Nhà Trẻ Hoàng Gia

chương 126: đánh nhau à? đó là chuyện cơm bữa!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh đi nhanh theo sau bé Vân Tuyển tới chỗ Độc Cô Diệp dạy học đến. Vì để cho bọn trẻ có đầy đủ chỗ chơi đùa nên tiết thể dục được thực hiện trên khoảng đất trống giữa điện Vĩnh Ninh và điện Vĩnh Thọ.

Vì vậy họ không tốn thời gian đã nhanh đi tơi nơi, ở xa đã nghe tiếng bọn trẻ ồn ào, trong đó có tiếng kêu của Abe.

Tâm Tiêu Tử Y không khỏi trầm xuống, càng bước nhanh hơn đi tới. Tên Độc Cô Diệp chạy đâu rồi vậy cà? chả nhẽ anh ta không khuyên can sao? Giáo viên mà làm thế à?

Thẳng tới chỗ hành lang, Tiêu Tử Y nhìn thấy cảnh trên đất trống mà tức giận vô cùng.

Diệp Tầm đang bị Độc Cô Huyền đè xuống, hai nhóc đã đánh nhau thành một đống. Nam Cung Tiêu thì đang ôm Abe không cho nó quấy rối, còn Tiêu TRạm thì bị ngã ngồi dưới đất, vừa định đứng lên can thì bị ngộ thương rồi. Điều làm Tiêu Tử Y thấy giận không kiềm chế nổi chính là người trưởng thành cần phải là người phụ trách duy nhất Độc Cô Diệp thì lại đứng rất xa, nhìn thờ ơ lạnh nhạt.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?’ Nam Cung Tranh rối tới mức chân tay luống cuống, định lao ra ngăn lại, nhưng bị Tiêu Tử Y cản lại.

Lúc đầu Tiêu Tử Y thấy phẫn nộ chút rồi thôi, cũng bình tĩnh hơn. Đưa mắt sang nhìn về phía Nam Cung Tranh và bé Vân Tuyển khó hiểu, nàng thản nhiên bảo: “Ngăn cũng chẳng ích gì. Lần này có chúng ta ở đây nhưng lần tới không có chúng ta lại tiếp tục đánh nhau thì phải làm sao đây? Đánh nhau ý à? Đó là chuyện cơm bữa mà, trước tiên cứ để chúng đánh phân thắng bại đã!”

Nam Cung Tranh giật mình khẽ nhếch môi đỏ mọng lên, quả thực không thể tin nổi những lời vừa rồi nghe được. “Công….Công chúa, cách nói chuyện của người giống y chang giọng điệu nhị ca của ta ha…”

“Ôi?” Lần này tới phiên Tiêu Tử Y ngây ngốc rồi, nghiêng đầu hỏi luôn: “Giống như thế nào?”

“Chính là làm xong rồi mới giải thích sau làm cho người ta cảm thấy rất có lý đó” Nam Cung Tranh bất đắc dĩ giận dữ nói.

“Hừ! Đừng ủ rũ nữa! Xem xem kìa, Độc Cô Huyền và Diệp Tầm, cô thấy ai sẽ thắng chứ?’ Tiêu Tử Y đứng một bên để mắt tới nhưng vẫn không quên bảo bé Vân Tuyển ra đỡ Trạm Nhi ngồi dậy.

“Thực sự không sao đấy chứ?” Nam Cung Tranh lo lắng hỏi. Tuy miệng thì nói vậy nhưng nàng vẫn nên làm theo lời Tiêu Tử Y trốn sau ngọn núi giả nhìn lén.

“Không sao! Nè, đừng quan tâm tới chuyện của Trạm Nhi và Nam Cung Tiêu nữa, trong chuyện đánh nhau đó chỉ có một tên là cháu Độc Cô Diệp thôi, cô xem anh ta cũng chỉ đứng một bên xem cuộc vui chưa nói gì cả, chúng ta sao ngăn nổi chứ?” Tiêu Tử Y thấy bé Vân Tuyển đỡ Tiêu Trạm tới gần thì vội vàng lấy khăn tay ra ngồi xuống lau bụi đất trên người bé cho sạch sẽ, may là không bị trầy da không thì thảm rồi.

“Nhưng mà….cứ để Độc Cô bắt nạt Diệp Tầm như vậy có được không?” Tuy Nam Cung Tranh thấy Tiêu Tử Y nói cũng rất có lý nhưng nhìn thấy hai nhóc đánh nhau một trận trước mặt vậy, nàng ta vẫn không tránh khỏi thấy lo lắng. Bởi vì anh chị em nhà nàng ta đều sống chung với nhau rất hoà thuận, nàng ta chưa thấy trường hợp kiểu này bao giờ.

“Bắt nạt à?’ Tiêu Tử Y bật cười to, “Cô nhìn kỹ mà , nhóc Độc Cô chỉ thấy mặt ngoài chiếm ưu thế thôi. Đứa bé lớn lên trên thảo nguyên cho dù có gầy yếu nhưng cũng không phải yếu đâu”

Nam Cung Tranh nghe vậy thì kinh ngạc, nhìn lại. Còn Tiêu TR+ạm thì cũng thấy không hài lòng với hai ngừơi lớn đứng nhàn nhã xem cuộc vui như vậy, lay lay tay áo Tiêu Tử Y bảo: ‘Bác à, làm sao đây? Không thể để hai đứa nó cứ đánh nhau như thế chứ!”

Tiêu Tử Y cũng không vội, tộc trưởng người ta cũng không vội, nàng vội gì chứ. Nàng chỉ quan tâm lau bụi đất dính trên mặt Tiêu Trạm, dịu dàng hỏi: “Không sao, cứ để cho chúng động gân cốt chút, con không thấy tiểu thúc thúc Độc Cô cũng không quan tâm sao? TRạm Nhi ngoan nha. Nói cho tiểu bác biết xem sao chúng lại đánh nhau chứ?”

Bé Vân Tuyển đứng bên cướp lời: “Tại Độc Cô Huyền nói cha Diệp Tầm là tên phản quốc trước đó! Hai người lời qua tiếng lại rồi đánh nhau. Công chúa à, tiểu thúc thúc Độc Cô cứ mặc kệ mọi chuyện nên bé Vân Tuyển mới chạy tới tìm công chúa của ngươi mà!”

Tiêu Tử Y nhìn vẻ lo lắng trogn mắt bé Vân Tuyển, sau đó lại nhìn hai nhóc đang đánh nhau ở bãi đất trống kia, đột nhiên sắc mặt thay đổi, đứng lên nũng nịu bảo: “Độc Cô Huyền! Không được cào vào mặt”

Nam Cung Tranh đứng cạnh tý nữa thì ngã, may mà dựa vào núi giả mới không xấu cái mặt. Cái công chúa lo lắng là sợ người ta cào vào mặt, đánh chỗ khác thì không sao. Nhưng như vậy nàng ta cũng thấy yên tâm, công chúa này chắc chắn cũng sẽ không coi trọng nhị ca nhà nàng đâu, may mắn quá đi.

Hai nhóc Độc Cô Huyền và Diệp Tầm cũng bị âm thanh nũng nịu này mà ngây ra, nắm tay Độc Cô Huyền đang dừng giữa không trung, chỉ cách chiếc mũi của Diệp Tầm có nửa tấc.

“À, à Công chúa….” Độc Cô Huyền ngượng ngùng thu tay lại, tuy cậu vốn tự xưng là không sợ trời, không sợ đất, nhưng đối với vị công chúa khác ngừơi như vậy vẫn còn có chút sùng bái, vì vậy không muốn để ấn tượng xấu gì với nàng ta.

Tiêu Tử Y đứng trước mặt chúng, liếc mắt nhìn vị Độc Cô Diệp đứng xa xa cứ như việc không liên quan gì tới mình vậy, sau đó lạnh lùng nói: “Đánh đi ha! Sao lại không tiếp tục đánh nữa hả? Ta còn muốn xem ai sẽ là người thắng đó chứ!”

Độc Cô Huyền nghe thấy giọng này của Tiêu Tử Y ngoài cười nhưng trong không cười, bị hoảng sợ lạnh cả sống lưng, vội vàng bò dậy khỏi người Diệp TẦm, đứng nghiêm chỉnh.

Diệp Tầm được bé Vân Tuyển đỡ dậy, con mắt màu đen tối sầm lại, khó che giấu nổi sự phẫn nộ trong mắt, chỉ còn con mắt màu xanh thì dưới ánh sáng mặt trời giống như viên ngọc bích long lanh, nhưng ẩn chứa trong đó vẻ khát máu của dã thú, làm Tiêu Tử Y nhìn thấy rất rõ ràng.

Ôi ôi, đứa bé này lúc hiền lành thì lại vô cùng hiền lành, lúc không thể nhẫn nhị nổi thì lại có tính tình đáng yêu quá đi.

“Công chúa, đừng có trách gì ta nha! Là nó động tay trước mà!” Độc Cô Huyền thấy Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tầm thì sợ nàng bảo cậu bắt nạt người ta vì thế vội vàng mách.

Diệp Tầm mím chặt môi lại thành đường thẳng tắp, quyết tâm không giải thích gì cả. Độc Cô Huyền nói cậu ra tay trước cũng đúng, cậu không cần nhiều lời làm gì.

Nam Cung Tiêu ôm Abe lắc lắc đầu đi tới đứng bên cạnh Độc Cô Huyền, có vẻ bất đắc dĩ cười cười. Cậu và Độc Cô Huyền lớn lên cùng nhau, còn không hiểu rõ tính tình của tên kia sao? Bắt nạt Diệp Tầm là thật, trước tiên nói chọc giận người ta, đương nhiên lấy cớ để đánh nhau rồi.

Chỉ là ngoài ý muốn, Diệp Tầm này thoạt nhìn có vẻ như bị Độc Cô Huyền khống chế, nhưng mà cậu ở một bên nhìn rất rõ, bụng Độc Cô Huyền bị quần áo che đi chắc tụ máu thành đám, rõ ràng là cố gắng gượng nói chuyện để giấu đi, thực tế chắc là đau lắm đấy.

So với Diệp Tầm quần áo rách nát, nhưng da thịt lại không bị thương tích, trận đánh nhau này chắc chắn là Độc Cô Huyền thua rồi.

Tiêu Tử Y thở dài, đang định nói nghiêm khắc mang hai nhóc đi phạt năm mươi roi, lại nghe Tiêu Trạm giọng giòn giã tức giận bảo: “Hai người các người đánh nhau thì có gì hay chứ? Ngươi! Độc Cô Huyền! Ngươi đánh thắng nó, ngươi báo thù được cho nhị thúc của ngươi sao? Ngươi! Diệp Tầm! Người ta nói cha ngươi làm bậy sao vậy?, Nếu không phải thực sự như thế, nó sẽ nói thế sao? Nếu có năng lực thì cố mà học cho giỏi, lớn lên sau này bồi thường sai lầm của cha ngươi nha!”

Tiêu Tử Y vốn đang bị khí khái đàn ông của Tiêu Trạm làm cho cảm động, nhưng khi nghe thấy được câu sau thì lại cảm thấy vô lý.

Thì ra không chỉ ngừơi trong triều đình, mà tất cả mọi người trên thế giới này đều cảm thấy việc làm của Diệp Tri Thu là sai lầm mà.

Aizz, cứ sống tiếp như vậy, không phải cứ ôm lấy xấu hổ mãi sao?

“Xem biểu hiện của cô kìa, cứ như là việc làm của cha nó rất đúng vậy đó?” Chẳng biết lúc nào vị Độc Cô Diệp đã đứng trước mặt Tiêu Tử Y, nheo mắt lại, lạnh băng nhìn về phía nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio