Nhà Tiên Tri Được Chọn

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rút xong bài thân phận, Đoạn Dịch mở mô tả kỹ năng, đọc kỹ thông tin về hai nhân vật mới【 quỷ tượng thạch 】và【 người giữ mộ 】.

Kỹ năng người giữ mộ rất đơn giản, cùng ngày người chơi bị vote loại, người giữ mộ có thể biết thân phận của người đó.

Như vậy, nếu có hai người nhảy ra nhận nhà tiên tri, cùng ngày vote loại một người, người giữ mộ có thể xem thân phận của người bị vote, biết người còn lại có phải tri thật hay không; nếu có các thần chức khác nhảy ra nhận cũng vậy.

Nhưng một khi nhảy ra phân tích thế cục, người giữ mộ sẽ phải lộ thần chức. Cho nên người giữ mộ cần căn cứ tình huống thực tế để cân nhắc. Chưa kể, người giữ mộ khó tự chứng minh thân phận, người sói có thể fake người giữ mộ.

Kỹ năng của quỷ tượng thạch tương đối đặc biệt.

Bài của nó quả thực siêu mạnh... mỗi đêm có thể kiểm tra thân phận cụ thể của một người.

Quỷ tượng thuộc phe người sói, nhưng nó và Người sói không biết mặt lẫn nhau, nghĩa là bọn họ "Ban đêm sẽ không gặp mặt."

Cho nên quỷ tượng không thể cắn người. Trừ phi ba sói thường đều vào tù, nó mới được sử dụng cùng lúc hai kỹ năng.

Quỷ tượng khó ở chỗ, đầu tiên nó cần đoán xem ai là sói, có cơ sở rồi, nó sẽ tìm cách mở lời, người sói biết nó là quỷ tượng, sẽ tránh không cắn nó, đồng thời giúp nó che giấu để phe người tốt không phát hiện thân phận của nó.

Đoạn Dịch tính toán một chút, nếu mình là quỷ tượng, hơn phân nửa sẽ không nhảy ra nhận tiên tri.

Khẳng định phe sói sẽ bàn bạc tốt kịch bản cạch tri. Nếu quỷ tượng tùy tiện nhảy ra, sẽ phá hỏng chiến lược đồng đội sói. Vạn nhất có ba nhà tiên tri nhảy ra bị loại sạch, thì khác nào đổi 1 tri lỗ 2 sói.

Trừ phi quỷ tượng kiểm tra thân phận trúng nhà tiên tri. Vậy thì nó sẽ tự tin nhảy ra, trực tiếp loại luôn tri cho lời.

Nhưng có qua có lại, nếu tồn tại tượng quỷ với khả năng "tiên tri", thì phe người tốt, tiên tri thật, thần chức, dân thường thật ra đều có thể chơi ngược lại, khiến người sói cho rằng mình chính là quỷ tượng.

Tính toán xong kỹ năng và cách chơi hai nhân vật mới, Đoạn Dịch giơ tay sờ tai nghe, nhìn màn hình. Anh không khỏi nghĩ... lần này người sói không thể gặp mặt nhau, hệ thống chắc sẽ thiết lập cho họ một kênh riêng để liên lạc.

Nói đến liên lạc...

Đoạn Dịch nhăn mày, ngón tay bấm màn hình, lại gọi cho Minh Thiên.

Cuối cùng bên kia cũng bắt máy.

"Tiểu Thiên? Tình huống bên cậu thế nào rồi? Sao lâu vậy?" Đoạn Dịch lập tức hỏi.

Giọng Minh Thiên khá ổn định. "Có chút phiền toái nhỏ, đã giải quyết. Đi lâu vì em kích hoạt cốt truyện dài. Đoạn cốt truyện thứ hai của em và số 5 Bạch Tư Niên không giống nhau."

"Nói cách khác, hai cậu ở trong mê cung gặp NPC giống nhau, cốt truyện đoạn thứ nhất cũng giống nhau, đoạn thứ hai không giống nhau?" Đoạn Dịch nói, "Tôi vừa gặp Doãn Oánh Oánh trên kênh công cộng. Cô ấy và tôi đều gặp Tiểu Ngũ. Nhưng tôi gặp Tiểu Ngũ 15 tuổi dẫn tôi đi xem diễn. Oánh Oánh thì gặp được Tiểu Ngũ 17 tuổi."

"Tiểu Ngũ nắm chặt tay em, nói mình có tâm sự thiếu nữ muốn tìm người chia sẻ. Lúc sau em vào một đoạn ảo cảnh, Tiểu Ngũ đang đi dạo hội hoa đăng. Có một hoa đăng hình Ngưu Lang Chức Nữ, cô ta đến chỗ hoa đăng đó ước nguyện, nói mình muốn ở bên sư phụ. Hôm nay cô ta phát hiện mình yêu sư phụ mình."

... Đây là nguyên văn lời Doãn Oánh Oánh kể cho Đoạn Dịch.

Minh Thiên bên kia im lặng một lát, sau đó nói: "Quái may vá em gặp được không xem là cấp bậc Boss phó bản. Tiểu Ngũ cũng không phải, ít nhất không phải ở Du Viên Kinh Mộng."

Đoạn Dịch gật đầu: "Ừm. Cơ mà Bành Trình và Ổ Quân Lan lần lượt gặp Mạt Lị, Nicole, họ lại là hai Boss."

Minh Thiên nói: "Hai NPC này có một điểm chung, tinh thần và tâm lý họ có vấn đề. Mạt Lị mắc chứng cuồng loạn và nhân cách phân liệt, Nicole cắt bỏ thùy trán, Tiểu Ngũ vì yêu sư phụ mà hạ độc sư nương, tâm lý cũng có chút vặn vẹo."

Đoạn Dịch liên tưởng, lập tức nói: "Câu ca dao nhắc nhở phó bản lần này, có phải đang ám chỉ liên quan đến trạng thái tinh thần? "Một người đàn ông vặn vẹo..." trong mắt hắn, tiền, bậc thang, mèo, chuột già đều vặn vẹo. Thế giới trong mắt hắn vặn vẹo bởi tinh thần hắn có vấn đề?"

Minh Thiên nói: "Có khả năng. Có lẽ chúng ta đang ở trong thế giới tinh thần người nào đó. Vì tinh thần họ hỗn loạn, nên thế giới này là mê cung. Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán bước đầu."

"Ừm, chờ thăm dò xong rồi xem xét cụ thể đi. Cậu bên kia..." Đoạn Dịch giơ tay kéo tai nghe xa ra hai cm, "Không bị thương chứ?"

"Không có."

"Thật không?"

"Trầy da một chút. Anh đừng lo. Nhưng bên anh, đoạn sau nhớ chú ý nhiều hơn."

"Ừ. Yên tâm." Đoạn Dịch gật gật đầu, lại hỏi, "Hiện tại cậu đang làm gì? Tìm được giường chưa?"

Minh Thiên nói: "Tìm được rồi. Cạnh ô giường là ô phòng tắm. Lát nữa em đi rửa mặt rồi ngủ. Anh thì sao?"

"Vừa nãy tôi đã tắm rồi, hiện tại đang nằm."

Đoạn Dịch đang nằm trên giường thật.

Mê cung thuần trắng chuyển thành màu đen.

Nhưng bầu trời đen nhánh không trăng không sao, Đoạn Dịch nằm ngửa nhìn trời, cảm thấy hết thảy trước mắt đều có vẻ không chân thật.

Dưới tình huống này, thứ duy nhất chân thật, chính là tai nghe truyền đến từng tiếng hít thở rõ ràng hữu lực, cùng giọng trầm khàn của người nọ khi nói chuyện.

"Anh Tiểu Dịch..." hai bên an tĩnh một hồi lâu, Minh Thiên chợt gọi tên anh.

Đoạn Dịch: "Hửm? Làm sao vậy?"

Minh Thiên thấp giọng hỏi: "Anh có nhớ em không?"

Không đợi Đoạn Dịch trả lời, Minh Thiên tự nói tiếp: "Bắt đầu từ Du Viên Kinh Mộng, cơ bản em đều ở gần anh trong trò chơi. Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cả ngày nay em không được gặp anh. Em có hơi nhớ anh."

Giọng Minh Thiên hơi hướng trầm lắng, vừa nghe cũng thấy bình dị. Ngữ điệu hắn lại rất lạnh nhạt, y như cái mặt lạnh băng mỗi khi gặp người lạ.

Cho nên hắn nói lời này, phảng phất chỉ đang tự thuật suy nghĩ trong lòng mình, không hề có ý lừa tình.

Thế nhưng Đoạn Dịch bị lời hắn kíc"h thích đến mức lỗ tai tê rần.

Đoạn Dịch sửng sốt, nhất thời có chút không biết đáp lại như thế nào.

Qua hơn nửa ngày, anh chỉ nói một câu: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút. Ban ngày thăm dò nhớ chú ý an toàn. Đừng để bị thương."

Tai nghe truyền đến vài tiếng cười nhẹ.

Đoạn Dịch hỏi: "Cậu cười cái gì?"

Minh Thiên hỏi lại: "Có phải anh lo lắng cho em không?"

"Tôi, tôi lo lắng là bình thường." Đoạn Dịch xoa nhẹ mặt mình. Minh Thiên hỏi tiếp: "Có lo lắng cho đồng đội khác không?"

Đoạn Dịch suýt bật cười: "Không thế thì sao?"

Tạm dừng một lát, Minh Thiên cười hỏi: "So sánh giữa các đồng đội thì sao? Trong tất cả, có phải anh lo cho em nhất không?"

Đoạn Dịch: "..."

Đoạn Dịch quen tay rút ra một điếu thuốc, Minh Thiên bên kia như đoán được, nói ngay: "Đừng có mà tại em không thấy anh, anh liền trộm hút thuốc."

Đoạn Dịch "chậc" một tiếng, "Cái gì mà trộm hút? Cấp trên hút thuốc còn phải đợi cậu cho phép à?"

Minh Thiên nghĩ nói: "Là đồng đội anh lo lắng nhất, em không cho anh hút thuốc."

Đoạn Dịch bị chọc cười. "Cậu biết tôi lo cho cậu nhất? Aiss Tiểu Thiên..."

"Ừm, em biết." Minh Thiên nói, "Có phải cả đêm anh chỉ liên lạc với mỗi mình em?"

Đoạn Dịch đỡ trán, quyết định lảng sang chuyện khác. "Lần này cậu rút được bài gì?"

"Một bài thần chức." Minh Thiên nói, "Anh thì sao?"

"Quỷ tượng thạch." Đoạn Dịch đứng đắn nói.

Minh Thiên: "À. Tốt nhất là phù thủy đêm đầu đừng cứu anh. Nhưng nếu anh quy hàng, em sẽ cứu anh."

Đoạn Dịch: "Tôi là Quỷ tượng cậu vẫn cứu?"

Hỏi xong lời này Đoạn Dịch thấy hối hận.

Quả nhiên, Minh Thiên lại nói một câu làm anh không biết đáp thế nào: "Tại vì em thích anh."

Không trăng không sao đêm, cả thế giới đều đen nhánh.

Nghe hắn nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, không biết sao Đoạn Dịch chợt nhớ tới đôi mắt Minh Thiên.

Nếu bóng đêm lóe lên chút ánh sáng, nhất định là vì đôi mắt ấy cất giấu một tình yêu.

Mỗi lần cùng Minh Thiên bốn mắt chạm nhau, hàm nghĩa ánh mắt hắn, giờ này khắc này nhớ lại, Đoạn Dịch mới hiểu ý nghĩa của nó.

Mỗi khi dõi theo anh, đôi mắt hắn luôn sáng rọi. Đoạn Dịch thấy, nhưng lòng không hiểu, cho tới bây giờ.

Bỗng dưng anh cảm thấy chua xót, chua xót cho Minh Thiên.

Anh phát hiện mỗi lần Minh Thiên ở trước mặt anh đều trở nên yếu thế, còn anh bỏ qua ánh sáng trong mắt hắn, nhìn không thấy sự chân thành.

Hiện tại hai người phân tách hai nơi, không nhìn thấy mặt hắn, thế nên Minh Thiên trong ký ức Đoạn Dịch dần hiện lên rõ ràng.

Nghe lời bày tỏ lòng yêu không hề che giấu qua tai nghe, ngẩn người nhìn bầu trời đen, Đoạn Dịch thấy... đôi mắt trong trí nhớ mình đang đè chồng lên bầu trời, dù không có trăng sao vẫn lấp lánh, vẫn đủ để chiếu rọi mê cung khó bề phân biệt, tựa hồ cũng đủ khiến con đường phía trước sáng lên.

"Có một số việc, tôi cần thời gian suy nghĩ kỹ. Nhưng dù thế nào chăng nữa, chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt nhé."

Đoạn Dịch dùng giọng chắc chắn nói với Minh Thiên: "Tiểu Thiên, tôi nhất định sẽ mang cậu rời khỏi nơi này. Chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài."

·

Ngày hôm sau Đoạn Dịch bị Minh Thiên bên kia tai nghe đánh thức. "Anh Tiểu Dịch, dậy chưa?"

Đoạn Dịch ngáp một cái ngồi dậy. "Ờ, mới tỉnh."

"Em nghe không thấy bên anh có động tĩnh, vốn dĩ không tính đánh thức anh, nhưng hơn 8 giờ rồi." Minh Thiên nói.

Đoạn Dịch xoa nhẹ hai mắt, tối hôm qua ngủ thiếp đi mất, không ngờ lại kết nối với Minh Thiên cả đêm. "Tôi không ngáy đấy chứ?"

"Không có. Chúng ta từng ngủ chung một phòng. Giờ anh lo lắng cái này làm gì?" Minh Thiên hỏi.

"Sợ làm phiền cậu thôi." Bây giờ Đoạn Dịch cứ nhiều lời hai câu với Minh Thiên là ngập mùi mập mờ, anh vội nói: "Được rồi, tranh thủ thăm dò đi. Cậu rửa mặt chưa?"

"Dạ rồi." Minh Thiên gật đầu, "Em chuẩn bị đi kích hoạt đoạn cốt truyện thứ ba."

"Tôi đi tắm xong cũng lập tức kích hoạt." Đoạn Dịch nghiêm túc nói, "Giữ liên lạc."

Đoạn Dịch tắm rửa xong, không dọc theo con đường ngày hôm qua tiếp tục đi, mà là quay đầu lại xem.

Anh về chỗ ô【 trái 3 】【 trái 4 】. Đây là hai ô hôm qua anh đã kích hoạt hai đoạn cốt truyện.

Sau khi kết thúc cốt truyện【 trái 3 】, Tiểu Ngũ biến mất, xuất hiện ở【 trái 4 】. Khi đoạn cốt truyện thứ hai kết thúc, Tiểu Ngũ tại【 trái 4 】cũng biến mất.

Đoạn Dịch cho rằng, nếu đã kích hoạt cốt truyện tại vị trí nào, Tiểu Ngũ tại vị trí đó sẽ biến mất luôn.

Nhưng hôm nay anh trở lại nơi này, phát hiện【 trái 3 】có Tiểu Ngũ đang đứng... Tiểu Ngũ 15 tuổi cột tóc bánh quai chèo, mặc áo váy.

Tạm thời không có thời gian nghiệm chứng, Đoạn Dịch chỉ có thể phỏng đoán, nếu bắt chuyện với Tiểu Ngũ này, sẽ kích hoạt cốt truyện giống ngày hôm qua.

Quan sát Tiểu Ngũ vài lần, Đoạn Dịch tiếp tục đi theo hướng【 trái 】, anh về ô【 trái 7 】, nhìn thoáng qua giường tối hôm qua ngủ mình ngủ, tiếp tục đi qua ba ô đến【 trái 10 】.

Tại【 trái 10 】có một Tiểu Ngũ đang đứng.

Nhưng Tiểu Ngũ này không cột tóc bánh quai chèo, cũng không mặc áo váy. Cô xõa tóc, mặc một bộ đồ diễn không vừa người, nhìn qua lớn hơn 15 tuổi một chút.

Đoạn Dịch không trực tiếp nói chuyện với cô, mà đi ngang qua tới ô【 trái 11】.

Quả nhiên, không đối thoại cùng Tiểu Ngũ, thì không kích hoạt ảo cảnh.

Vẫn chưa vội vào đoạn cốt truyện thứ ba, Đoạn Dịch tiếp tục đi phía trước thêm sáu ô, tới【 trái 17 】.

【 Trái 17 】có một Tiểu Ngũ hoàn toàn mới.

Cô trang điểm tinh xảo, tóc cuốn cao, mặc bộ âu phục trang nhã, không giống con hát, mà như đại tiểu thư của gia đình giàu có.

Đoạn Dịch lấy giấy bút, liệt kê các Tiểu Ngũ trước mắt đã gặp.

1, Tiểu Ngũ cột tóc bánh quai chèo, 15 tuổi, trái 3, trái 4.

2, Tiểu Ngũ thả tóc, tuổi không biết, trái 10.

3, Tiểu Ngũ âu phục, tuổi không biết, trái 17.

Viết xong, anh tiếp tục đi theo hướng【 trái 】, đi qua bảy ô đến【 trái 24 】, phát hiện Tiểu Ngũ thứ tư.

Tiểu Ngũ này rất nhỏ tuổi, quần áo rách tung toé, như dân lưu lạc trên đường.

Đoạn Dịch viết vào giấy: Tiểu Ngũ ăn mày, tuổi không biết, trái 24.

Từ【 trái 24 】tiếp tục đi phía trước thêm 6 ô, Đoạn Dịch gặp một chuyện vượt ngoài dự kiến.

Anh thấy đánh dấu mà mình đã vẽ.

Nghĩa là anh đã trở về ô khởi điểm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio