Ba học sinh giỏi có thành tích tốt, sau đợt kiểm tra giữa kỳ, vì nóng lòng muốn biết kết quả thi của mình nên quyết định chơi trò bốn góc để triệu hồi quỷ. Nghe đồn quỷ trong các loại trò chơi này biết trước tương lai, có thể giải đáp mọi câu hỏi.
Ba người thành công triệu hồi quỷ, nhưng quỷ lại giết một người tên là Tiểu Song.
Giết người xong, quỷ không rời đi ngay, mà chơi với bọn họ thêm một lúc nữa.
Cho đến khi đèn được bật lên, mọi người mới phát hiện Tiểu Song đã chết, còn con quỷ biến mất không thấy đâu.
Đó là tổng kết của Đoạn Dịch trên đường trở lại khoang xe số 2.
Anh vừa đi vừa nói: "Có một chi tiết rất kỳ lạ, trong phòng có bốn người vẫn luôn ngủ. Tạm thời tôi chưa thấy mặt bọn họ."
"Lần này tôi phối hợp chạy cốt truyện, không tác động tiến trình cốt truyện. Lần sau ai vào có thể thử không phối hợp chơi trò chơi bốn góc, trực tiếp tìm manh mối, hoặc bắt chuyện với bốn người đang ngủ. Bằng không thời gian rất ngắn, có thể không kịp thăm dò."
Đoạn Dịch thuật lại cốt truyện, Phương Đông Vũ im lặng nghe xong đưa ra câu hỏi.
Cô mím miệng, hỏi: "Nếu nhìn từ góc độ vô thần vô quỷ, tôi cảm thấy giống trò chơi trinh thám. Nếu chuyện này đã từng xảy ra ở hiện thực, vậy thì rất đơn giản."
"Có một người là hung thủ trong bốn người nằm giường bên trái. Lúc các anh đang chơi trò chơi bốn góc, hung thủ lẫn vào trong, cầm dao giết người, lúc các anh bật đèn thì trở lại giường, giả vờ vẫn đang ngủ, chưa từng rời giường."
Đoạn Dịch nói: "Lúc mới bắt đầu chơi tôi cũng nghĩ như thế. Thật ra cái chết của Tiểu Song có thể coi là bằng chứng cho suy đoán này. Tiểu Song bị dao đâm chết, giống bị con người giết hơn, chứ ma quỷ nào cần dùng dao giết người."
Bốn người chơi trò chơi bốn góc, hung thủ lặng lẽ trà trộn vào, chơi cùng với mọi người.
Có năm người chơi trò chơi này, không có vị trí trống, đương nhiên không có tiếng ho.
Người chết là Tiểu Song. Suy ra rất có thể hung thủ đã đứng phía trước Đoạn Dịch.
Người phía trước Đoạn Dịch vốn là Tiểu Song, sau khi hung thủ xen vào, người Đoạn Dịch vỗ vai không còn là Tiểu Song, mà là hung thủ. Người vỗ vai Tiểu Song cũng không còn là Đoạn Dịch, mà đổi thành hung thủ.
Cũng vì nguyên nhân này nên Tiểu Song bị dao đâm sau lưng... Sau khi đi đến sau cô bé, thay vì vỗ vai, hung thủ một tay bịt miệng cô bé tránh cho cô bé hét lên, một tay đâm vào lưng, rồi kéo cô bé đến khoảng trống ở giữa không có người.
Cuối cùng hung thủ trở lại góc, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục chơi cùng mọi người.
Tiểu Song đã chết, người chơi chỉ còn bốn người, vậy nên mọi người lại nghe được tiếng ho.
Toàn bộ tuyến hành động của hung thủ vô cùng rõ ràng. Đoạn Dịch thuật lại một lần, rồi nói: "Tiến trình của cốt truyện hẳn là như thế. Nhưng vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ."
"Thứ nhất, lúc chơi trò chơi, xung quanh rất yên lặng, nếu hung thủ là người ngủ trên giường, rời giường và cầm dao giết người, tôi chắc chắn phải nghe thấy gì đó."
"Khu vực chơi rất nhỏ, được dựng lên bằng bìa carton. Tường bao quanh và cửa đều làm bằng bìa carton. Nếu muốn tham gia trò chơi, hung thủ phải mở cửa hoặc nhảy tường vào. Nếu mở cửa chắc chắn sẽ tạo âm thanh, vì bìa carton ma sát rất dễ phát ra âm thanh. Tường bao xung quanh cao nửa người, nếu muốn nhảy qua tường, hung thủ cần chạy lấy đà, như vậy cũng sẽ phát ra âm thanh."
"Hung thủ làm sao để thấy rõ mọi thứ trong bóng tối, còn tránh được tất cả chướng ngại vật, chuyện này tạm thời không bàn tới. Hung thủ làm cách nào để để vào không gian chơi trò chơi nhỏ hẹp mà không gây ra tiếng động, hơn nữa không bị người khác phát hiện?"
Tạm dừng một lát, Đoạn Dịch lại nói: "Thứ hai, như tôi vừa nói, tôi chơi trò chơi cùng ba học sinh vừa thi giữa kỳ xong. Tiểu Song đứng phía trước tôi là một cô bé, vóc dáng rất lùn. Tôi phải khom người xuống mới vỗ được vai cô bé. Tôi chắc chắn chiều cao của người đứng trước chưa từng thay đổi."
"Nếu hung thủ giả dạng Tiểu Song đứng trước mặt tôi, chẳng lẽ hai người có chiều cao giống nhau? Ngoài ra, hung thủ phải có tóc đuôi ngựa mới không sợ bị tôi phát hiện. Bởi vì đôi lúc tôi vô tình đụng phải tóc đuôi ngựa của Tiểu Song."
"Thứ ba, cũng là điểm đáng ngờ cuối cùng mà tôi phát hiện được đến hiện tại... Động cơ của hung thủ là gì. Nếu đơn giản chỉ là một vụ án giết người, không liên quan ma quỷ, vậy thì phải có động cơ. Vài học sinh trung học chơi gọi quỷ, hung thủ trà trộn giết người, rồi biến mất không chút dấu vết. Điều này không giống đột ngột nổi ham m,uốn giết người, mà là có âm mưu từ trước. Nhưng hung thủ chọn dùng cách thức như vậy để giết một học sinh, mục đích là gì?"
"Hung thủ giết bừa một học sinh, hay là cố ý giết Tiểu Song? Nếu là cố ý, vậy thì dưới tình huống tối đen như vậy, làm cách nào hung thủ có thể nhận ra Tiểu Song ngay lập tức?"
Những điều Đoạn Dịch nêu ra, cũng là những gì anh tự hỏi từ lúc phát hiện thi thể Tiểu Song. Ban đầu anh cũng cho rằng đây là một vụ án giết người. Nhưng mấy điểm đáng ngờ này khiến anh nghĩ khác.
Bành Trình nghe anh nói xong, mặt khiếp sợ nói: "Hả... Lần này có quỷ thật hả?"
Bạch Tư Niên cười như không cười liếc hắn ta một cái: "Thật ra tôi cảm thấy chúng ta đều là quỷ. Hệ thống nói rồi thây, chúng ta tham gia trò chơi sau khi đã chết."
Bành Trình nuốt nước miếng, ấp úng: "Đâu... đâu có giống nhau. Chúng ta là quỷ, và quỷ trong phó bản, quỷ trong phim ma, là hai khái niệm khác nhau. Đâu có cùng một nghĩa. Chúng ta không đáng sợ. Nhưng quỷ... Cái cảm giác không biết này, rất đáng sợ đó! ĐM, vậy kế tiếp ai sẽ vào? Lần này không giống ải đầu, nhiều người chơi được phép đi vào cùng nhau. Lần này chỉ có một người... Đáng sợ lắm đấy?!"
Đoạn Dịch không trả lời Bành Trình đang lo lắng, mà nhíu mày nhìn quanh một lượt khoang xe số 2, ngữ khí sốt ruột: "Minh Thiên và số 10 vẫn chưa ra?"
"Vẫn chưa." Bành Trình vò đầu.
Vừa rồi Đoạn Dịch ra khỏi phòng số 3-2 không thấy Minh Thiên, đã cảm thấy là lạ.
Lúc này trở lại khoang xe số 2, vẫn chưa thấy Minh Thiên và số 10, nghĩa là hai người bọn họ vẫn chưa ra ngoài.
Cốt truyện lần này khá dài, Đoạn Dịch vào trong khoảng một tiếng.
... Hai người nói cái gì mà lâu quá vậy?
Lý trí Đoạn Dịch bảo rằng Minh Thiên không có khả năng bị người khác hố.
Nhưng về mặt tình cảm, Tiểu Thiên của anh quá đẹp, lỡ người ta có ý gì với hắn thì sao?
Đoạn Dịch không nhịn được, nôn nóng chạy đến khoang xe số 1.
Nguy rồi, lúc đến cửa phòng số 10, Đoạn Dịch nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên trong.
Động tĩnh đánh nhau không nhỏ, đoán chừng hai người đánh nhau rất kịch liệt.
Đoạn Dịch rùng mình, đi tới gõ cửa, không thấy ai mở cửa thì bắt đầu đá cửa, tông cửa, định xông vào.
Nhưng cưỡng chế vào phòng người chơi khác là hành vi vi phạm quy định.
Đoạn Dịch đá thêm một cái, mũi chân chợt biến thành trong suốt.
Thấy thế, Vân Hạo và Bạch Tư Niên ở đằng sau nhanh chóng chạy tới giữ anh lại.
Bành Trình cũng tận dụng thời cơ chạy lên, cả người đè lên cửa, không cho Đoạn Dịch lại gần cánh cửa. "Ôi vãi anh Đoạn, anh bình tĩnh cái nào! Đừng phá cửa! Trừ phi anh bước qua xác tôi!"
Đoạn Dịch nắm chặt hai tay. Bị quy tắc giới hạn, anh không định tiếp tục phá cửa.
Nhưng trong lòng rất sốt ruột.
Theo lý mà nói, dựa vào hiểu biết của anh với Minh Thiên, nếu Minh Thiên cảm thấy người nào có vấn đề, hắn sẽ lặng lẽ dùng mưu kế giải quyết vấn đề. Tại sao hắn lại đánh nhau? Rốt cuộc số 10 đã làm gì?
Đoạn Dịch thở nhẹ một hơi, ra hiệu Vân Hạo và Bạch Tư Niên mình không sao, tiến lên một bước, khẽ vỗ vai Bành Trình. "Không có gì, tôi chỉ gõ cửa thôi."
Bành Trình và đám Vân Hạo liếc nhau, đành phải tránh ra.
Đoạn Dịch lập tức tiến đến gõ cửa, gõ cực kỳ mạnh, đồng thời mở miệng hỏi: "Tiểu Thiên, em có trong đó không? Không sao chứ? Trả lời tôi một tiếng!"
Một lúc lâu sau, tiếng đánh nhau trong phòng dừng lại.
Cửa mở, Đoạn Dịch thấy người mở cửa là Minh Thiên.
Đoạn Dịch nắm lấy tay hắn, cẩn thận xem xét mặt, cổ, tay và các bộ phận khác của hắn. Thấy hắn không có bị thương, anh tạm thời yên tâm, sau đó bước vào phòng, nhìn về phía số 10.
Đoạn Dịch ôm thái độ tới chất vấn, nhưng thấy bộ dáng của số 10, anh bị giật mình... Số 10 vậy mà bị thương rất nặng.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, như thể mất rất nhiều máu.
Trên người hắn ta có rất nhiều vết dao chém.
Hắn ta đang băng bó qua loa, trên mặt không chút biểu cảm, dường như không cảm thấy đau.
Nhìn chằm chằm hắn ta, Đoạn Dịch quan sát xung quanh, phát hiện đệm giường bị cắt tan tành, đồ đạc cũng bị phá hỏng, trên mặt đất là một mớ hỗn độn.
Nhìn tình trạng này, Đoạn Dịch không chất vấn nổi.
Tuy nhiên nhóc thiên tài không đời nào chủ động phá hoại, chắc chắn là do số 10 sai. Đoạn Dịch bình tĩnh lại, nghiêm khắc lườm số 10, kéo Minh Thiên sang một bên, thấp giọng hỏi: "Em đánh người ta à? Sao lại thế này?"
Minh Thiên lại lắc đầu: "Không phải em."
"Không phải em? Là sao?" Đoạn Dịch nhất thời không hiểu.
Minh Thiên liếc mấy người chơi ngoài hành lang đang tò mò quan sát phòng số 10, nói với Đoạn Dịch: "Đến phòng anh. Chúng ta nói chuyện riêng."
Một lát sau, Đoạn Dịch dẫn Minh Thiên về phòng mình, mới biết đại khái chuyện vừa xảy ra.
Trong lúc anh rời đi, người chơi số 10 chủ động tìm Minh Thiên, đề nghị nói chuyện riêng với hắn.
Hành động của hắn ta làm Minh Thiên rất kinh ngạc.
Minh Thiên hơi nghi ngờ về thân phận số 10.
Vì xác thực suy đoán trong lòng, Minh Thiên đồng ý.
Sau khi đến phòng số 10, Minh Thiên hỏi thẳng: "Đừng nói ngài tưởng tôi là người kia?"
Số 10 khẽ cười, bước đến sô pha ngồi xuống, tay đặt trên đầu gối. "Không bằng nói, cậu nghĩ ta là ai?"
"Trước đó vài ngày, tôi và người bên này tham gia một cuộc họp, tôi đã thấy ngài từ xa. Khí chất của hai người rất giống nhau. Trước đây tôi cũng đã gặp người ngài phái tới trò chơi. Sao nào, lần này đổi thành ngài tự đến?"
Minh Thiên nói "Trước đây", tất nhiên là lúc nhóm Đoạn Dịch đang ở khu nghỉ ngơi, hắn trở lại thất điện Diêm Vương của Thái Sơn Phủ Quân, đi theo Minh Nguyệt xử lý công việc trong bảy ngày.
Còn "Bọn họ" trong miệng hắn, ý chỉ Dương Dạ và Cố Lương.
Lúc trước người này phái hai người Dương – Cố lẻn vào trò chơi để bí mật điều tra. Mà lần này, người có địa vị cao như hắn ta, vậy mà đích thân vào.
Việc này làm Minh Thiên hơi kinh ngạc.
"Người cậu đang nhìn đương nhiên không phải bản thể của ta." Số 10 chỉ nói một câu, không nói nhiều về thân phận bản thân. Hắn ta nhìn Minh Thiên đầy ẩn ý, "Thoạt nhìn cậu và anh trai cậu có khí chất và khuôn mặt giống nhau, nhưng nhìn kỹ lại không giống. Tính cách hai cậu rất khác nhau."
Minh Thiên ngồi đối diện hắn ta, bình tĩnh nhìn thẳng: "Ngài muốn hỏi gì?"
Số 10 đột nhiên trở nên cực kỳ uy nghiêm, như Bồ Tát biến thành Tu La. "Việc cậu ta đã làm, cậu biết được bao nhiêu?"
"Tôi tưởng hai người hợp tác với nhau." Minh Thiên nhíu mày.
Số 10 nghiêm mặt. "Đúng. Nhưng ta không yên tâm về cậu ta. Ta phải tự mình quan sát."
Minh Thiên nói: "Chỉ sợ anh ta nghĩ rằng ngài tùy tiện tham gia sẽ phá hỏng kế hoạch của mình."
Số 10 cười. "Trừ phi cậu ta có kế hoạch khác. Không thì cậu ta cần gì phải lo lắng? Đây cũng là chuyện ta đang hỏi cậu. Ta có thể hứa với cậu, mọi sự kiện đều là một sai lầm, tất cả đều có cơ hội sống lại. Bao gồm cả cậu bị ghi tên vào Sổ Sinh Tử."
"Nhưng nếu cậu giúp cậu ta làm một số chuyện ta không thể khống chế, ví dụ như phạm phải tội ác tày trời, thậm chí tạo ra thảm họa ngập trời. Vậy thì cậu nên biết, cậu cũng sẽ bị phán là tội nhân. Đến lúc đó, cậu nghĩ mình còn có cơ hội trở về? Cậu có muốn rơi vào vận mệnh bị giam cầm vĩnh viễn?"
Im lặng một lát, Minh Thiên nói: "Đúng là tôi không hiểu anh ta. Nhưng tôi muốn nhắc ngài một chuyện, mấu chốt để anh ta tham gia thiết kế trò chơi này là sự "tin tưởng". Hiện giờ ngài chọn hợp tác với anh ta, nhưng lại không tin anh ta? Ngài cẩn thận nghĩ lại những gì anh ta đã làm đi, ngài có thể tin anh ta lần này."
·
Minh Thiên nói với Đoạn Dịch: "Lúc sau, em không rõ lắm. Vì anh ta cho em đăng xuất, thay bản thân vào."
Hệ thống hạn chế không tiện nói tên, nhưng "anh ta" trong miệng Minh Thiên và "anh ta" được nhắc đến trong cuộc đối thoại với số 10, chắc chắn là ám chỉ Minh Nguyệt.
"Thân phận của số 10 thế mà là..." Nghĩ đến thân phận người kia, Đoạn Dịch không khỏi kinh ngạc, "Anh ta từng là cấp dưới của số 10, sau lại trở thành cấp dưới của người ngang hàng số 10. Hành vi của anh ta không khác nào phản bội số 10. Anh ta rời bỏ sếp cũ, bây giờ lại lén lút hợp tác với sếp cũ. Nhưng số 10 vẫn còn nghi ngờ về mục đích của anh ta?"
"Đúng thế." Minh Thiên nói, "Anh Tiểu Dịch, anh nghĩ thế nào? Anh cảm thấy anh ta có mục đích riêng không?"
Đoạn Dịch suy nghĩ: "Tôi chỉ tin tưởng thông tin từ anh họ và anh rể, tin tưởng vào năng lực của chúng ta. Chuyện anh ta muốn làm, với tình trạng của chúng ta, chúng ta không thể khống chế được. Nhưng ít ra chúng ta có thể khống chế chuyện chúng ta muốn làm."
"Em từng gặp anh ta ở chốn đào nguyên, tôi cũng đã gặp anh ta khi kết thúc phó bản trước. Nếu anh ta thật sự chỉ muốn giúp ai kia, tôi nghĩ anh ta không cần giúp em tái thiết lập thời gian, mang tôi trở lại."
"Ai kia" trong lời Đoạn Dịch, ám chỉ Thái Sơn Phủ Quân thất điện.
Thái Sơn Phủ Quân để Minh Nguyệt quản lý trò chơi, kích phát tối đa tinh thần lực của người chơi, vậy nên Minh Nguyệt thêm yếu tố Ma Sói vào trò chơi, làm các người chơi ở các phe đối lập nhau. Ngoại trừ việc tiêu hao tinh thần lực để phá giải phó bản, các người chơi còn phải đối phó lẫn nhau, khiến tinh thần lực tiêu hao nhiều hơn.
Mục đích của Thái Sơn Phủ Quân là hấp thu tinh thần lực của người chơi. Cuối cùng là hấp thu luôn linh hồn người chơi.
Vậy nên trò chơi này sẽ không có người thắng cuộc. Người duy nhất được lợi là Thái Sơn Phủ Quân.
Càng về giai đoạn sau các người chơi càng cần sự hợp tác, chứ không phải giết hại lẫn nhau.
Dưới tình huống này, trong số tất cả người chơi, người như Đoạn Dịch sẽ trổ hết tài năng.
Bởi vì anh luôn giữ vững một lập trường, chính là hợp tác cùng thắng. Với trí thông minh, thể lực, tố chất tâm lý... Có thể nói anh là người được chọn.
Hiện tại anh đang dần tiếp cận mục tiêu này... Anh nhận được sự tin tưởng của hầu hết các người chơi. Mọi người đồng ý hợp tác qua màn, không còn chơi Ma Sói xung đột nội bộ hãm hại lẫn nhau.
Lúc trước Đoạn Dịch và Minh Thiên bị hạn chế, chưa thể nghĩ được nhiều.
Nhưng bây giờ bọn họ đã thoát khỏi hạn chế, phát hiện hành động của Minh Nguyệt ẩn chứa mục đích khác.
Thật ra tiến trình trò chơi không dễ thiết lập lại.
Bởi vì thất điện đang lừa trên gạt dưới, bọn họ truyền dữ liệu ra bên ngoài, tỏ vẻ rằng bọn họ thật sự đang sàng lọc những người không nên chết bởi tai nạn, đang điều tra nguyên nhân dẫn đến tai họa ngoài ý muốn.
Cứ như vậy, thất điện thường xuyên cập nhật danh sách tử vong vào Sổ Sinh Tử, tương đương với việc thông báo cho toàn bộ các nhánh ở địa ngục, chứng minh trò chơi của bọn họ rất công bằng công chính, sau lưng không giấu diếm điều gì.
Nhưng Minh Nguyệt chịu cho Minh Thiên "mượn" đồng hồ cát, để hắn trở lại quá khứ, thiết lập lại thời gian. Đó là một việc cực kỳ khó khăn. Minh Nguyệt cần tạm giữ lại danh sách tử vong, trì hoãn không cập nhật vào Sổ Sinh Tử, đợi Minh Thiên thiết lập lại kết quả trò chơi rồi viết một danh sách mới.
Minh Nguyệt cần đưa ra một lý do hoàn mỹ mới có thể thuyết phục được thất điện Thái Sơn Phủ Quân, cũng không làm ai nghi ngờ mình.
Minh Nguyệt không giúp Minh Thiên vì thứ gọi là ruột thịt máu mủ. Bởi vì giữa bọn họ vốn không có tình anh em.
Vậy thì nước cờ của hắn ta, hiển nhiên là có mưu đồ khác.
... Vừa khéo hắn ta cũng muốn Đoạn Dịch trở lại.
Đoạn Dịch chưa bao giờ xem nhẹ bản thân.
Trên thực tế, sau lần nói chuyện với Minh Nguyệt ở《 Tường xương khô 》, Đoạn Dịch ở khu nghỉ ngơi vẫn luôn suy nghĩ một chuyện... Có phải Minh Nguyệt đã sớm nhìn ra anh là người như thế nào, quan sát biểu hiện của anh ở vòng đầu tiên, nghĩ rằng anh có tiềm năng thúc đẩy mọi người hợp tác với nhau?
Căn cứ vào yếu tố này, Minh Nguyệt mới chọn cứu anh, đưa anh trở lại trò chơi.
Thái Sơn Phủ Quân muốn mọi người giết hại lẫn nhau, vì hắn cần hấp thu tinh thần lực.
Bên ngoài Minh Nguyệt giúp đỡ Thái Sơn Phủ Quân, nhưng trong tối, hắn ta ngầm đồng ý để Minh Thiên hồi sinh Đoạn Dịch, thậm chí âm thầm ra tay giúp đỡ... Mục đích của Minh Nguyệt, ngược lại muốn mượn tay Đoạn Dịch, khiến tất cả người chơi hợp tác với nhau?
Nói cách khác, việc Minh Nguyệt đang ngầm thực hiện, hoàn toàn trái ngược với yêu cầu của Thái Sơn Phủ Quân.
Dựa vào suy đoán này, cộng thêm lời của Cố Lương và Dương Dạ, Đoạn Dịch chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Minh Nguyệt. Huống chi dù thế nào đi nữa, anh cũng phải tiếp tục giữ vững lập trường, hợp tác cùng thắng.
Hiển nhiên Minh Thiên cũng nghĩ giống Đoạn Dịch.
Nhìn Đoạn Dịch, hắn khẽ gật đầu: "Ừm. Em và anh nghĩ giống nhau. Số 10 và anh ta... Hơn phân nửa là tư thù cá nhân. Trước tiên chúng ta cứ mặc kệ."
"Được. Vẫn nên nghĩ cách giải phó bản thôi." Đoạn Dịch lắc đầu, "Tôi đã gặp anh ta, cũng đã gặp số 10, hơn nữa sau khi biết thân phận... Tôi không hiểu tại sao bọn họ lại đánh nhau?"
Minh Thiên không trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Đoạn Dịch một lúc lâu, đột nhiên mở miệng hỏi: "Vừa nãy anh gõ cửa rất lớn. Lo lắng cho em sao?"
"Ừm? Khụ..." Đoạn Dịch chớp mắt, nhéo mạnh vào tay Minh Thiên, "Vô nghĩa. Ai bảo em đi theo một tên đàn ông không rõ lai lịch hả? Đồng ý thì thôi đi, còn đi lâu dữ vậy. Em có biết là..."
Còn chưa nói xong, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên bật cười.
"Em cười cái gì?" Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên nói: "Anh Tiểu Dịch ghen, đương nhiên là em vui."
"Gh... Ghen? Ai ghen?!" Đoạn Dịch dõng dạc phủ nhận, "Em tưởng ai cũng giống em hả, đều là dấm thành tinh?"
Minh Thiên không nói, chỉ nhìn Đoạn Dịch chớp chớp mắt.
Nốt ruồi nơi khóe mắt trái hắn như nhuốm ánh sáng, như thể biết nói chuyện, không tiếng động bày tỏ oan uổng với Đoạn Dịch.
Một lát sau, Đoạn Dịch hơi khàn giọng: "Được được được. Coi... coi như tôi ghen đi. Đôi mắt nhỏ này đúng là..."
Minh Thiên lại cười.
Hắn giơ tay vuốt mái tóc ngắn của Đoạn Dịch, dịu dàng ngắm anh một lát, mới thẳng người lại: "Được rồi, nói chính sự, vừa nãy anh vào 3-2 đã gặp những gì? Ngoài ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở phòng 3-1, đoàn tàu có tạm dừng ở một trạm dừng. Em có vài ý tưởng về trạm dừng đó, muốn bàn với anh."
Một lát sau, hai người thương lượng xong, rời phòng số 7 khoang xe số 1, trở lại khoang xe số 2.
Đoạn Dịch nhìn thời gian, sắp đến 10 giờ rút bài thân phận.
Bạch Lập Huy và Hứa Nhược Phàm vẫn chưa giao thiết bị.
Nếu hai người vẫn không giao thiết bị vào lúc 10 giờ, để ổn thỏa, Đoạn Dịch phải đưa hai người vào tù.
Sau lần tan rã trong không vui, Đoạn Dịch chưa nói chuyện rõ ràng với hai người này.
Anh định tìm hai người này để nói chuyện, xem thái độ hiện tại của bọn họ đối với anh như thế nào, thì đúng lúc này âm thanh tích tắc lại reo lên.
Lần này người ấn nút là Ổ Quân Lan.
Ổ Quân Lan ấn nút màu đỏ, loa truyền đến giọng nói quen thuộc của thiếu nữ. "Nghe nói trò chơi bốn góc có thể gọi quỷ. Mọi người tới chơi với bọn em được không?"
Câu này nằm trong dự đoán.
Nhưng câu tiếp theo của cô nhóc lại khác.
Nghĩ sâu hơn sẽ phát hiện một chi tiết càng nghĩ càng lạnh người.
Cô nhóc nói rằng: "Bọn em thiếu hai người. Hai người tới nha! Cảm ơn mọi người!"
Lần chơi thứ nhất, người tham gia là Tiểu Đoản, Tiểu Song, Tiểu Bình. Bọn họ thiếu một người, vậy nên Đoạn Dịch tham gia.
Lần chơi thứ hai, thiếu hai người.
... Vì Tiểu Song đã chết?
- --