Thời gian ba ngày ghi hình nhanh chóng trôi qua, trong lúc đó lại tiếp tục diễn ra một số trò chơi, đều vui là chính. Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên có thua có thắng, nhóm khách mời đều chơi rất vui vẻ, nhiệt độ chương trình không ngừng tăng mạnh, số người xem trực tiếp cũng tăng vọt, tâm trạng đạo diễn mỗi ngày đều cực tốt, cười đến không ngậm được mồm.
Kỳ ghi hình chương trình lần này kết thúc, sau khi hai người tạm biệt, Cố Ngạn ra nước ngoài chuẩn bị vũ đạo cho ca khúc mới, mà Thang Tam Viên thì thu hoạch được một ngày nghỉ ngắn ngủi.
Tin vui lớn nhất của buổi ghi hình chương trình lần này là về "Khả Viên."
Hội fan cp cuối cùng cũng giải tán rồi, mà rất nhiều fan lớn có tích V cũng gần như tuyên bố thoát fan cùng lúc, Weibo dừng cập nhật tin tức mới.
Nhiệt độ CP "Khả Viên" được xem là bay sạch rồi, chỉ có một chút ít fan vẫn kiên trì như cũ.
Bởi vì Thang Tam Viên biểu hiện tốt, cuối cùng cũng vứt bỏ cái keo da chó Thái Khả Khả này, cho nên để ăn mừng, mấy ngày kế tiếp Lâm Đại Thiên đều không sắp xếp công việc cho cậu, để cậu nhân cơ hội này thư giãn một tí.
Ban đêm Thang Tam Viên trốn ở trong chăn gọi video với Cố Ngạn, ở bên Cố Ngạn là ban ngày, nói mãi đến khi anh phải đi luyện tập vũ đạo, hai người mới lưu luyến không rời cúp cuộc gọi.
Vừa mới tắt video, Thang Tam Viên nhận được điện thoại của Thang Nhị Viên, Thang Nhị Viên nói trên điện thoại rằng có một bộ phim, bảo cậu xem xem có thể tham gia diễn không.
Thang Nhị Viên hiếm khi có việc cầu cậu, cậu đồng ý, đồng thời nhân cơ hội trêu chọc Thang Nhị Viên cùng Lê Xán một chút, ai bảo bọn họ cứ luôn không rõ trái tim của mình, cậu ở bên cạnh nhìn cũng sốt ruột.
Ngày thứ hai nhân viên công tác đưa kịch bản tới, cậu nhìn qua kịch bản một chút, tổng thể tình tiết thì thấy hay, tuy là đạo diễn mới nhưng nếu làm tốt thì phim này chắc có thể đột phá hình ảnh trước đây của cậu. Đúng là bây giờ cậu muốn quay loại phim như vậy, thế là không có lo lắng gì mà đồng ý.
Khoảng chín giờ sáng, cậu nhận được tin nhắn của ông Cố, đầu tiên là ông Cố gửi cho cậu rất nhiều biểu tượng cảm xúc, những biểu tượng cảm xúc kia đều là ảnh động cậu với Cố Ngạn thả cẩu lương, Thang Tam Viên thấy đã đỏ mặt, không nhịn được cười, ông Cố thật sự là một ông lão vừa cởi mở vừa đáng yêu.
Dù sao cậu cũng không có việc gì làm nên đã nói chuyện với ông Cố một lúc, nói chính xác là hai người đã đấu biểu tượng cảm xúc với nhau một lúc, cho đến khi hai người không còn biểu tượng cảm xúc gì để gửi, ông Cố mới than phiền là Cố Ngạn không ở nhà, một mình ông ở trong lâu đài quá nhàm chán, sau đó nhân tiện mời Thang Tam Viên đến nhà cổ chơi.
Thang Tam Viên nhìn điện thoại, nghĩ về ông Cố, sau đó về những con thỏ trong nhà cổ, ngay lập tức đồng ý không chút do dự.
Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi xuống nhà, sau đó chạy đến vơ vét một chút lá trà của Thang Bá Đặc, lần trước cậu đã đồng ý mang đến cho ông Cố.
Thang Bá Đặc vô cùng đau lòng, kiên quyết không chịu đưa lá trà cho cậu, cho đến khi nghe thấy Thang Tam Viên muốn đưa cho ông Cố, rốt cục mới chịu thỏa hiệp, còn chủ động mua thêm ít quà, để cậu cùng mang theo.
Ông Cố là một trong số ít những người mà Thang Bá Đặc kính trọng.
Thang Tam Viên tự lái xe, thuận lợi đến nhà cổ, tinh thần ông Cố vẫn phấn chấn như cũ, ngồi trên ghế sô pha cười hiền hậu, nhìn thấy Thang Tam Viên liền ra hiệu cho cậu tới ngồi, sau đó cười híp mắt nói: "Vừa mới có đám lão già bảo cháu ta không ở nhà, rủ ta ra ngoài câu cá, ta nói cho bọn hắn, mặc dù cháu trai không có ở nhà, nhưng hiện tại có cháu dâu ở đây, những lão già kia đều hâm mộ ta."
Thang Tam Viên lại nghe được hai chữ "cháu dâu" quen thuộc, bên tai đỏ bừng.
Cậu đi qua ngồi xuống bên cạnh ông Cố, cùng ông nói chuyện một lúc lâu. Buổi trưa lại ăn cơm cùng ông, cho đến khi ông có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ trưa, cậu mới đưa ông Cố lên lầu nghỉ ngơi, còn mình đi kiếm lũ thỏ chơi.
Khi vừa bước vào, cậu đã lén để ý những con thỏ trên bãi cỏ trước sân, cậu thuận đường đi qua, quả nhiên thấy nhóm thỏ con quen thuộc, cậu lập tức không thể chờ đợi mà bổ nhào qua, lần lượt ôm trong tay, cọ gương mặt vào cái bụng nhỏ mềm mại của chúng, đêm nay cậu không quay về Thang gia, mà là về nhà mình, cho nên có thể hun hít thỏ thoả thích.
Cậu chơi với lũ thỏ được một lúc thì nghe thấy tiếng chân người đi tới, thế là ngẩng đầu lên, quản gia mặt nặng nề đi vào bên trong nhà cổ, tựa như đang tự hỏi cái gì, ngay cả đi lúc ngang qua cậu cũng không có chú ý, vừa đi vừa liên tiếp thở dài, thoạt nhìn như là gặp việc khó gì, trở nên rầu rĩ.
Cậu mở miệng hô một tiếng: "Ông quản gia ơi."
Quản gia nghe thấy thanh âm của cậu thì lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía bãi cỏ bên cạnh, đợi lúc nhìn thấy Thang Tam Viên cùng đám con thỏ, không khỏi bật cười: "Thang thiếu gia, ngài ngồi đây chơi cùng thỏ sao, xem ra thiếu gia căn dặn ta nuôi vài con thỏ trong nhà đúng là không sai, ngài thật sự rất thích."
Gương mặt Thang Tam Viên đỏ bừng mỉm cười, hóa ra những con thỏ này đều là Cố Ngạn bảo ông quản gia đặc biệt chuẩn bị.
Trong lòng của cậu có chút ngọt ngào, nhưng nhìn khuôn mặt quản gia vẫn có chút ưu sầu, cậu không nhịn được lo lắng hỏi: "Nhìn ngài rất buồn rầu,có chuyện gì không vui sao?"
Ông Cố cùng ông quản gia đều đối tốt với cậu, cho nên cậu cũng muốn chia sẻ phiền não với bọn họ.
Quản gia nghe vậy thở dài một cái: "Haizz, là vị Từ thiếu gia kia lại tới, cậu ấy muốn thấy lão gia, ta nói lão gia đang ngủ, cậu ấy hết lần này tới lần khác nói ta đang lừa cậu ấy, không chịu tin tưởng ta, còn tranh cãi ngoài cổng, nhất định chờ ở cổng, không đồng ý rời đi."
Quản gia dừng lại một chút, nói tiếp: "Bây giờ đang là giữa trưa, cậu ấy cứ một mực đứng bên ngoài như vậy sẽ bị say nắng, nếu như bị ai nhìn thấy chúng ta chặn cậu ta ngoài cửa, sẽ cho rằng lão gia cố ý giày vò hậu bối, bôi nhọ thanh danh lão gia. Thế nhưng trước kia lão gia đã phân phó, không có cho phép của ngài, không để Từ tiên sinh vào cửa, lúc lão gia ngủ, từ trước đến nay đều không thích bị người khác quấy rầy, cho nên tôi tiến thoái lưỡng nan, có chút bối rối có nên đi vào thông báo chuyện này cho lão gia hay không."
Điều quản gia không nói là, hắn nghi ngờ Từ Giang Bạch là cố ý làm như vậy, nếu như cậu ta té xỉu bởi vì bị chặn ở cổng Cố gia, đến lúc đó Cố gia sẽ mắc nợ cậu ta, lần sau cậu ta muốn tiến vào Cố gia liền dễ hơn nhiều.
Thang Tam Viên nghe lời nói của quản gia, hơi nhíu mày, cậu nhớ tới ánh mắt Từ Giang Bạch nhìn cậu lần trước, vẫn còn có chút không thoải mái.
Mặc dù cậu không muốn thấy Từ Giang Bạch, nhưng ông Cố vừa mới nằm ngủ, cậu không thể để cho Từ Giang Bạch quấy rầy việc nghỉ ngơi của ông Cố. Mặc dù cậu không biết vì sao một ông lão hiền hòa như ông Cố không thích Từ Giang Bạch, nhưng cậu tin tưởng nhất định ông Cố có lý do, sẽ không vô duyên vô cớ chặn Từ Giang Bạch ngoài cửa.
Sau khi suy nghĩ, cậu quyết định đi gặp Từ Giang Bạch một lần, thế là nói: "Để cháu tự mình đi giải thích với cậu ấy."
Quản gia do dự một chút, sau đó nói được: "Vậy phiền ngài."
Hắn thấp cổ bé họng, lời hắn nói Từ Giang Bạch không chịu tin tưởng, nhưng nếu là Thang thiếu gia thì Từ Giang Bạch sẽ không còn lý do ở lì đây nữa.
Thang Tam Viên gật đầu, miễn cưỡng đặt con thỏ trong tay xuống, đứng dậy đi về phía cửa.
Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Từ Giang Bạch đứng trước cửa Cố gia, rõ ràng cách đó không xa là bóng cây, hắn lại cứ đứng dưới trời nắng nóng rực như vậy, trên trán lấm tấm mồ hôi lại vẫn vững vàng đứng đó như cũ, má ửng hồng vì phơi nắng.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Thang Tam Viên giống như chủ nhà từ bên trong đi ra, sắc mặt của hắn nhất thời tối sầm lại, trong mắt chợt lóe tia ác độc.
Hắn bị chặn ngoài cửa, muốn đi vào một lần cũng khó, Thang Tam Viên lại có thể thoải mái ra vào, làm sao có thể không tức giận?
Thang Tam Viên đi tới gần hắn, nhìn hắn, nở một nụ cười xa cách: "Từ tiên sinh, đã lâu không gặp, hiện tại ông nội đang ngủ trưa, không tiện tiếp cậu, bây giờ không biết lúc nào ông nội sẽ tỉnh dậy, cậu nên về trước đi. Chờ ông nội tỉnh lại, tôi sẽ nói với ông nội về chuyến thăm của cậu, tôi tin rằng ông nội có thể hiểu rõ tâm ý của cậu."
Từ Giang Bạch nghe thấy xưng hô của Thang Tam Viên với ông Cố, nhớ tới lần trước ông Cố nói chỉ có cháu trai cùng cháu dâu tương lai mới có thể gọi hắn như vậy, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Sắc mặt anh ta u ám chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía quản gia sau lưng Thang Tam Viên, thái độ ngạo mạn nói: "Quản gia, tôi cùng Thang tiên sinh có lời muốn nói, ông rời đi trước đi."
Quản gia có chút lo lắng nhìn về phía Thang Tam Viên, Thang Tam Viên khẽ gật đầu với ông, nói nhẹ nhàng: "Ông quản gia, ông quay về trước đi."
"Vâng." Quản gia khẽ gật đầu, đi vào.
Sau khi quản gia rời đi, Từ Giang Bạch nhìn Thang Tam Viên cười lạnh một tiếng: "Cậu vì lấy lòng người Cố gia, thật đúng là hao tổn tâm sức, ngay cả một con chó giữ nhà cũng phải gọi một tiếng ông."
Hắn không biết thân phận Thang Tam Viên, trong lòng của hắn, Thang Tam Viên chính là một tên minh tinh nhỏ muốn một bước lên trời, vì gả vào nhà giàu mà dùng đủ kiểu lấy lòng người Cố gia mà thôi, hắn tự nhận mình xuất thân gia đình danh giá, dù cho gia cảnh sa sút, cũng cao quý hơn minh tinh nhỏ Thang Tam Viên không có bối cảnh.
Thang Tam Viên nghe vậy không vui nhíu mày nhìn hắn, môi mỏng mím lại có chút tức giận, mở miệng phản bác: "Sở dĩ tôi gọi quản gia là ông là bởi vì ông đã lớn tuổi, tôi kính trọng ông, đây là phép lịch sự của tôi."
Từ Giang Bạch sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng: "Cậu đây đang ám chỉ tôi không lễ phép?"
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Vẻ mặt Thang Tam Viên lạnh lùng, dung mạo xa cách, thái độ hờ hững.
Bộ dáng này của Thang Tam Viên khiến Từ Giang Bạch nhất thời nghĩ đến Cố Ngạn, thậm chí còn khiến hắn cảm thấy vẻ mặt của Thang Tam Viên lúc này có phần giống Cố Ngạn.
Ý nghĩ này càng khiến hắn không vui, lời hắn nói ra càng thêm thô lỗ.
Hắn cười nhạo một tiếng, nhìn Thang Tam Viên trào phúng nói: "Thang Tam Viên, cậu thật cho rằng cậu là con dâu tương lai của Cố gia sao? Chẳng qua cậu chỉ là một tên minh tinh nhỏ vì muốn gả vào nhà giàu mà không từ thủ đoạn câu dẫn Cố Ngạn mà thôi, chờ ông Cố thấy rõ chân tướng, ghét bỏ cậu thì cũng đã muộn."
Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ ngạo mạn cao cao tại thượng, nhưng Thang Tam Viên không có cảm thấy quá tức giận, dù sao vẫn là lần thứ nhất có người dùng "gả vào nhà giàu" nói với cậu, cậu cảm thấy có chút mới mẻ, nhất thời nhịn không được, thậm chí còn nở nụ cười.
Sắc mặt Từ Giang Bạch càng khó nhìn, thái độ thái độ của Thang Tam Viên khiến hắn cảm thấy mình giống như một gã hề.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Thang Tam Viên, vẻ mặt âm u hỏi: "Cậu cười cái gì?"
Thang Tam Viên thờ ơ liếc anh ta một cái, "Nếu như Từ tiên sinh không có việc gì, mau rời đi, tôi vào đây."
Thang Tam Viên nhẹ giọng nói xong, tựa như không có để ý tới hắn, xoay người rời đi.
Từ Giang Bạch bị cậu chọc giận triệt để, nhìn bóng lưng của cậu, trong mắt lóe lên từng tia từng tia hận ý, đột nhiên cất giọng nói: "Cậu cho rằng Cố Ngạn thật sự yêu cậu sao?"