Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

chương 101-105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Đối diện rối loạn thành một đống.

Lúc này bóng đêm dần sâu, giữa không gian lờ mờ, chỉ thấy đám người giả trang Ma Giáo đang đánh nhau với vài tên hắc y nhân bịt mặt, hai bên nhất thời không phân cao thấp.

Tư Mộc ở một bên cảm thán: "Đêm nay thật là náo nhiệt."

Nhạc Diểu: "..."

Tư Mộc lại nói: "Ngồi xuống xem kịch đi."

Nhạc Diểu: "..."

Hai nhóm người đánh đến vui vẻ, hoàn toàn xem nhẹ bọn họ.

Các đệ tử Thiên Sơn hai mặt nhìn nhau, xem được nửa vở kịch, cuối cùng có người mở miệng hỏi: "Nhạc sư huynh, chúng ta có cần lên hỗ trợ không."

Nhạc Diểu nhìn hai bên đánh nhau, cảm thấy mờ mịt.

Này phải giúp ai.

Nhạc Diểu: "... Nhìn kỹ trước rồi nói tiếp."

Hắn thấy trong đám hắc y nhân có một người võ công phá lệ xuất chúng, thân hình cao lớn, vô cùng bắt mắt, lúc này đang từng bước ép sát giáo chủ giả, so sánh mà nói, vị giáo chủ giả kia kém cỏi hơn không ít, chỉ được cái đông người, cho nên dần dần chiếm thế thượng phong, tình cảnh hắc y nhân càng lộ ra hung hiểm, bị giáo chủ giả chém một kiếm, không khỏi kêu rên thành tiếng.

Vẻ mặt Tư Mộc đột nhiên thay đổi, lôi kéo Nhạc Diểu kề sát vào bên tai hắn, ngữ điệu dồn dập: "Người nọ là Hữu hộ pháp !"

Nhạc Diểu: "..."

Nhạc Diểu nói: "Đám hắc y nhân đánh nhau với ác nhân Ma Giáo, chắc là nghĩa sĩ giang hồ, ta xuất thân danh môn chính phái, gặp chuyện bất bình, tất nhiên rút dao tương trợ !" Nói xong, tự mình rút kiếm đâm về phía giáo chủ giả kia.

Các đệ tử Thiên Sơn ngẩn ra một lát, nghĩ, sư huynh cũng xông lên rồi, cũng không thể ở ngồi ở phía sau nữa, cũng cùng rút kiếm xông lên.

Tư Mộc bị phong bế huyệt đạo, trên tay lại có còng sắt, chỉ có thể ở một bên nhìn, ba nhóm người hỗn chiến thành một đoàn, lại không một ai ở lại chiếu cố hắn, hắn cảm thấy nguy hiểm, liền lén lút muốn trốn ra phía sau đại thụ, đột nhiên có một tên tráng hán giả trang Ma Giáo nhìn thấy hắn đơn độc một mình, giơ đại đao trong tay lên, liền chém về phía hắn.

Nhạc Diểu cách hắn rất xa, thoáng nhìn thấy tình trạng bên này, ba hồn bảy vía cả kinh, mà hắc y nhân gần đó rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ, giống như ong vỡ tổ giơ vũ khí lên đánh tới tráng hán kia.

Người nọ bất ngờ trông thấy vô số đao quang kiếm ảnh bay về phía mình, sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy.

Nhạc Diểu: "..."

Nhạc Diểu kéo Tư Mộc đến bên cạnh mình.

Bên cạnh Tư Mộc có một tên hắc y nhân, thấy hắn lại đây, nhìn hắn hơi gật đầu, thấp giọng nói: "Nhạc minh chủ."

Nghe giọng hình như là Tả hộ pháp.

Nhạc Diểu hỏi: "Không phải các ngươi đang âm thầm đi theo sao, tới đây làm gì?"

Tả hộ pháp chỉ chỉ giáo chủ giả kia, nói: "Hắn hình như là người Thiên Sơn các ngươi."

Nhạc Diểu ngẩn ra: "Ngươi nói cái gì?!"

...

Lại nhìn về phía bên kia, người giả trang Ma Giáo rơi xuống hạ phong, cũng không biết ai gào to một tiếng 'rút', mọi người liền tản ra bốn phía.

Các đệ tử Thiên Sơn lập tức đuổi theo, Nhạc Diểu trong lòng sốt ruột, đang muốn đuổi theo giáo chủ giả kia, Tư Mộc kéo tay áo hắn hỏi: "Còn ta phải làm sao đây !"

Nhạc Diểu kéo tay Tư Mộc bỏ chạy: "Đuổi theo luôn !"

Tả hộ pháp: "..."

.

Địa thế rừng núi hơi phức tạp, lại vào ban đêm, ánh trăng mờ ảo, ba người đuổi theo giáo chủ giả kia, bất tri bất giác thì lạc đường.

Nhạc Diểu phóng người nhảy lên cổ thụ ven đường, nhìn nhìn bốn phía, không thấy nửa bóng người.

Tư Mộc thở dài: "E là lạc rồi."

Ba người ngồi xuống nghỉ ngơi, Tư Mộc hỏi Tả hộ pháp: "Các ngươi không phải đang đi theo ở phía sau hả, sao lại chạy ra."

Tả hộ pháp nói: "Giáo chủ, ta với Hữu hộ pháp đi theo ở phía sau, thấy đám người giả trang Thánh giáo ta, bọn họ đông người, ta lo lắng sẽ gây bất lợi cho giáo chủ, bất đắc dĩ mới xông ra."

Tư Mộc hỏi: "Ngươi vừa mới nói, bọn họ là người phái Thiên Sơn?"

Tả hộ pháp trả lời: "Ta thấy vài người trong đó từ trên Thiên Sơn xuống."

Tư Mộc càng khó hiểu hơn: "Nếu là người trong Thiên Sơn, khi biết được ta bị giam ở đây, chẳng lẽ không sợ ta vạch trần bọn họ sao?"

Nhạc Diểu cũng khó hiểu.

Tả hộ pháp sâu xa đưa mắt nhìn Tư Mộc, hỏi lại: "Giáo chủ, từ bảy năm trước sau khi ngài kế thừa vị trí giáo chủ, có lần nào ngài đã từng lộ diện trước mặt tất cả giáo chúng chưa?"

Tư Mộc: "... Hình như chưa."

Tả hộ pháp: "Bảy năm trước ngài vẫn là buộc tóc cao, bộ dạng cũng không khác bây giờ lắm, nhưng phần lớn giáo đồ đã sớm quên dung mạo ngài."

Tư Mộc: "..."

Tả hộ pháp hỏi: "Ngài có nhớ rõ tên và bộ dạng của mười vị trưởng lão cùng ba mươi sáu vị thành chủ không?"

Tư Mộc: "... Không nhớ rõ."

Tả hộ pháp thở dài: "Chính phái đồn đãi giáo chủ ngài thần bí khó lường, không ai may mắn thấy được hình dáng của ngài, đối giáo chúng Thánh giáo mà nói, thì không phải như thế."

Tư Mộc: "..."

Tả hộ pháp vô cùng trầm thống: "Lão giáo chủ nếu là dưới suối vàng biết được, hẳn là sẽ tức giận đến sống lại."

Tư Mộc: "... Ta sai rồi."

Nhạc Diểu: "..."

.

Nhạc Diểu nói: "Tả hộ pháp, ý của ngươi là, người giả trang giáo chủ, là nghĩ Tư Mộc bất quá chỉ là đệ tử Ma Giáo bình thường, vẫn chưa thấy qua hình dáng giáo chủ?"

Tả hộ pháp nói: "Cho dù gặp rồi cũng không quan trọng, giết là được, lại thả một hai người rải rác tin đồn, nói là giáo chủ Thánh giáo ta dẫn người đánh lén, giết minh chủ các ngươi."

Tư Mộc cảm khái: "Quá âm hiểm."

Tả hộ pháp cười lạnh một tiếng: "Lúc trước không phải bọn họ đều làm loại hoạt động này sao, lần này bất quá là quá phận một chút mà thôi, minh chủ võ lâm vừa chết, quần chúng trên giang hồ nhất định sẽ phẫn nộ, vậy quỷ kế của người sau màn đã đạt thành rồi."

Nhạc Diểu cảm thấy không được tự nhiên, ho khan một tiếng, nói: "Bằng võ công của những người đó, muốn giết ta, e là có chút khó khăn."

Tả hộ pháp nói: "Võ công bọn họ tuy không sánh bằng Nhạc minh chủ, nhưng thắng ở chổ người đông, nếu là cứ đánh luân phiên, e là minh chủ ngài chống đỡ không nổi."

Nhạc Diểu nhíu mày, lại hỏi: "Bọn họ đông người, nhưng nếu nhiều đệ tử xuống núi như vậy, Thiên Sơn chắc chắn sẽ phát giác mới đúng, không khỏi cũng quá mất cảnh giác đi."

Tả hộ pháp trả lời: "Chỉ sợ vài người đó cũng không phải phái Thiên Sơn ."

Tư Mộc nói: "Đã lạc người rồi, nói những lời này cũng vô dụng, vẫn là đi về trước xem thử, không chừng là có ai bắt được người rồi."

Tả hộ pháp trả lời: "Giáo chủ nói rất đúng." Hắn lại nói, "Lúc nãy Hữu hộ pháp bị thương, ta hơi lo lắng... vẫn là đi về tìm hắn trước rồi nói tiếp."

Vì thế ba người liền theo đường khi đến lần trở về, đi được một đoạn, lại cảm thấy càng không đúng.

Tư Mộc hỏi: "Khi chúng ta đến, có từng đi qua nơi này chưa?"

Nhạc Diểu nói: "Chưa."

Tư Mộc: "..."

Nhạc Diểu: "E là lạc đường rồi."

.

Lại đi một đoạn, Nhạc Diểu tiện miệng nói: "Lúc trước lần đầu khi ngươi trộm đai lưng của ta, khi ta đuổi theo ngươi cũng từng bị lạc đường."

Tư Mộc nhớ tới trải nghiệm thống khổ khi đó bị Nhạc Diểu đuổi theo ra mười dặm, vô cùng tức giận, trừng hắn liếc nhìn hắn một cái, thoáng nhìn đai lưng bên hông Nhạc Diểu, không ngờ cảm thấy hơi ngứa tay.

Nhạc Diểu lập tức cảnh giác: "Trước mắt tìm đường quan trọng hơn, ngươi đừng làm bừa."

Tả hộ pháp: "..."

Tư Mộc cười lạnh một tiếng: "Làm bừa cái gì, biến thái."

Nhạc Diểu khó hiểu, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cả ngày hôm nay vì sao ngươi vẫn luôn mắng ta."

Tả hộ pháp cuối cùng nghe không nổi nữa, ho khan một tiếng, nói: "Ta đến phía trước xem thử. "

Hai người lại giống như hoàn toàn không nghe thấy.

Tư Mộc: "Hạ lưu."

Nhạc Diểu: "Bộ ta đã làm sai chuyện gì hả?"

Tư Mộc cuối cùng nhịn không được nói: "Ở trong lòng ngươi đang giấu cái gì, chính ngươi nên rõ ràng, phi, hạ lưu !"

Nhạc Diểu: "..."

Nhạc Diểu khóc không ra nước mắt: "... Ngươi nghe ta giải thích, đó chỉ là hiểu lầm."

Tư Mộc: "Ngươi không cần giải thích, ta không muốn nghe."

Nhạc Diểu: "Đây là đại sư huynh đưa cho ta!"

Tư Mộc lạnh lùng nhìn hắn: "Đại sư huynh tuy hơi dong dài một chút, nhưng làm người vẫn là quang minh lỗi lạc, ngươi còn muốn gạt ta."

Nhạc Diểu ủy khuất: "Thật sự là đại sư huynh."

Tư Mộc: "Nếu ngươi nói là Ngô sư đệ đưa cho ngươi, ta cũng còn có thể tin tưởng vài phần."

Nhạc Diểu lập tức sửa miệng: "Đúng, chính là Ngô sư đệ đưa cho ta!"

.

Ngô sư đệ hung hăng hắt xì một cái.

Đại sư huynh ở một bên lật sổ sách Thiên Sơn, tiện miệng hỏi: "Ngươi làm sao vậy."

Ngô sư đệ xoa xoa mũi, đáng thương hề hề nói: "Sư huynh không thương ta, ta liền nhiễm phong hàn ."

Đại sư huynh: "... Chỉ sợ là có người đang mắng ngươi."

Ngô sư đệ càng ủy khuất hơn: "Sư huynh không thương ta, còn có người mắng ta ."

Đại sư huynh hỏi: "... Ta khi nào không thương ngươi."

Ngô sư đệ lã chã chực khóc: "Đã ba ngày rồi sư huynh cũng chưa ngủ cùng giường với ta."

Đại sư huynh: "..."

Đại sư huynh: "... Biến."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio