Trên mặt Lý Vân Thanh biểu lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ thoảng qua, sau đó đã khiêm tốn cúi đầu xuống thi lễ nói: “Bái kiến công chúa điện hạ và tiểu thư Nam Cung, xin hỏi bây giờ đang là tiết dạy của Độc Cô Diệp phải không ạ?’
“Ah, công tử Độc Cô có việc đi trước rồi, vì thế ta cho bọn trẻ về ăn điểm tâm. Không biết Lý đại nhân lúc này tới đây làm gì ha?” Tiêu Tử Y đứng lên cười hỏi.
Lý Vân Thanh ôn hoà cười cười, giơ cao chiếc túi trong tay lên ý bảo: ‘Đây là điểm tâm mà lan vị phường vừa mới làm, định cho bọn trẻ nếm thử. À, dĩ nhiên là công chúa và tiểu thư Nam Cung cũng có một phần rồi”
Nam Cung Tranh nghe tới đồ của Lan vị phường thì cũng chẳng để ý gì tới hình tượng lập tức vọt tới, cầm lấy một gói trong tay.
Tiêu Tử Y vì nụ cười tươi của Lý Vân Thanh mà sững sờ chút, người đàn ông này gần đây cứ thường xuyên ra vào cung Trường Nhạc, vì vậy không giống lần đầu gặp mặt cứ lạnh lùng như băng xa cách muôn phần, nụ cười tươi vẫn còn đọng trên nét mặt anh tuấn của anh ta. Nhưng không biết nguyên nhân có phải là vì anh ta có đôi mắt màu xanh đậm hay không, anh ta cũng không có thói quen nhìn thẳng vào mặt người khác, lúc nào cũng tránh né ánh mắt của nàng.
Chuyện đó và Diệp Tầm có chỗ giống nhau! Hắn cũng không thích để người khác chú ý tới màu mắt của hắn, nên thường xuyên tránh né không nhìn vào mắt người khác.
Tiêu Tử Y nghĩ tới đây tuy rất muốn bảo Lý Vân Thanh dạy một ít cho Diệp Tầm vì hai người có màu mắt giống nhau để khỏi gây mâu thuẫn gì, nhưgn lại lo lắng sợ chọc vào tâm bệnh của người ta, nên khi bóng Lý Vân Thanh biến mất trước hành lang, nàng vẫn không nói gì cả.
“Công chúa, công chúa à, có phải người thấy Lý đại nhân là người rất ôn hoà hay không ha?’ Nam cung Tranh không đợi nổi chen tới bên cạnh nhìn Tiêu Tử Y mê trai.
“À?” Tiêu Tử Y căn bản cũng không kịp hiểu là nàng ta nói chuyện gì, cứ mở to hai mắt nhìn một cách khó hiểu.
“Tuy Lý Vân Thanh chứ quan không cao lắm, nhưng người ấy có tướng mạo và ôn nhu, năm nay nhất định có thể đứng trong top mười người đàn ông độc thân nhiều tiền trong kinh thành, ừ, khi nào về nhớ phải bỏ phiếu mới được” Nam cung Tranh mở gói điểm tâm trong tay ra, chọn lấy một chiếc đưa cho Tiêu Tử y, sau đó không khách sáo gì ôm lấy điểm tâm bắt đầu ăn ngon lành.
Tiêu Tử Y trợn tròn haiỠmắt nhìn, hiện giờ nàng đã bắt đầu có thói quen nghe được một ít hoạt động ở siêu thời đại rồi. Không cần nghĩ cũng biết nhất định là vị Hoàng hậu độc cô kia nghĩ ra rồi, sau đó được lưu truyền cho tới tận bây giờ. “Hoá ra Tiểu Tranh cô thích chính là Lý Vân Thanh người đứng số đó ha… Thật nhìn không ra đó” Tiêu Tử Y nhìn món điểm tâm tinh xảo trong tay, sau đó cho vào mồm nếm thử ngạc nhiên nhíu mày.
“Ôi ăn ngon quá ha! điểm tâm của lan Vị phường này làm cũng chẳng thua gì trong cung làm ha! Hơn nữa cửa tiệm này cứ cách một thời gian mới làm ra cái mới, khó mua vô cùng ha! Hơn nữa truyền thuyết ông chủ là một vị siêu cấp mỹ nam nhá, trong tay sản nghiệp rất nhiều, cho nên nhiều tiểu thư con nhà gia thế đều rất thích tới cửa tiệm này mua điểm tâm. Chúng ta ăn điểm tâm này, tám phần là tiểu thư nhà ai đó đưa cho Lý Vân Thanh rồi. Nếu không hắn cũng phải mất công xếp hàng mua đó!” Nam Cung Tranh vừa ăn vừa mở mồm nói lanh chanh, “Còn công chúa bảo ta thích Lý Vân Thanh ý hả? Ha ha, Công chúa không biết chứ hắn cười nhìn rất đẹp có phải không? Dường như ngắm hắn cười cảm thấy trong nội tâm rất thoả mãn thoả mãn mà”
Nhìn bộ dạng háo sắc của Nam Cung Tranh, Tiêu Tử Y nhếch miệng…gật bừa. Chắc là lúc gặp hắn lần đầu, hắn tạo cho nàng có cảm giác là một người lạnh như băng cách xa ngàn dặm nên cảm thấy bình thường, vì vậy hiện giờ dù hắn có cười tươi đi chăng nữa thì cũng thấy rất giả tạo. Cho dù hiện giờ hắn cứ luôn tươi cười nhưng vẫn khó làm cho người ta thấy gần gũi được. Đây cũng chính là để lừa gạt nhưng thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi như Nam Cung Tranh này thôi, lừa gạt nàng á, còn kém xa nhé.
Nam Cung Tranh dĩ nhiên còn nói chưa thấy đủ, cứ tiếp tục lải nhải liên hồi, “Còn có còn có nữa nha! Truyền thuyết nói có lần Hoàng thượng xuất hành, hỏi hắn có bao nhiêu ngựa tất cả. Rõ ràng là hắn đã nhớ rất kỹ rồi nhưng lại vì Hoàng thượng mà đếm lại lần nữa, rồi mới báo cáo đó. Loại người có tính cẩn thận như vậy thật đáng yêu quá ha!”
Ôi, chả nhẽ không phải không biết mới đếm hay sao? Thần tượng bất kể hành động gì cũng đều có nguyên nhân cả. Lần đầu tiên Tiêu Tử Y mới biết rõ ở đây cũng có fan hâm mộ tồn tại.
“đúng rồi công chúa à, dứt khoát là đẩy tiết dạy của ta lên buổi sáng đó nha. Như vậy người ta mới có cơ hội nhìn thấy Lý Vân Thanh chứ! Người ta mới không cần cùng Độc Cô Diệp khối băng nam kia gặp mặt đâu!” Nam Cung Tranh dùng bả vai huých Tiêu Tử Y một cái, đôi mắt to đẹp nháy nháy cầu xin.
“Không được. Không cho ngươi làm vậy” Tiêu Tử Y dứt khoát từ chối. Trực giác mách bảo nàng rằng Lý Vân Thanh này cũng không đơn giản chút nào, còn Độc Cô Diệp thì không, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết là hắn đang nghĩ ngợi điều gì.
“A..Đồ hẹp hòi…” Nam Cung Tranh bất mãn bĩu môi.
“Keo kiệt keo kiệt cái quỷ đó, ta là lo lắng cho các ngươi tiếp xúc gần gũi với nhau sau này, đến lúc ảo tưởng của ngươi vỡ tan thì biết làm sao bây giờ?’
Tiêu Tử Y cười tủm tỉm.
“Tưởng tượng tan vỡ ư? Có tan vỡ cũng không bằng hình tượng nhị ca ta tan vỡ đó…Nhìn bộ dạng kia của ảnh đó à, có thể là ngừơi đàn ông độc thân giàu có đứng vị trí thứ hai trong kinh thành đó. Ta đi ra ngoài cũng không biết nói ảnh lớn lên trông thế nào nữa” Nam Cung Tranh nhụt chí bảo.
Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới mặt mũi Nam Cung Sanh vị đó thì lập tức nhịn không nổi cười hỏi, “Tiểu Tranh à, ca của cô lớn lên có bộ dạng chính thức thế nào hả?” Đừng có trách nàng nha, thực sự là vì tò mò thôi mà.
“Ta cũng nhớ không nổi nữa….Hình như là không rõ cho lắm. Bộ dạng của nhị ca ta là….” Nam Cung Tranh nhíu mày thanh tú cố nhớ lại.
“Vậy…sao bên ngoài lại đồn thổi như vậy chứ?” Tiêu Tử Y im lặng. Lại còn có vẻ là nam tử tuyệt mỹ bị bệnh nữa chứ!
Nam Cung Tranh bật cười khan hai tiếng nói, “Bởi vì cha ta rất thích, ổng lại ưa nói khoác nữa”
“…” Tiêu Tử Y cũng gượng cười, “Ha ha, đúng là một vị đáng yêu quá đi..”
“Nhưng mà, lại nói tiếp nhé, ta đã quên mất nhị ca ta lớn lên trông thế nào rồi. Có lẽ gặp nhau trên đường cũng chẳng nhận ra được nữa, đương nhiên ta nói là nếu như đụng phải nhị ca ta cạo mất đám râu ria sồm xoàm kia cơ” Nam Cung Tranh ăn rất no, bỏ hộp bánh sang bên cạnh, nhìn lên bầu trời tưởng tượng, “Ước gì nhị ca ta ngoan ngoãn để ta đem cạo sạch râu mép đi thì có phải tốt quá không…”
“Ta cũng muốn cạo sạch râu mép của hắn đó…” Chẳng còn cách nào, râu ria trên mặt hắn cứ tựa như mời chào là “Mau tới cạo ta nhanh đi” vậy, Tiêu Tử Y ngẫm lại cảm thấy chân tay đã ngứa ngáy lắm rồi.
“Công chúa, khi nào có cơ hội chúng ta thử xem sao nhé?’ Nam Cung Tranh kích động kêu lên.
“Tỉnh lại đi! So chuyện này ta lại càng muốn mời hắn tới dạy bọn trẻ Trạm Nhi hơn. Thấy thế nào? Chuyện này có thể được không? Dù sao thì hắn cứ ở nhà uống rượu cũng chẳng có việc gì làm mà!”
Tiêu Tử Y càng nói càng hăng, ngay từ đầu nàng đã muốn mời Nam Cung Sanh rồi, tiếc là Tiêu Cảnh Dương lúc đó cứ bác bỏ luôn, bảo nàng đừng có mơ tưởng. Hiện giờ nhắc đến chuyện này, nhất định nàng phải hỏi thử xem sao.
“A? Mời ca ta sao? Chuyện này…Ta sẽ cố giúp người hỏi chút nha. Nhưng mà công chúa à, người đừng có hy vọng gì đó nhá!” Nam Cung Tranh định từ chối thẳng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Tử Y thì không đành lòng từ chối. Dạo gần đây nàng càng ngày càng ít gặp nhị ca mình rồi, cho dù có tới gõ cửa vườn U lan đi chăng nữa thì chẳng mở cửa, thật không biết có nên hỏi giúp công chúa nữa hay không đây.
“Được, vậy xin nhờ cô rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhẹ nhõm, đứng lên đưa tay đỡ cái lưng mỏi, hít thở không khí mùa xuân, không khí tươi mới, đột nhiên nảy lên ý tưởng, “Quyết định rồi! Mùa xuân quả là muốn đi chơi xuân quá! Đây mới là cách để xích tình cảm lại gần hơn, có lẽ sẽ hoá giải mâu thuẫn giữa Độc Cô và Diệp Tầm cũng nên!