Nhà Trẻ Hoàng Gia

chương 142: đo chiều cao trên tường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tiêu Tử Y trở về nội cung nhớ đến chuyện sau này Đàm Nguyệt Li cũng đến dạy học, liền bắt tay vào sửa lại thời khoá biểu.

Hiện giờ xem ra mỗi ngày chương trình học quá nhiều, không thể để bọn nhỏ tiếp thụ tri thức mà tiêu hoá quá nhanh. Vì vậy cứ bố trí mỗi ngày tổng cộng có tiết dạy, thời gian còn lại của buổi sáng thì ở trong phòng hoạt động thủ công, buổi chiều hoạt động ngoài giờ. Làm vậy cũng tốt cho các vị giáo viên bố trí thời gian của mình, không đến mức đem giờ học biến thành gánh nặng.

Nhất là Tiêu Cảnh Dương, tuy nàng muốn cho hắn cùng sinh hoạt bên Tiêu TRạm nhiều hơn, tiếc là vẫn lý tưởng hoá quá. Dù sao thì hắn vẫn là thái tử, hơn nữa gần đây vì chuyện của Diệp Tri Thu mà đoán chừng cũng sứt đầu mẻ trán ghê lắm rồi.

Tiêu Tử Y chăm chú suy nghĩ, lúc này nghe thấy có tiếng ê a một tiếng rồi cửa bị đẩy ra, Lí Vân Tuyển rất lễ phép tiến đến thi lễ, sau đó đi tới giá sách đổi một cuốn. Với không tới chỗ cô bé cần, cô bé còn tự giác mang ghế tới cố trèo lên.

Tiêu Tử Y đi tới giúp cô bé lấy quyển sách xuống.

“Cảm ơn công chúa” Lí Vân Tuyển cầm sách ngọt ngào cười nói.

Nhìn bé Vân Tuyển cười ngọt ngào, nội tâm Tiêu Tử Y bỗng ôn hoà hẳn, “Xem có hiểu không? Nếu không hiểu thì…có thể tìm tiên sinh hỏi nha!”

Lí Vân Tuyển lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

Tiêu Tử Y ước lượng nhìn một chút đầu Lí Vân Tuyển, hơi kinh ngạc nói, “Bé Vân Tuyển à, hình như con cao lên một chút rồi hay sao đó?”

Lí Vân Tuyển ngẩng đầu mở to mắt nhìn nói lẩm bẩm, “Chuyện này cũng không rõ ha… Công chúa à, vóc dáng bé Vân Tuyển cao lên rồi hả. Hì hì, TRạm Nhi nhất định sẽ tức chết lên rồi. Như vậy nó sẽ là đứa bé lùn nhất trong nhà trẻ đó”

“Trạm Nhi nhỏ tuổi nhất mà, là chuyện dĩ nhiên thôi”Tiêu Tử Y nghĩ ngợi kéo bé Vân Tuyển đến phòng học ở điện Vĩnh Thọ, bảo cô bé dựa lưng vào tường. Độc Cô Huyền vừa lúc đang ở trên cây trước điện Vĩnh Thọ ngắm phong cảnh, thấy hai người đi vào phòng học thì lập tức chạy vội tới.

“Làm gì đó, làm gì đó? Là so đầu sao? Hắc hắc, nhất định là ta cao nhất á!” Độc Cô Huyền tủm tỉm cười cười.

Tiêu Tử Y lấy một quyển vở đặt trên đỉnh đầu Lí Vân Tuyển sau đó dùng than củi vạch một vạch. Ở phía trên thì viết tên Lí Vân Tuyển và ngày.

“Được rồi, Độc Cô con cũng đến đo đi nào. Sau này vóc dáng các con cũng lớn nhanh lắm, dùng mặt tường này để ghi từng chiều cao của các con, rất thú vị đó nha! Sau vài năm nữa, các con đối với mặt tường này sẽ cảm thấy thú vị không tưởng tượng nổi đó, cảm thán mình sao trước đây lại thấp như vậy đó”

“Thế sao không khắc vào thân cây để ghi lại chứ? Con xem cái cây trước cửa điện kia cũng không tệ mà!” Độc Cô Huyền gãi gãi đầu, có chút cảm thấy vẽ trên tường không có cảm giác gì, có lẽ nên ra ngoài để cho mọi người đi qua đi lại nhìn có phải hay hơn không!

Lí Vân Tuyển nghe vậy thì bật cười khì, tiếng cười giòn tan cải chính, “Độc Cô ngươi ngốc thật, ngươi sẽ cao lên, chả nhẽ cái cây cũng không cao sao? Đến lúc đó có đo với dấu hiệu trên cây cũng không cùng nhau nha! Cái đó thì được coi là ghi chép gì chứ?”

Tiêu Tử Y nhìn bé Vân Tuyển khen ngợi, cũng nên dạy cho cho Độc Cô Huyền đọc thêm nhiều sách chút.

Lí Vân Tuyển cười hì hì giúp Độc Cô Huyền đến bên tường, “Nhanh tới đo đi nào, nói không chừng ngươi còn không có cao bằng Diệp Tầm đó!”

Độc Cô Huyền nghe vậy hoảng lên, vội vàng đứng thẳng người, đầu ngẩng cao lên, “Công chúa công chúa, nhanh nhanh tới đo cho con đi nào! Con lập tức tìm Diệp Tầm đến, hừ! Đến lúc đó xem thử xem ai cao hơn ai chứ!”

Tiêu Tử Y lấy quyển vở đập nhẹ vào đầu cậu, hừ nhẹ nói, “Được, nhưng trước tiên con đừng có kiễng chân lên như thế chứ”

Độc Cô Huyền bị bé Vân Tuyển cười cho thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cứ ừ à, hỏi thăm, “Công chúa sao người biết vậy…”

“Hừ hừ! Ta cái gì mà không biết chứ?” Tiêu Tử Y cười đắc ý. Nàng vì sao lại biết rõ? Là bởi vì trước đây khi nàng còn ở trong cô nhi viện, ở đó cũng có một bức tường như vậy. Tháng nào cũng tới đó để đo chiều cao, tránh không được cũng có đứa bé làm vậy.

Độc Cô Huyền ngoan ngoan thả chân ra, chẳng còn cách nào đành để cho Tiêu Tử Y đo cho tốt, sau đó xoay người lại nghiên cứu sự chênh lệch chiều cao của cậu với cô bé Vân Tuyển kia.

“Hắc hắc, có muốn đo Abe môt chút không đây?” Độc Cô Huyền xấu bụng đề nghị.

“Cũng được, con có thể bảo nó nghe lời thì ta cũng không ngại nha!” Tiêu Tử Y cười nói. Đứa bé này thật là, không hiểu Abe lớn lên có nhanh hơn so với cậu không. Ít nhất một năm Abe sẽ trở thành một chút chó to rất đẹp.

“Vâng, hơn nữa còn Diệp Tầm, Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm nữa. Aizz, công chúa, thế này vẫn ít người quá hà. Gọi thêm nhiều đứa bé tới đây là tiểu đệ của con đi mà!” Độc Cô Huyền đếm đếm trên đầu ngón tay tính toán.

“Nghe nói đệ đệ của Nguyệt Li ca ca tý nữa sẽ đến, không biết là đứa bé như thế nào đây!” Lí Vân Tuyển ôm sách tưởng tượng.

Tiêu Tử Y nghe vậy lặng lẽ thở dài. Nàng không biết tiểu đệ của Đàm Nguyệt Li trông thế nào nhưng nàng đối với ca ca của bé rất không có cảm tình.

“Các con đi chơi trước đi, ta sẽ tìm Diệp TẦm đến, các con biết bé ở đâu không?”

Độc Cô Huyền bị tức giận khẽ nói, “Còn ở đâu nữa chứ? Nhất định là ở cùng với Abe bên hòn non bộ kia rồi!” Tuy quan hệ của cậu và Diệp Tầm hiện giờ rất được, nhưng quan hệ với Abe thì vẫn không tốt, Abe cứ đứng cách xa mặc cho cậu gọi kiểu gì thì gọi, cũng vẫn một kiểu đề phòng cậu tiếp cận với Diệp Tầm, hừ!

”Cùng Abe sao?” Tiêu Tử Y nhíu mày, tò mò đi ra phòng học, đi về phía hòn non bộ trong hoa viên. Đi không bao xa chợt nghe thấy Diệp Tầm sau hòn non bộ như đang hạ giọng nói gì đó.

Nghĩ đến lời Độc Cô Huyền vừa nói, Tiêu Tử Y càng cố lắng tai nghe hơn, chỉ nghe thấy giọng mềm mại êm tai của Diệp Tầm kia khe khẽ nỉ non, “Abe à, vì sao phụ thân đều không đến nhìn ta? Cũng đã nhiều ngày rồi, ta bị thương tuy không đau, nhưng ta cũng muốn ổng đến nhìn ta, cho dù là liếc cũng tốt…”

Abe nằm dưới chân Diệp Tầm, cảm thấy tâm tình của chủ nhân mình sa sút, lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cậu an ủi. Bỗng nó cảm thấy có ngừơi tiếp cận, vội đứng lên, sủa hai tiếng thị uy.

Tiêu Tử Y vòng từ hòn non bộ đi ra, cười yếu ớt bảo, “Tiểu Tầm à, trốn ở đây làm gì đó?”

Diệp Tầm đỏ mặt chút, không hiểu những lời vừa rồi nàng có nghe thấy không. Cậu vội vàng đứng lên nói, “Công chúa, con đang luyện Hán ngữ với Abe”

Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông sáng của Abe, cười khẽ nói, “Thế cùng Abe luyện tập nó có thể hiểu được sao?”

Diệp Tầm dùng ngón trỏ xoa xoa má, nói ngập ngừng, “Thực ra trước kia đều nói tiếng Đột Quyết với nó, chả trách gần đây con cảm thấy hình như nó nghe chẳng hiểu con nói gì rồi"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio