anh xoa nắn chỗ hồng chỗ trắng, chân cũng bắt đầu mềm nhũn, Tông Chính trực tiếp đẩy cô đến bức tường sau lưng, hoàn toàn không giống với sự dịu dàng lần đầu tiên, ỷ vào sức lực đè thắt lưng của cô vào tường, tựa như muốn mạnh mẽ như vậy tiến lên.

Lâm Miểu Miểu bị anh làm đau, kêu một tiếng, sau đó động tác của Tông Chính càng vội vã thô bạo hơn, chỉ là anh đâm vào giữa hai chân cô gần một phút đồng hồ, cũng không tìm đúng chỗ, anh bực bội mắng một câu, ôm cô lên, tưởng tượng giống như lần đầu tiên, ôm cô đặt lên bồn rửa tay, nhìn thấy hết thảy.

"Tắm trước đã!" Cái mông của Lâm Miểu Miểu vừa mới chạm đến bồn rửa tay, cô đã lập tức nhảy xuống.

Tông Chính khẽ hừ một tiếng, đưa tay muốn kéo cô lại, Lâm Miểu Miểu tránh tay anh, chạy sang một bên phòng tắm, mở vòi sen trên bồn tắm, Tông Chính hét về phía cô: "Em chạy gì chứ?"

Lâm Miểu Miểu trợn trừng mắt, người ngay cả tắm cũng không đợi được, cô không chạy còn có thể tắm được không? Ngược lại Tông Chính cũng không đuổi đến, chỉ vừa dán mắt vào thân thể cô, vừa tắm cho mình, Lâm Miểu Miểu bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm cho không thoải mái, bắt đầu xoa bọt lên khắp người.

Tông Chính tắm xong chỉ trong ba phút đồng hồ, anh tắt nước, vừa nói vừa đi về phía cô: "Tắm chậm thế, đến đây, anh tắm cho em."

Lâm Miểu Miểu mới vừa xoa sữa tắm lên người mình, đang bóp dầu gội vào trong lòng bàn tay, anh đã đi tới trước mặt cô, xoa mấy cái lên ngực cô, ngón tay còn mang theo bọt đã trực tiếp đưa vào giữa hai chân cô, Lâm Miểu Miểu bất ngờ không kịp đề phòng, đúng lúc bị anh sờ đến, lúc này muốn khép chân lại, cũng không còn kịp.

Tông Chính dường như vẫn còn đang suy nghĩ vừa rồi không tìm được chỗ, sờ tới sờ lui ở giữa chân cô, ngoài không nói gì ra thì vẫn là không nói gì, trải qua một phen tìm kiếm, rốt cuộc Tông Chính tìm được cửa vào, thử thăm dò muốn đưa ngón tay vào, cảm giác dị vật và cảm giác nóng rực lập tức truyền đến, Lâm Miểu Miểu kéo tay anh, cau mày: "Em khó chịu lắm."

Tông Chính liếc nhìn cô, rút tay về, anh tự nhận biểu hiện đêm đầu tiên của mình có thể nói xuất sắc, nhưng lại bị người nào đó ghét bỏ, lần này anh chuẩn bị gột rửa hình ảnh của mình cho thật rực rỡ, phải dùng cơ thể chinh phục cô hoàn toàn, đó là lí do lúc Lâm Miểu Miểu nói không thoải mái, anh không tiếp tục nữa, mà lui về phía sau mấy bước, lấy khăn tắm lau khô cơ thể, trong quá trình này, anh nhận thức muộn màng phát hiện, hành động của mình vừa rồi nóng nảy quá......

Thế này đâu giống chinh phục Lâm Miểu Miểu, hoàn toàn là bị cô quyến rũ như chưa từng thấy phụ nữ vậy, anh im lặng hai giây, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm tấm lưng trần trụi cường tráng của anh, hơi bực mình, bỗng dưng đi luôn, có phải là giận rồi hay không?

Tắm xong, cô quấn khăn ra khỏi phòng tắm, Tông Chính nằm ở trên giường, ung dung thoải mái xem ti vi, Lâm Miểu Miểu mê muội, thế này là không tiếp tục nữa sao?

Cô lấy ra một cái váy ngủ màu xanh nhạt từ trong tủ quần áo, sau khi mặc lên lại khoác áo khoác chất liệu tơ tằm dài đến mắt cá chân, khi sấy tóc, cô âm thầm quan sát Tông Chính mấy lần, không thúc giục, không hề nhìn cô, quan sát biểu tình hình như cũng không tức giận?

Thật kỳ lạ.

Chú thích:

() Chỉ thái độ ngạo mạn, kiên quyết cự tuyệt, không cho cơ hội thương lượng.

() 霸王硬上弓: truyện kể lại Sở Bá Vương Hạng Vũ có sức mạnh vô địch, khi lắp dây cung buộc chặt một đầu dây cung, chỉ dùng lực hai cánh tay đã có thể uốn cong cánh cung, hoàn toàn dùng sức mình kéo được dây cung, do đó có cách nói này. Cách nói này dùng để miêu tả người ngang ngược hống hách, có hành vi cưỡng ép người khác. Suy rộng ra dùng để hình dung hành vi bên này ép buộc bên khác phát sinh quan hệ.

() Hạ bàn là một thuật ngữ võ thuật. Chỉ phần cơ thểtừ eo trở xuống, đặc biệt là hai chân, trong đó tính ổn định chống đỡ và khả năng đánh trảlà yếu tố chính đánh giá trình độ võ thuật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio