Nhà Tiên Tri Được Chọn

chương 124

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang Sinh hiểu mộng, không biết mình từ người biến thành Hồ Điệp, hay là từ Hồ Điệp biến thành người.

Bản thân vốn là người xem tranh, chợt phát giác mình mới là người trong tranh...

Hai loại cảm giác trộn lẫn vào nhau, làm Đoạn Dịch sinh ra cảm giác mờ mịt huyền diệu.

Mỗi tội trước mắt anh không có thời gian để cảm khái hay mờ mịt, vì dù là tranh vẽ cũng sẽ chết người... Lại có thêm ba thị vệ từ trong tranh đi ra, bọn họ bước chân đều nhịp, đồng loạt giơ trường mâu, đâm tới chỗ Đoạn Dịch.

Với tình hình này, tác dụng của dao vô cùng hữu hạn. Đoạn Dịch nhanh chóng nhặt một trường mâu thị vệ bị thương vứt dưới đất, cầm chặt phần cán. Đối mặt với ba cây trường mâu bén nhọn áp sát, Đoạn Dịch quét chân ra chiêu, ngăn cản đòn tấn công của bọn họ, đồng thời dùng phần giữa cán trường mâu đỡ lấy cùng lúc ba lưỡi nhọn trường mâu.

Tiếng lưỡi dao cọ xát chói tai vang lên, Đoạn Dịch giơ ngang trường mâu dùng hết sức cản ba trường mâu, eo lưng, hai chân uốn cong hết cỡ. Đầu gối anh chịu lực lớn, dường như nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

Hít một hơi thật sâu, Đoạn Dịch đang tự hỏi cách phản công, thì nghe thấy tiếng "Leng keng", là Dương Dạ chỗ lỗ chui cuối cùng cũng đá văng được tấm sắt.

"Vờ lờ động tác của anh chậm quá!" Đoạn Dịch thở hắt.

Tuy nói như thế, có Dương Dạ hỗ trợ, áp lực tâm lý của Đoạn Dịch nhỏ đi nhiều.

"Đm, cậu thử đá tấm sắt trong không gian chật hẹp đi?" Dương Dạ không chút khách khí phản bác, cùng lúc đó quăng tấm sắt lại đây, đập trúng đầu hai thị vệ.

"Chuẩn lắm anh Cố. Cảm ơn!"

Hai thị vệ đã ôm đầu ngã xuống đất, chỉ còn một người dùng trường mâu áp chế Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch hét lên, đuôi lông mày hơi nhăn, chân gấp khúc lấy đà, cả người lập tức bật lên, hai tay nắm trường mâu tăng lực, hất ngược thị vệ ra. Ngay sau đó Đoạn Dịch nhấc chân hung hăng đá một cái, thị vệ bị đá văng hơn 1 mét, đụng vỡ một quan tài trống.

Đoạn Dịch thở dốc, chưa kịp cao hứng thì nghe thấy Dương Dạ chửi tục, nói: "Tôi biết cậu khỏe như vân rồi. Nhìn bức tường kìa."

Nhìn theo tầm mắt Dương Dạ, Đoạn Dịch thấy bức tranh đã xảy ra biến hóa... Đám người đen nghìn nghịt đang đổ đến đây, tùy thời rời khỏi bức tranh đi vào mộ thất.

Nắm chặt trường mâu trong tay, Đoạn Dịch liếc khu lều trại bên kia.

Đánh nhau lâu như vậy, anh chưa thấy một thị vệ nào chạy qua đó, trừ bản thân anh hấp dẫn sự chú ý, có còn nguyên nhân gì khác không? Cửa mộ thất như là kết giới, chặn những người bước từ tranh ra ở trong mộ thất này.

Chú ý tới dị trạng, Đoạn Dịch gào to ra bên ngoài: "Quân Lan, nghe được không?"

"Nghe được!" Giọng Ổ Quân Lan lập tức truyền đến, "Còn một bước cuối cùng. Anh kêu một tiếng, tôi liền điều chỉnh nấc cơ quan cuối cùng, hạ cửa mộ thất xuống!"

Liếc sang lỗ chui lối đi hẹp đầy xương cốt, Đoạn Dịch phát hiện Phương Đông Vũ còn ở trong không dám ra. Cô ấy rất sợ, cơ thể run rẩy.

"Anh dẫn cô bé chạy trước, tôi cản phía sau!"

Cùng một tiếng hét "Giết", thêm một thị vệ chui ra từ bức tranh. Đoạn Dịch kêu to với Dương Dạ, giơ trường mâu chạy vài bước lấy đà, nhảy lên đâm tên thị vệ.

"Chạy cái rắm. Cùng nhau đánh." Dương Dạ liếc vội Phương Đông Vũ, "Cô có dù đúng không? Tự chạy ra không thành vấn đề chứ?"

"Không thành vấn đề." Phương Đông Vũ nói.

"Tốt. Hai bọn tôi tạm đánh được, cô xem tình huống mà chạy." Dương Dạ gật đầu một cái với cô, dư quang thoáng thấy một thị vệ bị thương ngã dưới đất lặng lẽ cầm trường mâu, núp dưới cát vàng nhắm vào chân mình.

Không né hướng khác, làm bộ không hề phát hiện, Dương Dạ nhấc chân đi lên phía trước hai bước, người nọ dần dần ngồi xổm lên, giơ trường mâu đâm sau lưng anh ta.

Nào biết Dương Dạ đột ngột xoay người, thị vệ còn chưa phản ứng lại, má phải đã bị khuỷu tay nhanh như chớp đập trúng, cằm theo sát bị đạp một cước. Phun ra một búng máu, thị vệ ngã trên mặt đất bất động.

"Đã lâu không đánh nhau, xem như mượn cậu bạn này khởi động một chút."

Nói xong, Dương Dạ thuận thế lấy trường mâu trong tay thị vệ, đầu mày rung lên, chạy nhanh đến giúp Đoạn Dịch.

·

Bên kia.

Địa ngục bảy điện. Đại sảnh tự động điều khiển.

Trong phòng nghỉ, Minh Thiên vẫn ngồi trên sô pha, nhìn Minh Nguyệt dẫn theo một người đi vào.

Người này mặc đồ đen, hoa văn thêu chìm hình vẽ tiên hạc, khí chất bất phàm.

Hắn ta vừa đi vào phòng nghỉ, vừa nói với Minh Nguyệt: "Vết thương của cậu chưa lành đúng không?"

"Cần dưỡng thêm một thời gian." Minh Nguyệt nói, "May là tôi đã tìm được người giúp đỡ."

Người này hỏi: "Cậu nói em trai cậu? Cũng chính là... Trước mắt là người duy nhất đi đến cuối trò chơi, gặp mặt cậu?"

Minh nguyệt cười nói: "Nguyên nhân chủ yếu là vế sau. Loại người như tôi nào có quan tâm máu mủ tình thân?"

"Ha, tôi cũng đoán vậy." Người này dừng lại, quan sát Minh Nguyệt vài lần, "Buổi sáng có đại hội, lúc tôi tới có thấy người tam điện. Nghe bọn họ nói, Tống đế vương cũng đang dưỡng thương. Thật sự do cậu chém?"

"Là tôi chém, tôi chiếm lý, do hắn động tay trước." Minh Nguyệt thoải mái đáp, "Đó là phòng vệ chính đáng."

"Nói rất đúng!" Người này vỗ tay, "Chúng ta là người bảy điện, Tống đế vương cầm Diêm Vương tiên tới đánh chúng ta, coi Thái Sơn Phủ Quân ra cái gì? Nên đánh trả! Nhưng nói ngược về... Hắn cũng coi như người có cá tính, thế mà cầm Diêm Vương tiên tự tới dạy dỗ cậu? Tại sao vậy, chỉ vì cảm thấy cậu phản bội hắn? Tình cảm hai người trước đây tốt lắm à?"

Nghe lời này, hình như Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười, nhưng hai mắt híp lại, hiện rõ sự lạnh lẽo. "Bị đày áp chịu khổ ở địa ngục, tôi chịu suốt một ngàn năm, mỗi buổi sáng bị núi đè đập nát, mỗi đêm lại sinh trưởng cốt nhục... Dưới tình huống như vậy, đừng nói anh nghĩ rằng tôi biết ơn hắn vì được ban vòng bất tử tuần hoàn? Nếu thù hận cũng coi như là một loại tình cảm, thế thì đúng là tôi có tình cảm với hắn."

"Ôi chao, cậu xem miệng tôi này..." Tát vào khóe miệng mình một cái, người này nói, "Nhắc tới chuyện cậu không vui, lỗi của tôi. Lát nữa tôi tự phạt một ly nhé, được chưa?"

"Chỗ tôi không có rượu, chỉ có trà. Anh tự phạt cái gì?" ngữ khí Minh Nguyệt thanh đạm, nghe không ra có phải trào phúng hay không.

Minh Thiên ngồi trên sô pha, yên lặng nghe hai người đối thoại.

Người đàn ông đồ đen nhìn như dễ nói chuyện, nhưng thật ra từng câu từng chữ đều thử Minh Nguyệt.

Hắn ta nghi ngờ Minh Nguyệt dính líu với tam điện Tống đế vương.

Mà người cao ngạo như Minh Nguyệt lại có thái độ khá ôn hòa, hơn nữa còn tự thuận để ứng đối với nghi ngờ của hắn ta. Chứng tỏ người này có địa vị rất cao ở bảy điện.

Mặc dù Minh Thiên vô cùng nhớ Đoạn Dịch, nhưng cần đối phó với nguy cơ trước mắt đã.

Một khi Minh Nguyệt bị nghi ngờ, hệ thống thay đổi người quản lý, cục diện sẽ không còn đơn giản.

Minh Nguyệt dẫn người này đi vào, giới thiệu với Minh Thiên: "Đây là người đứng thứ hai bảy điện, Bạch Phượng."

Minh Thiên ánh mắt lãnh đạm, không đáp lại. Minh Nguyệt liếc hắn một cái, mời Bạch Phượng ngồi xuống. "Em trai tôi cảm thấy bị tôi lừa. Lăn lộn vất vả mãi mới vượt qua, kết quả vẫn bị chết, hơn nữa còn bị tôi lừa tới đây làm việc... Buồn bực quậy vài ngày rồi. Đừng trách móc nó."

Bạch Phượng nhìn Minh Thiên, tựa hồ không để ý việc mình bị hắn làm lơ.

Nhìn về phía Minh Nguyệt, Bạch Phượng hỏi: "Tôi tới đây đơn giản là muốn nhìn xem người vượt qua trò chơi trông như thế nào. Mặt khác tôi nghe nói... Cậu hình như muốn cho nó tái nhập trò chơi, trở thành NPC... Cậu muốn NPC có ý thức, có ý gì vậy?"

Minh Nguyệt ngồi trên sô pha, lưng hơi dựa phía sau, tư thế thanh nhàn, lại âm thầm thể hiện uy thế.

Liếc hướng Bạch Phượng, hắn ta nói: "Chuyện hệ thống, Thái Sơn Phủ Quân là quản lý, báo cáo chi tiết kế hoạch tôi đã trình cho ngài. Chúng ta mỗi người một việc, anh lại không hiểu mấy cái hệ thống... Tôi cảm thấy anh lo xử lý người ngoài hơn đi, đừng để bọn họ phát hiện chuyện bên này, cũng dễ làm."

Bạch Phượng ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi biết, phương diện này tôi không chuyên. Nhưng tôi tò mò, tới đây hỏi thăm hai câu đâu có gì ghê gớm? Thời điểm cậu chưa tới đây, tôi miễn cưỡng quản lý một phần bên này đấy. Cũng không phải là tôi hoàn toàn không biết gì về hệ thống."

"Được, anh nghe hiểu thì tôi giải thích hai câu vậy." Minh Nguyệt đặt hai tay trên tay vịn, trầm giọng nói, "Thái Sơn Phủ Quân ngại trò chơi không đủ khó, thế nên hiện tại các người chơi đấu đá nội bộ, rồi bị hệ thống hấp thu tinh thần lực, sắp không đủ cho ngài hút còn gì? Tôi đây đang giúp ngài nghĩ cách. Chuyển số liệu thiết kế phó bản hoàn toàn cho NPC, tạo ý thức cho họ, cũng ban cho họ sự sống, chẳng phải vừa khéo à?"

"Từ trước tới nay chỉ có người chơi đấu với người chơi. Hiện tại NPC có ý thức, để NPC đấu với người, thậm chí là các NPC cũng đấu với nhau. Phó bản tăng thêm nhiều nhân tố bất ổn, trò chơi càng khó, mỗi người càng phóng ra nhiều tinh thần lực. Giả thuyết NPC có ý thức, về sau có lẽ không cần linh hồn thật nữa, tự chúng nó có thể sinh ra linh hồn cùng tinh thần lực."

"Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Anh cũng không cần tiếp tục giúp ngài tìm cách giấu trời qua biển mà bắt sinh hồn tới đây."

"Ý của cậu là... Cậu muốn tìm phương pháp tạo số liệu sinh mệnh nhân tạo?" Bạch Phượng hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Minh Nguyệt, "Tôi không hiểu sai chứ?"

"Anh không hiểu sai. Đúng là ý này." Minh Nguyệt nói, "Tuy nhiên chuyện này không phải một lần là xong. Cho nên trước tiên tôi dùng em trai nhà tôi làm thí nghiệm. Nếu nói NPC sống dậy là thuốc trị liệu của Thái Sơn Phủ Quân, em trai tôi chính là thuốc dẫn. Chờ đến khi thí nghiệm liên quan em tôi thành công, tôi sẽ mở rộng quy mô."

Nhấc mí mắt liếc Bạch Phượng một cái, Minh Nguyệt lại nói: "Đúng rồi, thủ tục giữ Minh Thiên lại nơi này, tôi cũng xử lý theo quy định. Mọi thứ hợp quy hợp pháp. Anh không cần lo lắng. Tôi sẽ không vì chút việc nhỏ mà làm Thái Sơn Phủ Quân gặp phiền toái."

"Vậy đi. Tôi đây chỉ có thể nói... Chúc cậu thuận lợi." Bạch Phượng đứng lên, suy tư liếc Minh Thiên một cái, nhưng chung quy không còn lý do ở lại, vì thế đứng dậy bỏ đi.

Bạch Phượng vừa đi mất, Minh Thiên lập tức lấy thiết bị ra, vừa lúc thấy hình ảnh Đoạn Dịch và Dương Dạ đối đầu với vô số thị vệ. Cơ thể hai người đều dính đủ màu, máu lẫn thuốc màu.

Thấy tình thế không ổn, Minh Thiên cầm thiết bị vội về phòng, muốn đi giúp anh.

Minh Nguyệt gọi hắn lại. "Nếu chút chuyện này mà cậu ta không đối phó được, về sau tôi không trông cậy cậu ta làm được trò trống gì."

"Anh muốn lợi dụng anh ấy phối hợp với tôi nội ứng ngoại hợp giúp anh làm việc. Anh muốn khảo nghiệm anh ấy?" Minh Thiên bước đi không ngừng, "Nhưng anh ấy là người sống, không phải công cụ."

"Là anh đề nghị cậu ta phối hợp, tố chất của cậu ta không tệ lắm, huống chi cậu ta là em của Cố Lương, còn có thể được Cố Lương và Dương Dạ trợ giúp." Minh nguyệt ngáp dài, dựa vào sô pha, "Chẳng qua anh chưa hiểu hết về cậu ta, không xác định cậu ta có thể đi đến cuối hay không, có hỗ trợ anh thực hiện kế hoạch được không. Mặt khác chỗ anh có tai mắt của Bạch Phượng, anh hy vọng lúc em hành sự nhớ chú ý..."

Minh Nguyệt còn chưa nói xong, bóng dáng Minh Thiên đã biến mất.

Nghiêng đầu nhìn theo bóng hắn, Minh Nguyệt lắc đầu. "Nhà chúng ta thế mà lòi ra một người sống tình cảm. Em đúng là khác người nhất nhà."

·

Trong mộ thất.

Tiếng kêu r.ên cùng mùi máu tươi tràn lan khắp nơi. Đám thị vệ chui ra từ tranh nằm tứ tung ngang dọc dưới đất, mộ thất to như vậy mà chỗ đặt chân gần như không còn.

Dương Dạ dùng một cây trường mâu quét ngang chặn bốn thị vệ, Đoạn Dịch cũng dùng trường mâu giằng co với bốn gã thị vệ, tình hình chiến đấu cực kỳ căng go.

Tạm thời không có thị vệ khác chui ra khỏi tranh, tám thị vệ bị Đoạn Dịch và Dương Dạ ngăn chặn. Phương Đông Vũ vừa rồi thử chạy trốn vài lần chưa thành công, lại từ trong lỗ chui ra ngoài, nhấc chân chạy hướng cửa mộ.

Trong lúc đó, số 9 cũng chui ra khỏi một quan tài, đuổi kịp Phương Đông Vũ.

Vừa rồi trong cơn hỗn chiến, sau khi tỉnh lại từ hoảng loạn, hắn ta lập tức trốn vào một quan tài trống, còn đậy nắp quan tài, may mắn sống đến hiện tại.

Mà ngay lúc này, một người đàn ông trông giống tướng quân từ trong bức tranh bước ra.

Người này ăn mặc rất kỳ dị... bên trong là hỉ phục màu đỏ, bên ngoài là khôi giáp, như thể chuẩn bị làm lễ cưới thì vướng chiến sự. Hắn ta không kịp thay đồ, đành phủ thêm khôi giáp trực tiếp ra trận giết địch.

Người này là... phu quân Tân Nương Lâu Lan?

Đoạn Dịch vừa nghĩ vậy, liền thấy người nọ giơ một thanh trường đao, đi về phía số 9 mập mạp.

Số 9 mập mạp cảm giác được, kịp thời quay đầu thấy tướng quân đi đến gần.

Số 9 hoảng sợ lập tức xoay người chạy vài bước, túm chặt lấy Phương Đông Vũ đi phía trước.

Sức lực của mập mạp không nhỏ, không phải kiểu miệng cọp gan thỏ. Hắn ta nhấc bổng Phương Đông Vũ, ôm cô chắn trước mặt mình.

Quá rõ ràng, hắn ta muốn Phương Đông Vũ chắn đao cho mình.

Phương Đông Vũ tuổi còn nhỏ, người cũng nhỏ, bị nhấc bổng lên cao, hai chân treo không trung cao tới đầu gối số 9 mập mạp. Cô bé sợ đến mức run rẩy, dùng sức cào cấu mập mạp, hai chân cũng vùng vẫy đạp người mập mạp.

Đáng tiếc sức cô yếu như con kiến cắn thân cây, mập mạp thờ ơ đứng vững vàng.

Mắt thấy tướng quân cầm đao gần ngay gang tấc, tình huống nguy cấp, Đoạn Dịch cầm trường mâu chống lại bốn thị vệ nhìn mặt đất chung quanh, phát hiện dao găm của anh bị rơi ở gần đó.

Không rảnh lo nhiều, Đoạn Dịch phân ra một chân, mu bàn chân đá găm dưới đất bay vụt lên, dao phóng chuẩn theo hướng được nhắm, đâm trúng cẳng chân mập mạp.

Mập mạp rên một tiếng quỳ xuống đất, Phương Đông Vũ nhân cơ hội thoát khỏi hắn ta, nhấc chân chạy đến chỗ khu lều trại.

Ngay khoảnh khắc cô tránh đi, tướng quân cầm đao chém xuống, tia máu màu xanh lục vẩy ra, đầu số 9 rơi xuống đất, lúm vào cát vàng, cuối cùng hóa thành thuốc màu xanh lục, biến mất không thấy.

Bên Đoạn Dịch, bởi vì vừa rồi muốn đá dao cứu Phương Đông Vũ, anh phân bớt một chân. Giằng co hai bên mất cân bằng, bốn tên thị vệ ép mạnh anh. Đoạn Dịch hụt sức, ngã ngửa xuống đất.

Trường mâu dồn dập đâm tới, anh tạm thời không thể đánh trả, lăn lộn tránh từng nhát đâm.

Trong thời khắc căng go, anh vẫn chú ý tới động tác của tướng quân.

Tướng quân không quản Dương Dạ, cũng không đi ra cửa, mà đi tới chỗ quan tài đá, bế thi thể Tân Nương Lâu Lan ra, gương mặt đau đớn thì thầm vài câu, hình như muốn bày tỏ cảm xúc với công chúa Lâu Lan.

Cùng lúc đó, bên Dương Dạ cũng xuất hiện ngoài ý muốn.

Trường mâu anh ta đang giơ ngang chặn bốn thị vệ "Răng rắc" bị gãy, bốn người liền đâm trường mâu vào người anh ta.

Dương Dạ nhanh chóng sửa chiến thuật, mỗi tay nắm nửa trường mâu, một cái coi như đoản côn một cái coi như đao ngắn mà xài, cực nhanh đỡ lấy đòn tấn công của họ, giao tiếp ngắt quãng với Đoạn Dịch.

"Nhân lúc họn họ chú ý tới Tân Nương Lâu Lan, lát nữa chúng ta rời đi."

Dương Dạ nói đúng. Khi tướng quân ôm tân nương ra, tám thị vệ ngừng tấn công, đồng thời quỳ xuống hướng tướng quân và tân nương, trong miệng niệm gì đó, như một loại ngữ điệu thời kỳ cổ xưa.

"Hình như bọn họ đang niệm chú ngữ giống thị nữ. Chú ngữ sẽ giúp bọn họ quay trở về tranh vẽ. Xem ra bọn họ không tới giết chúng ta, mà chỉ muốn cướp thi thể tân nương. Chỉ cần đạt mục đích, bọn họ sẽ không dây dưa với chúng ta nữa."

Vừa nói, Dương Dạ vừa nắm lấy cánh tay Đoạn Dịch, kéo anh dưới đất dậy, hai người cùng chạy ra ngoài cửa mộ thất. Để tránh bị thị vệ tấn công tiếp, Đoạn Dịch vừa chạy vừa hét to với Ổ Quân Lan: "Chỉnh cơ quan đi!"

Nghe thấy tiếng Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan chỉnh cơ quan, cửa mộ treo trên cao chầm chậm hạ xuống. Thấy thế, anh và Dương Dạ hai người nhanh chóng ra tới bên ngoài. Quả nhiên mấy thị vệ không ai đuổi theo.

Tạm thời thở một hơi nhẹ nhõm. Đứng ở vị trí khu lều trại, Đoạn Dịch xoay người nhìn cửa mộ thất.

Cách đó không xa trong mộ thất u ám, Tân Nương Lâu Lan áo cưới đỏ lẳng lặng nằm trong lòng tướng quân mặc chiến giáp, mang gương mặt giống Minh Thiên.

Cùng với cánh cửa dần hạ xuống, nàng cũng dần dần cách xa anh.

Trong đầu Đoạn Dịch bỗng bật ra một suy nghĩ.

... Nếu cánh cửa này không thể mở ra nữa, bọn họ sẽ mất NPC ấy.

Không có NPC, Tiểu Thiên gặp lại mình như thế nào?

Cơ thể tuân theo trái tim. Một lần nữa cầm lấy dao găm, Đoạn Dịch đột ngột chạy đến chỗ cửa mộ.

Mà làm Đoạn Dịch kinh ngạc là, anh mới vừa đi qua cửa, Dương Dạ cũng vào theo.

"Anh làm gì vậy?" Đoạn Dịch nhịn không được hỏi.

"Đm cậu làm cái gì thế hả?" Đối với hành động của Đoạn Dịch, Dương Dạ cũng hết cả hồn.

"Tôi muốn mang tân nương ra ngoài, anh thì sao?" Đoạn Dịch hỏi.

Việc hai người quay lại mộ thất chọc giận người bên trong. Bọn họ cho rằng Đoạn Dịch muốn cướp tân nương, tất cả đều tức giận trừng mắt nhìn hai người.

Ánh mắt tướng quân trầm xuống, thu hành động của hai người vào mắt. Hắn ta không động, chỉ nhỏ giọng nói gì đó, hình như là hạ lệnh. Chú ngữ bị gián đoạn, bọn thị vệ tạm đình chiến bắt đầu giết về phía Đoạn Dịch và Dương Dạ.

Dương Dạ cầm hai nửa trường mâu chưa vứt, nói với Đoạn Dịch: "Tôi đối phó bọn họ, cậu làm việc cậu muốn làm."

"Nhưng anh..."

"Hai người sói đã chết, còn một, hôm nay mấy cậu vote cô ta vào tù. Người tốt chắc chắn thắng. Huống chi cũng tới lúc tôi nên đăng xuất rồi."

"Vậy cũng không cần thiết dùng cách này đăng xuất..."

Đoạn Dịch lo lắng nói, bị Dương Dạ ngắt lời chửi ngược. "Tôi không khuyên cậu ra ngoài, còn giúp cậu tìm Minh Thiên. Tôi con mẹ nó mà không bán thảm, sau khi rời khỏi đây biết giải thích với anh cậu thế nào? Cậu thay tôi ngủ gara hả?"

Đoạn Dịch: "............"

Cầm trường mâu gãy như song đao, Dương Dạ nhào tới đâm thẳng tướng quân, tám thị vệ lập tức vọt lại vây quanh. Đoạn Dịch tìm khe hở, lách xuyên qua đám thị vệ, nhanh chóng vòng đến phía sau tướng quân, hung hăng chém hắn ta một nhát, giật lấy Tân Nương Lâu Lan trong ngực hắn ta rồi bỏ chạy.

"Kệ người này, đuổi theo!"

Tướng quân nói ngôn ngữ nghe không hiểu, nhưng Đoạn Dịch đoán đại khái ý tứ là vậy. Bởi vì tay hắn ta chỉ theo hướng anh.

Tướng quân vừa chỉ huy, vừa cầm đao sải bước tới gần, biểu tình cực kỳ phẫn nộ.

Cửa mộ đã gần hạ xuống hết, đang tiếp cận mặt đất. Đoạn Dịch nghe được bên ngoài Ổ Quân Lan kinh hô. "Các anh làm gì vậy?! Chạy ra nhanh lên?!"

Cong lưng dùng sức, Đoạn Dịch trước đẩy Tân Nương Lâu Lan ra ngoài.

Đoạn Dịch dùng hết toàn lực lăn ra theo sau, "Uỳnh" một tiếng, cửa mộ dày nặng đập sượt qua bờ vai anh.

Nằm trên mặt đất, Đoạn Dịch thở phào một hơi, sức cùng lực kiệt.

Tân nương nằm cách đó không xa, hướng mặt phía anh.

"Sao mang cô ta ra? Lỡ cô ta có vấn đề thì sao?" Người hỏi là Phương Đông Vũ. Chẳng qua đang hỏi, ngữ điệu của cô bỗng thay đổi, "Á! Có phải cô ta vừa chớp mắt không? Xác chết vùng dậy!!!"

Mệt đến mức nói không lên lời, Đoạn Dịch bị thương nặng nằm ngay đơ trên mặt đất.

Nhưng nghe cô nói thế, anh như được lên dây cót, lập tức giật bắn dậy, bế tân nương đi về khu lều trại. Mới vừa đi hai bước, anh nhớ tới lều của mình đã sụp, vì thế đi về phía lều Dương Dạ.

Nào biết muốn mở cửa lều cần có vân tay người chơi, anh không vô được lều Dương Dạ.

Ổ Quân Lan kịp thời nhìn ra, xách hòm thuốc dẫn đường cho Đoạn Dịch. "Qua chỗ tôi đi. Tôi đêm nay... Khụ, tôi ngủ chung với người khác. Các anh, không phải, anh tự bôi thuốc nhé."

·

Một lát sau.

Trong lều số 1.

Đoạn Dịch trần nửa người trên, Minh Thiên ngồi sau lưng bôi thuốc cho anh.

"Aizz không phải Tiểu Thiên..." Đoạn Dịch hơi xoay người là miệng vết thương đau nhức, "Em nhẹ tay thôi!"

Tay Minh Thiên ấn nhẹ miếng bông, thanh âm lại rất trầm: "Giờ mới biết đau? Thế vừa nãy anh làm cái gì?"

"Em đến khi nào?" Đoạn Dịch hỏi lại.

"Lúc anh đẩy tân nương ra ngoài cửa." Minh Thiên nghiêm giọng, hơi bực mình, "Em không có ở đây là anh không biết quý trọng cơ thể của mình. Anh cướp tân nương làm cái gì. Anh..."

"Ôi tạm ngừng tạm ngừng." Đoạn Dịch nắm lấy tay hắn, quay đầu nhìn hắn.

Lần trước trong quan tài đen như mực, Đoạn Dịch không thấy rõ.

Đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên anh được nhìn rõ bộ dạng của Minh Thiên.

Minh Thiên mặc một thân đỏ rực ngồi im tại chỗ, quả thực quá mức xinh đẹp.

Đoạn Dịch nhìn một xíu thì bật cười. Anh nhịn không được giơ cái tay bẩn hề hề sờ mặt người ta, kết quả làm dơ má trắng nõn sạch sẽ của người ta.

Đoạn Dịch vội lấy băng gạc sạch bên cạnh lau mặt Minh Thiên, nói tiếp: "Còn không phải vì muốn gặp em à. Tân nương bị cướp mất, đến khi nào mới gặp lại em?"

"Anh..." Nghe được lời này, Minh Thiên nắm ngược lấy tay Đoạn Dịch, thanh âm khàn khàn.

Bao nhiêu quan tâm, chất vấn, tất cả đều bị một câu "Tôi muốn gặp em" nghẹn lại.

Nhìn bộ dáng Minh Thiên, Đoạn Dịch lại cười, sau đó xoay người sang chỗ khác. "Được rồi, giúp tôi bôi thuốc tiếp đi. Lâu lắm rồi không đánh nhau ác như vậy. Đau thật đấy."

"Ừm, để em nhẹ tay, đau thì nói em." Minh Thiên tạm thời kiềm chế xúc động, hết sức chuyên chú cẩn thận giúp Đoạn Dịch bôi thuốc, băng bó.

Minh Thiên dùng sức rất nhẹ, Đoạn Dịch thoải mái tới mức buồn ngủ. Thấy đầu anh tự nhiên nghiêng về phía sau, Minh Thiên ôm lấy eo anh, một tay đỡ lấy đầu anh, để anh dựa vào vai mình.

Không biết qua bao lâu, Đoạn Dịch tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào vai Minh Thiên.

Anh lập tức ngồi dậy, xoa nhẹ vai Minh Thiên. "Có đau không?"

"Không đâu." Minh Thiên lắc đầu.

Đoạn Dịch hỏi: "Mấy giờ?"

"Còn chưa tới thời gian vote. Đừng có gấp. Ăn chút gì nhé?" Minh Thiên nói.

"Không vội ăn." Đoạn Dịch hỏi nhanh, "Lần này khi nào em đi?"

"Để em coi tình huống. Tùy thời quay lại." Minh Thiên nói, nhìn phía Đoạn Dịch, tựa hồ muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Đoạn Dịch nhấc mí mắt, ôm cổ người ta, "Đã như này, còn có gì không thể nói với tôi?"

"Không phải không thể nói. Chỉ là chưa biết nên nói như thế nào." Minh Thiên nói.

Đoạn Dịch liếc hắn: "Đương nhiên là nên nói như thế nào thì nói như thế đó."

"Em... Cái đó..."

Tay Minh Thiên giữ hai tay Đoạn Dịch, đẩy anh nằm xuống sàn lều trại, rồi chậm rãi đè dưới thân. Minh Thiên kề môi sát bên tai Đoạn Dịch, giọng khẽ khàng gần như không thành tiếng, "Chúng ta... Hiện tại có quan hệ gì? Có tính là yêu đương không?"

Đoạn Dịch bật cười.

Minh Thiên rối rắm do dự lâu như vậy, thì ra là muốn hỏi cái này.

Nghiêng đầu giương mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp của Minh Thiên, Đoạn Dịch trêu chọc: "Chà, tôi cướp tân nương nên tân nương muốn bàn danh phận với tôi à?"

Đối lập với Đoạn Dịch thả lỏng, biểu cảm của Minh Thiên cực kỳ nghiêm trọng khẩn trương.

Tay dùng sức vài phần, hắn nắm hai tay Đoạn Dịch thật chặt.

Đoạn Dịch nhìn hắn, thấy môi hắn mở rồi đóng, đóng lại mở.

Hồi lâu sau, Đoạn Dịch đang tò mò không biết hắn muốn hỏi gì, thì nghe hắn cắn răng hỏi: "Rốt cuộc có phải hay không? Chúng ta có tính là yêu đương không?"

Trong nháy mắt nghe hắn hỏi thế, trái tim Đoạn Dịch đau xót kinh khủng. Lòng dạ anh tan chảy nhũn nhèo.

Mình có tài đức gì mà được Minh Thiên thuần túy yêu thương đến vậy?

Không trêu không cười nữa, Đoạn Dịch nâng tay lên, chạm vào sau gáy Minh Thiên, trịnh trọng ôm lấy hắn. "Tiểu Thiên, em còn hoài nghi điều gì?"

"Em..."

Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên thở dài, "Em chưa từng nghĩ, anh sẽ thích em."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio