Không hổ là Thái Tử, vừa nghe tới vấn đề Tiêu Tử Y nói đã hiểu rõ, chỉ cần tìm thêm vài giáo viên nữa là không thành vấn đề rồi.
Vẻ mặt Tiêu Tử Y sầm lại, biết ý của hắn là tìm vài giáo viên cho bọn trẻ kia. Nhưng chuyện đó và ước nguyện ban đầu của nàng thì hoàn toàn vi phạm, mỗi ngườimột giáo viên sao, vậy chuyện đó và gia sư có gì khác nhau đâu? Nàng chỉ muốn làm nhà trẻ , là nhà trẻ thôi mà!
Tuy nhiên đề nghị của Tiêu Cảnh Dương cũng nảy sinh cho Tiêu Tử Y một ý tưởng lớn. Đúng vậy, quả thật là muốn tìm nhiều giáo viên chút, chẳng qua cũng không phải tìm để dạy cho từng đứa học mà là lên chương trình dạy cho mỗi một giáo viên.
Tiêu Tử Y hơi ngạc nhiên khi không ngờ mình lại chú ý tới chuyện này, không thể chỉ dạy một chương trình học trong nhà trẻ chứ? Trừ những chữ đã biết ra, có nghĩa là âm nhạc, vẽ tranh, thủ công hay thậm chí cả thể dục nữa hẳn là phải cần có giáo viên đến dạy rồi, như vậy tài năng của bọn trẻ mới phát triển một cách toàn diện được.
Tiêu Cảnh Dương nghe lời Tiêu Tử Y nói xong, hơi chút chần chờ. Tuy nói rằng “Lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số” là Nho gia cổ đại yêu cầu học sinh phải nắm được loại tài năng cơ bản nhưng chuyện dạy học cho nhóm Trạm Nhi, ngâm nga cổ văn, bàn luận đọc sách, hoặc là viết chữ, văn, thơ linh tinh gì đó mới là trọng điểm dạy học mà.
“Tử Y à, kể cả Quốc Tử Giám, dạy dỗ cho Hoàng tử đều phải chia thành hai bộ phận. Một là học sách Nho gia, trọng tâm chính là Tứ thư ngũ kinh. Hai là học bắn cung cưỡi ngựa” Tiêu Cảnh Dương buông tay, lấy mình làm ví dụ nói.
“Ôi? Nói đến Quốc tử giám, vậy hoàng huynh người không cần phải đi học sao?” Tiêu Tử Y giờ mới nghĩ tới, không phải hắn còn phải đi học đó sao? Sao lại có thời gian rảnh mà tới chỗ nàng tiêu phí thời gian chứ?
Tiêu Cảnh Dương cười khẽ bảo: “Thực ra thì mỗi ngày đi đọc sách cũng chỉ mất một canh giờ thôi, hơn nữa cũng chỉ có đi lấy sách và cùng Thái phó nghiên cứu thảo luận chút cảm tưởng thôi mà”
Ồ, nghe có vẻ khá thoải mái nhỉ, cũng không khác lắm chuyện học đại học. Tuy nhiên Tiêu Tử Y lại có cảm giác cho rằng cảm tưởng của hắn nói thực ra cũng không phải cảm tưởng, chắc chắn là bàn luận dưới góc độ chính trị rồi. Cũng đúng thôi. Thái phó trên thực tế cũng tương đương với phụ tá Thái tử vậy, chẳng qua nàng gặp qua vị là Thái phó kia ra vẻ là đang dạy Tiêu Sách mà thôi.
“ Bọn trẻ còn nhỏ lắm, lại chưa đủ tuổi để tới Quốc tử giám, cứ dựa theo bọn trẻ tiếp cận với một chút ít gì đó để phát huy sở trường thấy thế nào?” Tiêu Tử Y lui một bước tiến một bước, dù sao chỉ là nhà trẻ, nàng cũng không muốn bọn trẻ kia ngày nào cũng phải học hành buồn tẻ gì đó làm gì, bọn nhỏ hẳn là nên được sự giáo dục tốt nhất.
Tiêu Cảnh Dương hơi hơi suy tư một lúc rồi cũng theo ý nàng cứ tuỳ nàng đi vậy. Dù sao thì Trạm Nhi cũng chỉ thích vẽ mà vẽ thì hắn cũng biết. Đề nghị này của Tiêu Tử Y chẳng qua cũng chỉ muốn bọn nhỏ vui vẻ hơn chút, hắn làm sao mà ngăn cản chứ.
“Hoàng huynh à, nếu nói vậy, phụ hoàng và mẫu hậu bên đó có thể phản đối không?’ Lo lắng nhất của Tiêu Tử Y vẫn là chuyện này. Nếu mà đại Boss và tổng lãnh đạo hậu cung kia đều phản đối…, chuyện đó nàng cũng không dám nghĩ thêm nữa. Dù sao Trạm Nhi vẫn là Hoàng tôn, nàng có chút không rõ có phải nàng có thể được tuỳ tiện dạy dỗ như vậy không nữa.
Không chừng Hoàng đế và Hoàng hậu có thể cho Trạm Nhi đến ở chỗ của nàng thì cũng chỉ là biến chỗ của nàng thành nơi Trạm Nhi đi học mà thôi. Không hiểu nàng tự tiện thay đổi chương trình học của Trạm Nhi như thế có vấn đề gì hay không.
Tiêu Cảnh Dương nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tử Y, không kìm nổi véo véo mũi nàng, cười bảo: “Yên tâm đi, bọn nhỏ nếu không được cứ giao cho hoàng huynh ta đi dọn dẹp vậy.”
Ha ha, chính là những lời này. Tiêu Tử Y chun mũi lại len lén cười trộm.
“Nhưng mà ta cảm thấy chuyện dọn dẹp khó nhất không phải là bọn nhỏ nha, mà là vị Thái phu tử ngoan cố kia kìa” Trên mặt Tiêu Cảnh Dương không có bất cứ biểu hiện thoải mái nào cả, miệng giật nhẹ nói.
Nét cười trên mặt Tiêu Tử Y lập tức suy sụp luôn. Đúng vậy ha, cái vị cũ kỹ kia còn không biết nên nói thế nào nữa đây.
“Đi nào, xem ra lớp học đã tan rồi, trước khi hắn trở về phải nói chuyện với hắn mới được”
Tiêu Cảnh Dương đứng lên, vỗ vỗ tay bụi rơi xuống sau đó đưa tay tới chỗ Tiêu Tử Y cười bảo: “Mau đứng lên nào, trên đá rất lạnh, làm cho thân thể không tốt đâu”
Hai người trở về điện Vĩnh Thọ, vừa lúc Thái Khổng Minh tan lớp.
Tiêu Tử Y bố trí cho mấy nhóc đi ăn cơm xong thì mời Thái Khổng Minh ở lại trong phòng học, đem toàn bộ suy nghĩ vừa rồi của nàng ra trao đổi với hắn một lần. Ai ngờ hắn không nói gì nhiều chỉ tuôn ra một câu, “Tất cả do Công chúa an bài”
Tiêu Cảnh Dương đứng cạnh nghe vậy nhíu mày. Thật sự bất ngờ. “Công chúa, nếu không có chuyện gì, hạ quan xin cáo lui trước” Thái Khổng Minh lễ phép nói.
“Vâng, vậy phu tử về trước đi” Tiêu Tử Y hơi sững sờ trả lời. Nhìn bóng hắn đi ra khỏi phòng học nàng đột nhiên nghĩ tới lần trước chuyện nàng và Thái Khổng Minh đã nói. Nghĩ tới những đề nghị của nàng về thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học không tồi, bởi vậy sau này đều nghe nàng an bài tất.
Hoá ra đây là nguyên nhân hôm nay hắn tiếp nhận đề nghị của nàng rồi, sau đó mới vừa rồi nói chuyện nàng đề nghị có thêm giáo viên cũng không phản đối sao?
Ôi chao, không ngờ Thái tam quốc này lại thu phục dễ như vậy chứ.
“Không ngờ ha, không ngờ Thái Khổng Minh lại nghe lời muội nói như vậy chứ” Tiêu Cảnh Dương lấy tay xoa xoa cằm, trêu chọc.
“Hừ, đó là bản công chúa có tư cách hấp dẫn hơn người đó chứ” Tiêu Tử Y rất kiêu ngạo nói, “Tuy nhiên hắn không phải là TRạng nguyên sao? Sao lại phải đến dạy chữ cho Trạm Nhi nhỉ?” Nàng còn nhớ rõ Trạng nguyên có tiền đồ rất rộng lớn nha. Vị giáo sư của Hoàng tôn điện hạ này danh hiệu cũng thực không tồi tý nào, tuy vậy cũng chỉ là giáo viên vỡ lòng thôi, còn có thể không biết trọng dụng nhân tài không nhỉ?
“Đó là vì hắn chẳng biết đạo lý đối nhân xử thế chút nào cả. Đọc sách tốt thì cũng có chỗ dùng nhưng đọc sách đến chết thì cũng vô dụng mà thôi” Tiêu Cảnh Dương thở dài nói, hơi đáng tiếc một nhân tài chỉ giới hạn ở tác dụng nhỏ như vậy.
A, hoá ra Thái Tam quốc này có tiền đồ không sáng lạn ha…
“Tốt rồi, hiện giờ trở ngại cũng hết, bước tiếp theo chúng ta nên đi tìm giáo viên chứ?” Tiêu Cảnh Dương muốn nóng lòng thử sức, cảm thấy xác thực sự tình này có cảm giác thật tốt. Trước kia cho dù hắn có đề xuất đề nghị gì nhiều thì phụ hoàng cũng không phê chuẩn chứ đừng có chuyện nghĩ tới. “Vậy, muội xem ta có thể dạy cái gì được?”
Tiêu Tử Y lườm hắn một cái, đi đến cái bàn vốn là của Thái Khổng Minh ngồi xuống, lười biếng hỏi han: “Vậy huynh muốn dạy gì?”
Tiêu Cảnh Dương tự tin bảo: “Mặc kệ là cái gì, dù sao khẳng định so với tên nhóc kia vẫn hơn nhiều! Tuỳ muội muốn bảo huynh làm gì cũng đều được hết”
“Tốt lắm, vậy chia đều ra luôn, nếu là có môn không ai dạy mà nói thì huynh tới thay thế bổ sung nhé” Tiêu Tử Y tủm tỉm cười bảo.
“Thay thế bổ sung à?” Tiêu Cảnh Dương lần đầu tiên nghe từ như thế, cau mày suy nghĩ sâu xa, cảm giác hơi khó chịu.
“Như vầy nè, chúng ta tìm ai đây?” Tiêu Tử Y cầm chiếc bút lông không dính mực xoay xoay trên tay, nhàn nhã nghĩ ngợi xem có ứng cử viên nào thích hợp hay không.
Tiêu Cảnh Dương đang định mở miệng nói thì ngoài cửa có tiếng nói xen vào trước: “Thái tử điện hạ, hoá ra ngươi ở trong này ha”
Tiêu Tử Y theo tiếng nói nhìn lại thấy Độc Cô Diệp đang cau mày đánh giá sự bố trí kỳ quái của lớp học.
Hay quá, tự dưng có người tự động đưa tới cửa nhé.