Nhà Trẻ Hoàng Gia

chương 83: hoa đào hoa đào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: A Tử

Tiêu Tử Y chưa từ Vị Ương cung đi ra, thì đã được làn gió lạnh thổi tới nghênh đón, thì cảm thấy mồ hôi sau lưng thấm ướt. Hoàng hậu tuy không nói đến nửa câu làm nàng khó xử… Nhưng cái loại khí thế kinh sợ lòng người này chỉ cần nhấc tay nhấc chân đã làm nàng muốn thở không nổi, đúng là nhất quốc chi mẫu a!

Nhược Trúc ở ngoài điện chờ cũng theo đi lên, Tiêu Tử Y vừa đi vừa nói đại khái cho nàng biết mọi chuyện, sau đó chủ yếu là hỏi thăm Tàm Lễ rốt cuộc là loại lễ gì.

Nhược Trúc giải thích so với Kiều Tinh Tinh kia cũng không khác mấy, đều là vì hoàng hậu ở bên ngoài muốn thể hiện sự thân thiện với dân chúng, cùng lúc một ngày hoàng đế làm Lễ Thân Canh thì cũng là như thế. Có khác chính là thiên tử ở Nam Giao, còn hoàng hậu thì ở Bắc Giao.

“Vậy hoạt động tế lễ thì có phải hay không là phải tách nam quyến cùng nữ quyến ra?” Tiêu Tử Y sợ vừa rồi nàng đề nghị tới chuyện Triêu Trạm cùng đi chạm đến kiêng kị gì không liền vội vàng hỏi.

Nhược Trúc lắc đầu bảo: “Không phải vậy. Thần tử trong triều bình thường vẫn bên hoàng thượng, còn trong hậu cung các phi tần đều đi cùng hoàng hậu, đây là lệ thường. Nhưng nếu muốn tâm tình thay đổi, muốn đi tế lễ ở bên kia cũng không sao. Chả lẽ công chúa muốn cùng hoàng thượng đi Lễ Thân Canh?”

Tiêu Tử Y lắc đầu cười khổ bảo: “Hoàng hậu bảo ta đi làm cái gì Tàm Sử, ngươi nói xem ta còn có thể đi nơi khác được sao?” Lúc này các nàng vừa ra khỏi cửa Vị Ương cung, cũng đi thông sang Trường Nhạc cung.

Nhược Trúc nghe vậy thì lập tức dừng bước, trên mặt hiện lên vẻ không tin nói: “Hoàng hậu nương nương bảo công chúa làm Tàm Sử sao?”

Tiêu Tử Y hoảng sợ, lập tức quay đầu lại hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?”

Nhược Trúc trợn to hai mắt, tiếp tục một lần nữa bước lên đuổi kịp Tiêu Tử Y, nhẹ giọng nói: “Nhưng thực ra cũng không có gì không ổn cả, chỉ là trước kia người làm Tàm Sử là Phong đại tiểu thư Phong Uyển Tình, cho dù nàng có lập gia đình rồi vẫn chưa từng thay đổi qua.”

“Phong…Uyển Tình?” Tiêu Tử Y lặp lại tên này một lần…Trong đầu không có bất cứ một ấn tượng nào cả, trước đó cũng chưa từng nghe qua.

“Là cháu gái ruột của hoàng hậu, cũng là nhi nử của Lại Bộ thượng thư. Cùng độ tuổi với thái tử. Rất được hoàng hậu sủng ái, lúc ấy trong cung ai cũng nghĩ Phong Uyển Tình sẽ là người ứng cử làm Thái Tử Phi. Nhưng năm đó khi nàng mười bảy tuổi lại gả cho Đại Phu Ngân Thanh Quang Lộc. Sau khi Nhược Trúc tiến cung không lâu, chuyện làm Tàm Sử này đều do Phong Uyển Tình làm, mà trước đó thì không biết đã làm bao nhiêu năm rồi.” Nhược Trúc nói có chút lo lắng, cước bộ cũng cảm thấy nặng nề.

Tiêu Tử Y mở to hai mắt, cũng không còn cảm thấy tư chất cùng lai lịch của Phong Uyển Tình này có bao nhiêu lợi hại. Nhiều lắm thì cũng chỉ được hoàng hậu sủng ái rất nhiều mà thôi. Bất quá làm nàng để ý chính là câu nói về người được đề cử làm Thái Tử Phi kia, người cổ đại cũng thật là không quan tâm đến chuyện họ hàng gần kết hôn a. May mắn là không có chuyện đó, nếu không Trạm Nhi đáng yêu sẽ không tồn tại rồi. Bất quá nàng cũng không nói gì thêm, chỉ thốt lên câu cảm thán nói: “Nga, là thiên chi kiêu nử a.”

(A Tử: Thiên chi kiêu nử = cô gái coi trời bằng vung.)

Nhược Trúc bĩu môi, đợi khi các nàng tiến hẳn vào trong Trường Nhạc cung rồi, mới bắt đầu nói chuyện: “Công chúa, Phong Uyển Tình kia ỷ vào chuyện được hoàng hậu sủng ái, còn nuôi bốn, năm nam sủng trong phủ nữa. Phu quân nàng ta giận cũng không dám nói gì, vẩn ẩn nhẩn, vẩn không thể nạp thêm tiểu thiếp nữa. Nàng ta quả thực so sới công chúa còn kiêu ngạo hơn. Lần này Công chúa đoạt vị trí của nàng ta công khai xuất hiện bên cạnh hoàng hậu, vì vậy người nên cần cẩn thận một chút.”

Tiêu Tử Y nhíu mày. Không ngờ Phong Uyển Tình này lại có dáng điệu của Sơn Âm công chúa như thế. Đúng là chuyện phong lưu không theo kịp tiền bối rồi. Hẳn là phải ngang hàng với Thái Bình công chúa ấy chứ. “Chắc là không có vấn đề gì đâu, ta vốn là sợ phiền phức. Nhưng giọng điệu hoàng hậu khi nói ra quả thực là câu khẳng định, sẽ không để người nghe có ý nghi ngờ.”

(A Tử: chuyện của Sơn Âm công chúa hay chuyện của Thái Bình công chúa muốn biết thêm xin mn nhờ gg ka ka.)

“Công chúa, mùa xuân năm nay đại hạn, nên Lễ Thân Canh và Tàm Lễ năm nay nếu so với năm trước thì lại càng phải long trọng hơn nhiều, vì vậy Công chúa càng phải cẩn thận không thể gây ra sai xót gì.” Nhược Trúc lo lắng bồn chồn, cứ dặn dò liên tục.

“Ừ, ta đã biết.” Tiêu Tử Y biết con người khi đứng trước thiên tai, thì sự tin tưởng vào thân linh càng nghiêm trọng hơn. Nếu có người nào đó xảy ra chuyện không may, cho dù có là hoàng đế cũng bị lê dân bách tính khiển trách.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thoáng cái đã vào trong Vĩnh Trữ điện. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn đã thấy ngoài cửa điện vị Thái Tam Quốc kia đang đứng rất gương mẫu như ở trong quân đội danh dự vậy. “Quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định ha, ai nha nha, ta còn tưởng là thị vệ gác cửa đổi quần áo chứ” Tiêu Tử nhỏ giọng than thở nói với Nhược Trúc, sau đó nở nụ cười như ánh mặt trời nhìn về phía đồng chí Thái Khổng Minh đang phơi nắng người đã đổ đầy mồ hôi.

Nhược Trúc cười phì, đi theo vào điện tìm ba đứa trẻ chuẩn bị mọi thứ để ngày mai ra cửa. Công chúa vừa rồi có nói với nàng lần này ra cửa có thể dẫn theo bọn họ cùng đi, nên nàng muốn dặn dò ba đứa trẻ kia khi đi theo phải ngoan ngoãn nghe lời không được gây ra rắc rối gì.

Ở bên này Thái Khổng Minh dĩ nhiên cho rằng để cho vị công chúa này hảo hảo ngồi yên mà nghe hắn giảng bài thì đúng là vấn đề khó rồi, hắn nhíu chặt hàng lông mày lại, thản nhiên nói: “Rốt cục cũng đợi được công chúa.”

Tiêu Tử Y cũng chịu không nổi hắn trưng ra bộ mặt lão giả thế này, liền đem đã sao chép từ trong tay áo rút ra, hai tay cung kính dâng lên trước mặt hắn, “Này, đây là bài tập. Ngại quá, sáng nay định bảo Như Lan thay ta giao cho ngươi. Bất quá bây giờ đưa cho ngươi cũng chưa muộn”

Thái Khổng Minh hoài nghi liếc nhìn nàng một cái, sau đó cẩn thận cầm trên tay, chậm chậm mở ra.

Tiêu Tử Y cũng chẳng muốn đứng ở ngoài cửa điện chịu ánh nắng mặt trời cùng hắn, nên thấy hắn đã nhận bài tập xong rồi, thì liền quay đầu đi vào trong điện. Ở một góc trong đại điện có một chiếc bàn để trà lạnh cùng điểm tâm, Tiêu Tử Y liền đến đó ngồi xuống uống liền vài chén trà. Thật đáng thương mà, nàng ở chổ của hoàng hậu đến cả nước cũng không được uống nhiều, nhưng mà trà ở hoàng hậu đúng là dễ uống quá, để hỏi thử Nhược Trúc xem xem có thể làm cách gì có mới được.

Nàng vừa buông chén xuống thì phát hiện Thái Khổng Minh giống như u linh vậy đứng trước mặt nàng, híp hai mắt lại trông giống doạ người nhìn nàng. Tiêu Tử Y biết hắn ta làm vậy là vì nhìn thấy không rõ, do mắt bị cận thị mà thôi, nhưng mà lúc này hắn ta đang híp mắt lại rất nhỏ, bộ dạng này ở quan trường trông như là không được hoan nghênh lắm vậy.

“Ách, ngươi cũng muốn uống sao?” Tiêu Tử Y thấy hắn nửa ngày cũng chẳng có phản ứng gì thì nhấc ấm trà lên hỏi một câu.

“Đa tạ công chúa ban thưởng trà. Thần chỉ muốn nói một câu, ngày mai là ngày cát tị, được nghỉ học một ngày. Ngày kia tại hạ lại đến quấy rầy nữa.” Thái Khổng Minh có nề nếp nói, vừa rồi hắn ta không nói gì, chính là không muốn làm phiền Tiêu Tử Y uống trà mà thôi.

Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo: “Thái Phu tử, Tử Y vừa rồi đã qua chỗ hoàng hậu nương nương xin qua, sau này sẽ giảng bài cho hoàng tôn điện hạ ở trong Trường Nhạc cung này. Thuận tiện dạy thêm vài đứa trẻ nữa, làm phiền phu tử rồi.” Đúng vậy, còn phải chuẩn bị một cái sân chơi nữa. Đợi lúc nào rảnh rỗi, cùng bọn tiểu tử kia đi chọn một phòng rộng thoáng để làm phòng học.

Thái Khổng Minh định lui ra thì Như Lan đã chạy vội vào, Tiêu Tử Y thấy trong tay nàng cầm gì đó thì không khỏi ngẩn ra. Vì trong tay nàng ta đang cầm một chiếc bình trắng nhỏ dài tuyệt đẹp, bên trong bình cắm một cành đào diêm dúa lẳng lơ.

“Công chúa, người nghĩ xem ai mang cho người hoa này? Tuy là lấy danh nghĩa của nhị tiểu thư Nam Cung Tranh, nhưng Như Lan khẳng định là công tử Sanh đưa đến nha!” Như Lan từ sớm đã lấy được tin tức bát quái từ Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu rồi, nên lúc này vui cười hớn hở trêu chọc.

Tiêu Tử Y đang nhìn cành hoa đào trong tay Như Lan mà ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy Thái Khổng Minh định đi thì bỗng xuất hiện một câu: “Công tử Sanh sao? Công chúa, ngài làm sao lại biết người kia?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio