Cung Tiểu Ảnh lắc lắc đầu. Cảnh Liệt không phải đã nói rồi sao? Hắn tức giận đơn giản là hắn không cho phép người khác đảo lộn đồ đạc của hắn , mà nàng chẳng qua chỉ là một món đồ của hắn mà thôi.
Không muốn chính mình lại nghĩ lung tung, lại nhàm chán đến không có việc gì làm, Cung Tiểu Ảnh không thể làm gì khác hơn là trở lại ngủ trên giường. Kỳ thật nàng cũng mệt chết đi, bởi vì chỉ cần cùng hắn ở chung một chỗ, đủ khiến nàng suốt buổi tối làm cách gì cũng không ngủ được , thể lực hao mất không ít.
Cung Tiểu Ảnh nằm trên giường lớn của Cảnh Liệt, trên giường hắn có mùi hương đặc biệt, khiến nàng có thể yên tâm thanh thản mà ngủ .
Trong giấc mộng, cảm thấy có người dịu dàng vuốt mặt của nàng, khiến nàng cảm thấy được có người yêu thương che chở, đã lâu trước kia cũng có người như vậy sờ qua nàng.
"Mẹ . . ." Cung Tiểu Ảnh khẽ gọi, trước kia mẹ cũng thường vuốt mặt nàng như vậy.
Là mẹ sao? Nhất định là mẹ. Bởi vì ở trên đời này, trừ dượng ra , cũng không tìm được một người thương yêu nàng giống như mẹ."Mẹ . . . Tiểu Ảnh rất nhớ mẹ. Ơ! Mẹ . . ." Nhẹ nhàng mà cầm lấy bàn tay kia đang vuốt ve gương mặt của mình, Cung Tiểu Ảnh lần thứ hai thỏa mãn , đột nhiên lên tiếng khẽ gọi.
Phảng phất biết nàng bất an, bàn tay ấm áp tiếp tục vuốt mặt của nàng, khiến Cung Tiểu Ảnh an tâm lại thỏa mãn cười, tiếp tục ngủ say.
Lúc Cung Tiểu Ảnh yếu ớt tỉnh lại thì, phát hiện ngoài cửa sổ trời nắng chói chang, nàng ngủ đã bao lâu?
"A!" Nàng ngồi dậy, nhìn thấy Cảnh Liệt ngồi ở trên ghế, bị dọa đến hoảng sợ.
"Sao nào? Ta không thể ngồi ở phòng của mình sao?" Cảnh Liệt không vui liếc mắt nhìn nàng.
"Ách. . . Không phải." Hắn ngồi ở nơi này đã bao lâu?
"Ngươi thay đổi một bộ trang phục, ta mang ngươi đi một chỗ."
"Đi nơi nào?"
Cảnh Liệt không trả lời câu hỏi của nàng , chỉ là kín đáo liếc mắt nhìn nàng, rồi nói: "Ta đã kêu người chuẩn bị xe ngựa, ngươi thay đổi trang phục trước khi ra ngoài ."
Cung Tiểu Ảnh không nghĩ tới Cảnh Liệt nói muốn dẫn nàng đi ra ngoài , đúng là đến nơi chôn mẹ .
Mắt nhung bởi vì giật mình không thôi, làm thế nào trùng hợp như thế. Nàng vừa mới mơ thấy mẹ vuốt mặt của nàng, giờ khắc này hắn liền mang nàng đến thăm mẹ, làm sao hắn biết nàng nhớ mẹ?
"Ngươi mau thắp nén hương cho mẹ ngươi đi , ta ở bên kia chờ ngươi." Sau khi Cảnh Liệt đưa cái rổ có đựng trái cây và hương cho nàng, liền đi tới một gốc cây lớn chờ đợi.
Cung Tiểu Ảnh đi đến phần mộ của mẹ, không khỏi khóe mắt đỏ hoe, bởi vì nàng thật sự rất nhớ mẹ.
Bãi tha ma chôn mẹ nằm ở vùng ngoại ô kinh thành. Trước kia khi dượng còn sống, biết nàng muốn thăm mẹ nên thường xuyên mang nàng đi tới thăm. Nhưng từ sau khi dượng chết, nàng cũng không từng trở lại nơi này .
"Mẹ, hiện tại cuộc sống của con cũng không tệ lắm, người không cần lo lắng cho con . . ."
Cung Tiểu Ảnh đến bên mẹ kể ra cuộc sống của mình . Nhưng nàng nói điều gì cũng tốt, bởi vì nàng không muốn mẹ ở trên trời phải lo lắng cho mình.
Nàng ngắm nhìn nam nhân khôi ngô tuấn tú đứng ở cây cổ thụ cao lớn, nhìn thấy gương mặt tuấn tú vẫn không chút thay đổi , một cơn ấm áp phút chốc lan ra trong lòng nàng.
"Mẹ, mặc dù con không rõ ràng, Cảnh Liệt đến tột cùng là nam nhân như thế nào , nhưng hắn xem ra tựa hồ so với những gì con từng nghĩ không quá giống nhau."
Mặc dù đôi lúc hắn rất ngang ngược, thậm chí đôi khi lại hung mắng chửi người, nhưng khi ở chung một chỗ cùng hắn , nàng lại có cảm giác an tâm.
Tại sao lại cảm giác được một nam nhân rõ ràng rất cứng rắn đối với nàng, tính tình ngang ngạnh lại không nói đạo lý là sẽ không làm thương tổn nàng, thậm chí chỉ cần ở bên cạnh hắn liền cảm thấy có cảm giác rất an toàn đây?
Nàng cảm thấy mê hoặc không thôi, đặc biệt hắn hôm nay mang nàng đến thăm mẹ
Nàng thật sự chán ghét Cảnh Liệt sao? Nàng đột nhiên nhớ ra những câu trả lời trước đây khi Cúc Quyên hỏi nàng. Giờ nhìn thấy mẹ, nàng thản nhiên nói: "Kỳ thật con tuyệt không chán ghét hắn lắm."
Nhắc tới Cảnh Liệt, lòng của nàng có một tia bối rối. Có lẽ từ trước kia nàng cũng chưa từng thật sự chán ghét hắn. Bằng không hắn hết lần này đến lần khác hắn bắt nạt nàng, mà nàng cũng không có đến nói qua với mẹ!
Cùng hắn chung một chỗ nửa năm qua, mặc dù nàng vẫn không rõ lắm hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng không biết từ khi nào, nàng dần dần chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, thậm chí hắn ngẫu nhiên xuất hiện những củ chỉ ôn nhu, sẽ thường khiến nàng cảm đông và ấm áp , không từ nào có thể hình dung.
Cung Tiểu Ảnh đợi một lát trước mộ bia, mới lưu luyến không rời mà ra về.
Bên trong xe ngựa, Cung Tiểu Ảnh và Cảnh Liệt đều không hề mở miệng nói chuyện ngay.
"Ngươi vừa mới nói những thứ gì với mẹ ngươi?" Cảnh Liệt phá bỏ yên lặng hỏi.
"Không có gì, ta nói ta rất nhớ mẹ." Cung Tiểu Ảnh đưa mắt nhìn sang một bên.
"Chỉ nói rất nhớ mẹ ? Nhưng ta xem ngươi như là nói rất nhiều chuyện ở bên bà ấy." Vừa rồi đứng dưới tán lá cây, hắn một mực để ý Cung Tiểu Ảnh, chỉ thấy nàng tựa hồ nói rất nhiều với mẹ.
"Còn nói chuyện trước kia với mẹ nữa." Trái tim Cung Tiểu Ảnh bỗng đập loạn mãnh liệt vài nhịp. May là lúc nãy cự ly từ hắn đến chỗ nàng đủ xa, nên hắn không nghe được nàng nói lời gì với mẹ mình.
"Ngươi vừa nãy có... nhắc tới ta với mẹ ngươi hay không . . ." giọng nói sâu lắng nhỏ đi "Ta là nói, ngươi có nói với mẹ mình, ngươi đã là nữ nhân của ta hay không."
Hắn vừa mới nhìn chằm chằm vào nàng , cũng biết nàng từng quay đầu lại nhìn hắn mấy lần. Phải chăng nàng nhắc tới chuyện gì liên quan đến hắn ?
Hắn rất muốn biết nàng có nhắc tới chuyện của nàng với hắn cho mẹ mình hay không , bởi vì điều đó tỏ vẻ ở trong lòng nàng, ít nhất hắn cũng có chút trọng lượng như vậy ."Không có!" Cảm thấy tầm mắt kia nóng rực, Cung Tiểu Ảnh quay mặt sang một bên, mở miệng phủ nhận .Nàng mới không muốn nói cho hắn lời nói thật.
Đáp án của nàng khiến tâm hắn như rơi xuống vựa không vô tận, cảm giác nặng nề mất mát, khiến tâm hắn đau đớn như thắt lại. Thì ra, có lẽ nàng chán ghét hắn!
Hắn đến tột cùng là kỳ vọng cái gì? Hắn kỳ vọng có một ngày nàng thương hắn sao?
Rốt cuộc phải làm như thế nào, nàng mới không ghét hắn, thậm chí trong lòng của nàng có hắn tồn tại?
"Lại đây!" Khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Liệt cúi xuống, ôm cả người Cung Tiểu Ảnh lên trên đùi.
"Ngươi làm cái gì?" Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc , ngồi trên đùi rắn chắc của hắn.
"Ta muốn ngươi!" Nội tâm hơi giận, hắn hôn nàng với thái độ mãnh liệt .
Nếu lòng nàng ko thuộc về hắn, như vậy ít nhất thân thể của nàng phải thuộc về hắn.
"Ngô. . . Không nên như vậy!" Cung Tiểu Ảnh đỏ mặt, hai tay chống vào trước ngực của hắn, "Nơi này là trên xe ngựa, hơn nữa chúng ta lập tức sẽ quay về. . ." Trở lại Kinh thành chỉ mất nửa canh giờ mà thôi, nàng quả thật không muốn quần áo không chỉnh tề như thế này xuống xe ngựa.
Nàng vừa mới nói với mẹ , hắn có thể không giống bề ngoài lạnh lùng, có lẽ hắn là một người nam nhân không biết cách thể hiện được sự ôn nhu. Kết quả giờ khắc này hắn lại ngang ngược như vậy!
"Ta yêu ngươi, là không cần quan tâm địa điểm!"
"Không thể. . . Ngô!" Cảnh Liệt đã hung hăng hôn lên môi nàng.