Hoang mạc vô ngần, cát vàng vạn dặm.
Sỏi cát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, gió thổi qua nóng rẫy như ngọn lửa.
Đoạn Dịch quay đầu lại, chú ý tới các người chơi đã tự ra khỏi tù.
Tính cả Đoạn Dịch, chín người chơi đứng trên sa mạc hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đặc biệt là cô gái số 10 và Hồ Tấn số 6 vào tù sớm nhất, bọn họ không biết gì về cốt truyện phó bản. Vừa ra khỏi tù liền bị hệ thống ném vào sa mạc, biểu tình của hai người chẳng khác gì bị mộng du.
Quan sát người chơi xong, Đoạn Dịch nhanh chóng tìm kiếm phụ cận.
Phương Đông Vũ hỏi anh: "Anh muốn tìm bức tranh kia?"
Nếu nói trước đó mọi người chỉ dừng ở mức suy đoán, thì hiện tại hệ thống đã xác nhận, sự thật đúng là có quan hệ với một bức tranh.
Mười hai linh hồn bị nhốt trong bức tranh cuộn, bị tượng Phật trấn áp. Bức tranh cuộn xuyên qua 4000 năm, mười hai linh hồn cũng xuyên qua 4000 năm. Ba linh hồn tiêu biến do người chơi đã chết, sau khi phá hủy tượng Phật còn thừa chín linh hồn thoát khỏi bức tranh cuộn.
Thế thì bức tranh trông như thế nào?
Nghe Phương Đông Vũ hỏi, Đoạn Dịch lần nữa cảm thán cô bé thông minh.
Gật đầu với cô, Đoạn Dịch cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm dưới cát.
Một lát sau, anh tìm được một bức tranh.
Bức tranh này trông rất bình thường, vài nét bút ít ỏi phác họa ba căn phòng, nhìn qua có vẻ là Phật đường, mộ thất, hỉ đường. Bên trong phòng có lẻ tẻ vài dụng cụ mờ nhạt lộn xộn một cục, khó nhìn ra chính xác là cái gì.
Đoạn Dịch từng ở thế giới trong tranh mới biết phân biệt được cái gì là đồ dùng hoặc xương cốt.
Phương Đông Vũ đi đến bên người Đoạn Dịch, dẫn đầu thử chạm vào bức tranh cuộn, sau đó nhíu mày nói: "Không có cảm giác gì hết. Theo lý thuyết... Người của thế giới thực khi chạm vào bức tranh sẽ đi vào thế giới trong tranh. Nhưng giờ..."
"Giả thiết của chúng ta là linh hồn, chưa bám vào người thương nhân như lời hệ thống. Có lẽ sau khi bám vào người và chạm vào tranh, chúng ta mới thấy được điều khác lạ." Đoạn Dịch nói vậy, cầm tranh lên, "Chúng ta đợi xem sao. Tóm lại cứ giữ tranh trước, biết đâu sau này sẽ có tác dụng."
Đoạn Dịch vừa dứt lời, tiếng thông báo vang lên.
"Hiện tại còn chín người chơi sống sót, hệ thống sẽ sắp xếp ba người chơi mới gia nhập đội buôn. Tức là tổng cộng có người hai người đi đô thành, trong đó ba người là người bình thường, chín người là vong hồn xuyên đến từ 4000 năm trước."
"Hệ thống sẽ cho các người chơi thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Các người chơi vui lòng không cử động, hệ thống sẽ làm mới số liệu cơ thể, trang bị, và điều chỉnh thời gian thành ban đêm."
Đoạn Dịch lắng nghe, lần này không cứng đối cứng với hệ thống mà đứng bất động.
Lúc sau anh cảm giác mình mất đi ý thức, như bị đánh thuốc mê.
Tới khi anh khôi phục ý thức, thấy mình đã thay quần áo vải thô.
Sắc trời đã vào đêm, trước mặt anh có lửa trại, phía sau có mấy lều trại được dựng sẵn.
Nghỉ ngơi tại chỗ này qua một đêm, sáng mai bọn họ sẽ đi đô thành.
"Ba người chơi mới gia nhập, vui lòng chọn một bảng số trước doanh trại."
Qua mười phút, hệ thống lại nói: "Bảng số đã rút xong. Mời ba người chơi vào doanh trại, tập hợp cùng chín người chơi khác."
"Mười hai người chơi chính thức gia nhập phó bản《 Tường xương khô 》. Các người chơi cần tự tìm hiểu và hoàn thành nhiệm vụ của mình để qua màn."
"Có bốn người chơi bị thế lực tà ác mê hoặc, mục đích là ngăn cản các bạn hoàn thành nhiệm vụ, bao gồm ba người sói bình thường và một【 bóng ma ác mộng 】."
"Phe người tốt bao gồm nhà tiên tri, phù thủy, thợ săn,【 người nhiếp mộng 】và bốn dân thường."
"Mô tả chi tiết các kỹ năng nhân vật vui lòng xem trên thiết bị."
"Phó bản《 Tường xương khô 》độ khó: 6. Thành công qua màn sẽ được nhận 250 đồng vàng."
"Do lần này không có khu nghỉ ngơi, cửa hàng đạo cụ được đặt tại doanh trại đội buôn. Sáng mai khi mặc trời mọc, trước khi xuất phát đi đô thành, cửa hàng đạo cụ sẽ biến mất. Các người chơi có nhu cầu mua sắm vui lòng chú ý thời gian."
"Chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ!"
·
Đoạn Dịch nghe thấy một thanh âm quen thuộc. "Ôi trời ạ, là Tiểu Lan đấy hả! Tiểu Lan, Tiểu Lan ơi ha ha hu hu hu cuối cùng cũng thấy cô hu hu hu!"
Đây là, giọng của Bành Trình?
Đoạn Dịch xoay người, liền thấy hình ảnh:
Ổ Quân Lan đang đứng ở cửa doanh trại, nhìn hướng ba người ba mới tới. Cho nên Bành Trình thấy cô đầu tiên, lập tức chảy hai hàng nước mắt nóng hổi như thấy cố nhân, nhào tới chỗ Ổ Quân Lan.
Ổ Quân Lan kịp thời nghiêng người tránh, "Bang" một phát, Bành Trình cắm mặt vào bãi cát vàng...
Trong lòng thắp một cây nến cho Bành Trình, Đoạn Dịch đi tới gần hắn ta, còn chưa kịp chào hỏi thì thấy Bành Trình bò ra khỏi cát, hét lên với mình: "Ối dồi ôi! Anh Đoạn! Là anh Đoạn của tôi! Cuối cùng cũng gặp được anh hu hu hu!"
Đoạn Dịch mở to hai mắt, ngay sau đó bị Bành Trình người đầy cát ôm chầm.
Tự dưng anh bị tống một đống cát vào mồm.
"Không nhẫn tâm để cậu lại té như chó đớp bùn... Người anh em không cần nhiệt tình vậy đâu." Vỗ vỗ vai hắn ta, Đoạn Dịch lau mặt dính đầy cát, thấy trước ngực Bành Trình đeo bảng số "8".
Bành Trình tiếp tục "hu hu" nói: "Nhiệt tình cỡ nào cũng không lố đâu, tôi khổ quá à huhu! Nhìn thấy anh và Tiểu Lan trái tim tôi mới yên tâm!"
"Tiểu Lan" trong miệng hắn ta đi tới, có chút không nỡ nhìn thẳng mà lắc đầu: "Cậu cao to cơ bắp cuồn cuộn lôi kéo Đoạn Dịch làm nũng... Nhìn quái dị quá đấy."
Bành Trình phản bác: "Tôi bề ngoài cao to, nhưng nội tâm nhạy cảm nha! Có phải Tiểu Lan hiểu lầm gì với tôi không?!"
Đoạn Dịch chỉ cười không nói, quay mặt nhìn hai người chơi còn lại.
Trong đó thế mà có một người quen... Bạch Tư Niên từng gặp tại《 mê cung 》. Anh có ấn tượng không tồi với cậu ta. Lần trước cậu ta là số 5, lần này vẫn chọn số 5.
Nhìn theo tầm mắt Đoạn Dịch, Bành Trình câu lấy cổ Đoạn Dịch nhỏ giọng nói: "Tôi không dám lấy số 5, nhanh tay lấy số 8 trước. Hê hê, không ngờ thằng nhóc đó dám lấy. Chúng ta thắp nến cho cậu ta vậy."
Thật lòng thì Đoạn Dịch cảm thấy "số 5 không may mắn" không liên quan vụ huyền học lắm.
Cơ chế trò chơi này là vậy: Thiếu một người chơi, hệ thống bổ sung một người chơi; thiếu hai thì bổ sung hai.
Ở phó bản thứ nhất Minh Thiên cố tình nhắm vào số 5, người sau thì đã được sắp đặt sẵn, cho nên tỷ lệ kẻ đáng chết chọn số 5 và bị Minh Thiên xử lý rất cao.
Riêng Cố Lương và Dương Dạ là diễn theo yêu cầu, cố ý giả chết.
Các nguyên nhân trên trộn vào nhau, khiến mọi người có ảo giác "người chơi số 5 dễ chết".
Vì thế Đoạn Dịch nói với Bành Trình: "Người ta lần trước lấy số 5 đã thắng đấy. Cậu phải tin tưởng khoa học, đừng có mê tín."
"Vờ lờ, chúng ta đi vào thế giới cổ quái này mà anh nói đừng mê tín á?" Bành Trình khiếp sợ.
"Đúng vậy, tôi tin tưởng đây là một thế giới tràn ngập khoa học." Đoạn Dịch chém gió tỉnh bơ.
Bành Trình ngây ngẩn cả người: "Thật vậy chăng? Đừng nói đây là trò chơi do người ngoài hành tinh thiết kế! Nó muốn làm gì người địa cầu chúng ta? Anh Đoạn, tôi sợ, tôi sợ lắm... Anh nói thế lực huyền học đáng sợ, hay người ngoài hành tinh đáng sợ?"
Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, thật thà trả lời: "Vạn sự quy kết đến cùng đều là huyền học. Bất kể là thần thoại truyền thuyết hay là người ngoài hành tinh. Không phải cậu học lịch sử hả? Cậu nhớ lại đi..."
Bành Trình hoảng sợ ôm cánh tay Đoạn Dịch: "Ấy ấy, bên này có lửa trại, chúng ta lấy chút rượu, từ từ tâm sự nhá?"
Đoạn Dịch vất vả rút tay mình ra, đi vào sâu trong doanh trại. "Doanh trại có cửa hàng đạo cụ, còn có nhiều lều trại, miễn cưỡng có thể xem là khu nghỉ ngơi một ngày. Tuy lát nữa 10 giờ vẫn phải rút bài... Nhưng không ảnh hưởng tới việc tôi đi tắm. Lăn lộn mấy ngày trong mộ, tôi cần đi tắm gấp. Tí tắm xong sẽ tìm cậu ôn chuyện!"
Đoạn Dịch đoán đúng rồi. Hệ thống không ác đến mức quá đáng. Tuy rằng giả thiết là thời gian 4000 năm trước, địa điểm tại hoang mạc, nhưng cửa lều có đánh số, trong lều bày biện đồ đạc không khác gì tiêu chuẩn khách sạn, quan trọng nhất là... Có phòng tắm.
Ngày thường Đoạn Dịch là người tắm rửa rất nhanh. Nhưng lăn lộn bò trườn trong đống xương cốt, ăn lông ở lỗ trong mộ thất nhiều ngày, mùi trên người anh thật sự một lời khó hết. Nên lần này anh tắm rửa phá lệ lâu cực kỳ.
Tốn khoảng một tiếng tắm rửa, chà rớt một lớp da, Đoạn Dịch mới miễn cưỡng cảm thấy sạch sẽ.
Lấy quần áo mới mặc vào, anh đi tới chỗ vứt quần áo dơ. Vừa cầm cái áo dơ lên, Đoạn Dịch nhịn không được "ọe" nôn khan.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là: Thúi quá. Thúi thế mà Tiểu Thiên còn ôm mình hôn mình, thằng bé quả là yêu mình tha thiết. Về sau mình phải thương thương thằng bé nhiều hơn mới được.
Lúc anh tắm xong, thời gian là buổi tối 9 giờ.
Đoạn Dịch tới cửa hàng đạo cụ.
Chủ yếu là anh mua dù chắn sát thương, rồi bỏ chúng vào balo mang theo người.
Anh thường xuyên chính diện đối đầu với yêu ma quỷ quái của phó bản, rất tự mình hiểu mình. Cho nên anh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy dù đen vừa thực tế vừa hữu dụng nhất.
Tắm rửa xong, mua đạo cụ xong, Đoạn Dịch đi ăn cơm tối.
Chỗ lửa trại có NPC nướng chân dê, là đầu bếp đội buôn. Trừ chân dê, NPC còn làm sữa chua phát cho mọi người.
Đoạn Dịch nếm một chén sữa chua, hương vị khó thẩm, đành bỏ qua. Cũng may là còn chân dê chắp vá. Xem như là bữa ăn tốt nhất gần đây được ăn.
Người chơi khác không khác mấy Đoạn Dịch, lúc này hầu hết đều vây quanh lửa trại gặm chân dê.
Ở trong mộ mấy ngày trời, mọi người đều không được ăn uống đàng hoàng. Giờ phút này ai nấy như sói đói, đa số các cô gái cũng bớt rụt rè, một người so với một người gặm dữ hơn.
Chỉ có mình cô gái số 10 là ăn uống từ tốn. Cô gặm một miếng thịt dê, chốc chốc liếc mắt đưa tình với Hồng Hiền. Làm Đoạn Dịch không khỏi hoài nghi Hồng Hiền hạ cổ cô ấy hay gì.
Thừa dịp ăn bữa tối, Đoạn Dịch tìm hiểu tên họ của các đồng đội.
Số 2 bảo vệ có vóc dáng cao tên là Đậu Sương.
Số 3 phù thủy có vóc dáng thấp tên Đồng Niệm.
Em gái số 10 mê mệt Hồng Hiền tên Đường Hiểu.
Cuối cùng là người trong số ba người mới tới mà Đoạn Dịch không quen biết, tên là Vân Hạo. Hắn ta có thân phận dân buôn, lấy số 9.
·
Buổi tối 10 giờ, Đoạn Dịch trở lại lều số 7.
Lại đến thời gian rút thân phận.
Lần này thân phận của anh là【 dân thường 】.
Xem xong bài thân phận, Đoạn Dịch hơi nghiêm túc.
Anh có cảm giác ván Ma Sói lần này không có lợi cho người tốt.
Đầu tiên, bóng ma ác mộng phe người sói có kỹ năng rất mạnh.
Mỗi đêm bóng ma ác mộng chọn một người để dọa, đêm đó người bị dọa không thể sử dụng kỹ năng.
Bóng ma ác mộng chọn trúng thần chức sẽ gây ảnh hưởng lớn, rất có thể tiên tri sẽ thành chức năng vô dụng.
Bóng ma ác mộng chỉ có hai hạn chế. Thứ nhất, nó và đồng đội sói không biết mặt lẫn nhau, nếu nó dọa trúng đồng đội sói thì đêm đó người sói không thể cắn ai; thứ hai, nó không thể dọa một người hai đêm liên tiếp.
Tiếp theo, người nhiếp mộng thuộc phe người tốt cần biết chơi.
Chức năng của người nhiếp mộng là: mỗi đêm chọn một người chơi chìm vào trạng thái "mộng du", miễn dịch tổn thương ban đêm; nhưng nếu người nhiếp mộng bị giết, người bị mộng du cũng chết theo.
Người nhiếp mộng đúng là có công năng bảo vệ Tiên tri, nhưng nếu người nhiếp mộng bất hạnh bị cắn, sẽ là một phát hai mạng, đối với người tốt cực kỳ bất lợi. Cho nên cách chơi tốt nhất khi bốc được bài nhiếp mộng, thay vì bảo vệ người tốt không bằng theo sát người sói.
Liên tục bị mộng du hai đêm sẽ chết; người nhiếp mộng chết, người mộng du cũng chết. Người nhiếp mộng có thể tận dụng hai đặc điểm này để giết người sói, làm người sói bị mộng du, chứ không phải người tốt.
Nhưng trong trò chơi này, người nhiếp mộng sẽ chịu chết cùng người sói vô tù ư? Chưa chắc.
Nói ngắn gọn, cách chơi lá bài này phong phú dễ thay đổi, nhưng nếu người chơi quá cùi bắp, rất có thể phe người tốt sẽ sụp đổ nhanh chóng.
Nhìn chung thế cục bất lợi với người tốt, huống chi Đoạn Dịch bốc phải lá dân thường.
Tổng hợp phân tích lại, anh quyết định nhanh chóng thăm dò phó bản thì tốt hơn.
Hệ thống không ban bố điều kiện qua màn cho người chơi. Thế nên nhanh chóng tìm được điều kiện qua màn, nắm thông tin trong tay mình, có thể xem là một cách giữ quyền chủ động.
·
8 giờ sáng ngày kế, mười hai người chơi trong vai dân buôn, cưỡi lạc đà đi đến đô thành.
Người dẫn đường là NPC nấu cơm, tên A Ca.
Đoạn Dịch cưỡi lạc đà bên cạnh hắn ta, hỏi thăm tin tức: "Gần đây bên đô thành có tin tức gì không? Ví dụ như công chúa Lâu Lan thế nào?"
"Công chúa? Nghe nói công chúa sắp xuất giá? Cụ thể tôi cũng không biết. Tôi rời đi nửa năm rồi. Cơ mà..." A Ca suy nghĩ một lát, lại nói, "Các anh có nghe qua sự kiện kỳ quái chưa?"
"Nghe! Chúng tôi có nghe!" Lục tục lại có người chơi lại gần, tranh thủ thời gian nghe ngóng tin tức.
A Ca liền nói: "Tôi không biết tin đồn là thật hay giả. Nghe nói Vương của chúng tôi có một bức tranh thần kỳ, có thể thấy được tương lai?"
Đoạn Dịch ra vẻ không biết, hỏi: "Thấy là thấy thế nào?"
"Ban đầu do một ông chủ nhặt được, nói là đào được ngoài sa mạc. Tôi có quen ông chủ, để khi nào giới thiệu cho các anh." A Ca nói, "Ông ấy nói khi chạm vào bức tranh, chung quanh xuất hiện một thế giới... Thế giới đó nửa trong suốt, chồng lên đồ đạc chung quanh ông ấy, đặc biệt thần kỳ. Ông ấy nói không phải lúc nào cũng thấy kỳ quan, ngẫu nhiên mới thấy."
"Ông ấy thấy có người trong tranh, đôi khi những người đó cử động. Nhưng khi ông ấy tính nhìn kỹ hơn thì không nhìn ra gì. Mặt khác, khi bức tranh cuộn trải dài tân thế giới trước mặt ông ấy, ông ấy phát hiện mình đang đứng ở trong một căn phòng kỳ lạ. Ông ấy nói căn phòng có vẽ tranh trên tường, trong tranh có một cô gái đeo khăn che mặt đi ngang qua chợ, còn có tướng quân đang nhìn cô gái."
"Các anh đoán sau đó thế nào? Ông ấy vốn dĩ quên mất chuyện này, nhưng có một bữa ông ấy ở cửa tiệm, chứng kiến cảnh trên bức tranh... Trên chợ, tướng quân nhất kiến chung tình với cô gái đeo khăn che mặt, giống y như đúc bức tranh kia!"
Bức trang A Ca nói, không phải là công chúa Lâu Lan và tướng quân sơ ngộ thì là gì?
Ông chủ nhặt được bức tranh đã từng nhìn thấy thế giới trong tranh?
Chẳng qua phương thức nhìn tranh không phải đi vào tranh vẽ, mà chỉ là thông qua cách đụng vào tranh, nhìn thấy thế giới lạ xuất hiện trước mắt mình. Thế giới này nửa trong suốt, chồng lên thế giới thật, giống hải thị thận lâu*, hoặc tựa như ảo cảnh thật giả, thấy nhưng không thể tác động.
Đoạn Dịch vội hỏi: "Về sau xảy ra chuyện gì?"
"Về sau à..." A Ca gãi đầu, "Ông ấy nói khắp nơi rằng bức tranh có thể biết trước tương lai gì đó, chuyện này truyền tới trong cung. Quốc sư chúng tôi biết vu thuật, tôi nghe nói Vương phái người đi lấy bức tranh, giao cho quốc sư nghiên cứu. Ôi, tôi chỉ biết bấy nhiêu!"
A Ca rời đô thành quá lâu, lúc này đảm nhiệm vai trò đầu bếp kiêm dẫn đường mang đội buôn trở về, nhiệm vụ của hắn ta coi như hoàn thành. Hắn ta là kiểu nhân vật phụ chạy vặt, không biết được nhiều tin tức.
Sau khi hỏi thăm hết thông tin, Đoạn Dịch một mình một lạc đà đi chậm lại.
Nhân lúc A Ca không chú ý, anh lấy bức tranh cuộn xám xịt ra, chạm ngón tay lên... không phát sinh chuyện gì.
Ngày hôm qua lúc nhặt được bức tranh, Đoạn Dịch giả thiết mình là linh hồn, vì nguyên nhân này nên không thể thấy thế giới trong tranh. Anh cho rằng sau khi mình bám vào người, có máu thịt rồi đụng vào tranh, có lẽ sẽ thấy gì khác.
Nhưng hiện tại xem ra, thế giới trong tranh không dễ bị người nhìn thấy. Theo như lời A Ca, ông chủ ngẫu nhiên mới thấy thế giới trong tranh "mở ra" trước mắt.
Bức tranh rốt cuộc sao lại thế này, điều kiện kích hoạt thế giới trong tranh là cái gì, có lẽ cần vào đô thành mới biết được.
Lộ trình đi đô thành không xa, cưỡi lạc đà khoảng hai giờ, đoàn người tới cửa đô thành.
Tường thành rất đơn sơ, là loại tường đất.
Sau khi đi vào, Đoạn Dịch phát hiện bầu không khí bên trong thành cực kỳ bất thường... Biểu cảm mỗi người rất buồn bã. Bọn họ đều mặc đồ trắng, có người thậm chí khoác áo choàng trắng.
Đoạn Dịch gọi A Ca, nhờ hắn ta hỗ trợ đi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
A Ca theo lời đi hỏi thăm, tới khi quay về thì khóc lóc.
Hắn ta vừa khóc vừa nói: "Công chúa... Công chúa chết rồi, còn chết vào đêm đại hôn. Không chỉ có thế, không thấy thi thể công chúa đâu. Đáng sợ quá! Không biết có phải do chúng ta chọc giận thần minh... Chẳng lẽ trời muốn diệt Lâu Lan chúng ta!"
Đoạn Dịch xoay người xuống lạc đà, hỏi hắn ta: "Tại sao lại nói chọc giận thần minh?"
A Ca toàn thân phát run quỳ xuống, vái đầu vài cái với trời xanh: "Bọn họ nói... Thiên thần đưa tới một tân thế giới, giấu thế giới trong một bức tranh. Thế giới đó mở ra trước mặt tướng quân, lấy trộm thi thể công chúa! Là do chúng ta chọc giận thiên thần, thiên thần muốn trừng phạt chúng ta... Thiên thần mang công chúa quan trọng đối với chúng ta đi mất rồi. Xong rồi, tất cả đều xong rồi..."
"Cấm ăn nói bừa bãi!"
Một tiếng hét lớn vang lên. Nói xong, người đó nhấc chân đạp ngã A Ca trên mặt đất, giơ trường mâu trong tay chĩa vào đám người Đoạn Dịch, nhưng lại nói với bá tánh vây xem chung quanh. "Ai dám tung tin đồn giả, chém! Người Lâu Lan không xúc phạm thiên thần! Có kẻ xấu quấy phá, hắn giết công chúa Lâu Lan chúng ta, cướp thi thể công chúa Lâu Lan, ai cũng có thể là kẻ giết người!"
"Tân thế giới là lời dối trá! Còn bức tranh cuộn quái dị là do có người yêu tà làm thủ thuật che mắt, là ảo thuật!"
Nói tới đây, người nọ đối mặt với Đoạn Dịch, hung hăng nói: "Thương nhân dị quốc các ngươi có hiềm nghi lớn. Theo ta về quân doanh! Tướng quân chúng ta muốn đích thân thẩm vấn các ngươi!"
Nhóm mười hai người Đoạn Dịch không phản kháng, đi theo tên phó tướng này ra ngoài thành vào quân doanh.
Sa mạc bị mặt trời đốt cháy nóng rực, chân dẫm lên không ổn chút nào. Đoạn Dịch cũng chỉ đành tạm thời nhẫn nhịn.
Anh quay đầu nhìn, Ổ Quân Lan đỏ mắt, số 2 số 3 chảy nước mắt, Bành Trình khóc lớn tiếng luôn.
Nhíu mày, Đoạn Dịch suy nghĩ về hai phó bản xâu chuỗi.
Ban đầu anh suy đoán bọn họ xuyên qua 4000 năm có thể là để cứu mạng công chúa Lâu Lan.
Nhưng hiện tại công chúa không chỉ đã chết, thi thể còn bị trộm.
...Xem ra cốt truyện thực sự có liên kết với phó bản trước.
Bởi vì thi thể công chúa đúng là bị cướp mất, do chính tay anh cướp.
Không còn tượng Phật trấn áp, linh hồn rời khỏi bức tranh cuộn, nhưng thi thể công chúa và sự vật đều lưu lại trong bức tranh.
Suy ra những chuyện xảy ra bên trong bức tranh cuộn là lịch sử đã từng xảy ra ở thế giới thực.
Nếu tồn tại một "ông chủ" nhặt được tranh. Như vậy có thể giả thiết rằng, thời điểm bức tranh xuyên không là thời điểm ông chủ nhặt được tranh. Mà tại thời điểm đó, có mười hai linh hồn bị nhốt trong tranh.
Sau đó ông ta nhìn thấy hình ảnh tướng quân nhất kiến chung tình với cô gái che mặt, phát hiện tác dụng thần kỳ của bức tranh, kể chuyện này ra ngoài. Bức tranh bị trình lên Lâu Lan Vương.
Có thể phỏng đoán hợp lý ra một tuyến thời gian với sự kiện xâu chuỗi như sau:
1, có người phong ấn linh hồn mười hai đội viên khảo cổ trong tranh.
2, bức tranh cuộn xuyên đến 4000 năm trước, bị ông chủ nhặt được.
3, tướng quân công chúa sơ ngộ. Ông chủ phát hiện bức tranh bất bình thường, tranh bị hiến cho Lâu Lan Vương.
4, tướng quân cầu thân. Vào ngày cầu thân, có một thị nữ thông qua tranh đi vào thế giới thần kỳ, đọc chú ngữ và rời đi trở lại hiện thực.
5, tướng quân và công chúa thành thân, công chúa qua đời.
6, trong lúc an táng công chúa, thi thể công chúa bị người thế giới trong tranh cướp mất.
7, không biết đã xảy ra chuyện gì, bức tranh lưu lạc ngoài hoang mạc. Các linh hồn thoát khỏi phong ấn, đi đến hiện thực, trên đường gặp một đội buôn, chín linh hồn bám vào người chín dân buôn, theo bọn họ đi tới đô thành.
Rốt cuộc bức tranh cuộn xuyên qua 4000 năm có bí mật gì, tân nương đã chết có thể chỉ dẫn người chơi như thế nào, vì sao nàng vô mặt... Những việc này, cần tìm hiểu thêm mới biết được.
Mà hiện tại Đoạn Dịch cực kỳ tò mò về một việc... Tướng quân sắm vai nhân vật gì trong câu chuyện này.
- --
*Thận (tiếng Trung: 蜃, bính âm: shèn) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là "hải thị thận lâu".