Thang Tứ Viên bị tin tức tố của Alpha làm cho phát tình, Yến Tần Dã nhận ra được người cậu bất thường, vẻ mặt trong nháy mắt tối sầm lại, lập tức cởϊ áσ trên người đắp lên người cậu, che kín khuôn mặt của cậu, ôm ngang lên sải bước đi ra ngoài, trực tiếp đưa cậu đến khách sạn bên cạnh.
Thang Tứ Viên được anh bế, mê man nhắm mắt lại, vừa rồi cậu uống rượu, bởi vì phát tình mà cả người đều nóng lên, đầu óc có chút choáng váng, chỉ biết ôm chặt lấy cổ của Yến Tần Dã, co lại trong vòng tay anh.
Không biết qua bao lâu, Thang Tứ Viên bị một cơn lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho tỉnh táo lại, dòng nước mát lạnh dội xuống đầu, lúc này cậu mới phát hiện, không biết từ lúc nào đã được Yến Tần Dã đặt vào trong bồn tắm.
Đáng tiếc kì phát tình Omega cũng không trải qua dễ dàng như vậy, huống chi Thang Tứ Viên là bị Lí Đông Cường cố tình ép cho phát tình, đương nhiên sẽ càng dữ dội, nước lạnh đổ vào người cậu, nhiệt độ trên người cậu lại không hề giảm xuống mà càng tăng lên, càng chếnh choáng, cả người càng ngày càng mơ màng, cậu ngồi ngoan ngoãn một chỗ, đôi mắt ướt sũng mở to, vô tội nhìn về phía Yến Tần Dã, dường như oán trách tại sao lại là nước lạnh.
Yến Tần Dã nhíu mày, chỉnh lại nhiệt độ nước lạnh thành ấm, lần này Thang Tứ Viên mới hài lòng, nhắm mắt lại thoải mái thở dài một tiếng, còn vui vẻ ngâm mình trong nước, nhìn qua còn chưa tỉnh táo, có điều may sau khi cậu uống say cũng không có càn quấy, nhìn qua còn rất ngoan ngoãn.
Tin tức tố của Thang Tứ Viên lan tràn trong phòng, cơ thể của Yến Tần Dã cũng bất giác dần nổi lên phản ứng, anh nhíu chặt mày, lui lại một bước, đưa lưng về phía đối diện Thang Tứ Viên: "Quần áo ướt hết rồi, em cởi ra đi."
Thang Tứ Viên lộ ra hai mắt mông lung ngập nước, ngạc nhiên chớp mắt: "...Hình như có hơi nhanh nhỉ..."
Yến Tần Dã bị cậu làm cho sửng sốt, lúc nhận ra cậu đang suy nghĩ gì, không khỏi nhíu mày, vừa định mở miệng giải thích, Thang Tứ Viên đã không nhịn được mỉm cười, nhỏ giọng cho bản thân đáp án: "Nhanh một chút cũng tốt, dù sao anh cũng được em bao dưỡng, dùng được thêm ngày nào tốt ngày đấy, thêm được lần nào tốt lần đấy."
"..." Cái trán của Yến Tần Dã giật giật, anh cảm thấy Thang Tứ Viên uống say rồi chẳng những coi anh là đối tượng bao dưỡng, còn coi anh là một công cụ xoa bóp, anh mím chặt môi, cố nén không quay đầu.
Thang Tứ Viên uống say tự cho là mình thành công bao dưỡng Yến Tần Dã vui vẻ ngâm nga một bài hát, cúi đầu bắt đầu cởi cúc áo.
Cậu dễ dàng cởi hết cúc áo, nhưng khi đi đến quần của mình, khóa quần của cậu lại bị mắc vào phần vải bên cạnh, Thang Tứ Viên mất kiên nhẫn thử mấy lần đều không thành công, ngược lại làm cho loạn hơn, mày nhăn tít lại, không nhịn được bắt đầu bất mãn lẩm bẩm, "Yến Tần Dã, mau lại đây giúp kim chủ của anh cởi đồ đi..."
Yến Tần Dã hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa quay đầu lại, phóng tầm mắt nhìn tới liền thấy một thân thể da trắng thịt mềm, da thịt trơn bóng không chút tì vết, giọt nước trên người lóe ra ánh sáng óng ánh.
Anh lập tức cụp mắt xuống, lại quay người lại, tin tức tố trên người anh không khống chế được tiết ra, hòa vào mùi vị của Thang Tứ Viên, mùi hương dễ chịu trước nay chưa từng có, ngón tay anh cũng không thể kiềm chế được có chút run rẩy, sau đó lập tức nắm chặt lại.
Thang Tứ Viên lại không biết sự nhẫn nại của anh, vẫn tiếp tục thúc giục như cũ: "Yến Tần Dã, anh nhanh chút, nhanh chút đi mà..."
Cậu gọi vài tiếng, Yến Tần Dã đều không có phản ứng, cậu không khỏi bất mãn càng lớn giọng, cực kỳ tức giận mà trợn tròn mắt: "Yến Tần Dã, xin anh kính nghiệp một chút!"
Qua hồi lâu, Yến Tần Dã bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cố nén cơn nóng trên người, mắt nhìn thẳng nhanh chóng kéo khóa quần giúp Thang Tứ Viên, do dự một chút, lại nhanh chóng giúp cậu cởϊ qυầи ra, sau đó cầm khăn tắm thật lớn quấn lấy cả người cậu rồi bế cậu ra khỏi phòng tắm.
Anh nhanh chóng ném Thang Tứ Viên xuống giường, xoay người xông vào phòng tắm, bằng tốc độ nhanh nhất mở vòi sen tắm nước lạnh, mùi tin tức tố trên người Thang Tứ Viên quá nồng, muốn ngăn cản được thực sự phải dùng toàn bộ lực kiềm chế.
Sau khi nhiệt độ trong người giảm bớt, anh mới tắt dòng nước, quần áo vừa rồi bị Thang Tứ Viên làm ướt, đành phải tìm khăn tắm, quấn lại bước ra ngoài.
Anh mở cửa phòng tắm thì thấy Thang Tứ Viên đang nằm trên giường, cuộn mình trong chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra hai bàn chân trắng nõn, Yến Tần Dã cho rằng cậu đã ngủ, liền nhẹ nhàng đi tới muốn tắt đèn, kết quả cúi đầu xuống lại thấy hai mắt Thang Tứ Viên sáng ngời mở to, sau khi nhìn thấy cơ bụng của anh còn không che giấu chút nào nuốt nước miếng.
...Nếu như không phải trên gương mặt cậu còn lưu lại vết đỏ hồng do uống say, Yến Tần Dã thật sự cho là cậu đã tỉnh táo lại.
Yến Tần Dã dém lại chăn cho câu, giọng nói lạnh lùng: "Nhanh ngủ đi."
Anh nói xong quay người muốn đi ra chỗ ghế sô pha bên ngoài ngủ.
Thang Tứ Viên lại một mực giữ chặt cánh tay của anh, chớp mắt, mơ hồ không rõ hỏi anh: "Em được bao dưỡng anh chưa?"
Yến Tần Dã quay đầu nhìn cậu, im lặng không nói thầm đánh giá trong lòng, Thang Tứ Viên bây giờ đã tỉnh lại rồi sao, Thang Tứ Viên cuối cùng cũng nhận ra sự thật rằng anh vẫn chưa được bao dưỡng.
Thang Tứ Viên không đợi được câu trả lời, đong đưa cánh tay của anh nói có chút vội vã: "Em có thể bao dưỡng anh không? Lí Phi nói anh họ của hắn có thể giúp anh gặp ba, em sẽ đi nhờ vả anh họ của hắn, anh họ hắn tên là Lí Đông Cường, Lí Đông Cường là..."
Dường như lúc đầu Thang Tứ Viên muốn nói về cấp bậc của Lí Đông Cường, không biết nghĩ đến cái gì, cậu lập tức dừng lại, không có tiếp tục nói hết, lông mày thanh tú nhíu lại, bĩu môi, chuyển đề tài, tức giận nói: "Là người xấu..."
Khóe miệng Yến Tần Dã khẽ nhếch lên, đưa tay nhéo cái cằm cậu: "Hắn là người xấu nên không đời nào lại đi giúp em, thế em làm sao mà bao dưỡng được tôi?"
Thang Tứ Viên còn chưa có tỉnh táo lại hoàn toàn, bị Yến Tần Dã hỏi, cái đầu vốn không tỉnh táo lại càng thêm rối rắm, luống cuống nghĩ cách: "Em, em có thể tìm ba lớn..."
Cậu nói xong thì hàng mi lại trùng xuống, lộ vẻ thất vọng: "Nhưng ba lớn đang ở tinh cầu khác, bởi vì ba ở đó chỉ huy việc diễn tập quân sự nên không thể liên lạc với bên ngoài, trên người không có trí não truyền tin, em không tìm thấy ba...A...Ba bảo, lần này là luyện tập quân sự bí mật, không thể nói ra, chúng em đều phải nói là ba ra nước ngoài, đây là để bảo mật..."
Yến Tần Dã nhìn Thang Tứ Viên nói ra cái gọi là bí mật, khóe miệng vẫn giữ nụ cười lành lạnh kia, buông cái tay đang nắm cằm cậu ra.
Thang Tứ Viên nhìn anh lại muốn rời đi, vội vàng giữ chặt tay của anh, vành mắt lo lắng đến đỏ lên: "Anh đừng đi...Yến Tần Dã, em rất khó chịu, thế nhưng em không biết khó chịu ở nơi nào, anh đừng bỏ em một mình ở đây, giúp em với..."
Cậu nói, dường như muốn khóc lên, bên trong giọng nói mang theo nức nở, cơ thể cậu không ngừng nóng lên vì bị cơn phát tình giày vò, khó chịu cọ xát trong chăn.
Cậu không biết mình bị làm sao, cũng không tìm thấy nơi nào khó chịu, cậu chỉ biết có Yến Tần Dã ở đây, cậu sẽ dễ chịu một chút, trong tiềm thức cậu cảm thấy chỉ có Yến Tần Dã có thể giải cứu cậu từ bên trong phần "khó chịu" này ra.
Yến Tần Dã bất đắc dĩ xoa đầu Thang Tứ Viên, anh không nghĩ tới Thang Tứ Viên bình thường rõ ràng không sợ trời không sợ đất, uống say lại thích nũng nịu như bé con.
Thang Tứ Viên đột nhiên ôm lấy eo của anh, cọ vào người anh, làm nũng: "Yến Tần Dã, anh đồng ý bị em bao dưỡng đi, em sẽ cho anh tiền sinh hoạt, còn tạo điều kiện cho anh lên đại học, sẽ mua quần áo cho anh, mua đồ ăn ngon, mua cho anh tất cả đồ anh thích..."
Yến Tần Dã nghe cậu thì thầm nói thật lâu, ánh mắt cuối cùng cũng di chuyển, Yến Tần Dã giơ tay lên sờ vào khuôn mặt nóng hầm hập của cậu, trầm giọng hỏi: "Em thật sự muốn bao dưỡng tôi?"
Thang Tứ Viên không chút do dự gật đầu, hai mắt sáng ngời ngước lên nhìn anh, giống như đang nhìn một món quà đã khát vọng từ lâu.
Yến Tần Dã cong môi, đặt lên đôi mắt cậu một nụ hôn, bàn tay ấm áp chạm lấy phần gáy của cậu, giọng khàn khàn: "Như em mong muốn, kim chủ đại nhân."
Lời cuối cùng của anh biến mất giữa môi và răng của hai người, anh hôn Thang Tứ Viên, giải phóng tin tức tố xoa dịu sự bất an của Thang Tứ Viên.
Hai bờ môi mềm mại áp vào nhau, quấn lấy nhau mà theo đuổi.
Đợi Yến Tần Dã lui về phía sau một chút, Thang Tứ Viên liền ngoan ngoãn như một con mèo con, thè đầu lưỡi ra liếʍ ɭáρ môi của anh, trong mắt tràn đầy hy vọng và vui mừng.
Khóe miệng Yến Tần Dã không thể nhịn nổi giương lên, cúi đầu làm sâu nụ hôn này, cho Thang Tứ Viên một cái đánh dấu tạm thời, tay dần dần dời xuống, dùng phương thức đơn giản nhất giúp Thang Tứ Viên phóng thích nhiệt độ trên người.
Thang Tứ Viên không khỏi nức nở một tiếng, nắm lấy cánh tay Yến Tần Dã, trong mắt dần dần ngân ngấn nước.
Còn may hiện tại cũng không phải là kỳ phát tình của Thang Tứ Viên, mà là bị tin tức tố Alpha làm cho phát tình, tuy có uy hiếp nhưng thời gian tồn tại rất ngắn ngủi, sau khi đánh dấu tạm thời của Yến Tần Dã có tác dụng, nhiệt độ trên người cậu cũng đã tiêu tan, cuối cùng cậu cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Yến Tần Dã ôm cậu vào phòng tắm lại tắm một lần, hiện tại cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, đương nhiên Yến Tần Dã không thể cứ chiếm hữu cậu như vậy, chỉ là sau khi tắm rửa sạch sẽ, đặt lên giường ôm cậu vào lòng, nhiều ngày như vậy lần đầu tiên có một đêm an giấc.
. . . . Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thang Tứ Viên tỉnh lại trong lồng ngực Yến Tần Dã, đầu tiên là thấy lồng ngực ấm áp của thiếu niên, sau đó là khuôn mặt hoàn mỹ của Yến Tần Dã, cậu sững người một lúc, không thể tin vào mắt mình.
Yến Tần Dã cảm giác được động tác của cậu, cũng mở mắt, đôi mắt mơ hồ trong giây lát rồi nhanh chóng tỉnh lại, anh nhìn Thang Tứ Viên, vẻ mặt bình thản nói một tiếng "Chào", không có giải thích thêm, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thời điểm Yến Tần Dã tắm xong bước ra khỏi phòng, Thang Tứ Viên vẫn còn đang bàng hoàng, hoặc là nói cậu còn còn sốc hơn vì phát hiện ra rằng Yến Tần Dã đã cho cậu một cái đánh dấu tạm thời.
Cậu bị Yến Tần Dã đánh dấu tạm thời, thật ngoài sức tưởng tượng.
Một bên Yến Tần Dã mặc quần áo, một bên cong môi lộ ra nụ cười nhạt, giọng nói nhẹ nhàng bình thản: "Số tiền còn lại trên người tôi đã dùng để thuê căn phòng này đêm qua rồi, cho nên từ nay em bao dưỡng tôi đi."
Đầu tiên Thang Tứ Viên ngơ ngác một chút, sau đó ánh mắt sáng lên, căng thẳng đến nỗi nói chuyện không lưu loát: "Anh đồng ý với em rồi à?"
Yến Tần Dã hơi cúi người, nhìn cậu bởi vì quá kích động mà đôi mắt phát sáng, anh dùng ngón tay chọc vào má cậu, trầm giọng nói: "Ừm, mong em sẽ là một vị kim chủ kính nghiệp."
--------------------------------------
Cho ai quên thì lúc này em mình mới mười bảy tủi thui =)))