Không đợi Nhiếp Tín Dương trả lời, hai cái bóng cùng lúc loé lên, chỉ nghe một tiếng “bốp” giòn vang, và “vèo!” một tiếng, một đường bạc nhanh như chớp bắn tới Nhiếp Tín Dương, sau đó chỉ thấy Nhiếp Tín Dương ngã về sau.
Các anh em cấn thận nhìn lại, chỗ gân tay của gã bị một lưỡi dao sống sờ sờ cắt đứt, nhưng một nhát chí mạng lại là ót trúng một cây kim bạc mảnh như đinh.
Lưỡi dao là do Hoá Phượng phóng.
Kim bạc là do Phiêu Tuyết bần ra.
“Tôi nói rồi, anh không có cơ hội!” Tiêu Chấn Long nói: “Lái thuyền, đi!”
Ngày hỏm sau, báo tin tức Hồng Kỏng nói “Sáng sớm hôm nay tại vùng biển quốc tế ờ Hồng Kông phát hiện một chiếc thuyền nhỏ loại chớ khách,… hơn ba mươi người toàn bộ bị giết… Trước mât, bên cảnh sát Hồng Kông đã thành lập tố chuyên án chuyên môn điều tra vụ huyết án ớ vùng biến quốc tế này…”
Tại một nơi nào đó bên bờ biển ờ thành phố Đài Nam, Đài Loan.
Trời tờ mờ sáng, một chiếc thuyên chậm rải cập bờ, hơn mười người từ trên thuyền đi xuống, tất cả đều mang vẻ mặt mệt mỏi sau chuyến hành trình dài, nhưng dường như người thanh niên dần đầu lại có tinh thần rất tốt.
Sau khi xuống thuyền thì anh đi thắng đến một ngọn núi trước mặt, những người còn lại thấy thế cũng tranh nhau leo về phía đinh núi, ngọn núi không cao lám nên chầng mấy chốc mọi người đã leo đến nơi.
Người thanh niên dẫn đầu đã đến từ sớm, trên mặt anh lộ rõ vẻ tự hào khó tả.
Chỉ thấy anh đang nhìn về ánh sáng phía xa xa, giang hai cánh tay la lớn: “Đài Loan, chúng tôi tới đây!” Tiếng hét theo ánh nắng ban mai lan tỏa khắp đỉnh núi và trôi về phương xa.
Lúc này người thanh niên dần đầu đứng đưa lưng về hướng mặt trời mọc, đứng châp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía trước.
Những người đứng phía dưới nhìn theo anh chợt cảm thấy người thanh niên này giống như một vị thần vậy, phía sau là ánh mặt trời rực sáng, toàn thân anh được ánh nắng rực rỡ bao phủ, một niềm đam mê khó tá và khát vọng cao cả khuấy động trong lòng mọi người, khiến tất cả đều học theo người thanh niên chạy về phía đỉnh núi giang hai tay gào thét.
“Đài Loan, chúng tôi tới đây!”
“Đài Loan, chúng tôi tới đây!”…
Nếu như có ai thấy đám người nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé này mới sáng sớm đã đứng trên đinh núi hô hào thì nhất định sẽ nói họ bị điên.
Nhưng lúc này Tiêu Chấn Long và các anh em đang đứng trên đỉnh núi lại không cho là như vậy, như thể chỉ có hét lớn như thế mới có thể trút được nồi buồn bực trong
lòng bấy lâu nay, nên họ dùng hết sức mình mà la lên, có lẽ chỉ có bọn họ mới biết đế đến được Đài Loan thì bọn họ phải trải qua bao nhiêu gian khố.
Đối với bọn họ, đặt chán đến Đài Loan có nghĩa là bất đầu một cuộc sống mới, không bị cảnh sát truy nã, không có hác đạo đuối giết, không có tàn sát khốc liệt, nói tóm lại là dẹp con mẹ nó tất cả những thứ trước kia sang một bên.
Nhưng mà thật sự có thể như thế sao?
Tiêu Chấn Long không biết, những người khác cũng không, mọi người chỉ biết rằng chỉ cần đi theo Tiêu Chấn Long thì bọn họ nhất định có thể đạt được những gì mà họ nghĩ trong lòng.
Thành phố Đài Nam, tên cũ là Xích, nằm trên bờ biến phía Tây Nam cúa Đài Loan, cuối phía Nam cúa đồng bắng Gia Nam.
Với diện tích kilomet vuông và dân số là sáu trăm ba mươi nghìn người, là thành phố lớn thứ tư của Đài Loan.
Toàn bộ thành phố được xây dựng có trật tự, trên đường ngựa xe như nước tấp nập ồn ào, đến đêm thì hóa thành khung cảnh xa hoa trụy lạc.
Trong phòng tống thống của một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phổ Đài Nam, Tiêu Chấn Long và mười hai anh em khác đang có một cuộc họp đặc biệt đế lên kế hoạch cho tương lai của tất cả bọn họ ở Đài Loan.
“Hoàng Tây, cậu nói tình hình cụ thể cho mọi người đi!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.
“Vâng! Đại ca!” Hoàng Tây đứng lên, nhìn mọi người một cái rồi nói: “Chúng ta mang theo tống cộng ba trăm triệu nhân dân tệ từ đại lục đến đây, hiện tại tất cả đã được quy đổi sang tiền Đài Loan, dựa vào tỷ giá hối đoái hiện tại thì đại khái có khoảng ,
tỷ tiền Đài Loan.”
zz:c
“Hả! , tỷ!” Nghe đến con số này, ai nấy đều giật mình, bàn tán xôn xao.
Tiêu Chấn Long giơ tay ra hiệu mọi người im lặng đê’ nghe Hoàng Tây nói tiếp.
“Theo như chỉ thị của anh Long, , tý này sẽ được dùng làm vốn khởi nghiệp của tập đoàn Nam Thiên trong tương lai, về việc sử dụng như thế nào thì anh Long sẽ sắp xếp cụ thế, tôi sẽ không nói nhiều về việc này.” Hoàng Tây nhìn mọi người rồi lại tiếp tục nói: “Để mọi người có một thân phận hoàn toàn mới ở Đài Loan, tạo sự thuận tiện cho các chuyến đi đến đại lục sau này, không đến nỗi bị cảnh sát hay hăc đạo ở đại lục đuổi giết khầp nơi, anh Long đã tạo cho mình và mọi người một thản phận mới toanh, để sau này mọi người chủ yếu làm việc trong tập đoàn, bây giờ tôi sẽ nói cụ thể hơn một chút cho mọi người hiểu: Đại ca Tiêu Chấn Long về sau sẽ đổi tên thành Tiêu Thiên Long, là ông chủ của tập đoàn Nam Thiên sắp được thành lập.
Tôi và Hoàng Bâc sau này đổi thành Lưu Hiếu Tây và Lưu Hiếu Bác, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm thông tin tình báo của đối phương và hỗ trợ hậu cần.
Anh Vinh sẽ đổi thành Lý Quang Vinh, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của anh Long.
Anh Khải đối tên thành Vương Khải Phong, đĩ nhiên là làm tài xế cho anh Long!”
Vừa nghe đến nhiệm vụ của Vương Quang Khải, mọi người đều bật cười.
Nghe tiếng cười, Vương Quang Khải vếnh môi thật cao, tỏ vẻ rất không hài lòng! Tiêu Chấn Long cười với Vương Quang Khải nói: “Sao vậy, anh khó chịu à? Đừng xem thường vị trí tài xế này, đây là chức vụ mũi nhọn trong tập đoàn Nam Thiên chúng ta đó! Ha ha.”
“Mũi nhọn?” Vương Quang Khải sửng sốt, nhưng khi nhìn thây Tiêu Chấn Long tỏ ý báo Hoàng Tây tiếp tục thì Vương Quang Khải đành ngậm miệng lại, dù sao tí nữa đại ca cũng sẽ giải thích, Vương Quang Khải thầm nghĩ trong lòng.
“Anh Tú và anh Chính lần lượt được đối tên thành Trương Thái Tú và Trương Gia Chính, sau này sẽ chịu trách nhiệm tuyển chọn và đào tạo các anh em trong trong tập đoàn Nam Thiên dưới sự chỉ huy của chú Lục…”
Nghe nói mình sẽ đỏng vai trò quan trọng ờ tập đoàn trong tương lai, Trương Anh Tú và Trương Bá Chính rất vui mừng, nhưng ngoài mặt họ không thể hiện một chút biểu cảm nào vì sợ các anh em khác sẽ ghen tị.
“Anh Phương sau này đổi tên lè Dương Xuân Phương, còn anh Lâm thì đối thành Bùi Lâm Duy, dựa theo sự sáp xếp của đại ca, mồi người các anh sẽ phụ trách một đường khấu.
Chị Hỏa Phượng và chị Phiêu Tuyết sẽ chịu trách nhiệm về việc tuyến chọn nhân tài đào tạo thành một tố chức sát thủ chuyên ám sát.
Trên đây là danh phận và công việc của mọi người khi ở Đài Loan, tôi nói chuyện không được trau chuốt lắm, về phần phân công chi tiết và tương lai phát triển của tập đoàn vần phải nhờ ông chú cúa chúng ta dạy dỗ! Mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh nào!” Hoàng Tây trêu chọc nói.
Nghe thấy lời kêu gọi của Hoàng Tây, mọi người không ngừng dùng sức vồ tay.
Khiến cho Tiêu Chấn Long dở khóc dớ cười, chí đành đạp Hoàng Tây về lại chỗ ngồi, giữa tiếng cười của mọi người, Tiêu Chấn Long bát đầu bài thuyết giảng của mình.
“Mọi người vừa được nghe tên mới của mình, dù sao cái tên này cũng chỉ đế viết cho người khác xem.
Chủ yếu là đế chuấn
bị sẵn cho sau này mọi người trờ về đại lục, suy cho cùng Đài Loan không phải là nơi đế chúng ta lập nghiệp.
Sở đĩ chọn Đài Loan là bởi vì các cánh tay của đại lục không thê’ vươn tới nơi này, nếu như chúng ta an toàn thì ít nhất cũng có thế thoải mái ra đường, không sợ có người biết chúng ta, đây là vấn đề có liên quan đến thân phận của mọi người.
Tiếp theo tôi sẽ nói một chút về hướng đi trong tương lai của chúng ta.
Trước khi nói về vân đề này, tôi có một câu hỏi muốn hỏi mọi người một chút.” Tiêu Chân Long nhìn lướt qua những người trước mặt.
“Vấn đề gì đại ca cứ nói đi.” Trương Anh Tú nói.
“Tôi không phải là một người thích ép buộc người khác, tất cả chúng ta cùng nhau bỏ trốn từ đại lục tới Đài Loan, đơn giản chỉ là để bát đầu một cuộc sổng mới.
Nhưng điều tôi muốn nói là những người như chúng ta khi sống ở Đài Loan này, trong một xã hội chủ nghĩa nhưthế, muốn sống một cuộc sống giống như người bình thường là chuyện không thế nào, cho nên đoạn đường sau này của chúng ta hơn phân nửa thời gian sẽ là dựa vào đánh đấm giết chóc để vượt qua.
Vậy thì, tôi muốn hỏi mọi người, nếu có ai trong số mọi người không muốn sống như vậy thì bây giờ hãy nói ra, chúng ta đều là anh em vào sinh ra tử với nhau, tỏi sẽ không miễn cưỡng bất kì người nào, tôi sẽ cho người đó năm triệu, đủ cho họ sổng một đời không sầu lo chuyện cơm áo gạo tiền.” Nói xong Tiêu Chấn Long lặng lẽ nhìn mọi người, trong phòng lúc này yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thê’ nghe được.
Có một sự tương phản rất lớn so với bầu không khí ấm áp ban nãy, ép người hít thở không thông.
Tiêu Chấn Long nói tiếp: “ở đây có Lý Thế Vinh, Vương Quang Khải, Trương Anh Tú, Hoàng Tây và tam đại hộ pháp theo tôi
từ nhà giam Thành Bắc ra ngoài, Hỏa Phượng, Phiêu Tuyết, còn cỏ chú Lục và Hoàng Bắc, chúng ta gặp được nhau trong cuộc giao chiến với Thanh bang ờ Thượng Hải, còn Minh Nghĩa là vô tình gặp được Hương Cảng.
Có thể nói mười ba người chúng ta đều gặp nhau trong hoạn nạn, bất kể là đi cùng tôi từ những ngày đầu ở Thành Bắc như đám người Lý Thế Vinh hay là người cuối cùng gặp tôi như Minh Nghĩa, cho dù có ai trong sổ mọi người nói muốn rời khỏi tôi cũng sẽ không cảm thấy kì lạ, cũng sẽ không trách mọi người không có tình nghĩa.
Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống và cách sống của riêng mình, cho dù mọi người chọn đi theo con đường nào thì Tiêu Chấn Long tỏi cũng sẽ tôn trọng quyết định của mọi người.” Tiêu Chấn Long bình tĩnh nói.
Thật ra Tiêu Chân Long chọn hỏi một vấn đề nhạy cảm như vậy không phải là không cỏ lí do, bởi vì ngay từ ngày đầu tiên chọn đi trên con đường này, Tiêu Chấn Long đã biết rầng nó là một con đường không có lối về.
Anh đã không còn quyền lựa chọn rời đi, bởi vì anh luôn tin rằng sẽ luôn có những người anh em đi theo anh, cho dù chỉ còn lại một người, anh cũng sẽ dẫn dát anh em đi tiếp trên con đường này.
Nhưng Tiêu Chấn Long cũng biết rằng có vài người bất đầc dĩ mới bước vào con đường này, chắng hạn như tam đại hộ pháp, đợi chờ trong nhà giam nhiều năm như vậy rất có thế họ muốn sống trờ lại một cuộc đời bình thường, họ đã quá mệt mỏi vì cuộc sống liếm máu trên lưỡi dao này rồi.
Hỏa Phượng và Phiêu Tuyết, cả chú Lục trước khi gặp hân có lẽ đã sống một cuộc sống tự do tự tại, bây giờ bọn họ phải chôn vùi ước mơ của mình, ngay cả Tiêu Chân Long cũng phái suy tính một chút xem bọn họ có thể vững lòng hay không.
Đến cả Hoàng Tây và Hoàng Bác cũng có thế nói là có kỹ năng chuyên môn cao, không phải là không thế sống thiếu anh được.
Cuối cùng là Minh Nghĩa hiện giờ vẫn còn khí chất thư sinh, vẫn là niềm tự hào của trường học, nếu như cậu ta còn trẻ tuổi như vậy mà
bât cậu ta phải lăn lộn trong giới hắc đạo thì cũng là một lựa chọn quá tàn nhẫn.
Anh đã quyết định không lựa chọn, nhưng bọn họ vẫn có quyền lựa chọn.