Nhà Tiên Tri Được Chọn

chương 143

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoạn Dịch và Minh Thiên kiểm tra khu phụ cận địa điểm tiểu thương hôn mê. Trừ cục đá vẽ hoa màu đỏ, không còn manh mối rõ ràng nào khác.

Một lát sau, thấy nơi này cách chỗ ở tiểu thương không xa, hai người không cưỡi ngựa, cùng nhau đi bộ tới chỗ mấy hộ nhà lập loè ánh đèn.

Tới gần thôn xóm nhỏ, Đoạn Dịch cất đèn pin, ăn ý cùng Minh Thiên nhẹ bước chân. Hai người khom lưng, khống chế trọng lượng bước chân, gần như không phát ra thanh âm.

Dán cửa sổ từng căn nhà, hai người nhanh chóng nghe ngóng hết khu này. Dân cư trên hoang mạc thưa thớt, nơi này chỉ có vài hộ định cư.

Cũng là bởi vậy, hai người rất mau đoán ra nhà nào có bất thường.

Đa số trong nhà đều có âm thanh người nói chuyện với nhau.

Có vẻ nơi này toàn là tiểu thương sinh sống, bọn họ thức khuya dậy sớm, khoảng thời gian này mới về nhà ăn cơm, thế nên nhà nào cũng thoang thoảng mùi cơm và tiếng vợ con hỏi chồng.

Ngoại trừ một nhà.

Nhà này cũng sáng đèn giống các nhà khác, nhưng lặng im không tiếng người, hiển nhiên bên trong có vấn đề.

Dưới ngọn đèn sáng thấp thoáng, Đoạn Dịch ra hiệu với Minh Thiên.

Minh Thiên ăn ý gật đầu, hai người cùng nhau khom lưng dán cửa sổ nhà.

Do người dân đơn giản, khu này không khóa cửa nhà ban đêm. Căn nhà này cũng khép hờ cửa. Đoạn Dịch dẫn đầu tiến lên nhìn xuyên qua khe cửa. Minh Thiên chú ý tới vẻ mặt anh thay đổi, liền biết bên trong không ổn.

Than nhẹ một hơi, Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên lắc đầu, nhìn hai bên chung quanh rồi đẩy cửa đi vào.

Minh Thiên theo sát anh đi vào nhà, trở tay đóng cửa. Hai người cùng nhìn tình hình trong nhà, biểu tình không nhẹ nhàng nổi.

Căn nhà không lớn, gồm một phòng khách một phòng ngủ. Trung gian hai phòng dùng tường đất đơn giản ngăn ra. Đồ dùng nấu cơm đều bỏ ở sân sau.

Mà hiện tại tình huống phòng khách nhỏ hẹp thực sự bất thường.

Giữa phòng khách có một bàn đá lùn, cạnh bàn đá có vài cái đệm, là vị trí ăn cơm thường ngày. Trên mặt bàn đặt vài món thức ăn, đồ ăn chưa bị động qua.

Nguyên nhân thức ăn không bị động vào quá rõ ràng... Chủ nhân căn nhà một nam một nữ đều xảy ra chuyện.

Không ngửi thấy mùi đồ ăn trên bàn, mùi máu tươi nồng nặc khắp nhà.

Phía sau cạnh bàn che kín máu tươi.

Máu chảy ra từ thi thể một người phụ nữ. Ngực cô trúng một nhát dao, người ngã xuống đất bên bàn đá, máu chảy dài đến cửa nhà, sắp chui qua khe cửa chảy ra ngoài đường.

Chồng của cô vẫn còn sống. Hắn ta xổm ngồi bên cạnh thi thể người phụ nữ, biểu tình siêu thoát an tường, như thể đã mọc cánh thành tiên. Nhìn kỹ lại, ánh mắt hắn ta nhìn về phía người phụ nữ còn lộ ra vài phần yêu thương.

"Chúng ta cùng lên Thiên giới."

Hắn ta nhẹ giọng với người phụ nữ, ngoảnh mặt làm ngơ hết thảy chung quanh, căn bản không biết có hai khách ngoại lai xông vào nhà.

Nhìn cảnh trước mắt, không khó để Đoạn Dịch tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì.

... Tiểu thương buôn bán xong từ đô thành về nhà. Trên đường về hắn ta dựa vào một tảng đá lớn nghỉ ngơi, vô tình dẫm phải cục đá vẽ hoa bỉ ngạn, vì thế nhìn thấy Lạt Ma và hoa đỏ.

Hắn ta ngất xỉu, một lúc sau thì tỉnh lại. Sau khi tỉnh hắn ta cho rằng mình bị bệnh nặng, nhưng hắn ta không để ý, ngược lại mong được siêu thoát.

Mang theo tâm trạng như vậy về nhà, gặp người vợ vừa nấu cơm xong đang chờ hắn ta. Thấy chồng trở về, người vợ tiến lên hỏi han ân cần, bưng thức ăn bày lên bàn.

Nhưng hắn ta không nhìn thức ăn, mà cầm dao đâm vào ngực vợ.

Hắn ta yêu vợ mình, muốn cùng vợ lên thiên đường.

Đoạn Dịch không khỏi nói Minh Thiên: "Dị trạng của ba người Tiểu thương, Thư Dung Dung, Đồng Niệm giống nhau. Bên Vương phi cũng như thế này. Bà cho rằng mình bị bệnh nặng, sắp rời nhân thế. Đêm đầu tiên chúng ta tới doanh trại, sở dĩ lính quân doanh đều bỏ đi bởi vì Vương phi muốn ám sát Vương."

"Tướng quân nhận được tin tức, mang binh suốt đêm chạy tới vương cung hộ giá. Tướng quân và Lâu Lan Vương cho rằng Vương phi cực đoan như vậy vì không chấp nhận cái chết của con mình. Nhưng xem ra là do nguyên nhân khác. Có người đứng sau sắp đặt mọi chuyện."

Chắc chắn có người cố ý giấu cục đá dưới cát. Người dẫm lên đều hôn mê một đoạn thời gian, chờ sau khi bọn họ tỉnh dậy cho rằng mình bị bệnh nặng sắp chết, sẽ giế,t chết người thân. Lý do là không muốn người thân ở nhân gian chịu khổ, muốn mang họ theo mình lên Thiên giới.

Hiện tại đã biết tiểu thương, Thư Dung Dung và Đồng Niệm có tình trạng giống Vương phi.

Bệnh trạng của bốn người giống nhau như đúc.

Thời điểm Vương phi ám sát Vương, do có thị vệ nên Vương phi thất bại.

Thư Dung Dung muốn bóp ch.ết Hồng Hiền, Hồng Hiền có phòng bị, làm cô vồ hụt.

Đồng Niệm đã giết Đậu Sương một lần. Vân Hạo dùng đồng hồ chảy ngược thời gian, cứu mạng Đậu Sương.

Nhưng vợ tiểu thương không được may mắn như vậy.

Cô ngồi chờ chồng mình về nhà, lại bị đâm một nhát, thi thể lạnh thấu.

Đoạn Dịch nói: "Sau khi hôn mê tỉnh lại bọn họ làm gì người thân, hiện chúng ta đã biết. Nhưng tình huống phát sinh của họ chúng ta chưa rõ. Có thể bọn họ..."

"Nếu bọn họ sẽ chết vì đã kích hoạt điều kiện tử vong, vậy thì rất khó sửa đổi." Minh Thiên nói với Đoạn Dịch, "Anh Tiểu Dịch, sắp đến 9 giờ. Em đưa anh về doanh trại."

"Ừ... Chỉ đành như vậy. Về đi, xem phía Bạch Tư Niên có thông tin mới hay không." Than nhẹ một hơi, Đoạn Dịch đi theo Minh Thiên rời nơi này.

Mục đích chuyến này đã đạt được: Thông qua việc quan sát vị trí tiểu thương ngất xỉu và tình trạng vợ hắn ta, xác định điểm chung của bốn người bị hại.

Hai người lặng yên rời xa các hộ nhà, đi tới gốc dương liễu buộc ngựa.

Đoạn Dịch vừa tự hỏi vừa lên ngựa, biểu tình hơi hoảng hốt.

Đến khi anh phản ứng lại, đã lần nữa cùng Minh Thiên giục ngựa chạy băng băng trên đại mạc... Anh lại ngồi phía trước.

"Ờ này Tiểu Thiên, chờ lần sau có cơ hội, cái gì nhỉ, cho tôi ngồi sau nhé." Đoạn Dịch nói.

Minh Thiên ra vẻ không biết. "Có gì khác nhau không?"

"Có chứ. Tôi mang em cưỡi ngựa. Không phải phim điện ảnh đều là anh hùng ôm mỹ nhân à?" Đoạn Dịch chớp mắt, "Ừm, tuy Tiểu Thiên cũng là anh hùng, nhưng..."

Minh Thiên cười, nhét dây cương vào tay Đoạn Dịch.

Ngay sau đó hai tay hắn vòng lấy eo Đoạn Dịch, cằm gác lên vai Đoạn Dịch. "Được, thế này coi như anh dẫn em cưỡi ngựa."

"Hở, thế này cũng tính?"

"Tính. Đi nào anh."

"Hừm... Cũng được." Đoạn Dịch ngoắc cái mũi, nắm chặt dây cương, hô vang "Giá", điều khiển ngựa chạy về quân doanh.

·

Thời điểm Đoạn Dịch trở lại doanh trại, thời gian vừa đúng 9 giờ 5 phút tối.

Minh Thiên dắt ngựa đi nơi khác, bỏ lại một mình Đoạn Dịch lấy thân phận người chơi đi vào lều lớn.

Sau khi vào lều, Đoạn Dịch phát hiện trừ mình, các người chơi đều có mặt đông đủ.

Số 5 Bạch Tư Niên đã bình yên vô sự trở lại. Vẻ mặt cậu ta trấn định thong dong, xem ra đã lấy được tin tức có ích ở Đài Thiên Táng.

Trong lều, ván Ma Sói đang được thảo luận sôi nổi.

Đoạn Dịch đứng nghe một lát. Mọi người đang bàn cãi việc có quăng số 3 Đồng Niệm vào tù hay không.

Số 2 Đậu Sương phản đối đầu tiên. "Tuy cậu ấy muốn giết tôi, nhưng rõ ràng là bị tà ma ngoại đạo phó bản ảnh hưởng. Tôi cảm thấy không thể đẩy cậu ấy vào tù. Việc này không liên quan cậu ấy có phải sói hay không, mà là cậu ấy đã nhìn thấy Lạt Ma, còn nói mình xem nhẹ sinh tử, đủ để chứng minh lạt ma Đài Thiên Táng có vấn đề!"

"Nếu chúng ta đẩy cậu ấy vào tù, có khác gì đưa cậu ấy vào chỗ chết? Cậu ấy sẽ chết, sẽ bị phanh thây! Tôi tuyệt đối sẽ không vote cậu ấy!"

Hồng Hiền hỏi Đậu Sương: "Nếu không vote, cô muốn vote ai?"

"Tôi vote số 6, tôi không tin anh ta là phù thủy." Đậu Sương nói.

"Đm, tôi vốn là phù thủy thật. Tôi không phải phù thủy thì ai là phù thủy?" Hồ Tấn nhíu mày, "Cô sợ bạn tốt của cô sẽ chết, tôi có thể hiểu. Nhưng làm người tốt, cô vote loại phù thủy làm cái gì. Thuốc độc phù thủy tôi chưa xài, cô muốn thế nào? Cô muốn người tốt cùng chết? Vậy hiện tại cô cứu bạn cô có tác dụng gì? Dù sao mọi người đều chết hết!"

Người phản bác Hồ Tấn không phải Đậu Sương, mà là Ổ Quân Lan.

Cô nhìn về phía Hồ Tấn nói: "Khi tôi và Vân Hạo quay về từ đường nhỏ tìm mọi người, cậu đã nói một cậu rất lạ. Cậu nói, may mà chúng tôi đã trở lại, bằng không nếu chúng tôi cũng xảy ra chuyện, phe người tốt tiêu đời..."

"Đừng bóp méo lời tôi, tôi nói là tôi sợ người tốt tiêu đời! Tôi là người tốt!" Hồ Tấn nói.

Ổ Quân Lan nhướng mày: "Cậu không cảm thấy lời cậu nói có vấn đề về góc nhìn hả? Tại sao cậu biết tôi và Vân Hạo là người tốt? Điều này chỉ có thể chứng mình cậu là người sói."

Hồ Tấn nghe lời này, tức tới mức đỏ bừng mặt mũi. "Tôi nói câu đó thuần túy là vì tôi thấy cô và Vân Hạo vẫn luôn quan sát mặt đất tìm dấu chân, dụng tâm thăm dò. Cho nên tôi cảm thấy hai người là người tốt! Có vấn đề gì đâu! Căn cứ vào hành vi để đoán thân phận của mọi người, có vấn đề gì hả? Còn chả phải vì cái này nên mọi người bàn Hồng Hiền là người tốt hả?"

Ổ Quân Lan vẫn là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn ta: "Trong mắt cậu, nếu tôi và Vân Hạo là người tốt, cậu nghĩ ai là sói? Có bị sai số sói không?"

"Sai là sai thế nào?" Hồ Tấn nói, "Số 10 Đường Hiểu một sói, đã bị vote. Số 2, số 3 ít nhất một sói, cũng có khả năng là hai sói! Số 5 Bạch Tư Niên cũng có hiềm nghi lớn! Còn nữa, số 4 Phương Đông Vũ cũng có thể là sói!"

"Chiều nay thời điểm đám chúng ta thảo luận, số 4 không có mặt, mọi người không nhắc đến cô ấy. Giờ chúng ta nhớ lại tình huống hôm qua đi, số 5 đặt nghi vấn số 10 số 12, tôi chơi kịch bản hất bát nước bẩn cho số 12. Cùng nghi ngờ số 12 có ba người, theo thứ tự số 4, 3, 2. Cho nên trên thực tế, trong số 4, 3, 2 có hai sói, tính cả số 5, khả năng cao là ba sói! Đó, cô nói đi, tôi tìm sai số lượng sói chỗ nào?"

Số 6 Hồ Tấn nói xong, số 12 Thư Dung Dung mở miệng: "Trường hợp của Hồ Tấn, mọi người đều hiểu. Tôi cảm thấy anh ấy là sói hay phù thủy đều hợp logic. Bởi vì dù anh ấy là nhân vật nào đều có thể chơi như thật. Nếu là phù thủy, anh ấy không nên lên tiếng như vậy, nhưng nếu là sói, cũng không đến mức liều như thế. Anh ấy chơi như quân xung phong, bán đứng hết sạch đồng đội. Nhưng vô luận thế nào, hôm nay không đến lượt vote anh ấy."

"Tôi cảm thấy đẩy ai vào tù đều không công bằng, bởi vì ai vào tù đều có thể chết. Như vậy chúng ta chỉ có thể làm theo quy tắc trò chơi. Hôm nay nên vote số 2 hoặc số 3. Thời điểm Hồ Tấn đặt nghi ngờ số 2 số 3, số 2 không phản bác Hồ Tấn rõ ràng. Nếu Hồ Tấn là phù thủy, số 2 có chức năng, cô ấy không cần lấy lòng phù thủy duy nhất. Nếu Hồ Tấn là sói, số 2 nghi ngờ anh ấy là đúng. Tôi cho rằng số 3 có tỷ lệ cao là sói, hôm nay nên vote số 3."

Hồng Hiền lập tức phụ họa: "Tôi đồng ý vote số 3. Dung Dung bàn luận hợp lý. Sau khi vote số 3, giữa số số 2 và số 4, phù thủy có thể chọn ném độc một người."

Lúc nghe được lời này, Đoạn Dịch vừa lúc ngồi xuống, thu hết biểu cảm mọi người vào mắt.

Anh chú ý tới đôi mắt Phương Đông Vũ khẽ nheo, rồi mau chóng khôi phục như thường.

Đến lượt Số 5 Bạch Tư Niên mở miệng. Cậu ta vừa nhìn nhìn thoáng qua mọi người, vừa nói: "Nói thật là hơi kỳ lạ đấy. Vì sao mọi người không để ý số 9 Vân Hạo?"

"Thời điểm sau bầu cử, tôi đặt nghi ngờ số 10 số 12. Theo sau số 6 chơi kịch bản hắt bát nước bẩn cho số 12 người cậu ta đã cứu, vì muốn quan sát người sau có hùa theo không. Số 6 chơi kịch bản hay không, thân phận nào hợp lý hơn, tạm thời tôi không bàn. Bởi vì nếu thuần chơi Ma Sói, hôm nay không đến lượt cậu ta."

"Như vậy trước không bàn thân phận số 6, chúng ta xem số 2, 3, 4 hùa theo cậu ta nghi ngờ số 12. Đúng vậy, trong ba cô gái chắc chắn có sói, muốn thuận thế đẩy số 12 người tốt vào tù. Mãi tới khi số 1 bàn rằng tất cả mọi người đều nghi số 12, số 12 không có đồng đội sói."

"Tôi tạm thời xem số 1 là người tốt. Nhưng khúc sau mọi người nhớ lại đi, số 9 không bàn luận được gì có ích. Số 9 là người tranh cử, nhưng khi phát biểu hoàn toàn không có đóng góp. Mà khi bàn luận, hình như cũng không phân tích thế cục. Nhưng vì sao trừ số 2, 3, 4 ba người, vì sao không ai để ý số 9?"

Nói tới đây, Bạch Tư Niên nhìn về phía số 9 Vân Hạo nói, "Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy anh đáng nghi. Vừa rồi Thư Dung Dung phân tích, tôi cũng tán thành. Buổi chiều tôi không đi cùng nhóm với anh, nhưng nếu sự tình trải qua theo như lời mọi người, không ai nói dối, như vậy giữa số 2 và số 3, đúng là số 3 có tỷ lệ cao là sói, hôm nay vote số 3 không thành vấn đề. Còn phù thủy muốn ném độc ai, tôi nghĩ phù thủy có thể châm chước lại."

"Cậu muốn phù thủy ném độc tôi?" Nhìn về phía Bạch Tư Niên, Vân Hạo nói, "Hôm nay tôi dùng đồng hồ quay ngược thời gian cứu số 2. Nếu mọi người cảm thấy Thư Dung Dung phân tích không sai, suy ra số 2 thiên hướng là người tốt, số 3 là người sói. Dưới tình huống này, tôi cứu số 2, chẳng lẽ tôi là người sói?"

"Tối hôm qua đúng là tôi nói không nhiều lắm. Nhưng đó là do thế cục đã rõ ràng. Số 10, 12 hai cô gái cãi nhau thành như vậy, các cô đều biện hộ tốt, tôi không cần nói quá nhiều. Đừng căn cứ vào cái này để nghi tôi. Tôi cứu số 2, đủ để chứng minh tôi là người tốt."

"Chưa chắc..." Bạch Tư Niên nhún vai, "Xin lỗi, tôi đưa ra một khả năng thôi. Vừa rồi tôi có hỏi thăm chi tiết, nếu tôi không lầm, là Ổ Quân Lan nghĩ cứu số 2 trước, lại bị anh giành trước một bước. Đồng hồ quay ngược thời gian có giá 60 đồng vàng. Nhưng nếu anh dựa vào hành động này lấy được lòng tin người tốt, thứ đạt được sẽ đáng giá hơn số đồng vàng bỏ ra. Tôi chơi trò chơi thích phân tích lời lãi. Tiền lời cứu số 2 là rất lớn."

Vân Hạo bình tĩnh phản bác: "Trừ tiền lời, chơi trò này còn cần xem lương tâm. Tôi cứu số 2, một phần tôi cho rằng cô ấy là người tốt, tôi không muốn phe người tốt thiếu đi một người; Mặt khác, tôi không đành lòng trơ mắt nhìn một cô gái đi tìm chết. Còn việc tôi giành trước Ổ Quân Lan sử dụng đạo cụ, là vì tôi không thiếu loại đạo cụ này, cho nên tôi khá hào phóng, chủ động sử dụng. Chỉ thế mà thôi. Nói nữa..."

"Cậu cũng nói theo trình tự hôm nay vote số 3. Như vậy vì sao vội vã sắp xếp công tác cho phù thủy? Nếu số 6 là phù thủy, chẳng lẽ không sợ Bóng ma ác mộng?"

"Vừa rồi số 6 cũng bàn tôi là sói. Cho nên tôi không tin cậu ta là phù thủy. Mọi người thấy đấy, cuối cùng chỉ còn thừa mình tôi ở lại Đài Thiên Táng hỏi thăm tin tức. Tôi rất có thể sẽ gặp Boss, nguy hiểm rất lớn. Tôi cảm thấy mình vì cái này phó bản trả giá đủ nhiều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tôi không phải sói. Vừa rồi số 1 hỏi số 6 các sói, thế mà cậu ta tính luôn cả tôi. Bằng điểm này, tôi không nhận cậu ta là phù thủy."

Bạch Tư Niên lần nữa nhún vai, "Còn nữa, vừa rồi số 1 Ổ Quân Lan có đặt câu hỏi. Vì sao số 6 xem số 1 và số 9 là người tốt? Trừ số 1 số 9 có vẻ là người tốt, còn một khả năng khác: Số 1 là người tốt thật, nhưng số 9 là đồng đội của số 6."

Nghe đến đó, Đoạn Dịch tạm không quản vấn đề ai sói, mà hỏi Bạch Tư Niên: "Cậu ở lại Đài Thiên Táng có tra xét được thông tin gì không? Nguyên liệu nấu cơm chiều tôi đã xem qua, hoàn toàn không có thịt. Nhưng vì sao tiểu sư đệ mài dao?"

Đối diện ánh mắt Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên nói: "Đã hỏi, vì tiểu sư đệ nghe đại sư huynh Đạt Quang nói, sắp tới mỗi ngày đều có nghi thức thiên táng, cho nên hắn mài dao chuẩn bị sẵn sàng cho nghi thức."

Nghe vậy, Đoạn Dịch không khỏi nhìn số 3 Đồng Niệm.

Cô lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời bàn luận về mình.

Cô không để ý sống chết, không thèm để ý trò chơi, cũng không biện hộ hoặc cãi cọ.

Vô thức nhăn chặt mày, Đoạn Dịch nhìn về phía những người khác: "Nếu là như thế, tôi đồng ý với số 2, nếu đẩy cô ấy vào tù, không khác đưa cô ấy vào chỗ chết."

Ổ Quân Lan nhìn Đoạn Dịch nói: "Tôi vẫn như cũ cho rằng số 6 tỷ lệ cao là sói. Cậu ta không phải phù thủy thật. Hay là hôm nay vote số 6."

Đoạn Dịch suy nghĩ, sau đó nói: "Đồng ý."

Hồ Tấn vỗ bàn. "Cảnh sát trưởng, anh nghĩ cho kỹ. Mắc cái gì anh đồng ý? Tôi giống sói chỗ nào?"

Đoạn Dịch nhìn Hồ Tấn nói: "Bắt đầu từ ván trước, có thể thấy được tính cách của cậu như thế nào. Tư duy không phức tạp, muốn gì nghĩ nấy, là người thẳng tính. Nghĩa là việc cậu làm không loanh quanh lòng vòng, rất nặng mục đích. Nếu không đạt được mục đích sẽ tìm cớ cho mình, nói mình chơi kịch bản, nhưng thật ra đều phi logic và giảo biện. Cho nên khi phân tích cậu, chúng tôi không cần nghĩ hành vi của cậu quá phức tạp."

"Lấy ván trước để nói. Cậu thấy đồng đội sói tự cắn, thuận thế soi đồng đội ra người tốt, vì hy vọng phù thủy sẽ nhảy ra nhận, có thể giữ được cả mình và số 11 Hồng Hiền. Trong mắt cậu, làm thế sẽ có lời. Nói thật suy nghĩ của cậu khá tốt, chỉ là cậu không nghĩ phù thủy sẽ fake tiên tri, từ đó lên tiếng không tốt, lộ sơ hở."

"Quay lại ván này. Tối hôm qua số 5 đặt nghi ngờ số 10 số 12, nên cậu thuận thế làm sói tiên phong, nghi ngờ số 12 người tốt, muốn đẩy số 12 ra ngoài. Số 10 mới là đồng đội sói của cậu. Chẳng qua số 10 tự hủy thành như vậy, cậu bị bất ngờ, cho nên hôm nay không thể không nhận phù thủy, xác nhận số 12 đã được mình cứu, nói dối mình chơi kịch bản, ý đồ hòa nhau một ván, thuận tiện xem có thể lừa phù thủy ra mặt không. Hướng phân tích như này logic đúng không?"

"Cuối cùng là câu Ổ Quân Lan và Vân Hạo là người tốt. Tôi cảm thấy cậu hơi tự hủy. Ở thời khắc nguy cơ, mục đích cậu nói câu đó vẫn như cũ rất đơn giản, cho họ một ấn tượng tốt. Nhưng câu đó lại làm lộ góc nhìn của cậu."

Hồ Tấn đỏ mặt trừng Đoạn Dịch: "Hôm nay không đến lượt tôi, anh một hai phải vote tôi, cảnh sát trưởng anh bị khùng hả? Tôi tuyệt đối không phải sói! Vừa rồi anh nói tôi xong việc tìm cớ, lời nói phi logic. Nhưng phân tích của anh có chính xác trăm phần trăm không? Tôi thấy chưa chắc!"

"Anh phân tích thành lập trên một cơ sở... Nếu tôi là sói, là một con sói có tư duy thẳng. Nếu anh là bác sĩ tâm lý, cũng đủ hiểu biết tôi, lời nói có lẽ có lý. Nhưng anh không phải, cũng không hiểu tôi. Chỉ dựa vào hành vi ván trước để nhận định tính cách thói quen của tôi, lúc này mới suy luận cách chơi của tôi nếu tôi là sói."

"Anh suy luận nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng nếu cơ sở anh căn cứ hoàn toàn sai thì sao? Nếu tôi không tư duy thẳng, không ngu xuẩn như anh nghĩ thì sao?

"Tóm lại, mỗi người có thói quen và cách chơi riêng. Tôi nhận phù thủy là hợp lý, kết thúc trò chơi chúng ta có thể phục bàn. Nhưng hiện tại anh chỉ có thể tin tôi là phù thủy."

Đoạn Dịch mở miệng nói: "Khi tôi là sói, vẫn sẽ tận lực trợ giúp người tốt. Mà hiện tại là người tốt, tất nhiên tôi sẽ toàn lực ứng phó mang mọi người ra ngoài. Tôi quen biết NPC đặt biệt tại phó bản này, em ấy không do hệ thống thiết kế ra, mọi người cũng gặp rồi. Cho nên mọi người hoàn toàn có thể tin tưởng tôi."

"Tôi biết dựa theo cách chơi thường quy, hôm nay không đến lượt số 6. Kể cả cậu ta không phải phù thủy mà là sói, vấn đề này có thể giao cho phù thủy thật giải quyết. Bởi vì dưới tình huống không nhảy ra, Bóng ma ác mộng không biết được thân phận của phù thủy thật. Thế nên đêm nay phù thủy có thể ném độc số 6. Đúng là có thể mặc kệ số 6, vote một trong hai số 2 số 3. Chẳng qua..."

"Tiểu sư đệ mài dao, sáng sớm mai sẽ cử hành nghi thức thiên táng. Số 3 trúng bẫy, nguyện ý chịu thiên táng lên Thiên giới. Hôm nay cô ấy vào tù, không khác nào chịu chết."

Tạm dừng một chút, Đoạn Dịch nói: "Vậy nên tôi đề nghị vote số 6 trước. Tôi giữa nguyên cái nhìn của mình, tư duy cậu ta rất đơn giản trực tiếp. Khi mọi người nghi số 10 số 12, cậu ta nhấn mạnh số 12, bởi vì số 10 là đồng đội sói; khi mọi người muốn vote số 2 hoặc số 3, cậu ta nhắm vào số 2, bởi vì số 3 là đồng đội sói."

"Còn phù thủy thật muốn ném độc hay không, ném độc ai, có thể bàn lại sau 10 giờ. Chúng ta có thể kéo dài thời gian thảo luận."

Đoạn Dịch lên tiếng xong.

Mọi người nghênh đón 10 giờ.

Kết thúc buổi vote, màn hình hiện kết quả cụ thể.

Số 6 được 4.5 phiếu, người vote là số 1, 2, 4, 7.

Số 3 được 6 phiếu, người vote cô là số 3, 5, 6, 9, 11, 12.

Hệ thống tuyên bố, số 3 Đồng Niệm vào tù.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio