“Tôi là thần, tôi có thế gieo phước cho chúng sanh.
Còn nếu tôi là trời, tôi có thể ban ơn cho muôn đời.
Đáng tiếc thay, tôi không phải là thần, cũng chẳng phải là trời.
Nhưng tôi là người thống trị xã hội, vì vậy tôi có thế chỉ huy thế giới, bởi vì tôi là người tạo ra trật tự ngầm.”
“Quý Tân! Đánh xe đến đầu đường Tam Đạo đợi tôi!” Tiêu Chấn Long cúp điện thoại và đi về phía đầu đường Tam Đạo.
Quý Tản hiện là tài xế riêng của Tiêu Chấn Long, vì Vương Quang Khải vẫn đang điều trị trong bệnh viện nên Quý Tân sẽ tạm thời thay thế vị trí của Vương Quang Khải.
Quý Tản được tuyển dụng ngắn hạn bởi Lưu Minh Nghĩa, cậu ta năm nay hai mươi ba tuổi, là một người trung hậu hiền lành và rất tuân thủ phép tắc.
Quý Tân không biết lai lịch thực sự của tập đoàn Nam Thiên và Tiêu Chấn Long, nên cứ nghĩ rằng tập đoàn Nam Thiên là một công ty lớn, còn Tiêu Chấn Long là một nhân tài trẻ tuối đầy triển vọng.
Tóm lại trong mắt của Quý Tân, tất cả những điều này đều không dính dáng tới hắc đạo.
Tiêu Chấn Long cũng không muốn Quý Tân biết quá nhiều về tập đoàn, khi Vương Quang Khải bình phục, anh sẽ để anh ấy thay Quý Tản và chuyến Quý Tân đến làm việc tại trung tâm điêu khiến phương tiện vận tải của căn cứ logistics Nam Thiên.
Quý Tân chưa lấn chân sâu vào cuộc đời, hiếu biết về đạo lý đối nhân xử thế còn hạn hẹp.
Tốt hơn hết là đế cho cậu ta biết càng ít càng tốt về những điều tiêu cực liên quan đến tập đoàn và thế giới ngầm.
Tiêu Chấn Long không muốn một thanh niên lương thiện như vậy lại đi vào con đường phạm pháp như mình, bởi vì con đường này một khi đã đặt chân lên thì không thế quay đầu được.
Dù sao con đường này khồng phải ai cũng muốn đi và cũng không phải ai cũng có thế đi được.
Đám đông vẳn không làm gián đoạn những bước đi mang nặng nỗi suy tư của Tiêu Chấn Long, sau khi rẽ vào một con phố thì anh đã đến đường Tam Đạo.
Trước khi đến Tiêu Chấn Long có nghe thấy một tiếng động lớn từ đường Tam Đạo.
Thanh niên là chúa tò mò, vì thế Tiêu Chấn Long không khỏi rảo bước nhanh hơn đế xem thử rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.
Vừa nhìn thì cảm thấy không có gì đáng lo cả, Tiêu Chấn Long gượng gạo cười khố và khe khẽ nhíu mày.
Hóa ra Quý Tân đang cãi nhau với ba, bốn người, trong bốn người có ba nam một nữ, người cầm đâu là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang ôm một cô gái phấn son lòe loẹt, bên cạnh có hai tên thanh niên chừng hai mươi mấy tuối bộ dạng du côn đang la hét ầm ĩ.
Rõ ràng Quý Tân không khéo ăn nói đang bị lấn lướt, ngoài ra dường như Quý Tản đang rất sợ hãi bởi vẻ ngoài ác ôn dữ tợn của bọn người kia.
“Đây hẳn là xã hội đen trong truyền thuyết rồi.” Quý Tản thầm nghĩ.
Tiêu Chấn Long lắc đầu, nghĩ thầm: “Mấy người khôn hồn thì tránh xa tôi ra một chút, hỏm nay tôi đang cực kỳ không vui”
“Tại sao hở ra một chút là muốn giết người? Không phải là nên tìm chỗ khoan dung độ lượng hay sao?” Lúc này Tiêu Chấn Long mới nhớ tới lời lão hòa thượng nói.
Nhìn thấy sự hung hăng càn quấy của đám người đó, Tiêu Chấn Long bước tới đứng giữa Quý Tân và bốn người kia.
“Anh Tiêu, bọn họ…”
Tiêu Chấn Long vươn tay cắt ngang lời của Quý Tản, rồi sau đó quay sang nở nụ cười lễ độ VỚI gã đàn ông cầm đều, hỏi: “Không biết tài xế của tôi đã có chỗ nào mạo phạm đến các anh trai?”
“Anh là chủ của chiếc xe này à?” Người dẫn đầu ngạo nghễ dùng chân đạp vào xe của Tiêu Chấn Long hỏi ngược lại.
Hôm nay Tiêu Chấn Long không đi xe Lincoln màu đen của mình, anh chỉ để Quý Tân tùy tiện lái một chiếc Hyundai, ở nơi phô trương hào nhoáng như Đài Loan thì Hyundai chỉ là loại xe bình thường, gia đình phổ thồng nào cũng có.
Nguyên nhản chủ yếu là vì Tiêu Chấn Long không muốn huênh hoang khoác lác ở Đài Nam, nếu không thì anh đã vô tư lái một chiếc xe thời thượng xịn sò trong hàng chục siêu xe đắt tiền của công ty.
Tiêu Chấn Long nhìn kỹ người đàn ông dẫn đầu, thân hình gầy gò này có thế là do ăn chơi quá độ mà ra, mái tóc dài xịt keo đen bóng, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Long không chớp mắt.
Điều Tiêu Chấn Long chán ghét nhất là thái độ ngang ngược ỷ mạnh hiếp yếu của gã đàn ông đó, nhưng lạ lùng là hôm nay anh lại không nối giận, mặt khác vẫn tươi cười nhẹ nhàng nói với gã đó: “Đúng vậy.
Không biết tài xế của tôi đã có chổ nào mạo phạm đến các anh trai thế?” Tiêu Chấn Long kiên nhẫn hỏi lại.
Người đàn ông cầm đầu nhìn vẻ ngoài nho nhã thư sinh của Tiêu Chấn Long, tưởng rằng anh chỉ là con trai của một nhà giàu mới phất lên nào đó, loại người như thế thì đầy rẫy ở cái đất Đài Loan này.
Có lẽ gã ta chỉ muốn thị uy trước mặt người yêu của mình, anh ta đứng ở một tư thế mà anh ta tự cho là mình oai phong hơn, dùng tay chỉ vào Quý Tân, quát lớn: “Hỏi thằng tài xế óc chó của anh đấy.
Anh ta nhắm mắt lái xe, làm trầy xe tôi rồi.” Nói xong, gã chi tay vào chiếc xe bên cạnh mình.
Tiêu Chấn Long nhìn theo hướng ngón tay thì thấy đó là một chiếc BMW mui trân màu xanh đậm, phía sau xe có một vết xước rõ ràng, loại xe này ở Đài Nam hẳn được xem là loại cao cấp.
Tiêu Chấn Long nhìn chiếc xe, rồi nhìn người đàn ông dần đầu, không quay đầu lại mà hỏi luôn: “Quý Tân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, là do xe chúng ta làm xước à?”
“Đúng, nhưng anh ta quẹo mà không bật xi nhan.” Quý Tân tức giận kế lại sự việc.
Tiêu Chấn Long vừa lắng nghe những lời của Quý Tân, vừa chú ý phản ứng của người đàn ông đó, từ ánh mắt băn khoăn lo lằng của gã, Tiêu Chấn Long đoán chừng những gì Quý Tân nói là hoàn toàn đúng sự thật.
Rõ ràng là do người đàn ông này lấn làn đường và không xi nhan khi rẽ hướng, nếu như không phải Quý Tân phản ứng lanh lẹ, thì hậu quả không chỉ vỏn vẹn là vài vết xước rồi.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, Tiêu Chấn Long không muổn làm âm ĩ, cũng không muốn gây chuyện trẽn đường phố Đài Nam.
Để giải quyết ốn thỏa, Tiêu Chấn Long nói: “Các anh trai à, chuyện này coi như là chúng tỏi không đúng, số tiền hai vạn tệ này cũng đủ đế giải quyết vết xước này.” Nói xong, anh từ trong túi lấy ra hai vạn Đài tệ ném vào chiếc BMW và nói tiếp: “Quý Tân, chúng ta đi thôi!”
Sau đó, Tiêu Chấn Long và Quý Tân đi về phía xe của họ.
Người đàn ông dẫn đầu thấy Tiêu Chấn Long hoàn toàn không hề coi trọng mình, cảm thấy bản thân bị mất thể diện trước mặt người tình đang ngả ngớn trong vòng tay.
Hai tên côn đồ phía sau lập tức chạy về phía trước và chặn trước người Tiêu Chấn Long.
“Muốn đi sao? Đại ca của chúng ta còn chưa cho anh đi.” Một đàn em lên tiếng.
Tiẽu Chấn Long khẽ cười, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia nói: “Anh muốn thế nào?”
“Anh coi tôi là kẻ ăn mày à? Vứt xuống hai vạn tệ rồi muốn bỏ đi sao!”
“Vậy thì anh muốn bao nhiêu?” Tiêu Chấn Long nhìn người đàn ông bằng ánh mắt cười cợt.
“Năm triệu! Thiếu một xu đừng hòng tôi rời khỏi đây hôm nay!” Hôm nay người đàn ỏng đó muốn rắp tâm bắt chẹt Tiêu Chấn Long đến cùng, nên nhất quyết muốn tăng giá cao ngất trời.
“Bao nhiêu? Năm triệu! Sao anh không đi ăn cướp luồn nhỉ?” Tiêu Chấn Long cười nói.
“Anh không muốn đưa à?”
“Tôi đưa cho anh, thế anh có dám nhận không?” Tiêu Chấn Long chỉ vào chóp mũi của người đàn ông lớn tiếng gằn giọng từng từ từng chữ.
Dường như đây là lần đầu tiên Quý Tân nhìn thấy Tiêu Chấn Long nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, vì vậy cậu ta trố mắt há mồm sững sờ nhìn Tiêu Chấn Long, trong lòng không ngừng nhắc: “Tuyệt đối đừng đánh nhau, bọn họ là xã hội đen đay!”
“Ha ha, ha ha!” Giống như là nghe thấy câu chuyện nực cười nhất thế gian, người đàn ông kia bặt cười thành tiếng, hai tên đàn em hung hăng và cô nhân tình đang e ấp trong lồng ngực
gã ta cũng phá lên cười như điên như dại: “Anh đưa đi, tôi dám nhận hết đấy!”
Tiêu Chấn Long bất lực mỉm cười, nghĩthầm: “Là anh điếc không sợ súng đấy nhé!”
“Thế này đi, công ty tôi còn có vài chiếc xe tốt nữa, tôi bảo nhân viên đưa qua, anh xem vừa mắt chiếc nào thì lái đi nhé, thấy sao?”
“Được đấy!”
Nhìn mấy kẻ này đã không biết trời cao đất dày mà còn ở đó kêu gào làm mình làm mẩy, lão Băng đứng từ xa quan sát thầm cười khấy một tiếng, vẫy tay gọi một tên thiết vệ, dặn dò sơ tán tất cả người và xe trên con đường quốc lộ này.
Thiết vệ nghe xong câu nói này của đội trưởng lão Băng thì sửng sổt một lúc, thầm lấm bấm một mình: “Tôi cũng không phải là cảnh sát giao thông, sao có thế sơ tán được.” Lão Băng nhìn thiết vệ đang ngơ ngơ ngấn ngấn thì nghiêm nghị nói: “Còn không mau đi à?”
“À vâng, đội trưởng.” Nói xong, thiết vệ rời đi.
“Quý Tản, gọi cho công ty, nói tổng giám đốc Lưu lái hết toàn bộ xe trong gara sang biếu diễn cho các anh trai đây.” Tiêu Chấn Long vừa cười tít mắt vừa nói.
“Vâng, thưa tống giám đốc Tiêu!
Mười phút sau, con phố nơi bọn họ đang đứng dần trở nẻn yẽn tĩnh, đám đông người vây xem lần lượt giải tán trong trật tự, một sổ tự nguyện, một sổ bị ép buộc.
Tất nhiên loại cưỡng chế này không gảy ra bất kỳ xung đột gì, lúc này có hai nhóm người mặc đồ đen chạy chầm chậm từ trong đường lộ ra hai bên đường và chia nhau đứng chốt ở hai bên.
Cả ba con đường dài năm, sáu trăm mét, hai đội này đứng xếp từ bên này đường đến bẽn kia đường, mổi người đứng cách người bên cạnh chừng một thước, khách quan quan sát thì thấy giống hệt hai hàng rồng rắn màu đen.
Lúc này trên đường chỉ có Tiêu Chấn Long, tài xế Quý Tân và ba nam một nữ, đường nhiên còn có hai chiếc xe của họ nữa.
Gã đàn ông cầm đầu trong bốn người liếc nhìn tình hình, thấy hàng người mặc đồ đen đứng hai bên đường thì có hơi căng thẳng.
Gã lại nhìn sang Tiêu Chấn Long đang đứng dựa vào con xe Hyundai với vẻ mặt đầy ấn ý, trên trán bát đầu túa mồ hôi.
Hai tên tay chân còn lại cũng nhận ra được điếm mấu chốt, hồi hộp đưa mắt nhìn đại ca của mình.
Một lúc sau, từ đầu đường vang lên tiếng bước chân “bịch… bịch”, Tiêu Chấn Long và những người khác đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy hàng trăm người từ đầu đường Tam Đạo đang chậm rãi bước tới.
Người đi đầu tiên chính là đội trưởng vệ đội Nam Thiên lão Băng, ngoài ra có Hỏa Phượng, Lý Thế Vinh, Phiêu Tuyết, hai anh em Lưu Hoàng Tây và Lưu Hoàng Bắc, tam đại hộ pháp và hàng trăm anh em lớn nhỏ của vệ đội Nam Thiên đi theo.
Đằng sau tất cả anh em Nam Thiên còn có mấy trăm chiếc xe hơi đắt tiền chầm chậm chạy tới.
Chắng mấy chốc các anh em vây quanh Tiêu Chấn Long, Phiêu Tuyết cầm áo gió màu đen khoác cho Tiêu Chấn Long.
“Cảm ơn!” Tiêu Chấn Long đáp.