Nha Hoàn Phú Quý

chương 8-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngược lại trước kia bà đã cực kì thương yêu nhi tử , làm hắn trở nên vô pháp vô thiên như bây giờ, hơn nữa được di truyền tính tình ngoan cố kia của cha hắn, hiện tại lại càng không nghe lời của bà.

Không, bà tuyệt đối không thể để cho Cung Tiểu Ảnh trở thành vợ của hắn!

"Đã vậy , ta đồng ý cho ngươi lấy Cung Tiểu Ảnh, nhưng không phải là chính thất, mà lấy nàng làm tiểu thiếp."Nếu không thay đổi được quyết định của nhi tử, Mạnh Ngọc Hoa quyết định lùi một bước, miễn cưỡng cho Cung Tiểu Ảnh làm thiếp, về chuyện sau này, liền giao cho chính thất của Liệt nhi xử lý .

"Không, con sẽ không để Ảnh Nhi chịu bất cứ uất ức nào, nàng là vợ con, hơn nữa còn là người vợ duy nhất!" Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập thiếp, từ đầu đến cuối, hắn chỉ có một nữ nhân là Cung Tiểu Ảnh, hắn biết, cả đời này hắn tuyệt đối không thể yêu một ai khác.

"Ngươi. . ." Bà đã nhượng bộ , không ngờ thái độ của hắn vẫn kiên quyết như vậy!

"Nương, hôn sự của con và Ảnh nhi đã định như vậy rồi , chờ qua ngày giỗ cha, con và Ảnh nhi liền lập tức thành thân!"

Trước khi ra khỏi phòng, Cảnh Liệt quay đầu bổ sung thêm một câu

"Nếu có người dám gấy bất lợi cho Ảnh Nhi, hoặc làm gì tổn thương đến nàng, cho dù là ai, ta tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua!"

Mạnh Ngọc Hoa nhìn nhi tử bước đi, nhớ lại trước kia bà lợi dụng Tuyết Quỳnh đi đối phó Cung Tiểu Ảnh, kết quả? Tuyết Quỳnh khiến Liệt nhi giận giữ đánh cho cả người thành đần độn, còn sai người từ nay về sau không cho phép bước chân vào Cảnh phủ.

Nhưng vô luận như thế nào, bà tuyệt đối không để cho Cảnh phủ trở thành trò cười của toàn bộ Kinh thành!

Một buổi chiều, Mạnh Ngọc Hoa cho người đi gọi Cung Tiểu Ảnh đến phòng bà.

"Có biết ta tại sao lại tìm ngươi?"

Cung Tiểu Ảnh lắc đầu, nhưng nàng đoán rằng, nhất định liên quan đến hôn sự của nàng và Cảnh Liệt. Cảnh Liệt nói, hắn đã nhắc tới hôn sự cuả bọn họ với Đại phu nhân.

"Ngươi ngồi đi!"

"Không, không cần, Đại phu nhân, người có chuyện gì thì cứ nói đi!"

"Đừng sợ vậy, ta sẽ không đối phó với ngươi làm gì , bây giờ Liệt nhi yêu ngươi như thế, người làm mẹ như ta cũng không thể đối địch với ngươi. Hừ, thật không biết ngươi dùng yêu thuật gì, khiến Liệt nhi yêu ngươi như vậy." Tuy không thể đối phó nàng kiểu gì , nhưng Mạnh Ngọc Hoa vẫn không thể bỏ qua cơ hội mỉa mai.

"Đại phu nhân, ta không có. . ." Nàng và Cảnh Liệt là yêu nhau thật lòng, nàng không hề sử dụng yêu thuật gì đó a.

"Quên đi, ta không muốn nghe ngươi nói thêm cái gì!" Mạnh Ngọc Hoa vẫy tay cắt ngang lời nói của Cung Tiểu Ảnh."Liệt nhi nói với ta hắn muốn cưới ngươi làm vợ, chắc chắn ngươi cũng biết chuyện này."

"Vâng." Quả đúng là vì hôn sự của bọn họ.

"Ngươi cảm thấy xuất thân cùng thân phận hiện tại của ngươi, xứng với Liệt nhi sao?" Mạnh Ngọc Hoa lạnh lùng liếc nhìn nàng.

Cung Tiểu Ảnh giương mắt hạnh nhìn Đại phu nhân.

"Ngươi quả thực cho rằng Liệt nhi không cho mọi người nhắc tới xuất thân của ngươi, thì không ai biết ngươi và mẹ ngươi chỉ là một kẻ tầm thường được đi vào Cảnh phủ sao? Đừng nói xuất thân ngươi đê tiện, mà ngay cả hiện tại, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn nhỏ ở Cảnh phủ, ngươi tự xem lại mình, ngươi có tư cách gì mà để làm vợ Liệt nhi, Thiếu chủ phu nhân Cảnh phủ?" Mạnh Ngọc Hoa chặt chẽ trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.

"Ta. . ." Cung Tiểu Ảnh có phần ngừng lại."Nhưng ta đúng là thật lòng yêu thiếu gia, mà thiếu gia cũng thật tâm yêu ta!"

"Thật lòng yêu nhau thì có thể thành thân sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy Liệt nhi trở thành trò cười của cả kinh thành, đàm tiếu hắn lấy một nữ nhân xuất thân đê tiện sao? Cho dù ngay cả lão gia trên đời, ta tin tưởng hắn tuyệt đối cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này!"

Cung Tiểu Ảnh chấn động, vấn đề này nàng chưa hề nghĩ đến, nhưng Cảnh Liệt đã an ủi nàng rằng, hắn tuyệt đối không quan tâm người khác nói hắn như thế nào, bởi vì hắn chỉ muốn lấy một mình nàng làm vợ!

"Ngày đó ngươi gặp Trác Ninh Ninh tiểu thư, là ta thay Liệt nhi chọn vợ, nàng là danh môn xuất thân thiên kim, mới thích hợp làm Thiếu chủ phu nhân Cảnh gia chúng ta, hôn sự môn đăng hộ đối như vậy truyền đi cũng là chuyện tốt, nhưng nếu là hôn sự của ngươi và Liệt nhi, khi truyền ra thì chỉ làm cả Cảnh phủ hổ thẹn thôi!" Nhìn thấy gương mặt Cung Tiểu Ảnh đầy vẻ khổ sở, Mạnh Ngọc Hoa càng cảm thấy phương pháp của mình có hiệu quả .

"Ta nghĩ nếu ngươi thật lòng yêu Liệt nhi như ngươi nói, thì cũng không muốn hắn trở thành người mà kinh thành đàm tiếu chê cười lúc nhãn rỗi đi! Nhưng Liệt nhi hắn lại không thể không lấy ngươi làm vợ, ta nghĩ biện pháp tốt nhất cho mọi người, chính là ta không phản đối hôn sự giữa ngươi và Liệt nhi nữa, nhưng mà, ngươi nhất định chỉ có thể là tiểu thiếp."

"Làm tiểu thiếp?" Muốn nàng làm tiểu thiếp của Cảnh Liệt, lời dặn của nương khi còn sống không phải như thế này, cho nàng làm tiểu thiếp là cực kì thích đáng sao?(@@)

"Như thế nào, ngươi còn không muốn?" Mạnh Ngọc Hoa thu vẻ mặt của nàng vào trong mắt, sợ Cung Tiểu Ảnh không nghe theo, nên tiếp tục nói: "Còn nói ngươi yêu Liệt nhi, chẳng lẽ ngươi tính toán khiến hắn cả đời không thể ngóc đầu dậy, cả đời bị người ta chế giễu sao?"

"Ta. . ." Nàng tuyệt đối không nghĩ làm Cảnh Liệt bị mọi người chê cười, nhưng mà làm thiếp. . . Cung Tiểu Ảnh cảm thấy hết sức khó xử.

"Tiểu Ảnh, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi thương xót, cũng lại xem lúc lão gia khi còn sống cũng đối đãi tốt với mẹ con các ngươi , đừng làm lão gia khi chết vẫn còn hổ thẹn, cũng đừng làm cho cả Cảnh phủ bị người đời chế giễu, có được hay không? Chẳng lẽ ngươi có ý định khiến Cảnh phủ nhà chúng ta bị người ta chê cười?" Mạnh Ngọc Hoa vừa đấm vừa xoa khuyên nhủ.

"Ta cũng không có ý nghĩ khiến Cảnh phủ bị người khác chê cười, ta chỉ . ." Nàng không nghĩ phải trở thành tiểu thiếp, cũng không muốn nhìn Cảnh Liệt lấy nữ nhân khác.

Nhưng chuyện Đại phu nhân nói bây giờ nàng hiểu rõ , xuất thân của nàng nhất định sẽ làm Cảnh Liệt, thậm chí cả Cảnh phủ hổ thẹn.

Nàng thật sự rất khó xử, tâm tình cực kì trầm trọng!

"Ta nghĩ ngươi hẳn hiểu lí lẽ rõ ràng, nếu như nương của ngươi còn sống, nhất định cũng không đồng ý cho ngươi làm ra chuyện khiến Cảnh phủ hổ thẹn!" Mạnh Ngọc Hoa nhìn Cung Tiểu Ảnh im lặng đã đồng ý , "Ngươi trở về khuyên Liệt nhi cho thật tốt!"

"Ảnh nhi, nghe nói nương chiều hôm nay tìm ngươi, bà đã nói với ngươi những gì?" Cảnh Liệt ngồi ở mép giường, nhìn thấy Cung Tiểu Ảnh đang sắp xếp lại đồ đạc.

"Không, không có, Đại phu nhân không nói gì cả." Cung Tiểu Ảnh không nghĩ tới việc này nhanh như vậy đã truyền tới tai hắn, nàng có hơi kinh ngạc.

"Còn nói không có, nàng nói chuyện đều cà lăm kìa!" Cảnh Liệt không vui bĩu môi, mẹ hắn khẳng định đã cùng nàng nói gì đó."Đến chỗ ta nào."

Cung Tiểu Ảnh thấy Cảnh Liệt vươn hai tay về phía nàng, có chút chần chờ."Những thứ này còn chưa sắp xếp xong..."

"Ta nói nàng cứ đến đây!"

Cung Tiểu Ảnh vừa đi đến trước mặt Cảnh Liệt, lập tức móng vuốt ép nàng cố định trên đùi hắn.

"Nói, mẹ ta chiều nay đã nói với nàng cái gì?" Nhất định là mẫu thân đã nói với Ảnh Nhi chuyện gì đó, nhìn cả đêm qua nàng luôn thất thần, hắn càng phải biết rốt cuộc đã xảy ra có chuyện gì, hay thậm chí tâm tình hiện tại của nàng. Cung Tiểu Ảnh dựa vào trong lòng Cảnh Liệt, tham luyến mùi hương cùng sự ấm áp của hắn."Liệt, chàng có biết? Thành thân với chàng, trong lòng ta có thật nhiều áp lực."

"Có ý gì?" Vòng tay ôm nàng không nhịn được thắt thêm chặt.

"Liệt, ta yêu chàng, thật sự rất yêu chàng, ta hy vọng có thể cùng chàng ở chung một chỗ, vĩnh viễn cùng vui vẻ, hạnh phúc." Nếu như thân phận của bọn họ không cách xa như vậy, bây giờ nàng cũng có thể vô tư làm tân nương của Cảnh Liệt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio