Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

chương 98: ngoại truyện 3 ông bố già ngu ngốc dạy con trên mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Vũ Lam

Thẩm Tư Sầm vừa ra đời đã bị đóng gói đưa đến nhà ông cố.

Theo lý mà nói, cậu là sản phẩm hôn nhân của hai nhà Thẩm – Dung, đáng lẽ nên được cả nước thông báo khi vừa chào đời, giấy khai sinh sẽ được phát trên màn hình quảng cáo LED lớn suốt tiếng.

Dù gì cũng là con cưng của trời được người lớn hét lớn “Cưng chiều! Để tôi cưng chiều đến hư”.

Cuộc sống tồi tệ khi cậu ra đời không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Công ty của mẹ đang trong thời điểm quan trọng niêm yết trên thị trường, vừa mới xuất viện đã bay đến Bắc Kinh.

Bố đã ra nước ngoài phát triển thị trường, hai người đều không có thời gian quan tâm đến cậu.

Tội nghiệp cậu Thẩm không được cưng chiều đến hư, ngược lại vừa mới ra đời lại trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.

Ông cố già rồi, không còn minh mẫn.

Bọn họ là chắt mà còn không làm ông vui bằng Hoa Hoa và Tiểu Hoa trong nhà.

Ông chú và bà thím cũng là cặp vợ chồng vô trách nhiệm với cậu.

Hễ có chuyện gì hơi to tát, con trai gì đó đều cút sang một bên, quyết tâm không làm chậm trễ việc kiếm tiền.

Mặc dù cậu còn có một anh họ trạc tuổi, nhưng đáng tiếc anh họ lại giống như dì Thanh Từ của cậu, đều là yêu quái muốn ăn tươi nuốt sống.

Tiểu Tư Sầm hết bị anh họ cướp đồ ăn vặt lại chuyển sang cướp đồ chơi.

Thấy mình sắp thành tự kỷ, vị cứu tinh đã xuất hiện.

Thẩm Tư Lam – anh họ bên nhà bố đã vào đại học, lớn hơn cậu mười mấy tuổi.

Thẩm Tư Lam không ở trong ký túc xá nhiều, chú Thẩm Độ đã sắp xếp cho anh ấy một căn nhà nhỏ gần thành phố trường đại học.

Cuối tuần, Tiểu Tư Sầm rảnh rỗi sẽ chạy đến nhà anh ấy chơi, đến tối được chú tài xế lái đưa về nhà họ Dung.

Sau khi bố mẹ hoàn tất công việc, bọn họ đã trở về thành phố Thanh Hà, chuẩn bị đón Tiểu Tư Sầm về nhà.

Thẩm Tư Sầm ôm đùi Thẩm Tư Lam và khóc lóc, “Anh, em muốn ở với anh.”

Cậu rất giống mẹ mình, có đôi mắt nai rất trong sáng và đáng yêu.

Cậu nhóc nhỏ còn đang đi nhà trẻ làm nũng có lực sát thương không kém gì các bé gái.

Thẩm Tư Lam vốn bận rộn với việc học, nhưng vẫn cố gắng hết sức làm bảo mẫu vào cuối tuần.

Cho đến khi có một chị gái với đôi mắt tròn xoe xuất hiện trong nhà bọn họ, trông đáng yêu hơn cả Tiểu Tư Sầm.

Chị Tuệ chơi rất thân với Tư Sầm, trên người luôn tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến Tư Sầm đắm chìm trong sự ấm áp của “Bố mẹ nhỏ”, lại càng không muốn về nhà.

Cậu cũng không ngờ cuối cùng người đưa cậu về nhà lại là anh Tư Lam.

Anh Tư Lam luôn yêu thương cậu lại xách cổ áo của cậu, giao cậu cho cặp bố mẹ tệ bạc vô trách nhiệm.

Hơn nữa còn nói rất tuyệt tình: “Chú, chú trông chừng Tư Sầm cho kỹ, cuối tuần đừng để nó lén đến nhà con.”

Bố cũng ngu ngơ, khẽ hỏi cậu: “Có phải con đã chọc anh giận không?”

Tiểu Tư Sầm tủi thân lắc đầu.

Không có, cậu rất ngoan.

Trằn trọc mãi, cuối cùng Tiểu Tư Sầm được về trong vòng tay của bố mẹ.

Cậu rất thân thiết với mẹ.

Thỉnh thoảng mẹ còn giống như đứa con nít hơn cậu, mỗi ngày đều lôi kéo cậu xem kênh thiếu nhi, tập thể dục buổi sáng với các chị gái xinh đẹp trong TV.

Mẹ tập còn đẹp hơn các chị gái xinh đẹp.

Hơn nữa mẹ còn rạng rỡ hơn các chị gái xinh đẹp.

“Mẹ, tại sao mẹ không dẫn các bạn nhỏ lên TV tập thể dục?”

Mẹ ôm cậu và hôn một cái, “Mẹ chỉ tập thể dục với Tư Sầm của mẹ thôi.”

Tiểu Tư Sầm chỉ vào thư phòng đóng chặt cửa, “Vậy bố thì sao?”

Mẹ nghĩ ngợi, mỗi sáng bảo Thẩm Độ tập thể dục theo mấy thể loại “Trái táo nhỏ, vừa đỏ vừa tròn” quả thật hơi không phù hợp.

Nhưng đối mặt với đôi mắt ngây thơ, trong sáng của con trai, cô lại không biết nên lấy lý do gì để cho qua.

Anh vốn ít khi quan tâm, yêu thương cậu.

Dù gì cũng không thể nói là vì bố con già rồi, không tập được mấy bài thể dục này.

Mẹ cười, “Bố con rất ngốc, không biết tập thể dục.”

Tiểu Tư Sầm trầm ngâm, thì ra là vậy.

Chẳng trách mỗi sáng sớm, bố đều ngồi vào bàn ăn, cũng chẳng cử động, thì ra là vì quá ngốc không học được.

Ngoài sợ sệt và kính trọng, tình cảm của Tiểu Tư Sầm dành cho bố mình lại có chút đồng cảm.

Cuối tuần đến nhà ông cố ăn cơm, ông cố hỏi cậu có hòa thuận với bố mẹ không, Tiểu Tư Sầm gật đầu, “Mỗi ngày mẹ đều tập thể dục với con.”

“Còn bố thì sao?”

Tiểu Tư Sầm cho viên thịt viên lớn vào miệng, lắc đầu, “Bố quá ngốc, không học được.”

Người dì luôn nghiêm túc bỗng dưng cười sặc sụa, chỉ vào bố của Tiểu Tư Sầm và cười to, “Ha ha ha ha ha ha ha ha, Thẩm Độ, con trai em chê em ngốc!”

Tiểu Tư Sầm có hiếu nhất vũ trụ biện luận giúp bố, “Dì à, dì không được cười bố con!”

Người dượng thường ngày không nói chuyện lại phá lệ lên tiếng: “Chừa chút thể diện cho em rể.”

Sau khi ăn cơm xong, một nhà ba người về nhà của mình.

Trước giờ Thẩm Độ chẳng thèm quan tâm đến con trai lại bảo Tiểu Tư Sầm lấy bài tập của mình ra.

Tiểu Tư Sầm dè dặt lấy chiếc cặp nhỏ từ trong phòng ra.

Thẩm Độ lấy cuốn sách Toán ra.

Tiểu Tư Sầm luống cuống.

“Thi đấu đi.” Thẩm Độ tàn nhẫn xóa hết đáp án đã viết sẵn trong cuốn sách Toán, “Xem ai làm nhanh hơn.”

Kết quả có thể đoán được, Thẩm Tư Sầm thảm bại.

Cậu ngồi trên đất khóc lớn, ngay cả câu đầu tiên còn chưa tính ra, còn đang tập trung đếm ngón tay, bố đã làm xong rồi.

Cậu còn ngốc hơn bố không biết tập thể dục!

Quá thất bại!

Thẩm Độ đã lấy lại tôn nghiêm làm bố vẫn tỉnh bơ, ôm lấy con trai và nhéo má cậu, “Ai ngốc hơn ai?”

Tiểu Tư Sầm nức nở nói ra sự thật khiến cậu tuyệt vọng: “Hu hu hu hu con ngốc hơn bố.”

Dung Dung ngồi một bên nhìn, không ngờ anh chồng tốt nghiệp trường Thanh Hoa lại chọn cách ngây thơ này để giành lại địa vị trong lòng con trai mình.

Sự thật chứng minh, đàn ông đã ấu trĩ đều không có giới hạn.

Nhưng kết quả này rất mỹ mãn.

Từ đó Tiểu Tư Sầm luôn bám dính bố, câu nào không biết đều đi hỏi bố.

Một ngày nọ, trường học đưa ra một câu hỏi.

“Trẻ con đến từ đâu?”

Thông thường các bậc phụ huynh không có sự sáng tạo đều sẽ trả lời theo kiểu quê mùa là “Vô giá”, “Vào một đêm bão táp mưa sa”.

Thẩm Độ ôm cậu, bình thản nói: “Nhặt được trong thùng rác.”

Quả nhiên Thẩm Độ cũng là một ông bố già ngu ngốc không có tính sáng tạo.

Tiểu Tư Sầm bịt mũi tỏ vẻ chán ghét, “Thối lắm đó, tại sao còn muốn nhặt con về?”

“Vì không biết con là loại rác nào.

Dì bảo vệ môi trường không cho con ở trong thùng rác nữa.”

Tiểu Tư Sầm bừng tỉnh, “Bố thiệt là tốt bụng.”

Dung Dung: “…”

Ở đây lại có thêm một cặp bố con khùng NGOẠI TRUYỆN .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio