Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nội thất của ngôi nhà cổ đã được tu bổ tỉ mỉ, khoảng sân nhỏ trồng hoa cỏ thanh bình, trên tường còn được trang trí bằng những chiếc đèn treo tinh xảo.
Bước qua sân nhỏ vào phòng khách, đèn trần cảm ứng tự động bật sáng, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ bộ sofa da màu lạnh, nhuộm căn phòng khách bằng một bầu không khí ấm áp, nhưng Hạ Nhạc Dương vẫn cảm thấy có một chút gì đó u ám khó hiểu ở đây.
Phòng khách không lớn, kết cấu khép kín, ngoại trừ cửa chính thông ra sân, chỉ có một cửa phụ dẫn ra hiên bằng cầu thang.
Hạ Nhạc Dương theo sát phía sau Thượng Đình Chi, tóc tai dựng đứng không rõ vì sao.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Thượng Đình Chi, đầu óc Hạ Nhạc Dương quay cuồng, cậu nâng cẳng tay của Thượng Đình Chi lên, mặt không đổi sắc nói: “Tôi xem giờ.”
Thượng Đình Chi không trực tiếp vạch trần Hạ Nhạc Dương, chỉ rút tay về, hất cằm nhìn đồng hồ treo trên tường: “Có đồng hồ kia kìa.”
Giọng điệu tỏ vẻ “Cậu có mù không?”
Hạ Nhạc Dương ho khan một tiếng, đi về phía cửa hông: “Tôi lên lầu xem.”
Nhưng vừa đi ra chỗ hàng hiên, cậu liền lui tới bên người Thượng Đình Chi, lễ phép nói: “Thầy, mời thầy đi trước.”
Thượng Đình Chi buồn cười, rõ ràng Hạ Nhạc Dương sợ muốn chết còn cố ra vẻ dũng cảm.
Lặng lẽ giật nhẹ góc áo hắn, còn tưởng hắn không cảm nhận được?
Nghĩ vậy, Thượng Đình Chi đang đi lên cầu thang lại dừng lại, đưa mắt ra hiệu về phía bậc thang bằng gỗ tếch dưới chân, nhẹ giọng “giới thiệu”: “Một người chết ở đây, bị đâm ba nhát.”
Trên cầu thang rõ ràng không có gì, nhưng nghe xong lời của Thượng Đình Chi, trong đầu Hạ Nhạc Dương hiện lên một hình ảnh.
“Cậu ở đây.” Thượng Đình Chi hất cằm chỉ vào phòng ngủ bên phải, “Tôi ở bên cạnh.”
“Khoan đã.” Hạ Nhạc Dương giơ tay lên làm động tác cắt ngang, “Có người chết ở đây sao?
Thượng Đình Chi bình tĩnh nói: “Dĩ nhiên.”
Hạ Nhạc Dương quay đầu rời đi: “Tôi ở không nổi đâu, tôi muốn về nhà.”
Thượng Đình Chi hờ hững nhướng mày, thầm nghĩ càng tốt, hắn càng yên tĩnh, nhưng nghĩ lại, Hạ Nhạc Dương cứ như vậy đi về, không chắc ông già liệu có nói hắn bắt nạt người ta không.
Hắn dù gì cũng hơn tuổi Hạ Nhạc Dương, trong nhà đã dặn dò phải chăm sóc tốt em nó, ngày đầu tiên trở về đã khiến người ta sợ hãi, thật sự không ổn lắm.
“Cậu không phải là không mê tín sao?” Thượng Đình Chi chống cằm, nhìn bóng lưng Hạ Nhạc Dương đi xuống lầu, “Sao, sợ ma à?
Hạ Nhạc Dương nghe xong lời này, trong tiềm thức muốn tìm một lý do xác đáng để đối phó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Tất nhiên cậu sẽ không thừa nhận, không, chính xác mà nói, cậu hoàn toàn không tin là có ma.
Sống ở nước ngoài hơn mười năm, Hạ Nhạc Dương rất coi thường hành vi mê tín dị đoan, nếu như lúc này chạy về nhà vì “sợ ma”, chẳng phải là thành trò cười sao?
Do dự một chút, Hạ Nhạc Dương giả vờ bình tĩnh, chống một tay lên hàng rào, nhìn Thượng Đình Chi nói: “Sợ ma á? Đùa à?”
“Ồ.” Thượng Đình Chi khẽ liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy lan can của Hạ Nhạc Dương, “Người nọ chết ở đây, ngay chỗ tay cậu đang nắm đấy.”
Hạ Nhạc Dương rụt tay về.
Thượng Đình Chi cười nhạt: “Tôi đưa cậu lên lầu ba.”
Vừa đến giữa hè, thân thể Thượng Đình Chi lại sốt nhẹ giống như năm đó, lúc sáng đi ra ngoài cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ cơ thể đã bốc hỏa dữ dội.
Mệnh cách của Thượng Đình Chi quá vượng hỏa, mỗi lần số tuổi có đuôi là sẽ phạm phải Cô Dương Sát. (Cô dương sát được hiểu theo nghĩa đen là người đàn ông cô độc, thuần dương.
Những ngôi nhà ở gần nơi sinh ra hỏa khí sẽ tạo nên xung sát này.)
Cứ tưởng năm nay dọn vào nhà ma là có thể sống sót qua ba tháng nóng nhất trong năm, nhưng xem ra hắn chỉ tránh được hôn mê, còn sốt nhẹ là không thể tránh khỏi.
Thượng Đình Chi uống thuốc hạ sốt xong chợp mắt một lát, Hạ Nhạc Dương bên kia vẫn lo lắng gặm ngón tay trước màn hình máy tính.
Hạ Nhạc Dương lòng đầy hy vọng nghĩ Thượng Đình Chi chỉ là đang muốn dọa mình, mãi tới khi mở web tra thông tin.
Tuy nhiên, khi gõ dòng chữ “Cố gia biệt thự” trong Baidu, mấy dòng gợi ý hiện ra bên dưới suýt thì khiến cậu chết khiếp.
Ngôi nhà ma ám nổi tiếng Trung Quốc – Cố gia biệt thự.
Thảm sát! Một gia đình sáu người bị bảo mẫu sát hại dã man!
Người phụ nữ bí ẩn sống trong ngôi nhà ma ám, cắt cổ tay trong bồn tắm tự tử!
Hạ Nhạc Dương run rẩy bấm vào liên kết đầu tiên, viết về vụ thảm sát biệt thự Cố gia hơn năm trước, thậm chí con gái của bà vú được thiếu gia Cố gia chiều chuộng như thế nào cũng được kể lại tỉ mỉ.
Trong bài báo còn có một số hình ảnh, hình như là chụp trực tiếp từ trên báo, nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn cầu thang hình tròn, gian nhà giữa lầu, không phải biệt thự Cố gia thì gì nữa?
Hạ Nhạc Dương nuốt nước miếng, cũng may đang là ban ngày, ánh nắng chiếu vào nhà, nếu không cậu cũng không dám xem tiếp.
Cậu bấm vào link thứ .
Trang này tường thuật khách quan về vụ án năm đó, mấy tấm hình được lặp lại từ trang trước, nhưng vẫn có thêm vài tấm ảnh khác.
Những tấm ảnh này rõ nét hơn nhiều so với ảnh trên báo, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu chưa được xử lý kịp thời.
Hạ Nhạc Dương nhìn đầu giường đầy vết máu, còn không phải là phòng ngủ của cậu sao?!
Cậu quay đầu liếc nhìn căn phòng ngủ đã được sửa sang lại, trong đầu anh không thể gạt bỏ hình ảnh máu me kia, liền đứng dậy mở cửa sổ thêm một chút để hơi nóng từ bên ngoài tràn vào, cho mình thoải mái tâm lý một chút.
Cây đa bên đường đầy tiếng xào xạc, tiếng ồn truyền đến, nếu là bình thường Hạ Nhạc Dương chỉ thấy khó chịu, nhưng lúc này lại cảm thấy thoải mái khó nói nên lời.
Căn biệt thự Cố gia không có người ở kể từ sau vụ tai nạn trở thành ngôi nhà ma nổi tiếng, nhưng kỳ lạ là vào những năm , một người phụ nữ xinh đẹp độc thân lại sống ở đây.
Tuy nhiên, người phụ nữ này chỉ sống được chưa đầy một năm, và cuối cùng đã tự sát bằng cách cắt cổ tay trong nhà tắm.
Hạ Nhạc Dương cứng ngắc quay đầu lại liếc về phía phòng tắm, đúng vậy, chính là chỗ đó.
Căn nhà này tuy không phải là góc nào cũng có người chết, nhưng làm sao cậu có thể ở nổi đây?
Quyết định xong, Hạ Nhạc Dương nép vào bên cửa sổ chơi game một hồi, mặt trời bất tri bất giác biến mất phía chân trời.
Lúc Hạ Nhạc Dương cảm thấy hơi mát mẻ, tiếng động chỗ cây đa đã yếu đi.
Cậu liếc nhìn khung cảnh đang dần dần tối đen bên ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy kích động và bất an.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Cộc cộc cộc.
Hạ Nhạc Dương lo lắng ngồi dậy, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ bất động, không nói gì, trong phòng yên tĩnh một hồi, tiếp theo tiếng gõ cửa càng dồn dập hơn.
Cậu nuốt nước bọt, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng ngủ đã từ bên ngoài mở ra, Thượng Đình Chi ló đầu vào nói: “Xuống ăn tối.”
Hạ Nhạc Dương bình tĩnh thở ra, trên trán đầy mồ hôi lạnh.
Cậu chắc chắn không sợ ma, chỉ là có chút bất an khi ở trong một môi trường xa lạ.
Sau khi cưỡng chế thuyết phục bản thân, Hạ Nhạc Dương đi theo Thượng Đình Chi xuống lầu.
Ngoài phòng khách lầu một còn có phòng bếp, phòng ăn và phòng bảo mẫu, nhưng không bảo mẫu nào dám ở đây, Thượng Đình Chi chỉ tuyển một bà dì dũng cảm đến nấu cơm, dọn dẹp khi hắn có mặt.
Sau một giấc ngủ sâu, đầu Thượng Đình Chi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trán vẫn hơi nóng.
Khi nhìn thấy Hạ Nhạc Dương ngồi đối diện ăn uống thành thật không nói lời nào, hắn cảm thấy kỳ quái, chủ động nói: “Vừa rồi tôi lên phòng cậu, thấy hành lý của cậu còn chưa xếp vào.”
“Ừm… Buổi tối sẽ dọn.” Hạ Nhạc Dương cầm chừng nói.
Dù sao thì ngày mai cũng đi rồi, nên không cần phải thu dọn đồ đạc đâu.
“Được rồi, cho tôi biết cậu có gì không quen.” Thượng Đình Chi không biết suy nghĩ của Hạ Nhạc Dương, lần đầu tiên gõ cửa còn tưởng công tử bột đã chuồn mất, nhưng không ngờ người vẫn còn ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.
Vì Hạ Nhạc Dương sẽ ở lại, nên tốt nhất hai người nên chung sống hòa bình.
Sau bữa tối, cả hai về phòng ngủ.
Lúc này trời đã tối hẳn, Hạ Nhạc Dương không đóng cửa sổ, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng động liền vội cầm bàn chải đánh răng điện và khăn tắm đi vào.
Thượng Đình Chi đang cởi một nửa quần áo, nhìn thấy Hạ Nhạc Dương đi vào, lại đặt quần áo xuống: “Cậu tắm trước đi.”
Hạ Nhạc Dương liếc nhìn cơ bụng tám múi thoáng qua, nói: “Không sao, cùng nhau đi.”
“Cùng nhau…?” Thượng Đình Chi hơi kinh ngạc hỏi, “Cậu muốn cùng tôi tắm?”
“Ý tôi là đánh răng.” Hạ Nhạc Dương thản nhiên cúi người đến bồn rửa tay bóp kem đánh răng bắt đầu đánh răng, dù sao cậu cũng không dám tắm, tối nay tạm thời đối phó qua loa đi thôi.
Có sự “làm bạn” của Thượng Đình Chi, Hạ Nhạc Dương nhanh chóng giải quyết xong vấn đề vệ sinh, trở về phòng ngủ.
Làm sao mà ngủ nổi đây?
Hạ Nhạc Dương dựa vào cửa sổ vẻ mặt rối rắm, thầm nghĩ không thể nào ngồi đây cả đêm.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cậu cũng rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi vòng sang phòng Thượng Đình Chi gõ cửa.
“Mời vào.”
Giọng của Thượng Đình Chi vang lên, Hạ Nhạc Dương hít sâu một hơi rồi chậm rãi đẩy cửa ra, sau đó thò đầu vào, tự nhiên hỏi: “Thầy, thầy đang làm gì đấy?”.