“Đại ca! Gần đây mấy đội xe của chúng ta thường xuyên bị một thế lực không rõ quấy rầy.” Lưu Hoàng Tây báo cáo với Tiêu Chấn Long ở phía sau bàn làm việc.
Hoàng Tây nói đội xe chính là đội xe trợ giúp tuyến cử đảng Dân chủ Tiến bộ, mặc dù Tiêu Chấn Long căn dặn hết thảy hành động đều nghe theo đảng Dân chủ Tiến bộ sắp xếp, nhưng mỗi chiếc xe Lưu Hoàng Tảy đều phân phối người công ty mình, một là vì bảo dưỡng
xe, hai cũng là vì đê phòng người đảng Dân chủ Tiến bộ mượn danh nghĩa công ty Nam Thiên kéo phiếu bầu ở bên ngoài.
“ô? ớ đâu, có tra được là ai làm hay không?” Tiêu Chấn Long để cây viết trong tay xuống cẩn thận hỏi Lưu Hoàng Tây.
“Không có.
Những người này thường xuyên hành động vào ban đêm, chúng ta có mấy anh em bị ám hại.
Còn có ban ngày, anh em trong xe luôn cảm thấy có người mượn tuyến cử giở trò xấu đối với Nam Thiên chúng ta, có mấy anh em trong xe đều bị đá làm bị thương.
Tất cả những chuyện này đều xảy ra cùng một chỗ.” Lưu Hoàng Tây nói.
“Chỗ nào?”
“Thành phố Cao Hùng!” Lưu Hoàng Tây đáp.
“Cao Hùng!” Trong miệng Tiêu Chấn Long không tự chủ được lấm bấm, anh đứng dậy đi đến trước cửa số thủy tinh trong văn phòng, tay phải dùng sức vổ song cửa số, nói: “Bất kế là ai, phải lôi họ ra cho tôi! Gọi lão Băng đến!”
“Vâng!” Lưu Hoàng Tây đáp.
Thành phố Cao Hùng, tên cũ là “Đánh chó”, “Bồn chồn” và “Tây cảng”, năm đối tên Cao Hùng, ở biên giới phía tây Đài Loan, nó là thành phố cảng lớn nhất Đài Loan, cũng là thành phổ lớn thứ hai của Đài Bắc.
Núi Phượng Sơn nằm ở phía tây, bình nguyên Đài Nam và bình nguyên Bình Đông, eo biến rừng Tây Nam Đài Loan và Mân Nam tỉnh Phúc Kiến cùng với Đông Việt Quảng Đông Việt đối nhau, đông bộ bắc bộ và biên giới huyện Cao Hùng.
Độ cao bình quân toàn thành phố so với mặt biến mét, Thọ Sơn cao nhất cả nước với độ cao mét so với mặt nước biến.
Diện tích toàn thành phố là . ngàn mét
vuông, chia thành khu, dân số ước chừng vạn, là đơn vị hành chính song song cùng với tỉnh Đài Loan, thành phố Đài Bắc.
Trong thành phố Cao Hùng có cảng Cao Hùng là một bến cảng quốc tế, bến cảng ở bên trong vịnh Cao Hùng, cảng rộng rãi nước sâu, nhưng đội thuyền bỏ neo tính bằng tấn cỡ ngàn, là một bến cảng tự nhiên.
Có tòa bến tàu nước sảu, tòa bến tàu nước cạn và Container dự trữ vận chuyến trung tâm.
Cả năm lượng hàng hóa nhập vào xuất ra đạt hơn ngàn vạn tấn, ước chiếm bến cảng toàn tỉnh nhập vào xuất ra tống số %.
Là nói phát triến quan trọng của thành phố Cao Hùng.
Nó còn là quân cảng và cảng cá quan trọng của Đài Loan, trừ sắp đặt hai tàu đố bộ trên bến tàu ra, khâp nơi xung quanh thành phố còn có học viện quân sự và trường học.
Sản xuất ngư nghiệp hàng năm đạt hơn vạn tấn, ước chiếm một phần năm toàn tỉnh.
Cao Hùng là sản xuất gần công nghiệp lớn thứ hai Đài Bắc, trong đó nhà máy lọc dầu, khu xưởng sắt thép, xưởng đóng tàu đều thuộc về xí nghiệp quy mô lớn nhất toàn tỉnh.
Đồng thời Cao Hùng cũng là huyết mạch giao thông đường bộ phía tây Đài Loan, đường sắt từ nam chí bắc và đường cao tốc nam bắc đều lấy thành phố Cao Hùng làm điểm cuối, vòng xoay quốc lộ cho đến đường sẳt Bình Đồng, quốc lộ đi qua Cao Hùng, trong thành phố còn có một sân bay quốc tế dùng cho quốc tế và trong nội địa, là trung tâm giao thông nam bộ Đài Loan.
Đối với đảng Dân chủ Tiến bộ mà nói, thành phố Cao Hùng công thương nghiệp phát đạt là một trong địa điếm tranh cử quan trọng, nơi này là một trong phiếu nguyên quan trọng cho đảng Dân chủ Tiến bộ, cho nên đối với tranh cử đảng Dân chủ Tiến bộ thì thành phố Cao Hùng là đầu tư rất lớn tinh lực và tài lực.
Từ khi vào thành phố Cao Hùng đến nay, cử tri phố biến cảm giác tốt đẹp đối với đảng Dân chủ Tiến bộ, đưa ra các chủ trương đối với đảng Dân chủ Tiến bộ cũng phải được đồng ý, cho nên tình thế đối với đảng Dân chủ Tiến bộ mà nói là hoàn
toàn tốt đẹp.
Chỉ là gần đây lại xuất hiện âm điệu không hài hòa, quá trình tuyển chọn luôn có người quấy rối, không phải xé rách tranh hoặc chữ viết, thì là đám người tham gia tuyến cử đánh nhân viên công tác, càng khiến cho không ít người công ty Nam Thiên bị tốn thương.
Đảng Dân chủ Tiến bộ cũng không biết rút cuộc những người này là nhằm vào họ tới, hay là nhắm công ty Nam Thiên tới.
Nhưng hiện tại dù cho là đảng Dân chủ Tiến bộ hay tập đoàn Nam Thiên, có thế nói đều là người trên một chiếc thuyền, bất kỳ bên nào bị tốn thương đối với bên khác mà nói đều trí mạng, nhưng đảng Dân chủ Tiến bộ cảm giác mãnh liệt hơn so với tập đoàn Nam Thiên, bởi vì bọn họ mới là nhân vật chính.
Cho nên Tống Thanh Tùng vừa tuyển cử uỷ ban bố trí làm việc tuyển cử, vừa truy xét rốt cuộc là ai cản trở trong quá trình tuyển chọn, nhưng tra xét rất nhiều ngày cũng không có đầu mối, chuyện vẩn rối loạn.
Cũng may từ công ty Nam Thiên truyền đến tin tức bảo Tống Thanh Tùng khống cần lo lắng, bọn họ sẽ xử lý tất cả.
Rốt cục thái độ của Nam Thiên làm Tống Thanh Tùng yẽn lòng, bởi vì trong lòng Tống Thanh Tùng không có chuyện nào tập đoàn Nam Thiên không giải quyết được, cũng không có người Tiêu Chấn Long không dám đối phó.
Huyện Thuận Nghĩa là một huyện thành nhỏ thuộc Cao Hùng, nơi này dân phong giản dị, mọi người sống giàu có.
Tới gần lúc chạng vạng tối, bốn chiếc xe to dán ảnh người chậm rãi chạy trên đường huyện Thuận Nghĩa, hiện tại nếu có người hắc đạo nhận ra ảnh người trên xe, sẽ phát hiện đó chính là anh Thủy trước kia là đại ca của Triều Châu.
Bốn chiếc xe kia chính là chiếc xe tập đoàn Nam Thiên trợ giúp đảng Dân chủ Tiến bộ kéo thêm tranh cử, hôm nay chính
là chiếc xe kia tiến vào huyện Thuận Nghĩa kéo phiếu bầu.
Chỗ khác biệt chính là người trên bốn chiếc xe này vẻ mặt đều rất nghiêm túc, nhất là người trẻ tuối đội mũ lưỡi trai ở trên đầu xe càng lạnh lùng, cặp mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước, người này chính là Tiêu Chấn Long.
Người trẽn bốn chiếc xe mặc trang phục vệ đội Nam Thiên do Tiêu Chấn Long dẫn đến từ Đài Nam, bởi vì sợ mục tiêu quá lớn, cho nên chuyến này Tiêu Chấn Long còn có lão Băng và Lưu Hoàng Tảy đi ra chỉ dần theo mười tám thiết vệ.
Người đội nón ngồi trong xe chính là Tiêu Chấn Long, lái xe là Lưu Hoàng Tây.
Mục đích của mọi người là tìm cho ra đám người quấy rối làm anh em trong tập đoàn bị thương.
Nhưng rất đáng tiếc, ba ngày liên tiếp đều không có bất kỳ kết quả gì, cho nên mặt Tiêu Chấn Long vẫn luôn âm trầm.
“Đại ca! Hôm nay chúng ta không phải lại uống công chứ?” Lưu Hoàng Tây cấn thận từng li từng tí hỏi.
“Lái xe của em đi!” Tiêu Chấn Long lạnh lùng nói.
Lưu Hoàng Tây le lưỡi, biết hiện tại tâm trạng Tiêu Chấn Long rất xấu, cho nên không nói nữa, vẫn luôn lái xe.
Xe chậm rãi chạy đi, lập tức trời đã tối.
Bốn chiếc xe chạy trên con đường của thành phố Cao Hùng cô đơn, duy trì khoảng cách nhất định trước sau để phối hợp.
Đột nhiên Hoàng Tây dừng lại, làm hại Tiêu Chấn Long đang nhắm mắt chợp mắt bởi vì bỗng nhiên quán tính xe bị kính chắn gió đâm vào, cũng may Tiêu Chấn Long phản ứng nhanh, vội vàng dùng tay chắn trước người: “Hoàng Tây, em lái xe làm sao vậy?” Tiêu Chấn Long tức giận hỏi.
Lưu Hoàng Tây cười gian xảo một tiếng, chậc chậc chỉ ra ngoài cửa.
Tiêu Chấn Long ngấn người, vội vàng xoay đầu nhìn ra ngoài cửa số, đột nhiên phát hiện chỗ trước xe hơn m có
một đám người cầm xích sắt đứng ờ giữa quốc lộ, không có ý tốt nhìn sang chỗ bọn họ.
Nếu như người bình thường nhìn thấy tình cảnh như vậy, có thế đã bị dọa đến la to từ lâu.
Nhưng đúng lúc Tiêu Chấn Long tương phản, cười ha ha một tiếng, lớn tiếng nói: “Cuối cùng cũng đợi được các người, hỏm nay một tên cũng đừng hòng chạy.”
Nói xong, quay người xuống xe, “Phanh” một tiếng đóng cửa xe lại.
Đúng lúc xuống xe đụng phải lão Băng và đám thiết vệ đằng sau, Tiêu Chấn Long xem xét tất cả trên mặt thiết vệ đều đầy nụ cười “Hạnh phúc”, như từng con sói độc ác nhìn thấy một đám cừu nhỏ.
Thậm chí mấy thiết vệ bắt đầu làm nóng người, chuyển động khớp thân thể, dù sao mấy hỏm nay bọn họ đã nhẫn nhịn gần chết.
Tiêu Chấn Long nhìn chúng thiết vệ một chút, tức giận nói với lão Băng bên cạnh: “Quản đàn em của anh cho tốt đi! Mỗi người đều trông như kẻ cuồng ngược đãi, đợi chút nữa tôi nói ra tay rồi hẳn ra tay!”
“Đại ca, yên tâm đi! Nếu đám ranh con này dám ra tay trước, tôi sẽ thiến bọn họ.” Chúng thiết vệ vừa nghe lão Băng nói một cảu như không có chuyện gì xảy ra, mặt mỗi người tái đi nghĩ thầm, khi nào thì đội trưởng trở nên ác độc như vậy.
Tiêu Chấn Long mỉm cười, nhanh chân đi tới chỗ đám người phía trước, lão Bảng, Lưu Hoàng Tây theo sát phía sau, đi theo đằng sau chính là mười tám thiết vệ.
“Bọn mày đến từ công ty Nam Thiên có phải không?” Người đàn ông dẫn đầu với cánh tay phải đầy hình xăm và khuôn mặt rỗ ngạo mạn quát lên.
Bởi vì đèn đường rất sáng cho nên Tiêu Chấn Long có thế dựa vào đó đế nhìn thấy được tên thủ ĩĩnh mặt rỗ là một người chừng ba bốn mươi tuối, còn lại ai nấy đều độ khoảng hai mươi, trong tay cầm vũ khí nhưng phần lớn đều là những miếng gổ vuông vức hoặc là gậy sắt.
Trong lúc Tiêu Chấn Long đang ngấng đầu nhìn đám người có ý đồ xấu này thì tên mặt rổ đứng đầu lại nói: “Bọn mày bị câm à? Nói chuyện đi chứ!”
Nghe vậy, Lưu Hoàng Tây không nhịn được định lao lẽn, song lập tức bị Tiêu Chấn Long cản lại.
Tiêu Chấn Long trừng mắt nhìn Lưu Hoàng Tây, quay đầu lại nhìn tên mặt rỗ, chậm rãi nói: “Chúng tỏi là cỏng ty Nam Thiên đây, các người muốn thế nào?”
“Muốn thế nào hả? Hừ! Các anh em, đập nát xe của bọn nó cho tao!”
“Dạ!” Vừa dứt lời, đám người phía sau tên mặt rỗ như muốn xông lên.
“Chờ đã!” Sau tiếng hô to của Tiêu Chấn Long, tất cả mọi người đều bất giác dừng lại, nhìn Tiêu Chấn Long phía đối diện.
“Muốn đập xe à, đừng gấp, lát nữa sẽ để cho các người đập phá tùy ý.
Tuy nhiên có thế trả lời câu hỏi của tôi trước được không?”
Đám thiết vệ nghe Tiêu Chấn Long nói thế thì không khỏi buồn
cười, thầm nghĩ nào có ai hỏi như vậy chứ..