Hiện tại Tiêu Chấn Long cảm thấy thản thế như muốn thoát khỏi mình mà đi, anh dùng hết sức lực ép buộc thân thể mình ngồi xếp bằng xuống, sau đó dựa vào vách tường, hai tay đặt lên đầu gối.
Hít sâu, khôi phục tâm trạng xao động, một lần, hai lần…
Đột nhiên Tiêu Chấn Long cảm giác luồng khí ngang ngược trong thân thể muốn phá toạc mà ra, cảm giác buồn nôn cuộn trào trong dạ dày.
Anh dùng hai tay gát gao chế trụ đầu gối, mặc cho đầu ngón tay đâm thật sâu vào trong thịt cũng không hề biết đau.
Khi một người muốn khống chế tinh thần, đổi với một người mà nói chỉ là vướng víu.
Hiện tại Tiêu Chấn Long chính là như vậy, anh đã không có khái niệm đổi với máu thịt trẽn thân thế mình, hiện tại suy nghĩ duy nhất là muốn thu phục luồng khí bạo ngược trong cơ thế.
Thay vì nói là muốn thu phục luồng khí, không bằng nói Tiêu Chấn Long đang tranh đấu cùng mình, bây giờ có thể cứu anh cũng chỉ có bản thân Tiêu Chấn Long anh.
Hít thật sâu vào, Tiêu Chấn Long cảm giác được thần trí của mình rõ ràng hơn, bắt đầu hơi cảm thấy đau đớn.
Đột nhiên anh nghĩ đến Lý Thế Vinh từng dạy bộ công pháp khí công cho anh, đây chẳng phải là phương pháp xử lý phân tán tâm thân à.
Nghĩ tới đây, Tiêu Chấn Long hơi sửa lại mạch suy nghĩ trong đầu, hít sâu mấy lần sau đó chậm rãi chậm rãi hít thở.
Trong lòng từ từ đọc khấu quyết khí công Lý Thế Vinh dạy cho, nghĩ đến trên thân thể.
“Khí về trăm huyệt… Chạy khắp toàn thân… Cho tới suối tuồn… Từ Bách Hội…”
Thời gian dần trôi qua, Tiêu Chấn Long thở chậm lại, trở nên đều đều có quy luật.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh như phòng tối, không có bên ngoài quấy nhiễu, Tiêu Chấn Long luyện thành bộ công pháp khí công này rất có chỗ tốt.
Bộ tâm pháp khí công này là lúc Lý Thế Vinh vào đội cảnh sát vũ trang được giáo viên trong quản đội dạy, dùng để cảnh sát vũ trang tăng cường luyện tập thế chất của con người lấy chiêu thức phối hợp các loại chiến đấu, luyện tập đến cùng sẽ đạt được ngạnh khí công mà mọi người thường nói tới.
Chủ ý của bộ khí công này là hi vọng người luyện tập luyện khí trước sau đó luyện chiêu thức, mới có thế đạt tới cảnh giới lấy bất biến ứng vạn biến.
Nhưng từ khi bộ công pháp này truyền vào đội cảnh sát vũ trang đã bị luyện tập lẩn lộn đầu đuôi, luyện chiêu thức trước, luyện tập bộ công pháp này sau làm hạn chế uy lực thật to của bộ công pháp này.
Dù cho là thế, uy lực bộ công pháp khí công này đã phát huy đầy đủ lúc cảnh sát vũ trang chiến đấu thực chiến, từ từ phương pháp luyện tập biến thành một môn học huấn luyện chính thống, ai cũng không cảm thấy không đúng.
Mà Tiêu Chấn Long không có cơ sở võ thuật đánh bậy đánh bạ vậy mà tìm được con đừng luyện tập đúng của bộ công pháp, như một vật chứa không có dung tích lượng nước, chỉ cần trong lòng anh lớn bao nhiêu, có thế chứa bao nhiêu nước.
Cảm giác mát rượi chậm rãi hội tụ tứ chi của Tiêu Chấn Long, từ từ hội tụ đến đan điền, chậm rãi xoay tròn…
Rất nhanh hô hấp Tiêu Chấn Long dần dần đi vào cảnh giới bên trong, hơn mười phút thường xuyên không nhìn thấy Tiêu Chấn Long thở.
Không biết qua bao lảu, Tiêu Chấn Long
ngừng luyện tập, lúc này anh có thể cảm thấy sâu sắc cơ thể bình tĩnh, hô hấp thỏng thuận.
Hơi thở ngang ngược cũng biến mất đi đâu không biết, hiện tại làm sao cũng không cảm nhận được.
Tiêu Chấn Long vẫn nhắm mắt lại, dù sao ở bên trong phòng tối đen kịp, mở mắt hay nhắm mắt không có gì khác nhau.
Anh hưởng thụ cảm giác sung sướng luyện công mang lại cho thân thế mình, vừa trải nghiệm lại trở về.
Nghĩ đi nghĩ lại lại ngủ mất, dù sao mấy ngày nay, Tiêu Chấn Long đều không nghi ngơi thật tốt.
Tiêu Chấn Long không biết tốc độ bộ công pháp này đang không ngừng cải thiện thế chất của anh gấp trăm lần, dù cho người của Tiêu Chấn Long ở phòng tối đã gầy chỉ còn lại da bọc xương, nhưng hiện tại đã khác so với khi anh vào tù, có lẽ chồ tốt của bộ công pháp này chỉ có thế đợi Tiêu Chấn Long ra khỏi phòng tối mới có thế nhận thức được.
Nhưng luồng khí ngang ngược trong thân thể thật sự biến mất rồi sao? Có lẽ chỉ có bản thân Tiêu Chấn Long mới nghĩ như vậy.
Ngày thứ tám Tiêu Chấn Long ở phòng tối, văn phòng ngục trưởng.
Trong phòng Lưu Á Danh đang lo lẳng đi tới đi lui, đồ gạt tàn trên bàn đã đố đầy tàn thuốc gã ta bóp tắt.
Hiện tại từng điếu từng điếu thuốc lá đã không thế thư giãn thần kinh căng cứng hai ngày qua, đột nhiên gã ta hung hăng bóp tắt tàn thuốc trong tay đưa vào gạt tàn, hình như đã ra quyết định rất quan trọng.
Quay đàu nói với một quản ngục ở cửa: “Gọi Nam mặt sẹo đến phòng tối đem xác Tiêu Chấn Long về đi.” Lưu Á Danh ra lệnh xong như trút được gánh nặng, không khỏi thở dài một hơi.
Hai tay không ngừng xoa huyệt thái dương của mình đế thả lỏng, cấn thận nhớ lại chuyện mấy ngày nay xảy ra.
Từ ngày thứ bảy, quản ngục phụ trách đưa cơm cho Tiêu Chấn Long trở về báo cáo với gã ta nói từ ngày thứ sáu Tiêu Chấn Long không còn ăn cơm.
Đây vốn cũng không tính là tin tức xấu đổi với Lưu Á Danh, nhưng gã ta lại không nghĩtới chuyện này lại nhấc lên làn sóng to lớn trong Nam Viện ở nhà giam Thành Bắc.
Đầu tiên là đám người Lý Thế Vinh yêu cầu mãnh liệt đến phòng tối đưa xác Tiêu Chấn Long về, Lưu Á Danh không thế xác định Tiêu Chấn Long đã chết hay chưa mà từ chối.
Sau đó là Nam mặt sẹo tìm tới Lưu Á Danh yêu cầu nhận xác Tiêu Chấn Long, đồng thời lấy tuyệt thực uy hiếp.
Mặc dù nhận xác Tiêu Chấn Long không có tiền lệ trong nhà giam Thành Bắc, nhưng cũng không phải là không được.
Nhưng trước đó Lưu Á Danh đã đồng ý nhận mười vạn của hòa thượng Bắc Viện, gã ta đồng ý không đến ngày thứ chín tuyệt đối không thả Tiêu Chấn Long ra, dù cho hiện tại Tiêu Chấn Long đã chết.
Sau đó thấy Lưu Á Danh vẫn không chịu đồng ý, Nam mặt sẹo kêu gọi tội phạm Nam Viện tuyệt thực hai ngày, tất cả tội phạm Nam Viện từ sáng sớm đến tối không ngừng đập cửa sắt phòng tối lớn tiếng hô to yêu cầu đón xác Tiêu Chấn Long về.
Chuyện này chưa từng xảy ra ở nhà giam Thành Bắc.
Lưu Á Danh thấy chuyện sắp ồn ào lớn, đồng thời nhà giam trưởng Lê Chí Nam sắp sửa về nhà giam, gã ta liên tục suy tính chuyện đồng ý với yêu cầu của Nam mặt sẹo.
Lưu Á Danh như trút được gánh nặng, khóe miệng lộ ra nụ cười không đứng đắn, các người đợi đến lấy lại xác của Tiêu Chấn Long đi.
Phòng tối ngày thứ tám, khống chỉ có Lưu Á Danh mà tất cả tội phạm của viện lớn Nam Bắc đều cho rằng Tiêu Chấn Long chết chắc.
Hòa thượng nhìn Nam mặt sẹo, đám người Lý Thế Vinh đi theo quản ngục đến phòng tối Thành Bắc, trên mặt gã ta lộ ra nụ cười thẳng lợi, cái đầu trọc lóc dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
“Cạch” một tiếng, quản ngục mở cửa lớn phòng tối giam giữ Tiêu Chấn Long.
Cửa được mở ra, mùi khai xen lẫn mùi máu tanh xộc đến, dù sao mấy ngày nay Tiêu Chấn Long đều ăn uống ngủ nghỉ trong phòng tối, bảy giờ không khí bên trong phòng tối không khác gì chuồng heo.
Quản ngục mở cửa lớn tiếng mắng: “Móa! Thật con mẹ nó thối, mấy người nhanh lấy xác ra đi, tôi ra ngoài trước.
Mới sáng sớm đã nhìn người chết, thật con mẹ nó xúi quây.” Theo tiếng mắng chửi chậm rãi đi xa, quản ngục đi ra ngoài.
Đập vào mắt đám người Lý Thế Vinh chính là một hình ảnh khiến họ cả đời không thế quên.
Hiện tại Tiêu Chấn Long ngồi xếp bằng cúi đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, đầu ngón
tay phủ trên đầu gối khảm thật sâu vào bắp đùi.
Bởi vì thời gian dài máu đông lại, giống như hai tay mọc ra ở đó, bốn đốt ngón tay đã có thế nhìn thấy xương trắng lộ ra trong không khí, gân xanh nối lên trên mu bàn tay như vết dao khắc, ai cũng có thế nhận thấy được đau đớn Tiêu Chấn Long chịu đựng trong phòng tối bảy ngày to lớn đến không phải người thường có thế chịu được.
Vết máu từ vết thương toàn thân mang tới đã cứng lại ở khắp các ngõ ngách trên người, mổi ngày vết thương bên dưới đều sâu tới xương.
Lý Thế Vinh quay đầu nhìn về phía Tiêu Chấn Long ở một bên cửa sắt, phía trên là vô sổ cái hố to to nhỏ nhỏ, đây là lúc Tiêu Chấn Long nối điên lưu lại.
Trên vách tường phòng tối là mảng lớn vết máu, nếu như bọn họ có thế nhìn thấy phần lưng Tiêu Chấn Long thì lúc này sẽ phát hiện mặt ngoài phần lưng của Tiêu Chấn Long đã máu thịt be bét rồi.
Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Chấn Long thê thảm, Lý Thế Vinh, Trương Anh Tú và Vương Quang Khải cùng lúc quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Chấn Long, lớn tiếng thét lên: “Đại ca! Anh Long!”
Nước mắt nóng hối chảy ra từ đôi mắt họ, Lý Thế Vinh không ngừng dùng hai tay đánh trên mặt đất, lớn tiếng gầm thét.
Nếu như lúc trước không đế một mình đại ca gánh chịu, anh sẽ không chịu nỗi khổ mà không phải người thường nào cũng có thế chịu được trước khi chết.
Nam mặt sẹo đứng ở bên cạnh yên lặng cảm nhận tình anh em máu mủ thâm tình, không tự chủ nhìn Tiêu Chấn Long, chúc mừng Tiêu Chấn Long vì khi chết còn có anh em tốt như vậy..