Thang Ngũ Viên ngồi dậy từ trên giường, trên mặt không còn bộ dáng vô hồn như nãy, ngược lại đôi mắt lại sáng lên, khóe mắt và lông mày đều mang theo vẻ lười biếng thoải mái.
Cậu hơi nhướng mày, ung dung nhìn vào phó tướng cười hỏi, "Phó tướng, mày thì sao? Làm hải tặc có vui không?"
Phó tướng bị nòng súng bên hông dọa cho chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hoàn toàn không dám trả lời, ngay cả thở cũng không dám thở.
Trong đầu hắn đột nhiên tràn đầy dấu chấm hỏi, cuối cùng thì Thang Ngũ Viên có bị đánh dấu hay là không? Tống Kiêu Bạch đến lúc nào vậy? Những vết tích trên cổ Thang Ngũ Viên cũng không thể do tự cậu ta làm ra được? Chẳng lẽ là Tống Kiêu Bạch?
Phó tướng gần như bác bỏ ý nghĩ này ngay lập tức, làm sao có thể? Bọn họ là đối thủ, có điều trong căn phòng trừ Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên ra thì không còn những người khác, không phải Tống Kiêu Bạch thì còn có thể là ai? Nhìn dáng vẻ của Thang Ngũ Viên, có vẻ là cơn phát tình đã tạm thời dịu xuống, vậy thì rốt cuộc là ai đánh dấu cậu?
Trong phút chốc, vô số ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn, nhưng tiếc rằng câu hỏi của hắn vẫn không có câu trả lời.
Tống Kiêu Bạch nhìn chằm chằm bọn hải tặc đang muốn theo vào kia, lạnh lùng nói với phó tướng: "Cho bọn chúng lui ra ngoài ngay lập tức, đồng thời giao chìa khóa căn phòng này ra."
Phó tướng bất động, cũng không chịu mở miệng, ai biết được sau khi đám hải tặc lui ra ngoài thì Tống Kiêu Bạch có giết hắn ngay lập tức hay không.
Tống Kiêu Bạch chĩa súng về phía trước, họng súng dán chặt vào người phó tướng, lạnh giọng tiếp tục: "Hoặc là.
.
.Tao có thể giết mày ngay bây giờ."
".
.
.
Ra ngoài! Tất cả đều đi ra ngoài!" Họng súng cứng rắn lạnh lẽo, phó tướng bất giác rùng mình, lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn với những tên hải tặc ở bên ngoài.
Nghe lời hắn nói, bọn hải tặc nhìn nhau lưỡng lự một hồi, đành phải đặt chìa khóa xuống, tất cả lui ra ngoài, Tống Kiêu Bạch đá cửa đóng lại, khóa cửa từ bên trong.
Phó tướng nuốt nước miếng, cố gắng tỉnh táo lại, "Chúng mày nghĩ đám chúng mày bắt tao lại thì sẽ chạy được ra ngoài sao? Bây giờ chúng mày thả tao ra, tao lập tức phái người đưa chúng mày ra, như vậy còn có thể lưu lại một mạng cho chúng mày."
Thang Ngũ Viên cười lạnh: "Phó tướng, mày cho rằng bọn tao là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Phó tướng mấp máy môi, cũng cảm thấy đề nghị của mình khiến người ta khó mà tin nổi, nghĩ tới đây, hắn không cam lòng nói: "Mấy người có thể dùng tôi làm con tin áp chế đám hải tặc, nếu vậy nhất định bọn chúng sẽ thả mấy người đi, nhưng sau khi mấy người chạy thoát thì phải mau thả tôi ra, không được thất hứaa."
Tống Kiêu Bạch nhướng mày, không phản ứng gì với lời hắn nói ra, quay đầu hỏi Thang Ngũ Viên: "Bây giờ còn có sức không?"
Phó tướng nghĩ mình đã thuyết phục được bọn họ, không khỏi an tâm trong lòng, chỉ cần bọn họ chịu rời khỏi căn phòng này ra bên ngoài, hải tặc sẽ liền tìm được cơ hội bắt chết bọn họ, lúc đó đừng mong có ai thoát được.
Thang Ngũ Viên gật đầu với Tống Kiêu Bạch, chậm rãi đi đến trước mặt phó tướng, mỉm cười, "Sức lực cho mấy chuyện khác thì không có, nhưng sức lực để đánh hắn thì phải có."
Cậu vừa dứt lời, không để phó tướng kịp phản ứng, cậu đá thẳng vào bụng phó tướng, cậu dùng hết sức lực, phó tướng lập tức đau đến rên rỉ, ôm bụng, đau đến khom người lại, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đầu gối của Thang Ngũ Viên thúc lên, lần này thì đánh vào đầu của phó tướng, phó tướng lập tức đau đến mức mắt nổ đom đóm, cái mũi chảy ra máu tươi, trước mắt hắn biến thành màu đen, khuôn mặt trắng bệch, đau đến không nói ra lời, chỉ có thể che mũi tức giận nhìn chằm chằm Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên nhìn thấy máu trên mặt hắn, ghét bỏ lùi lại một bức, phó tướng lại thừa cơ muốn phản công, nhân lúc Thang Ngũ Viên chưa sẵn sàng nắm lấy dao găm trên mặt đất liều mạng xông tới chỗ Thang Ngũ Viên.
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch lập tức biến đổi, anh nhấc chân đá về phía phó tướng, tiếng cơ thể va chạm vang lên một tiếng vang trầm nặng, một đá này của anh vừa vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, phó tướng loạng choạng, hai chân yếu ớt quỳ xuống đất, dao găm trong tay rơi ra ngoài.
Phó tướng nhăn mặt đau đớn, cũng không còn sức giãy dụa, nằm trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi, đừng đánh đừng đánh mà..."
Thang Ngũ Viên cười lạnh, đi tới đá văng con dao đi, túm lấy tóc của hắn kéo hắn dậy từ trên mặt đất, "Thế thì mày cứ quỳ ở đây đi."
Phó tướng thấy tình huống không ổn, tự biết một mình hắn khó mà chống lại được hai người Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch, nhanh chóng lau máu mũi, tiếp tục cầu xin tha thứ: "Thiếu tướng, chỉ huy, tôi biết sai rồi, tha cho tôi lần này đi, tôi sẽ cho người đưa mấy người ra ngoài, nhất định sẽ khiến bọn chúng cung kính hai người, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương một sợi tóc nào, sau này cũng nhất định sẽ thuyết phục bọn hải tặc đầu hàng, không bao giờ dám chọc giận mấy người nữa.
"
Thang Ngũ Viên hơi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt của hắn, "Muốn chúng tao tha mạng, có thể, nói ra kẻ chủ mưu sau lưng mày là ai?"
Phó tướng sững sờ, vẻ mặt thay đổi, nhìn Tống Kiêu Bạch, sau đó lại nhìn Thang Ngũ Viên, ánh mắt né tránh, nói: "Cái gì mà kẻ chủ mưu sau lưng chứ? Chỉ huy suy nghĩ nhiều rồi, tất cả đều là chủ ý của tôi, không có kẻ chủ mưu sau lưng, là tôi phản bội đế quốc, đầu quân cho hải tặc mà thôi."
"Ồ?" Thang Ngũ Viên cười, nhưng trong nụ cười lại không có chút ấm áp, giọng điệu càng lạnh lẽo, "Phó tướng, bớt nói nhiều lời, mày chỉ cần nói cho tao vị "chủ nhân" kia là ai?"
Ánh mắt phó tướng càng thêm bối rối, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ không chịu đổi lời, "Không có chủ nhân..."
Hắn nhìn vẻ mặt Thang Ngũ Viên khác thường, lo lắng Thang Ngũ Viên lại đánh hắn, vội vàng bụm mặt nói: "Chỉ huy, ý của cậu là người lần trước mà tôi gọi, đúng không? Người đó chính là thủ lĩnh hải tặc, nếu cậu muốn gặp, tôi có thể dẫn cậu đi gặp bọn họ." Sau khi gặp thủ lĩnh, để thủ lĩnh giết mấy người.
Thang Ngũ Viên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hắn, lại đạp hắn một cái, "Cứ muốn qua mặt bọn tao chứ gì? Không đánh mày thì mày không chịu nói thật?"
Phó tướng dù cho bị đau đến chảy mồ hôi lạnh vẫn kiên quyết nói: "Chỉ huy, tôi thật sự không biết cậu muốn tôi nói cái gì, "chủ nhân" ngày đó tôi kêu là thủ lĩnh hải tặc, tôi không có nói láo, không tin mấy người đi với tôi đến gặp thủ lĩnh."
Thang Ngũ Viên cười lạnh, nếu như bọn họ đi cùng phó tướng tới gặp thủ lĩnh hải tặc mới đúng là ngu, chỉ có điều nhìn bộ dạng của phó tướng, hẳn sẽ không thể dễ dàng thú nhận, tốn nhiều lời thêm nữa cũng chỉ lãng phí thời gian hơn thôi, xem ra chỉ có thể chờ sau khi trở lại quân đội mới tiếp tục thẩm vấn.
Cậu trở lại giường ngồi xuống, trong thời kỳ phát tình cả người cậu đều như nhũn ra, vừa nãy đánh tên phó tướng mấy cái đã hao hết sức lực của cậu, mà ngay từ đầu eo đã đau nhức cực kỳ, cậu nhân lúc phó tướng bị dọa cho không dám ngẩng đầu, ngồi xuống giường lén lút xoa eo, càng xoa càng tức giận, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tống Kiêu Bạch.
"..." Tống Kiêu Bạch mấp máy môi, hướng khẩu súng trong tay về phía phó tướng, lạnh giọng nói: "Quỳ về phía cửa, không được quay đầu lại."
"Vâng vâng vâng..." Phó tướng liên thanh đáp lại, lập tức thành thật quỳ về phía hướng cửa, trước kia khi hắn ở trong quân đội đã sợ Tống Kiêu Bạch, hiện tại trong tay Tống Kiêu Bạch có súng, hắn càng không dám không nghe lời.
Tống Kiêu Bạch đi đến bên cạnh Thang Ngũ Viên, lẳng lặng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Thang Ngũ Viên một chút, sau đó đưa tay lên eo Thang Ngũ Viên, yên lặng xoa xoa.
Sức lực tay Tống Kiêu Bạch vừa phải, bàn tay dày rộng ấm áp, xoa bóp bên eo cậu vô cùng thoải mái, Thang Ngũ Viên vui vẻ, cậu thấy phó tướng không nhìn cậu thì thuận thế dựa vào vai Tống Kiêu Bạch, yên tâm thoải mái hưởng thụ, dù sao cũng là Tống Kiêu Bạch hại cậu đau eo, Tống Kiêu Bạch giúp cậu xoa eo cũng là việc nên làm.
Phó tướng quỳ trên mặt đất, nhìn vào cửa, không dám nhúc nhích, nhưng lỗ tai cẩn thận chú ý tới âm thanh phía sau, lo lắng Tống Kiêu Bạch sẽ nhấn cò súng, cho nên vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe động tác của Tống Kiêu Bạch, cũng may Tống Kiêu Bạch dường như không có ý định nổ súng muốn bắn hắn, chỉ đi tới bên giường ngồi xuống, sau khi Tống Kiêu Bạch ngồi xuống thì không có một tiếng động.
Hắn không biết Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đang làm gì, trong lòng tò mò nhưng không dám quay đầu lại.
Cảm giác không biết phía sau là cái gì khiến lòng hắn cảm thấy lạnh thấu xương, mồ hôi lạnh chảy dài trên má, hòa với máu mũi, nhỏ giọt trên mặt đất từng giọt từng giọt.
Một lúc sau, có tiếng động lớn, tiếng bước chân, tiếng súng và cũng có tiếng người, Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ là quân đội đang tấn công vào.
Tống Kiêu Bạch thu lại bàn tay đang đặt bên eo Thang Ngũ Viên, cầm súng đứng lên, Thang Ngũ Viên ngồi ngay ngắn, cơn đau ở thắt lưng giảm bớt một chút, nhưng trên người vẫn còn vẻ mệt mỏi lười biếng sau khi làm, cho nên không nhúc nhích.
Tống Kiêu Bạch lấy ra một khẩu súng khác trong ngực ném cho Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên cầm khẩu súng vào tay, nghiêm túc gật đầu với anh.
Tống Kiêu Bạch thu lại ánh mắt, chĩa súng về phía phó tướng híp mắt, nói: "Đứng dậy, đi ra ngoài với tao."
Tình huống hiện tại của Thang Ngũ Viên là có thể tái phát tình bất cứ lúc nào, nếu để cho Thang Ngũ Viên và phó tướng cùng lưu lại nơi này, cho dù trong tay Thang Ngũ Viên có súng, anh cũng không thể yên tâm, một khi Thang Ngũ Viên phát tình, nhất định sẽ không phải là đối thủ của phó tướng, cho nên anh chỉ có thể để phó tướng đi ra ngoài với anh, giao cho binh lính dưới tay trông giữ.
Phó tướng không dám trái lời, lập tức ngoan ngoãn đứng lên, mỗi khi khẩu súng trên tay Tống Kiêu Bạch nhắm vào hắn, hắn đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân, cảm nhận chân thật được cái gọi là ngàn cân treo sợi tóc, trong óc của hắn hiện tại đều là dáng vẻ lạnh lùng vô tình của Tống Kiêu Bạch khi xử lý kẻ địch.
Hắn không khỏi lo lắng Tống Kiêu Bạch cũng sẽ đối với hắn như vậy, cho nên hắn luôn thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn nghĩ sao cũng không thông, sao Tống Kiêu Bạch lại có thể chạy tới cứu Thang Ngũ Viên nhanh như vậy, hắn nghĩ rằng Tống Kiêu Bạch nhất định sẽ trở lại tinh tế chấn chỉnh lại quân đội, đồng thời khi có mệnh lệnh của cấp trên mới có thể đến đây nghĩ cách cứu viện Thang Ngũ Viên, không phải bọn họ là đối thủ sao? Là đối thủ thì không phải nên mong muốn đối phương đi chết đi sao? Hai người bọn họ tới cứu nhau là có ý gì!
Phó tướng tức đến nổ phổi muốn mắng chửi người, nhưng hắn ta không dám nói câu nào, chỉ có thể chỉ có thể cúi đầu đi trước Tống Kiêu Bạch.
Tống Kiêu Bạch đi tới cửa, quay đầu nói với Thang Ngũ Viên nói: "Khóa chặt cửa, cẩn thận một chút."
Phó tướng: "..." Hiện tại tôi có thể nhắc nhở thân phận đối thủ của hai người không? Hai người các ngươi đấu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chính là vì hôm nay, thế nên là trước nay đều đang diễn cho ta xem sao?"
Quả thật hắn thấy hoài nghi nhân sinh.
Thang Ngũ Viên nhìn Tống Kiêu Bạch rồi nhẹ nhàng gật đầu, cầm súng trong tay, trầm giọng nói: " Yên tâm."
Đáng tiếc với tình trạng cơ thể hiện tại, cậu không thể ra ngoài mạo hiểm, nếu không nhất định sẽ ra ngoài chém giết thật thống khoái, nhất là những tên hải tặc từng nhìn cậu với ánh mắt háo sắc, nhưng cũng không sao cả, cậu tin tưởng Tống Kiêu Bạch nhất định sẽ trừng trị bọn chúng một trận.
Khóe miệng Tống Kiêu Bạch hơi cong lên, đóng cửa lại sải bước đi ra ngoài..