Năm , Quốc Dân Đảng rút về Đài Loan, yên phận phòng thủ trong một xó.
Khi đó tố quốc đại lục ở trung quốc bị khống chế, chỉ có Đài Loan bị quổc dân đảng chiếm giữ, lúc đó nội bộ các tướng ỉĩnh cấp cao đã từng có một cuộc thảo luận dữ dội về việc có nên tiếp tục đánh qua eo biến Đài Loan hay không, cùng lúc đó Tưởng Giới Thạch Quốc Dân Đảng cũng biết chắc chắn hẳn sẽ không được bỏ qua, nên đã cầu cứu chính phủ Mĩ.
Lúc ấy, sau khi tình hình này được báo cáo với Quốc Hội, Tống thống MĩTruman đã hạ lệnh cho hạm đội hải quân thứ bảy lao đến eo biển Đài Loan ngay lập tức, lấy danh là tuần ra, thực chất là đế bảo vệ ách thống trị của Quốc Dân Đảng ở Đài Loan.
Còn việc tại sao trước đó Mĩ bất chấp sự chỉ trích gay gắt của cộng đồng Quốc tế để ủng hộ Tưởng Giới Thạch, trong đó có lẫn rất nhiều ý đồ chiến lược của Mĩ.
Eo biến Đài Loan và rất nhiều eo biển khác trẽn thế giới là một khối địa hình chiến lược quan trọng, ngay cả điếm tiếp giáp quan trọng của các Châu lớn, nếu dâu mỏ sản xuất từ vịnh Péc- xích muốn vận chuyến về châu Á cũng buộc phải đi qua eo biến Đài Loan, nếu như không thế đi qua eo biến Đài Loan mà phải đi đường vòng, thì vô hình trung sẽ tăng một lượng chỉ phí khá lớn.
Đối với vị trí chiến lược như thế này, nước Mĩ không tiếc nguy cơ mạo phạm khi can thiệp vào nội chiến Trung Quốc mà cổ sức bảo vệ Quốc Dân Đảng của Tưởng Giới Thạch khỏi bị chính phủ tiêu diệt.
Vài thập niên sau đó, chính phủ nước Mĩ luôn ủng hộ và bảo vệ chính phủ Quổc Dân Đảng Đài Loan, đến tận năm khi Mĩ thiết lập quan hệ ngoại giao, sau khi ký ba thông cáo, mới không dám công khai giúp đỡ chính phủ quốc dân Đài Loan nữa, vì đề phòng đại lục phản công, không tiếc trang bị vũ khí tân tiến nhất của mình cho quân đội Quốc Dân Đảng, giúp cho tốc độ vũ khí hóa của quân đội Quốc Dân Đảng tiến triến cực nhanh.
Cùng lúc đó cũng giúp đỡ rất nhiều trong các lĩnh
vực khoa học kỹ thuật, tài chính của Đài Loan, giúp Đài Loan niên tám mươi có một bước nhảy vọt về kinh tế, trở thành một trong “Bốn con rồng nhỏ” của châu Á.
Đương nhiên đối tượng được bảo vệ là Quốc Dân Đảng cũng cổ gắng hùa theo chính phủ Mĩ, cổ hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của Mĩ.
Mối quan hệ đó cứ thế kéo dài đến giữa thập niên chín mươi, khi Nhật Bản vùng dậy sau chiến tranh.
Sau thế chiến thứ hai, Nhật Bản là nước thua trận phải chịu tốn thất cực nặng về mặt kinh tế, chẳng những phải đối mặt với áp lực to lớn từ việc xây dựng nền kinh tế trong nước, mà con phải đối mặt với khoản phí bồi thường quân sự khống lồ cho cộng đồng quổc tế đặc biệt là châu Á.
Nhưng là quốc gia làm đối tượng xâm lược chủ yếu của Nhật Bản, Trung Quốc vì muốn tạo hình tượng tốt đẹp cho mình với quổc tế nên đã bỏ qua khoảng tiền bồi thường chiến tranh kếch xù của Nhật bản, vài thập niên sau, mặc dù không có chứng cứ xác thực nào cho thấy việc chính phủ Trung Quốc bỏ qua khoảng tiền khổng lồ đó đã giúp Nhật Bản nhanh chóng hồi phục nguyên khí, nhưng đúng là đã có chính phủ Nhật Bản một cơ hội hiếm có để xây dựng lại nền kinh tế.
Từ đó đến vài thập niên sau, kinh tế Nhật Bản phát triển cực nhanh, thoáng chốc đã trở thành cường quốc thứ hai sau Mĩ.
Nhưng Nhật Bản là một quốc gia thiếu thốn tài nguyên thiên nhiên, gồm cả dầu mỏ, mọi tài nguyên khoáng sản làm vật liệu cần thiết trong sự phát triển kinh tế đều phải nhập khấu, nhất là dầu mỏ hoàn toàn dựa vào nhập khấu.
Nhưng vì Nhật Bản không được lòng các quốc gia châu Á, quan hệ với người Nga cũng hết sức căng thắng, nên chỉ có thể nhập khẩu dầu mỏ từ Trung Đông, nhưng tất cả dầu mỏ nhập khấu vào vùng Trung Đông nếu muốn tiết kiệm chi phí vận chuyến thì bắt buộc phải đi qua eo biến Đài Loan.
Muốn đi qua eo biến Đài Loan thì buộc phải giữ gìn quan hệ tốt đẹp với chính phủ Quốc Dân Đảng Đài Loan, cho nên Nhật Bản
đã sử dụng chiêu trò dụ dổ đế tiếp cận chính phủ Quốc Dân Đảng.
Vào thập kỷ , nhất là từ khi Lý Đăng Huy nắm quyền tới nay, quan hệ giữa Đài Loan và Nhật Bản đã có bước tiến.
Thế nhưng Mĩ muốn độc chiếm toàn bộ lợi ích từ Đài Loan lại tỏ ra hết sức bất mãn với cách làm của lãnh đạo Đài Loan.
Còn cách làm của lãnh đạo Đài Loan là dựa dẫm Mĩtrước, sau đó đồng ý với Nhật Bản, hy vọng có thể mưu cầu lợi ích chính trị lớn nhất cho mình trên đấu trường Quốc tế nhờ mối quan hệ mập mờ với hai cường quốc, từ đó dẹp bớt chướng ngại trên con đường “Đài Loan độc lập” của mình.
Cách hành xử hai mặt của lãnh đạo Đài Loan khiến chính phủ Mĩ cảm thấy căm ghét sâu sắc, đại tuyến cử Tống thống Đài Loan năm hai nghìn: Ngày tống tuyến cử đã gằn kề, chính phú Mĩ quả quyết ra quyết định ngừng chổng lưng cho Quốc Dân Đảng trái lại chuyến sang chống lưng cho các Đảng khác quyết định tham gia tranh cử, cho nên Đảng Dân chủ Tiến bộ có thời gian thành lập dài nhất và tầm ảnh hưởng gằn với Quổc Dân Đảng trở thành lựa chọn hàng đẫu của nước Mĩ.
Chính phủ Mĩ đặc biệt phái chuyên viên tiếp xúc với chủ tịch Đảng Dân chủ Tiến bộ là Tạ Thượng Di, hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng đạt thành một loạt hiệp định bí mật, bao gồm lời hứa của chính phủ Mĩ lấy danh nghĩa riêng đầu tư hai trăm triệu Mĩ kim, tống cộng sáu tỉ tiền Đài Loan vào nguồn tài chính tranh cử.
Có được sự ủng hộ mạnh mẽ của chính phủ Mĩ, tinh thần của Đảng Dân chủ Tiến bộ tăng vọt, người được đề cử của Đảng Dân chủ Tiến bộ là chủ tịch Tạ Thượng Di càng có đầy lòng tin với cuộc Tống tuyến cử Đài Loan năm hai nghìn.
Sở dĩ Đảng Dân chủ Tiến bộ tự tin trước cuộc Tống tuyến cử đến vậy, ngoài trừ sự chổng lưng của chính phủ Mĩ thì vẫn còn một nhân tố quan trọng nữa.
Đó chính là việc gần đây Quốc Dân Đảng phải đối mặt với sự chia rẻ nội bộ, mặc dù tin tức này hiện đang nằm trong loại bảo mật cao nhất, nhưng thông qua đường dảy của mình, Tạ Thượng Di đã có được một số tin
tức nội bộ của Quốc Dân Đảng, sờ dĩ Quốc Dân Đảng bị chia rẽ chủ yếu là do sau khi Tưởng Kinh Quốc qua đời, Lý Đăng Huy chấp chính thi hành hơn mười năm qua, loạt phát biếu gây chia rẽ của Lý Đăng Huy không những dẫn tới sự bất mãn cực lớn của đại lục, càng khiến nội bộ Quốc Dân Đảng sinh ra sự chia cắt to lớn.
Tuy Quốc Dân Đảng lui về Đài Loan, nhưng vẫn tự xưng là Trung Hoa Dân Quốc, nhưng trên có Tưởng Giới Thạch, dưới có Tưởng Kinh Quốc vẫn kiên trì một phương châm chính sách của người Trung Quốc, đối ngoại lấy tiếng nói của người Trung Quốc đi nói.
Nhưng từ khi Lý Đăng Huy lẽn nắm quyền thì phương châm này dần dân lệch về phía cương lĩnh của Quốc Dân Đảng, dằn tới sự bất mãn và phản đối kịch liệt từ các nhân sĩ trong nội bộ.
Đại biếu chủ chốt chính là phe phái của Tổng Sở Du, người từng làm bí thư của Tưởng Kinh Quốc, Tống Sở Du và Lý Đăng Huy đã từng có vài lần va chạm ngồn luật bên ngoài hết sức gay gắt, tạo thành khoảng cách trong lòng không thể xóa nhòa.
Cuối cùng vào một đèm trước Tổng tuyến cử Đài Loan, tập thế phe phái của Tống Sở Du rời khỏi tạo thành một tốn thất to lớn cho Quốc Dân Đảng.
Mà ngay lúc này đây, Đảng Dân chủ Tiến bộ vốn là lực lượng dự bị cho cuộc tuyến cử lại bị lực lượng mới xuất hiện là xã đoàn Tam Liên của Tiêu Chấn Long tiêu diệt, trong phút chốc đã chặt mất tay chân của Đảng Dân chủ Tiến bộ.
Dưới tình huống thiên thời địa lợi nhân hòa, một góc nhà mình lại xuất hiện vấn đề lớn đến vậy, khiến chủ tịch Tạ Thượng Di của Đảng Dân chủ Tiến bộ lo lắng.
Người cố vấn của Đảng Dân chủ Tiến bộ- Trung ương tuyển cử ủy ban cho Tạ Thượng Di một ý kiến, nếu xã đoàn Tam Liên bị diệt, vậy có thế mượn hơi đó diệt luôn xã đoàn Tam Liên ở Nam Thiên, sau đó Đảng Dản chủ Tiến bộ thông qua các con đường tiến hành điều tra Tiêu Chấn Long, kết quả cho ra khiến Đảng Dân chủ Tiến bộ hết sức vui mừng, xã đoàn Tiêu Chấn Long dần dẳt có các loại chỉ tiêu gần như vượt xa xã đoàn Tam Liên của Trần Kiệt Giai.
Cho nên
Tạ Thượng Di phái đại biểu Tống Thanh Tùng trong Đảng phối hợp toàn quyền xử lý việc này, cũng nhiều lần nhắc nhở phải nắm chắc thời gian, các Đảng khác đã tiến hành tranh cử khí thế hừng hực, lúc này đã không còn nhiều thời gian cho ông ta nữa rồi.
Trước quân lệnh của Tạ Thượng Di, Tống Thanh Tùng tỏ vẻ mình sẽ cương quyết hoàn thành việc này, chắc chẳn sẽ khiến Tiêu Chấn Long gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ.
Đối với Đảng Dân chủ Tiến bộ mà nói, bây giờ Tiêu Chấn Long là nhân vật chủ chốt quyết định việc Đảng Dân chủ Tiến bộ có thế chiến thắng trong cuộc Tống tuyến cử tháng ba sang năm hay không, vì vậy làm người đại diện toàn quyền xử lý việc này, Tổng Thanh Tùng rất quan tâm thái độ của Tiêu Chấn Long, ông ta cho rằng mình đã đưa ra điều kiện hết sức ưu đãi cho Tiêu Chấn Long, trước đây ông ta cũng dùng những thứ này để thuyết phục Trần Kiệt Giai và xã đoàn Tam Liên của gã ta phục vụ cho Đảng Dản chủ Tiến bộ, thế nên Tống Thanh Tùng tin rằng Tiêu Chấn Long có cùng xuất thân hắc đạo như Trần Kiệt Giai sẽ không khác gì mấy, điều kiện ưu đãi đến vậy, muốn từ chối cũng khó lắm.
Nhưng Tống Thanh Tùng đã nghĩ sai một việc, điều kiện này rất hậu đãi, cũng rất hấp dẫn, nhưng đối tượng ông ta lựa chọn thì sai rồi, vì người ông ta phải đối mặt không phải Trân Kiệt Giai, mà là Tiêu Chấn Long.
Cho nên khi Tiêu Chấn Long nói không muốn gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ, Tống Thanh Tùng ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt cả cằm xuống đất.
Nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt Tống Thanh Tùng và Lý Hữu Khiêm, Tiêu Chấn Long cười một cái nói: “Xin thứ lỗi, những thứ các người nói vẫn chưa đủ đế trở thành lý do đế tôi gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ!”
Chưa đủ? Trong đầu Tống Thanh Tùng và Lý Hữu Khiêm hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, hai người nhìn nhau, ông ta không
tin trên thế giới này còn điều kiện gì hấp dẫn hơn những gì bọn họ đưa ra, ông ta tin chắc rẳng chỉ cần là con người thì ầt sẽ bằng lòng, trừ phi anh không phải người.
Thế nhưng cảu trả lời của Tiêu Chấn Long lại khiến Tống Thanh Tùng làm rớt cả mắt kính, ông ta không rõ rốt cuộc trong đầu người trẻ tuổi này đang suy nghĩ thứ gì, cả danh và lợi đều có cả, còn gì mà anh không thỏa mãn nữa?
Tống Thanh Tùng nghẹn lời hỏi:” Vậy cậu còn muốn gì nữa?”
Tiêu Chấn Long bật cười, tay phải chống cằm nhắm hai mắt lại không nói gì, giống như đang suy tư vấn đề gì đó, cũng giống như đang nghỉ ngơi.
Tống Thanh Tùng quan sát thần thái của Tiêu Chấn Long, lần đầu tiên dây thần kinh căng chặt lên, thanh niên này không đơn giản đảu! Là người không chỉ đơn giản là quyền lực có thế thuyết phục được, xem ra người này nổi lẽn ở Đài Nam chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên, Tống Thanh Tùng ngồi lại vào chỗ quan sát Tiêu Chân Long chăm chú.
Lúc này cả đại sảnh chìm vào im lặng, ngoại trừ tiếng đồng hồ trên tường kêu tí tách thì không còn âm thanh nào khác, bảy người vây quanh một cái bàn trong căn phòng lớn tạo vẻ trống vắng mà đáng sợ.
Tất cả mọi người đang đợi, đợi Tiêu Chấn Long, bao gồm cả người Mỹ Jones tỏ vẻ kiêu ngạo lúc nãy.
Đang lúc mọi người đều nghĩTiêu Chấn Long sẽ mở miệng đồng ý, Tiêu Chấn Long lại ra thêm một đòn.
Lúc này Lưu Minh Nghĩa và Hỏa Phượng đều nói thầm trong lòng, đây mới là Tiêu Chấn Long mà bọn họ biết.
Mọi chuyện hợp tình hợp lý, rồi lại ngoài dự kiến.
Nhưng anh Thủy bèn cạnh Tiêu Chấn Long lại không thể ngồi yên được, gã ta không hiếu tại sao Tiêu Chấn Long lại từ chối Tổng Thanh Tùng thẳng thừng như vậy, điều kiện ưu đãi như vậy dù là kẻ ngu cũng sẽ đồng ý, một cái bánh lớn từ trên trời rơi xuổng, sao lại ném đi chứ?
Nhưng gã ta cũng không dám làm bừa, dù anh Thủy không thông minh cũng biết, đêm nay gã ta không phải nhân vật chính, mà là Tiêu Chấn Long.
Vì sao Tiêu Chấn Long không bằng lòng, yếu tố chủ chốt chính là từ cái ngày đằu tiên Tiêu Chấn Long bước chân lên Đài Loan đã không định ở lại đây lâu dài, dù sao anh và anh em của anh vổn không phải người thuộc về cái thế giới Đài Loan này, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ phải quay về đại lục, ở đó có bạn bè của bọn họ, nhà của bọn họ, người thân của bọn họ.
Dù ở Đài Loan kiếm được nhiều tiền cách mấy, chiếm được địa vị cao cách mấy, chí ít trong mắt Tiêu Chấn Long đều có cảm giác không thật như nhau.
Nhất là nghĩ đến tương lai, có một ngày khi mình nắm giữ tình hình chính trị ở Đài Loan, Tiêu Chấn Long sợ rằng lúc đó sẽ đánh mất chính mình, cũng không tìm thấy con đường tương lai mình phải đi nữa.
Nói trắng ra là, mình sẽ biến chất, không còn là chính anh nữa.
Anh và anh em của anh, cả sự nghiệp của anh đều sẽ trở thành công cụ cạnh tranh với các Đảng Đài Loan, nếu như ép đối bảo, vậy chắc chắn mình sẽ trở thành cái đích cho người ta chỉ trích, còn nếu áp sai, thì có mấy ai sẽ thật sự nhớ đến Tiêu Chấn Long anh đâu?
Tiêu Chấn Long không muốn mình tham gia quá nhiêu vào công việc của Đài Loan, nhưng anh cũng không muốn từ chối Tống Thanh Tùng một mạch, dù sao trụ cột chuyện tương lai sự nghiệp của mình còn đang nằm dưới mí mắt người ta, nếu
như đắc tội người của Đảng Dân chủ Tiến bộ, chắc hắn thời gian sau này của mình sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên Tiêu Chấn Long vừa từ chối Tống Thanh Tùng, vừa chừa cho ỏng ta không gian đế tưởng tượng.
Nếu mình ra một vài điều kiện mà bọn họ không thế nào thỏa mãn được, vậy thì Tống Thanh Tùng buộc phải chọn một người khác, Tiêu Chấn Long suy nghĩ một lát, có thể dùng từ “Hét giá trên trời” đế hình dung ý nghĩtrong lòng anh lúc này.
Tiêu Chấn Long từ từ mở mắt, theo ánh mắt anh mở ra, thần kinh của Tống Thanh Tùng và Lý Hữu Khièm cũng căng tháng, vào trạng thái khấn trương tinh thần cao độ.
“Muốn chúng tồi giúp đỡ các người tranh cử, được thỏi, nhưng tôi muổn một trăm triệu đô la Mỹ kinh phí.” Tiêu Chấn Long nói rồi nhìn chằm chằm Tống Thanh Tùng không rời mắt.
Tiêu Chấn Long vừa dứt câu, Lưu Minh Nghĩa phía sau và anh Thủy bên cạnh anh đều hồn bay phách lạc, một trăm triệu đô la Mỹ! Hơn ba tỉ tiền Đài Loan đó! Đúng là công phu sư tử ngoạn đó đại ca ơi! Tống Thanh Tùng có thế đồng ý sao?
Khi Lưu Minh Nghĩa và anh Thủy còn đang phỏng đoán suy nghĩ trong lòng Tiêu Chấn Long, Tống Thanh Tùng nghe thấy điều kiện thứ nhất của Tiêu Chấn Long cũng cười hơ hơ mấy tiếng, bảo rằng cái này không thành vấn đề, vốn cũng định đưa một trăm triệu đô la Mỹ đó cho cậu làm kinh phí hoạt động.
“Tôi còn tưởng là điều kiện gì không kham nối chứ, thì ra là vì tiền à!” Tống Thanh Tùng nghĩ thầm.
Nghe Tống Thanh Tùng nói vậy, Tiêu Chấn Long khó nén vẻ thất vọng, nhưng từ câu trả lời của Tống Thanh Tùng, Tiêu
Chấn Long càng thấy được Đảng Dân chủ Tiến bộ xem trọng lần Tống tuyến cử này đến mức nào, cho nên Tiêu Chấn Long quyết định nâng điều kiện lẽn một bậc, anh biết điều kiện này Tống Thanh Tùng không tài nào thỏa mãn được.
“Còn nữa, vẫn là câu nói đó, tôi sẽ không gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ.” Tiêu Chấn Long nhìn ánh mắt của Tống Thanh Tùng bổng dưng thay đối, nói tiếp: “Nhưng mà ông cứ yên tâm, tôi sẽ cử một người khác toàn quyền đại diện cho tôi giúp đỡ các người tham gia lần tranh cử này.”
Tống Thanh Tùng điều chỉnh biểu cảm lại, thầm nghĩ, điều kiện này có thế thay đối được, chỉ cần Tiêu Chấn Long bằng lòng giúp đỡ lần tranh cử này, về phần anh có gia nhập Đảng Dân chủ Tiến bộ hay không cũng chẳng sao, nhưng người đại diện là ai mới được?
“Người đó là ai vậy?” Tổng Thanh Tùng lịch sự hỏi..