Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ăn cái gì mà ăn, Hoa Hoa không phải loại người đó.
Anh ta không bao giờ ép buộc tôi đâu.” Hạ Nhạc Dương nói, “Kế hoạch của tôi là phải khiến cho anh ta mất kiểm soát, để tôi hút lần nữa.
Tôi phải nắm chắc cơ hội này, khiến anh ta tiêu hồn thực cốt, không thể nào từ chối được tôi nữa.”
“Chậc chậc chậc.” Ma nữ lắc lắc đầu, “Tiểu thiếu gia rất có chí khí.”
“Đương nhiên.” Hạ Nhạc Dương dùng ngón tay quệt quệt chóp mũi, “Thôi không nói nhiều nữa, anh ta chuẩn bị lên lầu rồi, tôi phải đi mai phục đây.”
Ma nữ từ đâu lấy ra một cây quạt, che nửa khuôn mặt hihihi cười: “Chúc cậu may mắn.”
Hạ Nhạc Dương trốn dưới chăn, lúc Thượng Đình Chi đi vào phòng tắm cũng không phát hiện ra có gì lạ.
Đợi hơn mười phút, cuối cùng tiếng cửa phòng tắm vang lên, Hạ Nhạc Dương vội trùm kín chăn lên đầu, chờ Thượng Đình Chi trong căn phòng tối tăm.
“Dương Dương?” Thượng Đình Chi thấy trên giường phình lên một ngọn núi nhỏ, “Chui vào chăn làm gì?”
Hạ Nhạc Dương không nói lời nào, vẫn nằm im bất động.
Thượng Đình Chi sợ Hạ Nhạc Dương bị ốm, thân thể khó chịu, liền sải bước đến bên giường, nắm một góc chăn bông nhấc lên.
Nói là hắn bị chấn động cũng không hề ngoa.
“Thật sao?” Hạ Nhạc Dương xoay người, bò bằng bốn chân về phía hắn như một con mèo Ba Tư mê hoặc.
“Dương Dương.” Thượng Đình Chi cau mày bắt lấy cái tay không thành thật kia, “Cái này em học đâu ra?”
Hạ Nhạc Dương chớp chớp mắt không trả lời, Thượng Đình Chi lại hỏi: “Lại học từ ma nữ kia?”
“Không phải.” Hạ Nhạc Dương quỳ ở trên giường, hai tay đặt trước bụng dưới che đi bạn nhỏ xấu hổ kia.
“Lúc trước em đâu có thế này.” Thượng Đình Chi dần dần bình tĩnh lại, lửa giận trong lòng phun trào, “Em bây giờ sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
“A?” Hạ Nhạc Dương sững sờ, trái với tưởng tượng, Thượng Đình Chi chẳng những không bị mê hoặc mà còn nói cậu không biết xấu hổ, lỗ tai trên đầu lập tức héo rũ.
Cậu bất mãn nhìn Thượng Đình Chi hỏi, “Sao anh có thể nói vậy với tôi chứ?”
“Em lêu lổng với ma nữ đó chưa được bao lâu, sao giờ đã chỉ biết dụ dỗ đàn ông thế này?” Thượng Đình Chi tàn nhẫn nói, “Trước khi dụ dỗ tôi, em đã từng tự hỏi tại sao chưa?”
“Tại sao gì?” Hạ Nhạc Dương trầm giọng hỏi.
“Tại sao em lại quyến rũ tôi?” Mất thật lâu Thượng Đình Chi mới rốt cuộc nhận ra, nếu hắn không trực tiếp chỉ ra thì mạch não huyền diệu của Hạ Nhạc Dương sẽ không bao giờ hiểu được, cho nên hắn đành phải từng chút một dẫn dắt.
“Tôi chỉ muốn chúng ta có qua có lại như trước.” Hạ Nhạc Dương gục đầu nói, thầm nghĩ không phải tại Thượng Đình Chi luôn từ chối sao, vậy nên cậu mới phải làm ra chuyện này để khiến hắn phải thỏa hiệp.
“Tại sao tôi không muốn cùng em có qua có lại, em đã nghĩ tới chưa?” Thượng Đình Chi hỏi.
“Anh nói kỹ năng của tôi kém.” Hạ Nhạc Dương ngẩng đầu nhìn Thượng Đình Chi, “Nhưng tôi sẽ tiến bộ mà.”
Quả nhiên vẫn là đồ đầu đất.
Lâu như vậy rồi mà còn chưa nghĩ thông.
Thượng Đình Chi bất lực thở dài, kéo chăn đắp cho Hạ Nhạc Dương, ngồi xuống bên giường nói trắng ra: “Tôi không muốn chơi trò nhàm chán này với em, bởi vì tôi muốn cái gì đó thật sự.”
Thật ra “thực sự” của Thượng Đình Chi là có ý muốn xác nhận một mối quan hệ thật sự, nhưng bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương tự động hiểu hai chữ này là hàng thật súng thật, cậu hỗn độn nói: “Vậy tại sao không thể để tôi ở trên?”
Thượng Đình Chi đen mặt, Hạ Nhạc Dương chắc nịch nói: “Chúng ta đều là đàn ông, sao cứ phải là anh xxx tôi?”
“Em muốn đè tôi?” Thượng Đình Chi ngây người hỏi.
Hạ Nhạc Dương lắc đầu: “Tôi chỉ muốn giúp lẫn nhau.”
Thượng Đình Chi thở dài, vẻ mặt tùy tiện: “Tôi hiểu rồi, em cũng giống như chị gái em mà thôi.”
Hạ Nhạc Dương sửng sốt: “Cái gì?”
“Chỉ muốn hưởng thụ xác thịt, không muốn chịu trách nhiệm.” Thượng Đình Chi nói.
“Sao thế được!” Hạ Nhạc Dương sốt ruột, “Chúng ta rõ ràng dựa trên tiền đề bình đẳng tự nguyện.”
Thượng Đình Chi nhướng mày: “Tôi không tự nguyện còn gì?”
“Vậy… Vậy anh muốn thế nào?” Hạ Nhạc Dương bồn chồn, hai tay nắm chặt chăn bông, “Anh muốn tôi chịu trách nhiệm với anh sao?”
Đứa ngốc rốt cục hiểu được, Thượng Đình Chi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn chưa từng yêu, cũng không phải là người chủ động, dắt được Hạ Nhạc Dương đi tới bước đơn giản này còn mệt hơn leo tường thành.
“Ừm.” Thượng Đình Chi đáp lại, “Để tôi làm bạn trai của em, rồi em muốn làm gì cũng được.”
“Sau đó thì sao?” Ma nữ hỏi, “Cậu không đồng ý?”
Nếu đồng ý thì hẳn đã chẳng phải co ro xó nhà thế này.
“Tôi nói là sẽ suy nghĩ.” Hạ Nhạc Dương nói.
Tối hôm qua, sau khi cậu nói vậy sắc mặt Thượng Đình Chi lập tức đen.
Cậu vẫn chưa chết tâm, cố gắng tung ra chiêu cuối cùng, giả vờ không lấy được đuôi ra, cầu cứu Thượng Đình Chi.
Nhưng hắn không để cho cậu toại nguyện, chỉ lạnh nhạt nói: “Tự đút vào thì tự lấy ra đi.”
“Anh ta chẳng qua là cố ý bẫy tôi!” Hạ Nhạc Dương tức giận than thở, “Trước kia anh ta chịu khó cày cấy như thế đều là để đào hố cho tôi, khiến tôi sinh ỷ lại, cuối cùng chỉ có thể để anh ta tùy ý điều khiển!”
Ma nữ làm móng ở đâu không rõ, giơ mu bàn tay lên chiêm ngưỡng mấy cái trang trí bling bling trên đó, thản nhiên nói: “Vậy cuối cùng, chính cậu mới là người tiêu hồn thực cốt, chính cậu mới là người không thể cưỡng lại.
“
Nói xong, ma nữ cười khẽ, thu tay lại nói: “Chị em tốt của tôi, cậu tự đánh giá mình quá cao rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Hạ Nhạc Dương mím môi.
“Tôi thấy Hoa Hoa cũng khá tốt, sao cậu lại không đồng ý?” Ma nữ hỏi.
“Tôi không phải gay.” Hạ Nhạc Dương cố chấp nói.
Ma nữ trợn mắt muốn gõ gõ đầu cậu ta xem ở trong có cái gì, cô nói: “Thế tôi hỏi cậu, cậu thích anh ta ngủ cùng sao?”
Hạ Nhạc Dương gật đầu, bởi vì như vậy thoải mái.
Ma nữ lại hỏi: “Thích cây gậy lớn của anh ta sao?”
Hạ Nhạc Dương lập tức phản bác: “Làm sao có thể chứ…”
Ma nữ nghĩ, dù sao hai người cũng chưa thật sự làm tới bước cuối, hỏi câu này hơi sớm quá, nàng đổi câu khác: “Vậy thử tưởng tượng xem nếu Hoa Hoa có bạn gái thì cậu thấy thế nào?”
Hạ Nhạc Dương nhíu mày, cảm thấy rất khó chịu, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ rằng sẽ không thể xảy ra chuyện đó, liền cười khan một tiếng: “Anh ta sát thê nên sẽ không có bạn gái đâu.”
Ma nữ hết cách, cố ý nói: “Cậu thực sự không muốn hằng đêm đều thỏa mãn hết sảy sao? Tôi đây ghen tị còn không được.”
Bạn nhỏ Hạ Nhạc Dương rốt cục có chút dao động, ngập ngừng hỏi: “Ma nữ, thật sự sướng như vậy sao?”
Ma nữ nói: “Chị đây mà nói dối thì chị đây chết không tử tế.”
Hạ Nhạc Dương: “…” Vốn dĩ cô cũng đâu có được chết tử tế…
“Cứ thử đi.” Ma nữ tiếp tục thuyết phục, “Nếu không được thì cứ chia tay thôi.”
“Như vậy không được đâu.” Hạ Nhạc Dương nghiêm nghị nói, cậu tự coi mình là người có trách nhiệm, sao có thể tùy tiện đồng ý rồi đùa giỡn tình cảm của người khác?
Ma nữ nói nửa ngày trời, rút cuộc nản.
Trên đời này phiền táo nhất là kiểu người đi xin bạn lời khuyên, nhưng bạn khuyên cái này không ổn cái kia cũng không được.
Cô lười nhiều lời, liền đơn giản trôi về phía WC, nói “Thôi tôi hiểu rồi, cậu chẳng có cốt khí đàn ông gì sất.”
“Cái gì?” Hạ Nhạc Dương sửng sốt, cảm thấy bị tổn thương.
“Lải nhà lải nhải nửa ngày vẫn không thể đưa ra quyết định,” ma nữ chìm vào trong tường, “Phụ nữ cũng chẳng ai bèo nhèo như cậu.”
Nghe vậy Hạ Nhạc Dương đột nhiên cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Chính cậu cũng chán ghét loại người đi ra ngoài nửa ngày cũng chưa quyết được ăn cái gì.
Bản thân mình từ khi nào cũng đã biến thành như vậy???.