Giây phút bị tóm lên bờ, Hạ Quân mới thấy mình như được sống lại, gã từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Trương Hách âm trầm chằm chằm nhìn Hạ Quân, “Ngươi phải chết ở trong đó mới đúng.”
Hạ Quân không có sức đi đâu võ mồm với thằng này, gã vắt hết nước trên quần áo, sau đó đứng dậy nhìn con sông trước mắt, thấy sắc trời u ám lạ thường.
Hạ Quân nhìn chằm chằm mặt sông hồi lâu, trên mặt nước bỗng có một bóng người chui ra.
Người này chính là Đại Hắc, anh ngẩng đầu nhìn Hạ Quân.
Anh vừa liếc thấy Trương Hách bên cạnh liền im lặng không lên tiếng từ trong nước bò lên, bình tĩnh đứng nghiêm một bên.
Không bao lâu sau, Diêu Ngân Tử cũng thuận lợi bò lên, ngay sau đó là tiểu hồ ly.
Rất lâu sau vẫn không thấy Trương Thừa ngoi lên, Hạ Quân quay đầu lại hỏi tiểu hồ ly: “Còn một người nữa đâu? Thằng đó không đi với bọn mày hay sao?”
Tiểu hồ ly vẩy vẩy nước trên người, không quan tâm nhún vai nói: “Đúng là có theo bọn ta xuống dưới nước, nhưng bây giờ vẫn chưa tới thì cứ coi như là hắn chết ở dưới đó rồi đi.
Hứ, ngươi cho rằng ai cũng tốt số như ngươi sao, có hẳn hai quý nhân che chở.”
Hạ Quân trợn trắng mắt, đưa lưng quay ngược lại phía của tiểu hồ ly, chỉ lo lỡ mà có mất khống chế một phát liền bóp chết tươi cái con hồ ly láo xược này đi thôi.
“Soạt” một tiếng, lại là một trận tiếng nước chảy.
Mọi người quay người xem xét, chỉ thấy Trương Thừa một mặt đỏ bừng cố gắng gác một tay chống trên bờ, một tay khác ở dưới nước khua khoắng loạn xạ, dường như bị thứ gì đó lôi kéo giữ lại, cố mãi cũng không thể lên được.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Quân chính là lùi lại mấy bước, sau đó trơ mắt ra nhìn, chờ đợi một màn trình diễn hay ho.
Trương Hách không biết từ lúc nào đã khôi phục bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái chỉ mặt lạnh đứng nhìn, qua một hồi lâu cũng không có ai đi qua hỗ trợ.
Gương mặt của Trương Thừa vặn vẹo, tựa như đang chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi, “Cứu… cứu ta…”
Tiểu hồ ly nhìn không nổi nữa, nhảy qua muốn giúp cậu ta kéo lên bờ, lại bị một roi của Trương Hách đánh.
Tiểu hồ ly bắt đầu có chút tức giận, sau khi thấy người đánh là Trương Hách thì không dám lên tiếng nữa, một mặt đỏ bừng đứng ở một bên, ánh mắt muốn có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu.
Hạ Quân không hề có lương tâm bật cười.
Cách làm của mình quả nhiên là sáng suốt, đại ca trước đây cũng đã không ít lần phải chịu bị hắn đánh, cho nên ấy hả, bây giờ đã có chút kinh nghiệm rồi.
“Hắn đã bị ác quỷ này kia ký sinh rồi, nếu để cho hắn sống thì sẽ rất phiền toái.” Diêu Ngân Tử lãnh đạm nhìn Trương Thừa đang dần dần chìm xuống, Trương Thừa còn chưa hết hy vọng, một cánh tay liều mạng lôi đám rễ cây bên bờ, cậu ta mở miệng muốn nói cái gì đó.
Diêu Ngân Tử đi tới, từ trong túi vải rút ra thanh kiếm gỗ đào, mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, vẻ mặt vô cùng quyết tâm đâm xuống tay Trương Thừa, “A! A…” Trương Thừa hét thảm một tiếng, toàn bộ cơ thể đều dần chìm xuống nước, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Hạ Quân và tiểu hồ ly đứng bên cạnh xem đến há hốc mồm, Diêu Ngân Tử thu cây kiếm gỗ đào lại, mặt vô cùng bình tĩnh dùng đạo bào lau chùi vết máu trên cây kiếm.
Hạ Quân nuốt một ngụm nước bọt, này, cái dix mẹ đấy thực sự là giết người không chớp mắt mà!
Hồ ly bên cạnh lại gần cười khẽ nói thầm bên tai Hạ Quân: “Người như thế này ta nói cho ngươi biết nha, tốt nhất đừng có đùa.
Ngươi là không thấy qua hắn của trước đây thôi, cái người này giết cái gì sắc mặt cũng đều không đổi đâu.”
“Giết, giết cái gì? Giết yêu? Hay là giết người?”
“Giết tiên! Giết tiên! Là giết tiên!” Tiểu hồ ly rống lên, đạp cho Hạ Quân một cước rồi chạy sang bên cạnh, trần đời này nó ghét nhất là có người cứ há mồm ngậm miệng nói cái gì cũng đều là yêu! Yêu cái gì mà yêu! Các ngươi thì ngon chắc! Còn không phải là giống nhau hết hay sao!
Hồ ly rống lên làm Hạ Quân cũng ong ong cả đầu, hận không thể một tay bóp chết mẹ cái con hồ ly hỗn hào này đi.
.
Đoàn người đi sâu vào trong núi.
Hạ Quân luôn cảm thấy có chút không thoải mái, bên người gã bây giờ đều là một đám quái vật, ai ai cũng máu lạnh vô tình như nhau.
Nếu như chính gã mà lỡ có sai sót gì, có phải bọn nó cũng sẽ giải quyết gã như vậy không? Lại dễ như giẫm chết một con kiến vậy.
Mà Trương Hách ở bên cạnh ánh mắt trước sau đều có chút âm trầm.
Hắn quét mắt nhìn xung quanh, từ khi bắt đầu bước vào cảnh giới Vĩnh Sinh, tất cả những thứ này đối với hắn mà nói đều quá mức bình thường, bình thường đến quỷ dị.
Hắn đột nhiên ngừng lại, sắc mặt âm trầm nhìn Đại Hắc sau đó cong môi cười khẽ: “Ta nghĩ ngươi nên nói cho rõ ràng một chút về hành trình kế tiếp đi, không lại mất công chúng ta và ngươi ở đây vòng tới vòng lui, sợ là sẽ gây ra chút ngờ vực đấy.
Đương nhiên, nếu như ngươi không muốn sống nữa, hoặc là ngươi muốn hắn không sống được nữa thì có thể không nói.”
Trương Hách dùng một tay kéo Hạ Quân đến, đem gã tới trước mặt Đại Hắc, trong mắt tràn đầy ý cười ác liệt.
Hạ Quân tức đến không biết phải làm sao, tại sao chuyện gì cũng đều có phần của gã thế nhỉ! Xem ông đây thành cái quái gì rồi!
Chỉ thấy sắc mặt Đại Hắc hơi trầm xuống, anh mở miệng nói: “Cứ đi về cảnh giới Vĩnh Sinh chính là ‘Cửu Trọng Môn’.”
Dưới sự lãnh đạo của Đại Hắc, cả nhóm đi vào khu rừng khuất và dừng lại trong một bãi đất trống.
Khu đất trống đủ lớn bằng kích thước của một sân chơi trong khuôn viên trường, nhưng trên mặt đất lại trống rỗng không có gì.
Đại Hắc đi tới chính giữa, chỗ anh đứng vậy mà từ từ nhô ra.
Anh cắt ngón tay mình, một giọt máu tươi nhỏ xuống tại dưới chân anh, “Đây là khế ước đi Cửu Trọng Môn.
Giọt máu này vừa rơi xuống đất, khế ước sẽ lập tức có hiệu lực.
Khi ngươi thành tâm cầu nguyện, không quá mười phút, cửa ải Cửu Trọng Môn sẽ khởi động.
Nhớ cho kỹ, nhất định phải thành tâm cầu nguyện, nếu lòng các ngươi có tạp niệm thì không được phép mở mắt, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.
Còn có, một khi đã vào Cửu Trọng Môn, quay đầu sẽ không còn là đường sống nữa.
Hoặc là đạt được hoa Vĩnh Sinh trường sinh bất lão, hoặc là chết.”
“Vậy ngươi thì sao, ngươi vào chưa?” Tiểu hồ ly tò mò dựng tai lên, vội vã hỏi.
Đại Hắc mặt không chút thay đổi nói: “Chưa.
Sau khi cánh cửa kia mở ra, ta vẫn chưa có dũng khí đi vào.”
Tiểu hồ ly trong nháy mắt trở nên hưng phấn, nó nhảy quanh Đại Hắc, “Thật thú vị quá! Quá là thú vị! Ta thích! Thế này mới gọi là vượt nguy chứ! Quá kích thích, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi!”
Hạ Quân nhìn hai vị đứng bên cạnh, suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Cái kia, hay là thôi, tao không vào nữa, đứng đây canh chừng cho tụi mày thôi? Mấy đứa xem thế có được không?”
Trương Hách lạnh lùng liếc qua, Hạ Quân tự động ngậm miệng.
Thế này là thế quái nào chứ, Vĩnh Sinh Hoa thì chỉ có một đóa, làm gì có phần cho ông đây? Được rồi, mỗi đứa chúng mày đều có pháp lực, làm gì mà chả được.
Nhưng ông đây là phàm phu tục tử thì làm được cái gì cơ chứ! Cái đm đây là ép ông đi chịu chết à!
Trương Hách híp mắt lại, hắn đánh giá hòn đá nhô ra dưới chân Đại Hắc.
Tảng đá đó chỉ lớn cỡ bàn chân, mà giọt máu nhỏ kia có chút biến đổi, dường như đang bị thứ gì đó nuốt chửng.
Mà Diêu Ngân Tử chỉ là lãnh đạm nhìn cảnh tượng trước mắt, im lìm không lên tiếng.
Lúc này bầu không khí có chút nặng nề, tiểu hồ ly như trước hứng thú nhảy loanh quanh quanh Đại Hắc, Hạ Quân thì tức giận nhìn về phía trước với vẻ mặt khó chịu, đây khác mẹ gì chỗ hành quyết đâu!
Trương Hách phất tay áo, chậm rãi đi tới, hắn đứng cách Đại Hắc khoảng mét.
Không lâu sau, dưới chân y cũng có hòn đá chậm rãi nhô ra, nhưng lại không phát ra một tiếng gì cả.
Tiểu hồ ly bên cạnh đã đợi không nổi nữa rồi, nó vội vàng dừng lại một bên, một mặt hưng phấn nhìn chằm chằm dưới chân, lúc cảm giác được cả người đang chậm rãi được nâng lên, nó vỗ tay khen hay: “Thật là thần kỳ! Thật là thần kỳ! Cảm giác này quá tuyệt vời quá tuyệt vời!”
Diêu Ngân Tử cũng đi tới, Hạ Quân đứng một bên khẽ cắn răng cũng vội vàng đi theo.
Sau khi gã đứng vững, gã cũng cảm giác cả người đang chậm rãi nâng lên cao, chỉ là dưới chân thấy hơi là lạ, có một loại cảm giác như bị thiêu đốt, đốt lòng bàn chân gã có chút đau.
Gã nhìn sang mấy vị bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt bọn họ đều rất bình tĩnh.
Hạ Quân hồ nghi cúi đầu nhìn xuống, dưới chân không có thứ gì, loại cảm giác quái dị kia cũng biến mất theo.
Tiểu hồ ly đưa ngón tay bị cắn rách ra, một giọt máu nhỏ lên hòn đá ở dưới chân, Diêu Ngân Tử cũng làm theo.
Sau đó là Trương Hách.
Lúc Hạ Quân nhìn về phía Trương Hách, mặt gã hơi méo, thằng này cũng thích làm bộ giả vờ đẹp trai cơ.
Chỉ thấy Trương Hách lạnh lùng thả ống tay áo xuống, sau đó từ trong tay áo thật dài có một giọt máu xuất hiện, giọt máu kia nhỏ lên tảng đá dưới chân hắn, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi.
Hạ Quân thở dài, đến lượt mình rồi.
Tâm trạng hung ác, gã dùng một con dao nhỏ cắt đầu ngón tay, nhỏ giọt máu kia dưới chân, sau đó cất dao đi, nhìn xem bước kế tiếp bọn kia làm cái gì.
“Nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện đi.” Đại Hắc nói.
Một đám người nghe lời nhắm hai mắt lại.
Hạ Quân nhắm mắt lại, một tay gãi cái cổ, con mẹ nó trông ngu xuẩn quá, lại còn cầu nguyện nữa chứ.
Gã len lén mở mắt nhìn, mà vừa nhìn thì sợ hết cả hồn.
Được rồi, có mình gã ngốc thôi, mắt ai cũng mở thao láo kia kìa!
“Này! Bọn mi giờ là làm cái gì!” Hạ Quân có chút tức giận kêu lên.
Sắc mặt Trương Hách khẽ nhúc nhích, sau đó lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi.”
Lần này, không một ai mở mắt ra.
Hạ Quân không nhúc nhích chắp hai tay trước ngực.
Trong bóng tối là lúc thính giác nhạy bén nhất.
Gã nghe thấy một tiếng động nhẹ.
Âm thanh kia nhẹ nhàng bay về bên này, kèm theo một hương vị quen thuộc vọt vào trong lỗ mũi.
Hạ Quân cảm thấy được cả người đều lâng lâng, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn ra.
Gã không nhịn được mà mở mắt ra, mấy người kia vẫn đang nhắm mắt lại, sắc mặt hờ hững.
Một loại sức mạnh quái dị mời gọi gã nhìn ra sau lưng.
Gã quay đầu lại.
Đập vào mắt là một biển hoa, từng bông hoa lớn màu trắng đang đung đưa theo gió, và hương thơm kỳ lạ quyến rũ của hoa khiến tất cả lỗ chân lông đều mở ra.
Trong bức tranh tĩnh mịch, biển hoa rẽ sang hai bên, chia ra thành một con đường.
Từ sâu trong biển hoa, nữ tử mặc váy trắng dài chấm đất chậm rãi bước ra, sắc mặt của nàng trắng bệch, trong mắt là sự dịu dàng ngọt ngào như mật tình, đôi môi đỏ sáng lộng lẫy nhếch lên thành một nụ cười ôn hòa, “Ta là Nhung Song.”
Thanh âm kia nhẹ nhàng nhu nhu bay vào trong lòng Hạ Quân.
Nụ cười kia hết sức quỷ mị, khuôn mặt nữ tử kia khiến Hạ Quân có chút hoảng hốt.
Nữ tử xấu hổ cười cười đi về phía Hạ Quân, mắt nàng có sự xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc, gần… Gần rồi…
Hạ Quân như ma mà đáp lại: “Nhung Song…”