Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Đình Chi đã từng nói với lãnh đạo cục Văn Hóa rằng dưới nghĩa trang mới của Chu Nhuận Hoa có khả năng là mộ Lý Tướng Quân.
Giữa hắn và Chu Nhuận Hoa vốn không có xích mích gì nên cũng không muốn can thiệp nhiều, vì vậy hắn cũng không quan tâm lắm đến chuyện sau đó.
Tuy nhiên, theo Triệu Oánh nói thì Chu Nhuận Hoa đã tạm ngừng xây dựng, giải tán nhân công, nhưng từ tuần trước, hắn lại tìm được một đội nhân công mới, thoạt nhìn toàn là bọn đầu trâu mặt ngựa không dễ dây vào.
Triệu Oánh đã xong việc ở đó rồi nhưng Chu Nhuận Hoa có vẻ rất coi trọng cô, gọi cô trở lại, không hiểu sao lần này còn đưa cho tiền thưởng tới bảy con số.
Mãi đến khi Chu Nhuận Hoa bảo cô chọn ngày lành để đào mộ, cô mới nhận ra số tiền khổng lồ kia không phải là tiền công bình thường, mà là phí bịt miệng.
Chu Nhuận Hoa có mạng lưới quan hệ khá tốt ở Thụy Thành, Triệu Oánh nhận tiền rồi liền coi như đã lên thuyền giặc, không dám trả lại cũng không dám không làm.
Hiện tại Chu Nhuận Hoa đang thúc giục cô chọn ngày để khởi công, cô viện cớ do chuyên môn huyền học yêu cầu phức tạp để câu giờ, nhưng chắc chắn sẽ không cao su được lâu nữa.
“Người của cục Văn Hóa mặc kệ rồi sao?”, Hạ Nhạc Dương hỏi.
Triệu Oánh biết cậu là con trai út nhà họ Hạ, cũng không coi cậu là người ngoài.
“Tôi làm việc với ông chủ Chu lâu như vậy còn không thăm dò được hắn có tầm ảnh hưởng tới mức nào.” Triệu Oánh bất lực nói, “Tôi không rõ cục Văn Hóa có điều tra tới trên đầu hắn hay không, nhưng hắn liều lĩnh như vậy thì tôi nghi là người của cục đã bị mua chuộc rồi.”
“Hắn to gan như vậy?” Hạ Nhạc Dương sống đến giờ hầu như chỉ thấy tội phạm trên TV, khó mà tưởng tượng nổi Chu Nhuận Hoa lại dám hối lộ để tham ô di tích lịch sử.
“Hắn rất liều lĩnh.” Thượng Đình Chi trước đó đã hỏi thăm về Chu Nhuận Hoa từ những người lớn tuổi xung quanh.
Từ một tên trai quê nghèo rớt có thể tiến xa như ngày hôm nay thì năng lực thôi chưa đủ, ắt phải rất có can đảm.
Xét từ việc hắn dám đưa tình nhân vào ở trong ngôi nhà ma là có thể thấy gã này rất có “tinh thần mạo hiểm”.
“Nếu hắn thật sự thông đồng với quan chức của cục, chúng ta không thể trực tiếp tố cáo sao?” Hạ Nhạc Dương hỏi.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Triệu Oánh đáp, “Nhưng chuyện này ít người biết, hắn lập tức sẽ nghi ngờ tôi ngay, cho nên…”
Triệu Oánh không giống Thượng Đình Chi và Hạ Nhạc Dương, hai người đều giàu có không ai dám khiêu khích, còn Triệu Oánh gia đình bình thường, không có quan hệ gì.
Muốn cô can đảm chống lại Chu Nhuận Hoa thật sự rất khó.
Chu Nhuận Hoa có lẽ cũng nhìn ra điểm này nên khi chọn thầy phong thủy mới không tìm Thượng Đình Chi hay Trương Ôn Luân, mà lại chỉ đích danh Triệu Oánh, một cô gái không có lai lịch phức tạp.
Thượng Đình Chi không phải người thích vác tù và hàng tổng, nhưng Chu Nhuận Hoa dính dáng đến ma nữ, cũng không tính là người ngoài.
Hắn im lặng một lúc mới nói với Triệu Oánh: “Tôi sẽ tìm cách, cô cứ kéo dài thời gian được bao nhiêu thì kéo dài bấy nhiêu.”
“Tôi đang phân vân không biết có nên chọn một ngày hung cho hắn khởi công không?” Triệu Oánh ngập ngừng nói, “Nhưng như thế sợ là lúc hạ mộ dễ xảy ra chuyện, nếu liên lụy tới mạng người thì tôi…”
“Cô cứ án binh bất động, chờ tin tức của tôi.”
Báo lên chính quyền là đương nhiên rồi, nhưng không thể để Chu Nhuận Hoa nhận ra Triệu Oánh là người giở trò.
Triệu Oánh rời đi, Thượng Đình Chi gọi cho Trương Ôn Luân.
Vụ khởi công xây trường do Trương Ôn Luân phụ trách xảy ra vấn đề, nhờ hắn mà mới xuôi chèo mát mái.
Vậy nên Trương Ôn Luân coi như còn nợ hắn một cái ân tình.
Sau khi trao đổi với Trương Ôn Luân, Thượng Đình Chi lại liên lạc với Từ Chí Nhược, nói với anh ta về mộ của Lý Tướng Quân để anh ta có chuẩn bị trước.
Chu Nhuận Hoa có mạng lưới quan hệ ở Thụy Thành, nhưng không thể so với hai họ Thượng – Hạ hợp sức.
Xử lý Chu Nhuận Hoa không khó, nhưng mấu chốt là làm sao để hắn tự thừa nhận mình đã giết Lâm Văn Sở.
Đã gần ba thập kỷ trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, không có bằng chứng nào chống lại Chu Nhuận Hoa.
Chỉ còn một cách duy nhất …
“Chỉ có thể khiến người chết mở miệng thôi.” Hạ Nhạc Dương dựa vào đầu giường cau mày, vừa nghĩ làm sao giải oan được cho ma nữ, vừa lén nhìn Thượng Đình Chi đang thay quần áo.
Người với người quả nhiên không bình đẳng.
Không giống cậu thân hình đơn bạc, sau lưng Thượng Đình Chi có đường cong gãi đúng chỗ ngứa, chỗ eo rắn rỏi thắt lại, mông thì no đủ, khiến người ta nhìn mà mê man đầu óc.
Thượng Đình Chi mặc áo phông vào, quay đầu lại thấy hai má Hạ Nhạc Dương ửng hồng gượng gạo, đang chột dạ liếc sang chỗ khác.
Ngày hôm sau, khi Hạ Nhạc Dương vào phòng tắm “thả bánh”, thả đến quỷ khóc sói gào, nhịp điệu man rợ, thành công phá rối mộng đẹp của ma nữ.
“Đang đi đẻ hay gì?” Ma nữ xuất hiện bên bồn tắm không hề báo trước, ngáp một cái, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Dương đang ngồi xổm nặng nhọc phấn đấu.
Hạ Nhạc Dương sửng sốt, vội vàng lấy quần áo che đùi lại, đỏ bừng cả mặt: “Chị gái à, chị có còn là phụ nữ không vậy, tôi đang đi toilet đấy!”
“Ai bảo cậu kêu la thảm thiết như vậy.” Ma nữ trợn mắt, không biết từ lúc nào đã nối mi giả, vừa trợn một cái đã thấy lông mi lả tả rớt xuống, “Mà cũng đâu phải là tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
“Chị gái xấu hổ một chút giùm cái được không?” Hạ Nhạc Dương lo lắng nói, “Dù là chị em tốt đến mấy đi nữa thì cũng đâu thể thản nhiên xem người ta thả bánh chứ.”
“Rồi rồi rồi.” Ma nữ vẫy vẫy tay định rời đi, nhưng sau đó chợt nhận ra có gì đó là lạ liền khựng lại, nhìn Hạ Nhạc Dương, “Các cậu rốt cuộc cũng hài hòa rồi hả?”
Hạ Nhạc Dương còn chưa kịp nói cho ma nữ biết chuyện này.
Tuy rằng cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng cậu vẫn không khỏi đỏ mặt khoe khoang: “Ma nữ, cô đúng là không hề nói ngoa, quả đúng là thích thiệt.”
Hạ Nhạc Dương sửng sốt: “Hả?”
“Nếu phù hợp hành phòng thì hôm nay cậu đã chẳng đau đến thế rồi, hẳn là phải thần thanh khí sảng mới đúng nha!”
“Thảo nào!” Hạ Nhạc Dương chợt nhận ra, sau đó oán hận nói, “Hoa Hoa thối tha, vậy mà dám gạt tôi!”
Vì thế, trở lại hiện tại: Hạ Nhạc Dương hưởng thụ xong lại bảo Thượng Đình Chi tiến lên.
.