Translator: Harn
Lương Tiêu đã thức dậy ngay lúc Chúc Húc xoay người lại, đợi nửa ngày không thấy Chúc Húc nói câu gì.
Thế là anh mở mắt ra, rũ mắt xuống nhìn Chúc Húc, "Chào buổi sáng."
Giọng nói trầm thấp khiến Chúc Húc tỉnh táo lại, ".....!Chào buổi sáng." cậu e thẹn đáp.
Bây giờ cậu thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền như vực sâu kia, bởi vì nó rất dễ khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Lương Tiêu vừa xốc chăn lên vừa nói: "Đợi anh một lát, lát nữa dẫn em ra ngoài." Nói xong thì đi vào phòng tắm.
Chúc Húc nghe lời ngoan ngoãn cuộn tròn lại trên giường đợi anh.
Sau khi Lương Tiêu đi ra, động tác dịu dàng giúp Chăn Tinh ngoan ngoãn thay một bộ quần áo mới.
Sau đó ôm cậu lên đi xuống lầu.
Ăn bữa sáng qua loa vài miếng, để ôm cậu lên để đi ra ngoài, "Anh ăn cơm cho đàng hoàng đi, em không vội." Chúc Húc giãy giụa.
Nhưng Lương Tiêu cúi đầu lại gần cậu, nhẹ nhàng đáp: "Ừm, anh vội."
Đi mở lớp hàm thụ tán gái đi chài, anh thăng cấp nhanh quá rồi đấy! Lần thứ một trăm hai mươi Chúc Húc cảm thấy may mắn rằng bây giờ mình không phải trong cơ thể người, vẫn còn có thể an ủi bản thân chỉ cần anh ấy không nhìn thấy được mặt mình, thì người ngại chính là anh.
Hàm thụ (hình thức dạy hoặc học) theo lối gửi giáo trình và bài vở qua bưu điện.
Một người một chăn cứ trong bầu không khí vừa yên lặng lại ám muội như vậy, ngồi lên xe, đi thẳng đến Thiên Nhất Quán ở ngoại ô thành phố.
Sau khi đến chân núi, Lương Tiêu bàn bạc với Chúc Húc, bởi vì trên núi có nhiều du khách, ôm một chiếc chăn lên núi sẽ khiến người ta nhìn ngó rất nhiều, cuối cùng quyết định Lương Tiêu đi một mình lên núi hỏi thăm các đạo sĩ, nếu có phương pháp giải quyết, anh sẽ quay về dẫn Chúc Húc lên.
Lương Tiêu một mình đi qua con đường trên núi đến trước cổng đạo quán, đi vào đại điện, tìm đạo đồng phụ trách đăng kí ở cửa, nói với cậu mình đã hẹn trước đến bái phỏng Vân Hư đạo trưởng.
Thực ra ngày hôm kia anh đã liên lạc với đạo quán, chỉ là bởi vì do dự trong lòng, chưa quyết định được thời gian cụ thể, mãi đến tối qua mới thôi nghĩ ngại, hạ quyết tâm.
May mà mấy hôm nay đạo quán không bận, không cần xếp hàng đợi.
Đạo đồng dẫn anh đến gian tĩnh thất ở phía sau.
Trong phòng có một đạo sĩ tóc hoa râm đang ngồi, trên bàn trước mặt có hai ly trà nóng hổi, giống như đang đợi ai.
Thấy anh vào cửa, lão giả nọ đưa tay ra với ý: "Mời cư sĩ ngồi."
Danh từ này có hai nghĩa: Người dòng họ giàu sang; Người tại gia mộ đạo.
Sau khi Lương Tiêu ngồi vào muốn mở miệng, thì lão đạo đã cười nói: "Chuyến lần này cư sĩ đến, vẫn là vì người trọng thương bất tỉnh trong cuộc điện thoại hôm trước sao?"
Lương Tiêu nghiêm mặt nói: "Vâng, bạn của tôi sau khi bị thương ở đầu, đã hôn mê chưa tỉnh suốt gần hai tháng, bây giờ thương thế cơ bản đã chữa khỏi, nhưng người vẫn chưa tỉnh."
Lão đạo lại nói: "Những người mắc bệnh gửi gắm hy vọng cho thần phật kia, phần nhiều đều là bệnh quá gấp nên tìm thầy nào cũng được mà thôi.
Ta thấy cử chỉ lời nói của cư sĩ, không giống với người cầu thần bái phật."
Ý chỉ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Nếu không phải do anh tận mắt nhìn thấy chiếc chăn trong nhà mình sống dậy, tất nhiên anh sẽ không tin vào mấy thứ mơ hồ không có thật thậm chí còn lừa mình dối người đó.
Cho dù là thần phật hay yêu ma, chỉ cần có thể làm cho Chúc Húc trở lại bình thường, tin tưởng một lần cũng không phải không thể.
Lương Tiêu hỏi ngược lại: "Tin hay không tin rất quan trọng đối với thần sao? Có ích đối với tôi thì tôi tin." Sự bộc trực thành khẩn của Lương Tiêu khiến cho lão giả không nhịn được mà cười lớn.
Lương Tiêu nói tiếp: "Đạo trưởng là người tài giỏi, gặp nhiều biết rộng.
Thì tôi xin nói thẳng, ngài có từng gặp chuyện linh hồn rời khỏi cơ thể, nhập vào vật chết?"
Lão giả không đáp mà hỏi ngược: "Cư sĩ có nghĩ rằng đây là chuyện xấu không?"
Lương Tiêu rũ mắt không nói, đối với anh mà nói đương nhiên là chuyện tốt, nếu không thì hai người cả đời cũng sẽ không gặp được nhau.
Nhưng đối với Chúc Húc thì sao? Biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, cậu sẽ không cảm thấy khó chịu ư?
Lúc trước anh từng nghĩ, nếu Chúc Húc vẫn luôn ở trong hình thái Chăn Tinh, thì có thể vĩnh viễn ở lại trong biệt thự, chỉ có thể nhìn anh, chỉ có thể ở cùng anh.
Nhưng hiển nhiên suy nghĩ này không bình thường, không thể có thêm tiến triển nào cả, anh không muốn trở thành tên điên như lời của cha anh.
"Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.
Cư sĩ vẫn nên quay về kiên nhẫn chờ đợi thì hơn, có vài chuyện thuận theo tự nhiên mới có thể thành, cưỡng cầu sẽ không có được." Lão đạo cười nói.
Lông mày Lương Tiêu chau lại, "Nếu như tôi cứ muốn cưỡng cầu thì sao."
Lão đạo nhấp một ngụm trà đáp: "Cưỡng cầu, chuyện tốt cũng có thể thành chuyện xấu, có duyên cũng có thể thành không duyên thôi."
Ánh mắt Lương Tiêu tối lại, đứng dậy ngoảnh mặt nói: "Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm." Nói xong, thì đi ra khỏi phòng.
Lúc đi qua đại điện, anh ngẩng đầu nhìn tượng thần trang nghiêm trong điện, cuối cùng vẫn đi vào trong, thắp một nén nhang trước điện, rồi lấy điện thoại ra quyên góp chút tiền hương khói.
Đạo đồng cực kỳ phấn chấn mời anh để lại tên, nhưng Lương Tiêu từ chối.
Anh biết chút tiền này coi như là cho không, nhưng cũng chẳng sao, bỏ vốn đầu tư không nhất thiết phải thu lại được từng đồng một.
Anh không tin, nhưng anh hy vọng những thứ thần phật này là thật, có thể phù hộ cho Chúc Húc quay về lại cơ thể.
Dưới chân núi, Chúc Húc đợi lâu quá nên ngủ luôn trong xe, bị tiếng mở cửa đánh thức, thấy Lương Tiêu đã quay lại, mơ mơ màng màng nói: "Anh về rồi à, sao rồi có cách gì không?"
Lương Tiêu im lặng không nói, Chúc Húc ngay lập tức hiểu ra được chuyện gì, trong lòng có chút thất vọng.
Nhưng cậu không hề tức giận, thấy sắc mặt Lương Tiêu không tốt, trái lại còn an ủi anh, "Không sao đâu, em tin là sẽ có cách mà."
Lương Tiêu vẫn không nói chuyện như cũ.
Chúc Húc lại cười nói: "Đừng buồn nữa mà, chúng ta mau về nhà thôi, em muốn vẽ thêm vài bức nữa để tặng anh."
Lương Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Chúc Húc, tuy rằng không nhìn thấy được mặt của cậu, nhưng có thể tưởng tượng được vẻ mặt cười tươi như hoa lúc này của Chúc Húc.
Ngay lập tức tâm trạng buồn phiền bay biến, "Ừm, về nhà."
Dỗ Lương Tiêu xong, Chúc Húc chỉ có thể cười đau khổ tính nhẩm trong đầu mình phải vẽ bao lâu mới có thể khiến anh vừa ý.
Thực ra Chúc Húc không biết rằng Lương Tiêu không phải vui vì được tặng thêm tranh, mà chỉ là bởi vì cậu nói một câu về nhà.
Trên đường về, đi ngang qua bệnh viện, Lương Tiêu tính đi xem thử tình hình cơ thể Chúc Húc.
Anh ôm Chăn Tinh rồi đi thẳng lên lầu, đến trước cửa phòng bệnh, thì phát hiện bạn cùng phòng của Chúc Húc đến thăm cậu.
Lương Tiêu không quen với bạn cùng phòng của Chúc Húc, bây giờ đi vào cũng hơi ngượng.
Anh vốn muốn đợi một lát ở ngoài hành lang, sau khi bạn cùng phòng đi khỏi mới vào trong, Chúc Húc thì thúc giục anh lại gần chút nữa, nói thầm bên tai anh: "Em muốn nghe bọn họ đang nói chuyện gì."
Lương Tiêu không thể từ chối, chỉ có thể đi đến cạnh cửa, để cho Chúc Húc tiện nghe lén.
"Ôi, Húc à, răng mi còn chưa tỉnh lại ri? Không chịu tỉnh là học kỳ ni tiêu luôn, học kỳ sau mi phải đi kiểm tra bù đó." Cái vị đậm mùi tiếng Đông Bắc này là lão đại, trưởng ký túc xá tên Trình Minh Dương.
"Đúng đó, Trư Trư, gần đây tao lại mua được một bộ váy mới, đang đợi mày tỉnh lại để vẽ tranh chân dung cho tao này." Đây là lão tam, trap boy tên Khương Hoàn
Trap boy ở đây là nam mặc đồ nữ.
Chúc Húc ngại ngùng quay đầu lại liếc nhìn Lương Tiêu một cái, cậu nhỏ hơn Khương Hoàn một tuổi, lúc mới đến Khương Hoàn cứ luôn miệng gọi cậu là Húc Húc, cậu cảm thấy tên này không hay, nên bảo cậu ta đổi cách gọi.
Kết quả Khương Hoàn nói không gọi Húc Húc thì gọi là Chúc Chúc chắc, sau đó cậu ta gọi luôn thành Trư Trư.
Kháng nghị mấy lần nhưng đều không có tác dụng.
Chúc Chúc - zhù zhù; Trư Trư - zhū zhū
Lương Tiêu lại gần nhỏ giọng nói: "Trư Trư?"
"Anh ấy gọi tầm bậy đó!" Chúc Húc tức giận nói.
Trong phòng lại vang lên một giọng nói thanh lãnh: "Yên tâm đi, từ trước đến giờ lão tứ đều rất may mắn, nói không chừng ngày mai sẽ tỉnh lại đó." Người này là lão nhị, lớn tuổi nhất tên Hàn Chương.
"Chắc hông?" Khương Hoàn do dự hỏi.
"Đó gọi là người may mắn thì luôn có quý nhân phù hộ, đừng có rơi hạt ngọc hạt ngà nữa Tiểu Hoàn Tử." Trình Minh Dương giễu cậu.
Lông mày Khương Hoàn nhướng lên, tức giận nói: "Mày mới rơi hạt ngọc hạt ngà ý!" Duỗi tay ra muốn đánh anh ta.
Thấy đã chọc cậu xù lông mất rồi, Trình Minh Dương cười hi hi chạy trốn trong phòng.
Hàn Chương lập tức nắm lấy tay Khương Hoàn, kéo cậu đến bên cạnh thấp giọng dỗ cậu.
Tiếng cười nói làm phai nhạt đi không khí buồn bã hồi nãy.
Hoá ra mọi người ai cũng quan tâm mình đến vậy.
Ai cũng muốn mình quay về, mình cũng rất muốn về lại bình thường.
Ngay lúc Chúc Húc đang cảm động, lại nghe trong phòng có người nói: "Tụi bây có thấy Trư Trư gầy đi nhiều lắm không, nếu như sinh nhật này dụ nó mặc đồ nữ, có khi váy của tao không còn bị kẹt nữa đâu."
Ngay tức khắc trong phòng vang lên một trận cười.
Thôi, cảm động nhớ nhung gì đó bay hết sạch còn bà nó rồi.
Bắt cậu phải nói thêm bao nhiêu lần nữa hả! Váy kẹt là vì khung xương của cậu lớn hơn của Khương Hoàn, không phải vì cậu béo.
Không tin thì để lão đại lão nhị mặc thử xem.
Chúc Húc tức giận quay người lại, rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Cậu mới nhớ rằng Lương Tiêu vẫn đang ngồi bên cạnh nghe.
Giờ thì hay rồi, Lương Tiêu biết chuyện cậu từng mặc váy, còn biết luôn chuyện bị kẹt váy mất rồi.
Lái tên lửa xuyên đêm rời khỏi hành tinh này thôi trời ơi.
Chúc Húc rón rén quay đầu sang, thấy vẻ mặt Lương Tiêu vẫn bình thường, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, không có ý cười, cậu mới thở phào.
Rồi phẫn uất tột độ nghĩ: Quả nhiên chỉ có thứ bạn tồi mới dùng chuyện nhục nhã của người khác để cười nhạo cậu mãi thôi.
Thấy Chúc Húc quay đầu đi, khoé miệng Lương Tiêu mới cong lên, nở một nụ cười rất khẽ.
Nhưng đây là một nụ cười thật sự, một lúc sau anh mới nhận ra mình đang cười.
Từ khi anh nhớ được chuyện xung quanh, thì rất ít khi cười, dù sao cái nhà kia không thể nào đem đến niềm vui cho anh.
Dần dà, đến bản thân anh cũng cho rằng trời sinh anh không biết cười.
Lương Tiêu cúi đầu nhìn Chăn Tinh trong lồng ngực, mà Chúc Húc thì đang nghiêng đầu ra nhìn cửa phòng bệnh.
Chắc cũng sắp nói chuyện xong rồi nhỉ, sao mà còn chưa ra nữa vậy, Lương Tiêu ôm cậu nãy giờ, chắc chắn sẽ tê tay đó.
Lúc này, trong phòng lại có động tĩnh.
"Được rồi chúng ta đi thôi, buổi chiều còn có tiết, bữa khác đến thăm nó sau." Lão đại nói.
"Nhanh nhanh nhanh! Bọn họ sắp ra rồi, trốn nhanh thôi." Chúc Húc hoảng loạn lôi Lương Tiêu trốn vào trong góc, ló đầu ra nhìn ba người kia đã vào thang máy mới đi ra.
Nói thật, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lương Tiêu phải lén lút hèn mọn như vậy.
Bước vào phòng bệnh, Chúc Húc mới nhận ra.
Sai sai nha, bọn họ cũng là người đến thăm bệnh nhân mà, vì sao phải trốn chứ, bạn cùng phòng của cậu hẳn đã từng gặp Lương Tiêu, vì sao phải trốn chứ.
Đúng là làm Chăn Tinh lâu quá, coi bản thân là yêu quái thật rồi, gặp phải nhân loại là muốn đi trốn.
Lương Tiêu ôm Chúc Húc đi đến trước giường bệnh, chàng trai trên giường bệnh vẫn im lặng, không có phản ứng gì như cũ.
Lão đạo sĩ nói phải thuận theo tự nhiên, nhưng thuận theo tự nhiên thì Chúc Húc có thể về lại cơ thể không? Có thể làm cho người trên giường bệnh kia mở mắt ra nhìn anh chăng? Cảm giác bức bách không có cách gì khác này khiến anh sốt ruột không thôi.
Lúc này Chúc Húc chọt tay Lương Tiêu một cái, "Có mỏi tay không? Anh để em lên giường đi."
Lương Tiêu siết chặt cánh tay, lùi lại một bước, "Không mỏi, trong bệnh viện không sạch."
Chúc Húc quay đầu nhìn bản thân nằm trên giường, cậu cũng rất muốn nhanh chóng quay trở lại cơ thể.
Cơ thể của cậu, sự nghiệp học hành của cậu, tương lai của cậu còn đang đợi cậu.
Nhưng cậu không thể làm cho Lương Tiêu lo lắng theo, chuyện này vốn không phải lỗi của Lương Tiêu, cậu không muốn gây áp lực cho Lương Tiêu.
"Đúng rồi." Chúc Húc bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, "Em hôn mê gần hai tháng rồi, viện trưởng mama của cô nhi viện có liên lạc với em không?"
Lương Tiêu dịu dàng nói: "Có, bạn cùng phòng của em nghe điện thoại, bọn họ thấy tuổi của viện trưởng đã cao, không dám nói sự thật, luôn tìm lí do nói giấu giúp em."
Chúc Húc cười tươi nói: "May mà có bọn họ.
Khi nào em về, bọn họ chắc chắn sẽ đòi ăn một bữa thật lớn cho coi, e là một bữa cơm còn không đủ nữa ấy chứ!
"Khi nào em về, anh sẽ mời bọn họ một bữa thật lớn." Lương Tiêu rũ mắt nhìn Chúc Húc..