Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

chương 11-15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Sau khi cơm nước xong Nhạc Diểu ở trong viện gặp được Ngô sư đệ.

Vài năm nay, tiểu tử này đã cao thêm một cái đầu, thân cao bằng mình cũng không sai biệt lắm.

Nhạc Diểu nghĩ, đại sư huynh làm người nghiêm túc cẩn thận, tất nhiên sẽ không nói chuyện phong nguyệt với hắn, Ngô sư đệ tính tình hoạt bát, ngược lại là có thể đi hỏi hắn.

Nghe được ý đồ của Nhạc Diểu, Ngô sư đệ hỏi lại: "Đại sư huynh nói thế nào."

Nhạc Diểu: "Đại sư huynh nói, lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông."

"Lưỡng tình tương duyệt nước chảy thành sông?" Ngô sư đệ trợn to hai mắt, "Cái gì lưỡng tình tương duyệt nước chảy thành sông !"

Nhạc Diểu khiêm tốn thỉnh giáo: "Có chỗ nào không đúng sao?"

Ngô sư đệ: "Rõ ràng là ta trực tiếp lôi hắn lên giường !"

Nhạc Diểu: "..."

.

Nhạc Diểu cảm thấy chính mình rốt cuộc không có biện pháp đối mặt với đại sư huynh đầy mặt nghiêm túc.

Ngô sư đệ vẻ mặt ý vị thâm trường dò hỏi: "Nhạc sư huynh có ý trung nhân rồi hả?"

Nhạc Diểu: "..."

Ngô sư đệ lại nói: "Nghe ý tứ của Nhạc sư huynh, còn là tương tư đơn phương?"

Nhạc Diểu: "..."

"Khổ sở nhất chính là chuyện tương tư đơn phương." Ngô sư đệ thở dài, "Không biết có nên đi làm rõ hay không, đủ loại cố kỵ, ngàn điều lo lắng, cuối cùng mới phát giác, còn không bằng gọn gàng dứt khoát."

Nhạc Diểu: "Nhưng..."

Ngô sư đệ: "Ở đâu mà có nhiều từ 'nhưng' như vậy."

Nhạc Diểu: "... Phương thức của ngươi rất trực tiếp."

Ngô sư đệ: "Cũng là nam nhân, ngại ngùng cái gì !"

Hơn nửa ngày, Nhạc Diểu mới gian nan mở miệng: "Sư đệ, chúng ta xuất thân danh môn chính phái, là chính nhân quân tử."

Ngô sư đệ trợn trắng mắt: "Ngươi giống y chang đại sư huynh, không thú vị, mở miệng nói chuyện y chang mấy ông già."

Nhạc Diểu: "..."

Ngô sư đệ khoát tay, quay đầu rời đi.

Nhạc Diểu nhất thời cảm thấy không có biện pháp bác bỏ.

Nhưng mấu chốt ở chỗ... Hắn ngay cả mặt Tư Mộc cũng chưa gặp, cho dù gặp, tiểu tử kia cũng là lập tức quay đầu, nhanh chân bỏ chạy.

Đời người rất gian nan, hắn không muốn làm minh chủ.

.

Khi Nhạc Diểu nói chuyện với Ngô sư đệ, Tư Mộc là đang ngồi ở trong lùm cây.

Đại đệ tử Thiên Sơn cùng sư đệ trong môn dĩ nhiên là loại quan hệ này? Chậc, đây thật đúng là tài liệu bát quái trực tiếp của võ lâm !

Tên minh chủ lỗ mãng kia thế nhưng có ý trung nhân? Haizz, đáng thương cho vị cô nương kia.

Ngô sư đệ xoay người rời đi, Tư Mộc thấy minh chủ đại nhân vẫn đứng lặng ở chỗ cũ, hơn nửa ngày, sâu xa thở dài.

Tư Mộc cũng thấy tên lỗ mãng này thật sự không thú vị, một mình ở chỗ này thở dài ai oán, loại chuyện này, hàm súc cái gì !

Chờ Nhạc Diểu rời đi, Tư Mộc vẫn chưa đứng lên.

Phái Thiên Sơn thật lớn, bộ dáng thoạt nhìn rất có tiền.

...

Tư Mộc theo đó đi đến phòng thoạt nhìn hoa lệ nhất.

Trên đường có một gian phòng, nghe bên trong có hai người đang nói chuyện.

"Ngươi hoảng cái gì !" Một người nói.

"Ta... Ta sợ hãi a !" Người khác nói, "Nếu Ma Giáo..."

Tư Mộc lập tức dựng thẳng lỗ tai, Ma Giáo? Có liên quan gì đến Ma Giáo?

Mới kề cận cửa sổ, người trong phòng đột nhiên hô to một tiếng: "Kẻ nào !"

Tư Mộc hoảng sợ, nghĩ rằng muốn dùng khinh công lui bước, theo bản năng quay đầu bỏ chạy.

Cửa sổ 'ầm'' một cái bị đẩy ra, hắn chỉ cảm thấy chưởng phong phía sau đảo qua, trên lưng một trận đau nhức, ngay cả lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng mạnh mẽ bị chấn thương, hắn cắn răng liều mạng trốn thoát một hơi, trên Thiên Sơn lại huyên náo một trận, không ít đệ tử ồn ào tróc nã tặc nhân, ánh đèn nổi lên, tra xét xung quanh.

Tư Mộc hoảng loạn chạy lung tung, vội vàng trốn vào một gian phòng.

Vừa mở mắt, vừa vặn chống lại hai mắt của minh chủ đại nhân.

.

Có người ở bên ngoài gõ cửa hô to: "Nhạc sư huynh ! Nhạc sư huynh !"

Nhạc Diểu mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa có một đám đệ tử Thiên Sơn đang đứng, dẫn đầu là Tứ sư thúc.

Nhạc Diểu vẻ mặt giật mình, hỏi: "Tứ sư thúc, có chuyện gì vậy?"

Tứ sư thúc nói: "Vừa rồi có tặc tử Ma Giáo xông lên núi, sau khi bị đệ tử tuần núi đả thương thì chạy trốn về phía này."

Nhạc Diểu càng giật mình hơn: "Ma Giáo? Bọn họ xông lên núi làm gì?"

Tứ sư thúc lắc đầu, hỏi: "Ngươi có trông thấy người nào khả nghi không?"

Nhạc Diểu nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ lắc đầu: "Không thấy."

Nhạc Diểu là minh chủ võ lâm, tất nhiên không có ai sẽ hoài nghi đến trên người minh chủ, đoàn người ngay cả phòng hắn cũng không vào, liền trực tiếp rời đi đến nơi khác tiếp tục điều tra.

Nhạc Diểu đóng cửa phòng lại, nghe những người đó đã đi xa, mới xoay người vào trong.

Tư Mộc trốn ở trên giường, màn giường buông xuống, sắc mặt hắn trắng bệch, bên môi còn lưu vài tia máu tươi, gắt gao nắm chặt đoản kiếm trong tay, tựa hồ tùy thời muốn liều mạng với Nhạc Diểu.

Nhạc Diểu nói: "Đừng lo, bọn họ đã đi rồi."

Tư Mộc lại không hề cảm kích: "Vì sao ngươi lại giúp ta."

Nhạc Diểu nhớ tới lời Ngô sư đệ nói.

Đầu thoáng giật một cái, có tư thế đứt dây đàn.

Nhạc Diểu: "Bởi vì ta thích ngươi."

.

Tư Mộc ngơ ngẩn một hồi, trong chớp mắt cho rằng thương thế của mình quá nặng, cho đến xuất hiện ảo giác.

Ảo giác không chân thật đến mức khiến người khiếp sợ, miệng lưỡi khô khốc, đầu giống như bị búa tạ đánh trúng, một mảnh mờ mịt.

Tư Mộc: "Ngươi ngươi ngươi nói nói nói cái gì?!"

Nhạc Diểu lại nhớ tới lời Ngô sư đệ nói.

Hắn không nói hai lời, thừa dịp Tư Mộc đờ đẫn ở chỗ cũ, trực tiếp nhào tới hôn môi.

Hắn không có kinh nghiệm, lần này vừa vội lại vừa không hề có tình thú, Tư Mộc đột nhiên hoàn hồn, cả kinh kêu to một tiếng, vội vàng quay đầu, mũi hai người hung hăng chạm vào nhau, cùng che mũi hít khí lạnh.

Nhạc Diểu thầm nghĩ, không giống với lời Ngô sư đệ nói !!!

Tư Mộc nổi giận đùng đùng trực tiếp giơ chân chỉ vào Nhạc Diểu: "Ngươi ngươi ngươi..."

Nửa câu sau lại mắng không ra được, ho khan hai tiếng phun ra một ngụm máu tươi, Nhạc Diểu mới nhớ tới trên người Tư Mộc còn có thương tích.

Nhạc Diểu sốt ruột hỏi: "Ngươi bị thương ở đâu."

Tư Mộc tức giận mắng: "Lưu manh !"

Nhạc Diểu nhíu mày muốn bắt mạch cho Tư Mộc, Tư Mộc sống chết muốn rút tay mình về: "Ngươi vô sỉ !"

Tư Mộc nội thương rất nghiêm trọng, lần này là bị người nội lực thâm hậu đả thương, người như thế, trên Thiên Sơn cũng sẽ không vượt qua mười người.

Tư Mộc còn đang mắng to: "Đường đường là minh chủ võ lâm ! Có biết xấu hổ hay không !"

Nhạc Diểu nhịn không được, nghiêm mặt hỏi lại: "Ngươi cả ngày trộm đai lưng của ta, là ai không biết xấu hổ hả?"

Tư Mộc: "..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio