Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Yến Tần Dã không ngoài dự đoán thi được vào học viện luật tốt nhất tinh tế, đáng ăn mừng hơn là học viện luật ở ngay thủ đô, cho nên hai người vẫn ở cùng một chỗ như trước. Thang Tứ Viên tiếp tục làm một vị kim chủ tốt, vì Yến Tần Dã mà tiếp tục bề bộn công việc.
Năm tiếp theo, Thang Tứ Viên cuối cùng cũng đón lễ trưởng thành của mình. Trước lần đầu tiên lên giường, Thang Tứ Viên tìm một đống phim cho Yến Tần Dã xem, để anh học tập kỹ thuật trên giường thật tốt, làm một tiểu tình nhân xứng đáng với chức vụ.
Yến Tần Dã cười như có như không nhìn Thang Tứ Viên, trực tiếp đè cậu ngã lên giường, ngậm lấy môi cậu, bàn tay chậm rãi tiến vào bên trong vạt áo, xoa nắn cái eo gầy.
Thang Tứ Viên ôm lấy bả vai của Yến Tần Dã, mơ mơ màng màng nghĩ, xem ra Yến Tần Dã không cần học mấy kỹ năng kia, chỉ cần một nụ hôn là có thể khiến cậu mê mẩn đến quên cả suy nghĩ, sa vào trong lòng anh.
Đêm hôm ấy, trong mũi Thang Tứ Viên tràn đầy hương vị tin tức tố của Yến Tần Dã, một dạng tươi mát giống như chanh vậy, nhưng không chua như chanh, mà ngược lại ngọt ngào như được trộn mật.
Sáng sớm hôm sau, Thang Tứ Viên nằm ở trên giường xoa eo sau một đêm mệt mỏi, lặng lẽ than thở trong lòng, hóa ra làm kim chủ cũng không dễ dàng, muốn thỏa mãn tình nhân nhỏ thật sự rất mệt mỏi, hi vọng tình nhân nhỏ có thể sớm học được thỏa mãn, kỳ thật một đêm chỉ làm một lần kim chủ đã rất hài lòng.
Yến Tần Dã ôm lấy cậu từ phía sau, bàn tay dịu dàng xoa bóp mấy cái bên hông của cậu, cúi xuống hôn lên vành tai và môi cậu, nhẹ giọng nói: "Tôi nhất định sẽ làm cho Lí Đông Cường trả giá đắt, em chờ tôi."
Thang Tứ Viên khẽ gật đầu, về sau cậu mới biết được Lí Đông Cường cũng là một trong những kẻ thù của Yến Tần Dã, còn có người mẹ kế không chịu được cô đơn kia của anh.
Mẹ ruột của Yến Tần Dã là một Beta, Lâm Bội Tuyết bước chân vào nhà anh khi mẹ Yến Tần Dã qua đời, lợi dụng thân phận Omega, lợi dụng khi phát tình quyết rũ ba của Yến Tần Dã đánh dấu bà ta, sau khi ba của Yến Tần Dã tỉnh táo lại, bởi vì đã đánh dấu hoàn toàn, không thể không cưới bà ta về nhà.
Thế nhưng sau khi kết hôn, bà ta lại không cam tâm việc ba Yến không yêu bà, không hài lòng với một cuộc hôn nhân không tình yêu, suốt ngày ra ngoài hái hoa ngắt cỏ (), chậm rãi cấu kết với đối thủ cạnh tranh của ba Yến, Trương Tông Lương. Trước khi xảy ra chuyện, ba Yến và Trương Tông Lương cùng tranh cửa nghị viên, sau khi xảy ra chuyện, ba Yến có vết nhơ tham ô, Trương Tông Lương không còn đối thủ, đương nhiên được chọn, mà Lí Đông Cường chính là tay sai đắc lực nhất của Trương Tông Lương.
() chuyện nam nữ không đứng đắn.
Đây đều là những việc sau khi Yến Tần Dã tốt nghiệp, Thang Tứ Viên mới biết, những ngày đầu Yến Tần Dã làm việc, bị những tên đó chèn ép khắp nơi, nhờ có Thang Bá Đặc âm thầm chống lưng, mới có thể cho anh được hưởng thụ đãi ngộ giống như những người bình thường.
Về phần Lí Đông Cường, Yến Tần Dã đã nói anh sẽ để cho Lí Đông Cường trả giá đắt, Thang Tứ Viên cũng không tiếp tục để ý tới, dù sao Lí Đông Cường chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại để Yến Tần Dã mơ hồ đồng ý việc bao dưỡng. So với việc để Thang tướng quân nhúng tay giải quyết, cậu tin tưởng Yến Tần Dã càng muốn tự mình báo thù.
Những năm này, tính cách Yến Tần Dã trở nên hướng nội đi rất nhiều, tỉnh táo khắc chế nhiều, Thang Tứ Viên không còn nhìn thấy anh kích động động thủ đánh người thêm lần nào nữa, anh chỉ dùng pháp luật làm vũ khí đã khiến cho tất cả người xấu chỉ biết im lặng nhận tội, không dám hó hé thêm câu nào.
Thang Tứ Viên nhìn anh từng bước đi đến vị trí mình muốn, nhìn anh giúp đỡ hết người này đến người khác bị chịu oan uổng, nhìn anh càng ngày càng tiếp cận được kẻ thù của anh.
Bây giờ, Lí Đông Cường đã bị bắt, như vậy Thang Tứ Viên biết, kế tiếp là đến kẻ thù thật sự của Yến Tần Dã.
Những năm này Yến Tần Dã và cậu vẫn luôn duy trì quan hệ bao dưỡng, trừ lúc trước bị ba lớn biết chuyện bao dưỡng, suýt chút nữa đánh cậu một trận, bị Yến Tần Dã cản lại thì cái khác đều thuận lợi.
Thang Tứ Viên lăn một vòng trong cái chăn mềm mại, nhìn Yến Tần Dã đang mặc âu phục, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, không nhịn được cảm thán một câu trong lòng, ánh mắt của mình thật tốt mà, bao dưỡng tình nhân nhỏ vừa đẹp trai còn có năng lực, còn có tên kim chủ nào có mặt mũi hơn cậu sao?
Yến Tần Dã thắt cà vạt xong, quay đầu lại nhìn thấy hai mắt Thang Tứ Viên sáng ngời nhìn anh chằm chằm, không khỏi đi đến bên giường, xoa xoa mái tóc rối bời của Thang Tứ Viên, hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Thang Tứ Viên ngả đầu lên đùi anh: "Em đang nghĩ, tại sao hồi đó anh lại đồng ý để em bao dưỡng trong khi em còn chẳng thể giúp anh gặp ba?"
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Yến Tần Dã không chớp mắt, đây là điều khiến cậu khó hiểu nhất trong nhiều năm qua, rõ ràng lúc đó Yến Tần Dã nói chỉ gặp được ba Yến mới đồng ý chuyện bao dưỡng, thế nhưng vì gì mà cậu ngủ một giấc tỉnh lại Yến Tần Dã liền đồng ý. Ngày đó cậu uống rượu, lúc sau đầu óc không tỉnh táo lắm, cũng không nhớ rõ sau khi vào khách sạn đã xảy ra chuyện gì, cho nên cậu không nhớ rõ điều gì đã khiến Yến Tần Dã bỗng nhiên đáp ứng cậu.
Yến Tần Dã cúi đầu, ngón tay xoa xoa bờ môi cậu một chút, cong môi: "Em đoán xem?"
Thang Tứ Viên cau mày suy nghĩ một hồi, nhưng vẫn không có manh mối, cậu cảm thấy Yến Tần Dã không phải là người dễ dãi, Yến Tần Dã đồng ý với cậu nhất định là có nguyên nhân, tuy nhiên rất nhanh cậu không rảnh suy nghĩ chuyện này, bởi vì Yến Tần Dã lại cúi đầu hôn cậu.
Aizz, buồn thật đấy, tình nhân nhỏ luôn luôn quyến rũ cậu, nhưng hết lần này tới lần khác kim chủ là cậu luôn không chịu được dụ hoặc.
Nụ hôn sáng sớm ngọt ngào và tươi mát, Thang Tứ Viên không nhịn được ngẩng đầu càng làm sâu nụ hôn này.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Yến Tần Dã bóp cằm cậu lắc nhẹ: "Đừng quên chuyển tiền phí bao dưỡng tháng này tới thẻ của tôi."
Thang Tứ Viên bĩu môi nhìn tình nhân nhỏ không hiểu chuyện trước mặt, một lúc trước còn đang hôn ngọt ngào, giây sau lại nói đến tiền bạc, thật sự là lạnh lùng tàn nhẫn, đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.
Kim chủ chua xót trong lòng, rõ ràng là hiện tại tình nhân nhỏ làm một vụ kiện cáo thì tiền kiếm được so với vị kim chủ là cậu còn nhiều hơn, lại luôn nhìn chằm chằm phí nuôi dưỡng xem có về tài khoản hay chưa, một đồng cũng không chịu bớt, cũng không thể chậm ngày nào.
Thực sự là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ () Thang Tứ Viên rất là đau lòng về ý thức tham tiền của giới trẻ hiện nay.
() ý chỉ thời gian càng trôi, con người ta càng trở nên xấu đi, không còn nhiều người tốt như xưa.
Yến Tần Dã bỏ qua ánh mắt lên án của cậu, đứng dậy thắt lại cà vạt, chậm rãi nói: "Đàn ông có tiền đều sẽ học cái xấu, đặc biệt là những vị kim chủ luôn muốn đổi người để bao dưỡng như em, nhất định phải một mực coi chừng mới được."
Thang Tứ Viên ủy khuất, nhưng tình nhân nhỏ quá lạnh lùng.
Yến Tần Dã nhìn bộ dáng "tủi thân" () của cậu, không nhịn được khẽ cười một tiếng, lấy từ trong túi một cái hộp thuận tay ném cho cậu.
() Câu gốc là 晏秦野看着他委屈巴巴的模样
Ảnh minh họa cute =)):
Thang Tứ Viên cầm hộp mở ra, trong hộp là một cái đồng hồ nạm kim cương, là kiểu mới nhất của hãng A, vừa đắt đỏ lại còn khó mua.
Cậu không khỏi sáng bừng hai mắt, lập tức ngồi dậy, cầm đồng hồ vui vẻ cười tít mắt, coi như tình nhân nhỏ có lương tâm, phí bao dưỡng mấy năm này gộp lại có lẽ còn không đáng tiền bằng chiếc đồng hồ này.
Cậu không kịp chờ đợi đeo đồng hồ lên cổ tay, vui vẻ đung đưa dưới ánh mặt trời, cậu không khỏi cười vui vẻ, mái tóc xõa tung lắc lư qua lại theo từng cử động của cậu.
Yến Tần Dã cũng không nhịn được mỉm cười, lại xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Đi đây, tối nay có việc, đừng chờ cơm tôi."
Anh đi vài bước về phía cửa, không biết nghĩ đến cái gì, lại vòng trở lại, nắm lấy cái cằm của Thang Tứ Viên uy hiếp: "Không cho phép đi hộp đêm một mình."
Thang Tứ Viên gật đầu qua loa, hai mắt đều dính vào đồng hồ trên cổ tay, những năm này cậu vì bao dưỡng tình nhân nhỏ, cả ngày bớt ăn bớt mặc, cho tới bây giờ cũng không có bỏ tiền ra mua cho một một món xa xỉ như vậy, hiện tại tình nhân nhỏ chẳng những có thể tự mình kiếm tiền, còn có thể mua cho kim chủ đồ vật đắt tiền như vậy, còn có kim chủ nào có mặt mũi hơn cậu sao?
Cậu nhất định là kim chủ thành công nhất trên đời! Hiện tại trong đầu cậu đều đang suy nghĩ làm sao để đi khoe khoang.
Yến Tần Dã thấy cậu chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ, không khỏi nhướng mày, cắn một cái trên môi cậu: "Gần đây tôi bận việc, em ngoan một chút."
Thang Tứ Viên che miệng trừng mắt với anh một cái, ậm ừ đồng ý.
Yến Tần Dã thấy cậu cũng nhìn mình, nhếch lên khóe miệng hài lòng, vẫy tay rời đi.
Sau khi Yến Tần Dã đi, Thang Tứ Viên vui vẻ nhìn đồng hồ một lúc lâu, mới đứng dậy xuống giường, thu dọn đồ đạc đi về nhà.
Hôm nay đúng lúc mọi người đều có mặt ở nhà nên cậu nhân cơ hội khoe khoang. Đến cuối ngày, cánh tay đã mỏi nhừ vì cậu cứ cố ý giơ tay lên khoe. Tuy vậy hiệu quả lại hết sức rõ ràng, thành công khoe hết một lượt với anh em trong nhà, khiến bọn họ nhao nhao biểu thị sự tán dương với quyết định bao dưỡng sáng suốt của cậu.
Cậu đối với kết quả này hết sức hài lòng, ăn xong cơm tối mới lái xe rời khỏi nhà, đi đến hộp đêm.
Không phải cậu không nghe lời Yến Tần Dã, mà là còn có một chuyện muốn làm.
Đến hộp đêm, Lí Phi vẫn còn đang ngủ trên lầu, nghe thấy cậu đến, liền bước xuống cười híp mắt nói: "Tôi đã hỏi cặn kẽ rồi, những gì Lí Đông Cường phạm phải lần này là rất nghiêm trọng, không hai mươi mấy năm thì không được ra, chuyện đáng ăn mừng như thế, đêm nay hai chúng ta uống một chén."
Thang Tứ Viên lo lắng bị Yến Tần Dã phát hiện cậu lại đến hộp đêm một mình, cho nên không muốn uống rượu, chỉ giãn đầu lông mày: "Hắn ta không phải là họ hàng nhà cậu sao? Hắn vào tù, cậu vui vẻ cái gì?"
Lí Phi lập tức không đồng ý, lúc này xì một tiếng khinh miệt: "Họ hàng gì với hắn, tôi không có cái loại anh họ âm hiểm bỉ ổi kia, lại nói, nhà tôi với nhà hắn cách mấy thế hệ, mặc dù đều họ Lí, nhưng đều là họ hàng xa, nếu không phải là hồi đó hắn ta cứ đến nhà tôi để lấy lòng bố tôi, tôi thậm chí còn không biết hắn ta là ai".
Hắn dừng một chút, thở dài: "Lúc trước hắn tự cho là bám được vào thuyền của Trương Tông Lương, chẳng qua tôi muốn để hắn giúp cậu một chút, liền giả vờ là quan chức với chúng tôi, làm những việc bẩn thỉu như vậy, nếu không phải tôi lo cậu say rượu, nửa đường đã gọi điện cho Yến Tần Dã nhờ anh ta đến đón kịp, thì tôi còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Tôi chán ngấy hắn ta đến nỗi không muốn để gia đình tôi dính dáng gì đến hắn trong một thời gian dài. Lần này hắn xảy ra chuyện, ba tôi còn không thèm hỏi một tiếng, chớ nói chi là giúp hắn."
Thang Tứ Viên ngồi bên cạnh hắn, cầm cốc nước trái cây nhấp một miếng, cậu nói đến Lí Đông Cường liền thấy buồn nôn, không muốn nói thêm, chỉ là cố ý khoa trương duỗi cánh tay ra, lộ ra cổ tay, vén tóc mái.
Lí Phi nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay cậu, lập tức nắm lấy cánh tay cậu, nhìn kỹ rồi không khỏi ôi một tiếng, hai mắt sáng lên: "Đây là mẫu mới nhất của nhãn hiệu A, tớ đã xem mấy lần rồi mà không nỡ mua, lần này Thang thiếu sao lại bạo tay như vậy? Mau bỏ xuống cho tớ mang thử đi, để tớ cũng có thể thưởng thức đã cơn thèm với."
Thang Tứ Viên đương nhiên không cho, thu tay lại mím khóe miệng dè dặt nói: "Yến Tần Dã đưa cho mình."
Lí Phi hơi kinh ngạc khi thấy cậu từ chối, Thang Tứ Viên từ trước đến nay hào phóng, cái đồng hồ này mặc dù quý giá, nhưng cũng không đến nỗi hắn muốn mang một chút cũng không được, trừ phi cái đồng hồ này đối với cậu cực kì quý giá, nghe thấy là Yến Tần Dã tặng, hắn liền kinh ngạc hơn, "Cái giá của đồng hồ này không hề nhỏ, Yến Tần Dã cũng cam lòng bỏ ra?"
Thang Tứ Viên cong môi, tình nhân nhỏ tri kỷ, kim chủ hết sức vui mừng.
Lí Phi đụng cánh tay cậu, vẻ mặt hóng chuyện: "Hai người thật sự không có cái gì hả? Tôi nhìn thấy quan hệ hai người cũng không đơn giản, sống chung với nhau bao nhiêu năm, trước kia nói là vì học tập, về sau nói là vì bớt tiền thuê nhà, hiện tại hai người đều công thành danh toại, cũng không thiếu chút tiền thuê nhà này đi? Sao còn ở cùng một chỗ?"
Thang Tứ Viên nghịch đồng hồ, đương nhiên hai người họ không thiếu tiền thuê nhà, căn phòng hiện tại bọn họ đang ở sớm đã được Yến Tần Dã mua trong năm đầu tiên làm việc.
Đương nhiên không thể nói chuyện bao dưỡng, Thang Tứ Viên chỉ khoát tay áo, thuận miệng nói qua loa một câu: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Vẻ mặt của Lí Phi nghi hoặc, hắn luôn cảm thấy quan hệ hai người bọn họ không đơn giản, thế nhưng hắn lại không tìm thấy chứng cứ.
Thang Tứ Viên đổi chủ đề, nhìn xung quanh, "Người đàn ông đêm qua ở đâu?"
"Tên đàn ông kia? Đúng là cậu đến để tìm đàn ông sao?" Vẻ mặt Lí Phi kinh ngạc.
"Tên là..." Thang Tứ Viên híp mắt nghĩ về cái tên của tên đàn ông buồn nôn hôm qua, "Vương....Đại... Đúng, tên là Vương Đại."
"Hắn ta sao, chẳng lẽ cậu coi trọng hắn ta rồi?" Lí Phi bưng cốc rượu trong tay uống một ngụm, vẻ mặt hoài nghi.
Thang Tứ Viên liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt phẫn nộ hiện rõ mấy chữ cậu đang nghi ngờ khả năng thẩm mỹ của tôi đấy à?
"..." Lí Phi sờ mũi, cảm thấy vừa rồi chắc đầu mình bị úng nước, cái mặt của tên Vương Đại kia, trừ phi mắt Thang Tứ Viên mù, nếu không sẽ thấy chướng mắt.
Hắn nhìn chung quanh một chút, trong hộp đêm càng ngày càng có người ra vào, nhưng không thấy bóng dáng Vương Đại: " Xem ra không đến, tối qua chắc không phải bị Yến Tần Dã dọa sợ quá không dám tới nữa chứ, cậu tìm hắn có chuyện gì?"
Hắn vừa dứt lời, Vương Đại liền bước vào cửa hộp đêm, lén lút thậm thụt nhìn quanh.
"Yo, đến thật kìa." Lí Phi cười một tiếng, đang muốn đi qua "mời" Vương Đại tới, Vương Đại thấy Thang Tứ Viên, vẻ mặt không khỏi chấn động, tự giác đi tới.
Vương Đại đi tới gần, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lí Phi, cúi đầu trước Thang Tứ Viên lớn tiếng nói: "Thang Thiếu, tối hôm qua là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sớm, ngài cùng Yến tiên sinh đại nhân đại lượng, tha thứ cho tôi lần này, về sau nhất định tôi sẽ cách thật xa, không làm chướng mắt hai người."
Tối hôm qua hắn bị dọa đến cả đêm không ngủ được, sợ đắc tội hai vị đại phật Thang Tứ Viên cùng Yến Tần Dã này, về sau sẽ bị báo thù, hôm nay đắn đo suy nghĩ, nhanh chóng tới xin lỗi.
Ngược lại Lí Phi sinh ra mấy phần tôn kính đối với Vương Đại, ồ, ít ra người này còn biết mình, biết bản thân lớn lên chướng mắt.
Thang Tứ Viên đang muốn đứng lên đi tìm Vương Đại, Vương Đại liền tự mình bu lại, cậu liền ngồi xuống, không nhúc nhích, chờ Vương Đại nói xong, cậu mới mở miệng, giả vờ như lơ đãng mà nói: "Chuyện hôm qua uống say tôi nói bao dưỡng Yến Tần Dã là nói đùa, anh đừng coi là thật, cũng đừng ra ngoài nói lung tung."
" Đương nhiên, đương nhiên sẽ không . . ." Vương Đại vội vàng cười xòa, loại chuyện này vừa nghĩ đã biết không phải là thật, người ta bạn bè với nhau uống say nói đùa vài câu, sao mà hắn coi là thật được, ai lại dám ra ngoài nói lung tung.
Thang Tứ Viên hài lòng gật đầu, chuyện cậu bao dưỡng Yến Tần Dã, chỉ có mình anh biết là được rồi, tối hôm qua là cậu uống hồ đồ mới không cẩn thận nói ra, nên hôm nay tìm đến Vương Đại căn dặn hắn.
Cậu sẽ không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội coi thường Yến Tần Dã, Yến Tần Dã tốt như vậy, cậu không cho phép người ngoài chửi bới anh.