Thừa dịp còn mấy cửa ải có thể kéo dài thời gian của mấy người Trương Hách, Hạ Quân dẫn theo Đại Hắc đến cánh cửa cuối cùng của Cửu Trọng môn trước một bước.
Ba chữ lớn “Thi Quỷ giới” nhòe nhòe không rõ khiến cho mắt Hạ Quân nóng lên.
Hạ Quân đứng ở trước cửa, sờ sờ trái tim còn đang đạp của mình, gã đã dùng cái cơ thể này ba trăm năm, máu thịt linh hồn từ lâu đã hòa tan cùng với nhau.
Nếu như không thể có được hoa Vĩnh Sinh, gã cũng chỉ có thể sống qua ngày như một người bình thường, không có bao nhiêu thời gian hết, cũng sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, sau đó già đi rồi chết.
Hoa Vĩnh Sinh là cái thứ gì? Hạ Quân không biết.
Gã đã từng ảo tưởng qua hình dạng của hoa Vĩnh Sinh; đó là một đóa hoa, màu sắc đỏ tươi như dòng máu chảy trong ngực gã, âm âm lãnh lãnh nở rộ ở một nơi nào đó, tản ra ánh hào quang màu đỏ, có một loại cảm giác thần thánh khiến người ta không thể đụng vào.
“Đại ca.” Vào lúc mà Hạ Quân vươn tay mở cửa, Đại Hắc mở miệng gọi gã lại.
Hạ Quân quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt ngập tràn ai oán.
Mở cánh cửa này ra, có phải là sẽ vĩnh viễn mất đi đại ca không? Bất kể là có tìm được hoa Vĩnh Sinh hay không? Có phải là sẽ vĩnh viễn mất đi đại ca không? Anh nhìn Hạ Quân, không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể lặp lại tiếng gọi vừa rồi: “Đại ca…”
Hạ Quân liếc mắt nhìn anh, quay người bước vào Thi Quỷ giới.
“Đáng chết!” Một nhát roi quật xuống một con yêu tinh một cách hung tợn.
Ánh mắt của Trương Hách vô cùng ác liệt, ra tay gọn gàng nhanh chóng.
Hắn thề, hắn phải tìm được nam tử kia, nhất định phải băm gã ra thành trăm mảnh.
Tiểu hồ ly theo sát phía sau Trương Hách, nhìn Trương Hách cùng Diêu Ngân tử, không nói lời nào.
Xem ra hai người họ đã sớm biết, chỉ có mỗi mình, giống như một con ngu, mà hai người này cái gì cũng thích dấu dấu diếm diếm, không chịu nói cái gì! Nghĩ như vậy, sắc mặt của tiểu hồ ly trở nên rất khó coi, Chương Vinh chính là Hạ Quân?
Không phải ả chưa từng hoài nghi, chỉ là nam tử kia che dấu quá tốt, ả tin, sau nhiều lần thăm dò vẫn là tin.
Trương Hách thì sao? Nam tử này có phải ngay từ đầu đã hoài nghi rồi hay không?
Một đám người tâm cơ cực sâu, ai ai cũng có tính toán của riêng mình.
Vậy Trương Hách đã biết từ lúc nào? Từ lúc bắt đầu? Ngay từ đầu đã hoài nghi, đến lúc gã sơ hở trăm đường, Trương Hách đã nghĩ, chỉ cần gã không làm gì quá đáng thì vẫn sẽ giữ cho gã cái mạng quèn, còn nguyên nhân làm vậy thì ngay cả hắn cũng không biết.
Hắn đã nhiều lần muốn chính tay mình giết gã, nhưng khi nhìn đến gương mặt của nam tử kia, tay hắn liền mềm nhũn ra.
Tình cảm thực sự là một chuyện rất phức tạp.
Ánh mắt Trương Hách trầm xuống, lần này hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nam tử này!
Ánh sáng mạnh mẽ làm chói hai mắt Hạ Quân, nhưng mà chỉ trong nháy mắt gã đã thích ứng được.
Đi qua còn đường nhỏ rất dài, cảnh sắc trước mặt đã biến thành màu xám, trên đường có người qua người lại, người của Thi Quỷ giới này nhìn qua cũng chẳng khác gì người bình thường cả.
Thi Quỷ giới lớn như vậy, hoa Vĩnh Sinh sẽ ở nơi nào? Hạ Quân đột nhiên nhớ đến một người, gã nhìn con dao trên tay, viên đá quý màu đỏ đang lóe lên ánh sáng.
Mục Dương, con trai Thi Quỷ vương, điện hạ của Thi Quỷ giới.
Nếu như cậu ta ở đây, đương nhiên sẽ giúp gã được rất nhiều việc.
“Tới cung điện của Thi Quỷ vương.” Hạ Quân nhét con dao vào ống tay áo, Đại Hắc gật đầu đi phía sau gã.
“Vương, có người xông vào Thi Quỷ giới.” Một nữ tử đứng ở bên cạnh Thi Quỷ vương, “Một người trong số đó tựa như còn mang theo đồ của điện hạ.”
“Vật gì?” Thi Quỷ vương đứng lên, trong không khí hiện lên một chiếc gương, nhất cử nhất động của hai người Hạ Quân cùng Đại Hắc toàn bộ đều đặt trong mắt Trọng Hoa.
“Là linh thạch mà vương cấp cho điện hạ, ngài có muốn Thanh Y bắt bọn họ tới thẩm vấn hay không?”
Mục Trọng Hoa: “Bọn họ tự nhiên sẽ tìm tới thôi, chờ xem, tiếp đón cho chu đáo.”
“Vâng.” Thanh Y gật đầu.
Một lát sau, Thanh y do dự mở miệng, “Vương… Điện hạ hắn, nếu như hắn không còn linh thạch… cơ thể sợ là chịu không nổi.”
Thi Quỷ vương không nói gì, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vương…” Thanh Y than nhẹ một tiếng, “Điện hạ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, tính tình có hơi bướng bỉnh, hơn nữa đây là lần đầu điện hạ chịu khổ như vậy, chỉ sợ cũng nếm trải đủ đau khổ rồi.”
“Lui xuống đi.” Mục Trọng Hoa lạnh nhạt nói.
Thanh Y còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy sắc mặt của Mục Trọng Hoa chỉ có thể bỏ qua, đáp lại một tiếng rồi lui xuống.
Đi đến trước cung điện, Hạ Quân ngẩng đầu nhìn cánh cổng cao trước mắt.
Binh lính đứng ngoài cửa nhìn thấy Hạ Quân liền hung tợn đi tới, “Ngươi từ đâu đến?! Cung vương không phải là nơi ngươi có thể xông vào làm loạn!”
Hạ Quân há mồm còn chưa kịp nói nên lời đã bị giọng của một nữ tử cắt ngang, “Dừng tay.
Hắn là khách mà vương muốn tiếp đón.” Cái nữ tử mặc áo đen đang đi tới Hạ Quân có thể nhận ra, nữ tử này tên là Thanh Y, là nữ tử đi theo bên người Thi Quỷ vương.
“Hai vị theo ta vào thôi.” Nữ tử hơi gật đầu, quay người đi vào bên trong.
Hạ Quân liếc mắt nhìn nàng, khẽ siết chặt con dao trong tay, cùng Đại Hắc đi vào.
Thời điểm chân chính nhìn thấy Thi Quỷ vương, Hạ Quân còn không khỏi chấn động kinh ngạc một chút.
Ở trong ảo cảnh nhìn qua dung mạo của nam nhân này chỉ cảm thấy kinh diễm, mà giờ chính mắt trông thấy, lại có thể đến mức khiến tim đập chậm nửa nhịp.
Thi Quỷ vương ngồi ở trên vương tọa, cũng không mở miệng hỏi gì gã, chỉ chậm rãi uống ly rượu, rũ mí mắt che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Thanh Y cho người hầu cùng các cung nữ lui xuống, chính mình cũng lập tức rời đi.
Hạ Quân phục hồi tinh thần lại, bắt đầu nói chính sự, gã nói: “Ta muốn hoa Vĩnh Sinh.”
Sau khi nghe xong, Thi Quỷ vương ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi nhìn gã, “Hoa Vĩnh Sinh trên đời này chỉ có một đóa, ngươi vậy mà lại dám mở miệng đòi cái này.”
Hạ Quân cười cười, “Ta đã tìm món đồ này lâu như vậy rồi, ta nhất định phải có được nó.”
Thi Quỷ vương liếc mắt nhìn gã, trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cũng không phải là không thể.”
“Cứ nói thẳng đi.
Ngươi muốn như thế nào mới có thể nói cho ta biết hoa Vĩnh Sinh Hoa ở đâu?” Hạ Quân cũng coi như là không thèm đến xỉa.
Gã cũng chẳng mấy mong đợi Thi Quỷ vương có thể cho hắn biết hoa Vĩnh Sinh ở nơi nào.
Chưa kể gã còn tự tiện đột nhập vào Thi Quỷ giới.
Mà Thi Quỷ vương cũng đã nói, hoa Vĩnh Sinh trên đời này chỉ có một đóa như vậy, sao có thể muốn giúp gã đây?
“Trên người ngươi có gì đáng giá để bản vương trao đổi?” Giọng nói lạnh lùng của Thi Quỷ vương truyền tới.
Gương mặt căng thẳng của Hạ Quân giật giật.
Được rồi, lực sát thương của lời này thật cmn lớn.
Suy tư một hồi, Hạ Quân nghiêm túc mở miệng: “Không có.
Thế nhưng ta cần nó.
Ngươi đường đường là Thi Quỷ vương một giới, ta tin món đồ này đối với ngươi cũng không có mấy tác dụng.”
“Rất nhiều người cần nó, chẳng riêng gì ngươi.” Thi Quỷ vương giương mắt nhìn gã.
Hạ Quân cũng nhìn thẳng vào hắn.
Một hồi lâu, Thi Quỷ vương mới nhếch miệng cười, “Nhìn đi.”
Nhìn ánh mắt của Thi Quỷ vương, Hạ Quân quay đầu lại, đối mặt với một chiếc gương.
Ba người kia đã đột nhập vào Thi Quỷ giới.
Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trương Hách, Hạ Quân hung hăng cắm móng tay vào lòng bàn tay, gã quay đầu lại: “Ta có lời điện hạ muốn gửi cho ngươi.
Nếu bỏ qua, sợ là cả đời ngươi cũng không nghe được đâu.”
Quả nhiên, sắc mặt Thi Quỷ vương lập tức trầm xuống, con mắt y chăm chú khóa trên người Hạ Quân, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Quân lấy con dao từ trong tay áo ra, lấy viên ngọc đỏ xuống và đối mặt với Thi Quỷ vương: “Đây là điện hạ giao cho ta.”
Tầm mắt của Thi Quỷ vương chuyển đến viên bảo thạch, sắc mặt nhất thời thay đổi, “Thật là hồ đồ! Đây là thứ nói lấy xuống là có thể lấy được sao!” Dứt lời, y vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Quân: “Dương đã nói với ngươi cái gì?”
Hạ Quân mở miệng như muốn nói, sau đó lại dừng lại, cười cười với Mục Trọng Hoa, ý tứ của nụ cười kia rất rõ ràng, nếu như y không nói cho gã biết hoa Vĩnh Sinh ở nơi nào, gã tất nhiên sẽ không nói cho y biết những gì Mục Dương nói.
“Thanh Y.” Thi Quỷ vương gọi nữ tử kia, “Chờ một lúc nữa hãy dẫn hắn xuống tầng hầm, đưa cho hắn hoa Vĩnh Sinh.”
Hạ Quân cười cười, thức thời mở miệng.
Hạ Quân nhớ lại lời thằng nhóc kia căn dặn mình rồi nói lại nguyên văn những lời ấy.
“Nhờ ngươi nói với phụ vương của ta.
Cả đời này của Mục Dương, đối với sai lầm của bản thân, không oán không hối.
Nếu như hắn vẫn hy vọng ta nhận sai, vậy thì mời hắn phong bế địa ngục Thi Quỷ vĩnh viễn, để ta chết chìm trong đống đổ phế… Mục Dương tuyệt đối không nhận sai!”
Đầu óc Hạ Quân xoay chuyển, mặt Hạ Quân không đổi sắc nói: “Hắn bảo ta chuyển lời cho ngươi, hắn yêu ngươi.”
Sắc mặt Thi Quỷ vương ngay lập tức trở nên mềm mại, “Thật ư?”
Ánh mắt kia tràn đầy sự thương tiếc, lại có chút mừng rỡ không dễ phát hiện ra.
Nữ tử Thanh Y đi bên người Thi Quỷ vương dẫn gã đi tới tầng hầm, đi qua một con đường rất dài, dọc đường đi không ai trong ba người lên tiếng.
Cho đến khi trước một cánh cửa, Thanh Y mở cửa.
“Vào đi thôi.”
Đập vào mắt là một cỗ quan tài, quan tài kia được đặt trong cái thạch thất này.
Hạ Quân kích động, máu thịt sôi trào, hoa Vĩnh Sinh rốt cuộc thì cũng đến tay mình…
Nhưng đợi gã nhanh chân chạy tới, quan tài lại rỗng tuếch.
Gã xoay người qua lại, lại vẫn không thấy bất cứ thứ gì.
“Hoa Vĩnh Sinh ở đâu?! Ngươi lừa ta!?” Tâm tình Hạ Quân lập tức có chút phẫn nộ.
Thanh Y chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn gã, không nói câu nào, đi đến bên cạnh chiếc quan tài kia.
Nàng tìm tòi một hồi bên mép quan tài, nó thế nhưng dời đi, mở ra một con đường trên mặt đất.
Sau đó nàng bước lên bậc thang, đi vào.
Hạ Quân vội vã theo sau lưng.
Đại Hắc nhìn Hạ Quân bóng lưng, ánh mắt tối sầm lại, nhưng cũng nhấc chân bước theo.
Chỉ là biển lửa trước mặt đang thiêu đốt da thịt, khiến Hạ Quân khó mà mở lời.
Cách đó năm mươi mét trước mặt là một biển lửa vừa dài vừa rộng.
Trên biển lửa có một nữ nhân đang nổi lềnh phềnh.
Nàng lẳng lặng nằm ngang, trên ngực là một đóa hoa đỏ tươi.
Xa như vậy, nhưng Hạ Quân vẫn có thể thấy rõ hình dạng của đóa hoa kia, của cánh hoa đó.
Màu sắc diễm lệ, huyết dụ nở rộ.
Hoa Vĩnh Sinh… Đó chính là hoa Vĩnh Sinh…
Thấy bộ dạng say mê của Hạ Quân, Thanh Y chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Có thể hái được đóa hoa ấy từ người nàng thì nó là của ngươi.
Nhớ kỹ, chỉ có một người có thể đi lấy.
Phía dưới là biển lửa, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên thì nó cũng có thể đốt ngươi thành máu.”
Lúc này trong mắt Hạ Quân chỉ có đóa hoa kia, nào còn có thể nghe thấy lời nữ tử kia nữa.
“Vương, lại có người xông vào, lẽ nào chúng ta lại cứ để bọn họ lấy hoa Vĩnh Sinh đi?”
“Nơi này là bọn hắn nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Thi Quỷ vương xoay người quay mắt về phía nàng: “Sau khi những người phía sau đi vào, phong tỏa phòng đá lại.
Bản vương ngược lại là muốn xem ai có thể có bản lĩnh đoạt được hoa Vĩnh Sinh.”
“Vâng.”
Im lặng thật lâu, ánh mắt Thi Quỷ vương trở nên mềm mại, sắc mặt dịu đi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, “Theo bản vương đi đón Dương về.”
Dù cho là ai có được hoa Vĩnh Sinh thì tự nhiên cũng không thể nổi một hồi chém giết.