Translator: Harn
Sắc trời dần tối, Lương Tiêu về đến biệt thự.
Nhìn đèn tầng hai sáng rực, chào đón anh không còn là bóng tối và yên lặng khắp căn nhà nữa, lần đầu tiên Lương Tiêu có cảm giác an tâm khi về nhà.
Anh mở cửa ra, cầm theo một túi giấy lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ ra, đi đến gần Chúc Húc.
Mà Chúc Húc đang dựa lên sô pha vẫn còn cười lớn ha ha vì mấy trò đùa không hiểu mô tê gì của các minh tinh trong show.
Lương Tiêu nhìn Chúc Húc không hề nhận ra anh đã về, trong lòng có chút không vui, thế là anh cúi xuống, dựa gần Chúc Húc nói: "Tôi về rồi."
Chúc Húc lạnh toát cả người, ngay tức khắc quay đầu lại nhìn, nhận ra là Lương Tiêu mới thở phào một hơi.
Cậu vừa xem xong phim ma, bây giờ vẫn còn thấy sợ đó nha.
Bởi vì bị dọa, Chúc Húc vốn định oán giận đôi câu, nhưng lại cảm thấy Lương Tiêu cũng không phải cố ý, là do mình ham coi quá, không chú ý đến chủ nhà đã về.
Vậy nên cậu bỏ máy tính xuống, đứng dậy hỏi: "Anh làm xong việc rồi sao? Về lúc nào thế?"
"Mới về đến nhà, xin lỗi vì đã dọa cậu.
Thấy cậu xem say quá, không biết có nên làm phiền cậu không." Lương Tiêu rũ mắt nhìn cậu.
Chúc Húc ngây người ra rồi ngay lập tức huơ huơ góc chăn: "Không sao, tôi xem xong rồi...."
Cậu không ngờ tới Lương Tiêu trông như một người vô tâm, thế mà lại xin lỗi cậu vì chút chuyện nhỏ này, xem ra đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà.
Huống hồ cậu nhận ra cậu sống nhờ trong nhà Lương Tiêu, nếu nói làm phiền thì cũng là cậu làm phiền Lương Tiêu mới đúng.
Chúc Húc có chút ngượng ngùng chuyển chủ đề, "Anh ăn cơm chưa?"
Lương Tiêu dịu dàng đáp: "Đã ăn ở ngoài rồi." Sau đó không đợi Chúc Húc nói hết câu đã ôm cậu từ sô pha lên, đi vào trong phòng.
Người Chúc Húc cứng ngắc, trong chốc lát đã quên mất mình định nói gì, cậu cố gắng ngăn mình không nghĩ đến thứ gì đó bậy bạ, nhưng Chăn Tinh vẫn không thể khống chế được bản thân mà nóng lên.
Lương Tiêu cảm nhận được ấm áp trong lồng ngực, có thể thấy được khóe miệng thấp thoáng lộ ra nụ cười.
Ngại chết mất thôi! Vừa đến gần người ta là nhiệt độ cơ thể tăng lên là sao chứ, gà sẽ nghĩ cậu thế nào, vịt sẽ nghĩ cậu thế nào, Lương Tiêu sẽ nghĩ cậu thế nào chứ.
Sau này còn làm sao mà ngẩng đầu ưỡn ngực làm người đứng đắn được chứ!
Lương Tiêu đặt Chăn Tinh hãy còn đang đau khổ lên trên giường, sau khi Chúc Húc bình tĩnh lại mời nghi ngờ hỏi: "Phòng của tôi không phải là phòng ngủ phụ sao?"
Lương Tiêu mở miệng, nhưng không thể trả lời được câu hỏi của Chúc Húc.
Anh biết rõ trong lòng mình muốn Chúc Húc ở lại, không chỉ là bởi Chúc Húc có thể chữa bệnh mất ngủ của anh.
Mà còn nguyên nhân gì đó khác, anh có đôi chút nghĩ không thông.
Bởi vì không nghĩ ra được lý do thích hợp, Lương Tiêu chỉ có thể trầm mặc đưa Chúc Húc qua phòng ngủ phụ.
Không biết vì sao căn phòng yên tĩnh bị bao trùm bởi bầu không khí kỳ lạ, ngay lúc anh chuẩn bị đóng cửa rời đi, Chúc Húc bất ngờ gọi anh lại, "Lương Tiêu...!ngủ ngon."
Lương Tiêu nhếch miệng, nhẹ giọng đáp: "Ngủ ngon."
Về phòng ngủ chính, súc miệng tắm rửa qua loa xong, Lương Tiêu ngồi ở trên giường mở máy tính ra, muốn dùng công việc để xoa dịu nỗi lòng.
Nhìn văn kiện trong máy tính, không hiểu thế nào mà lại đọc không vào.
Anh có ý định lờ đi khát vọng trong đáy lòng kia đi, nhưng càng cố gắng không nghĩ đến, cảm giác cô quạnh kia càng rõ rệt.
Xem ra bản chất con người đúng là lòng tham không đáy, anh cũng không phải kiểu người vô dục vô cầu kia, không để ý chuyện gì như cậu nghĩ.
Lương Tiêu rối rắm hoảng loạn trong suy nghĩ của mình, mà Chúc Húc cách một vách tường đang phát run bởi vì còn ám ảnh từ bộ phim kinh dị.
Cậu đúng là không nên cùi bắp mà thích thể hiện đi xem phim ma mà, Chúc Húc nằm trên giường, trong đầu toàn là những mẩu chuyện ma lúc trước cậu nghe.
Trí tưởng tượng phong phú quá cũng không tốt, những chuyện ma kia nhờ có bộ não góp sức, gần như đang chui ra hiện thực mất rồi.
Lúc này Chúc Húc cứ luôn cảm giác trong phòng có sự xuất hiện của người khác, dưới giường có người, trong tủ quần áo có người, cả ngoài cửa sổ cũng có người.
Chúc Húc kéo căng chiếc chăn bên cạnh, chôn người vào trong.
Muốn dùng kết giới bằng chăn để tăng cảm giác an toàn, nhưng mà sau khi không còn nhìn thấy gì nữa, càng làm cho người khác "suy nghĩ khác thường".
Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa tự do bình đẳng công bằng chính nghĩa pháp trị yêu nước yêu nghề thành tín thân thiện.....!Chúc Húc niệm thầm trong lòng.
Tui phải tin tưởng đảng! Tin tưởng khoa học!
Phương châm chữ cái về giá trị quan cốt lõi xã hội chủ nghĩa.
Nhưng mà cái việc biến thành chăn, không có khoa học chút nào hết.
Chúc Húc suy sụp.
Mà bên kia, Lương Tiêu đang nằm trên giường suy nghĩ rối loạn, không hề buồn ngủ.
Anh nghĩ mình chỉ đi qua xem một lát, một lát thôi, nếu như Chúc Húc đã ngủ rồi, thì mình sẽ quay về, nếu như chưa ngủ....
Thực ra cơ thể anh đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn cần một lí do để thuyết phục con tim anh hành động thôi.
Lương Tiêu đột nhiên ngồi dậy, đi xuống giường đến trước cửa phòng ngủ phụ, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, khiến âm thanh mở khóa cửa dọa cho Chúc Húc đang nằm trong chăn nghe mà khiếp vía.
Đừng nói là trên đời này có ma thật đấy chứ?!
Đừng mà anh ma ơi, bây giờ tui đến cơ thể còn không có nữa, giống như một tên cô hồn dã quỷ vậy, anh đừng có nhớ thương tui gì cả nha, làm ơn biến mất đi nha anh!
Chắp tay lạy trời.jpg
Nghe tiếng động ngày càng đến gần giường, Chúc Húc quyết tâm nhắm chặt mắt, đột nhiên hất chăn ra, hét lớn một tiếng, giơ nanh múa vuốt lao về phía trước.
Thầm nghĩ bây giờ cậu đang trong hình dạng yêu quái, cho dù là ác quỷ đi nữa chắc cũng có thể dọa được.
Lương Tiêu vừa mới đến cạnh giường, thấy Chúc Húc lao tới cũng bị dọa cho ngơ ra, anh không ngờ Chúc Húc thật sự chưa ngủ.
Chúc Húc phát hiện ra mình lao tới một thực thể, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra mình lao vào người Lương Tiêu.
Cậu lắp ba lắp bắp nói: "Sao, sao mà là anh chứ?" Nếu như cậu có khuôn mặt, chắc là lúc này đã đỏ từ đầu đến đít rồi.
Lương Tiêu cũng chỉ là do bốc đồng muốn đi xem Chúc Húc, trước lúc mở cửa ra cũng không ngờ sẽ gặp phải trường hợp này.
Qua một lúc sau, Lương đại tổng tài ngày thường lạnh lùng thế mà lại có chút nghẹn lời: "....!Tôi đến xem cậu ngủ chưa thôi."
Chúc Húc ngại ngùng đến mức hận không thể chết ngay tại chỗ, sợ Lương Tiêu nghĩ rằng cậu bị ấy ấy ở não, vội vàng giải thích: "Lúc chiều tôi xem phim kinh dị, bây giờ có chút không ngủ được, tôi tưởng...!anh là ma."
"Nếu đã sợ ma, vì sao còn xem phim ma?" Lương Tiêu có chút buồn cười hỏi.
Chúc Húc vật vả muốn quay về giường, "Con người cứ thích tự tìm đường chết thế đó, tôi cũng có biết là xem xong ngủ không được đâu.
Đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì sao?"
"Vậy thì ngủ chung với tôi đi." Lương Tiêu buột miệng nói ra.
Lời vừa dứt, một người một chăn đều ngớ ra.
Lương Tiêu phản ứng lại trước, tay anh siết thành đấm, ôm Chăn Tinh lên rồi nói: "Tôi không sợ ma, hai người ngủ chung thì chắc cậu sẽ không còn thấy sợ nữa." Nói xong thì bước ra khỏi cửa.
"Nhưng...nhưng mà...." Chúc Húc còn muốn nói gì đó.
Lương Tiêu đã để cậu lên giường, giọng điệu trầm mặc nói: "Tôi thường xuyên mất ngủ, thuốc an thần cũng không có tác dụng.
Mấy đêm trước không còn xuất hiện tình trạng mất ngủ nữa, có thể là do có người ngủ chung với tôi, cậu có thể giúp tôi thử xem rốt cuộc phương pháp này hiệu quả hay không được không?"
Chúc Húc ngơ ngác nhìn anh, Lương Tiêu buồn rầu thế này nom lại toát ra dáng vẻ đáng thương như lúc bị ốm rồi.
Đầu óc Chúc Húc hơi không tỉnh táo, suy nghĩ có chút mất lý trí, Lương Tiêu đã giúp cậu rất nhiều, bây giờ chẳng qua chỉ là giúp anh một việc nhỏ thôi.
Huống hồ hai người còn là đàn ông ngủ chung với nhau thì xảy ra chuyện gì được chứ.
Thế là cậu mạnh dạn đáp: "Được thôi, anh muốn thử thế nào thì thử thế ấy, tôi biết mất ngủ rất khó chịu.
Ngày mai anh còn có việc phải làm, chúng ta đi nghỉ nhanh thôi." Nói xong đã tìm được vị trí tốt cho bản thân rồi nằm xuống.
Lương Tiêu nhìn chằm chằm Chúc Húc đang nằm trên giường, tuy rằng bây giờ trước mặt anh là một chiếc chăn, nhưng anh lại cảm giác như mình nhìn thấy được bóng dáng cậu trai thanh tú nằm trên giường bệnh kia.
Một người một chăn yên lặng nằm trên giường, bởi vì trong lòng Chúc Húc có chút không tự nhiên, cậu từ chối chiếc chăn Lương Tiêu đắp cho.
Thế là Lương Tiêu chỉ có thể đắp chăn một mình, bên cạnh có Chăn Tinh nằm đó.
Có lẽ là có thêm một người khiến cậu cảm giác an toàn, chuyện ma không còn bay loạn xạ trong đầu cậu nữa, rất nhanh Chúc Húc đã ngủ rồi.
Lương Tiêu nhìn Chúc Húc đang nằm cạnh mình, thầm thở dài.
Đúng là tự mình vả mặt mình mà, lúc trước còn nghĩ chắc chắn mình sẽ không bỉ ổi như vậy, vừa chớp mắt đã dùng cái cớ như vậy để dụ dỗ người ta ở cạnh mình.
Nhưng làm sao được đây, con người chính là như vậy, một khi có thứ mình muốn, thì sẽ không thể cầm lòng được muốn đến gần, cái gì mà bỉ ổi với không bỉ ổi, có đúng với nguyên tắc hay không không còn quan trọng nữa.
Lương Tiêu nhìn một lúc lâu, nhỏ giọng gọi một tiếng Chúc Húc, không ai trả lời.
Vậy nên anh phủ chăn lên người Chúc Húc, vươn tay ra, lôi Chúc Húc vào trong chăn.
Anh ôm trọn lấy sự ấm áp này vào trong ngực mình, vùi mặt vào Chăn Tinh thơm mềm, thở dài một hơi thật thoải mái.
Cảm giác trống vắng kia không còn nữa, chiếm được thứ mình muốn đúng thật là thỏa mãn, giống như lấp đầy được một khoảng trống đã có từ rất lâu trong tim vậy.
Hình như Lương Tiêu đã ngộ ra được lý do vì sao mình mong muốn Chúc Húc ở lại đến vậy, vì sao không muốn cậu vội vã rời đi.
Cơn buồn ngủ dần chiếm đóng tâm trí, trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ, anh ôm chặt Chúc Húc, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi." Tôi không phải là người thiện lương như em nghĩ, tôi cũng chỉ là một người bình thường có lòng tham không đáy mà thôi..