Edit: A Tử
Từ xưa đã nói “Nam canh nữ chức”, xã hội Trung Quốc cổ đại sinh tồn dựa vào nông canh và nuôi tầm là hoạt động chủ yếu để sản xuất và phát triển. Cổ nhân đa phần vì hoạt động sản xuất mà tạo ra một pho tượng thần bảo hộ, nên về vấn nên nông nghiệp và nuôi tầm cũng có thần linh của mình, mà tế bái thần linh này đó, cầu khẩn trời xanh, xin thương xót phù hộ thì từ xưa đã có hoạt động cúng tế.
Nông canh và nuôi tằm liên quan đến quốc kế dân sinh, trải qua nhiều thế hệ đế vương muốn thống trị ổn định, tất sẽ chú ý tới nền tảng hai nghề này. Từ phạm vi xung quanh tới lễ bái đều có, đã xác lập vận mệnh lễ bái là “Thiên Tử thân canh Nam Giao, Hoàng Hậu thân tàm Bắc Giao”.
Ngày cát tị tháng ba là ngày cử hành tế lễ. Y theo nguyên tắc âm dương ngũ hành của Trung Quốc cổ đại, Hoàng hậu đại biểu cho thuần Âm, làm chủ Phương Bắc, lập đàn tế tằm ở Bắc Giao kinh thành, hình dạng và cấu trúc theo người xưa cảm nhận là hình tròn nên được thiết kế giống toa thuốc vậy.
Tiêu Tử mang theo ba đứa nhỏ ngồi trên xe ngựa, đại đội nhân mã đi theo điều hướng đến Bắc Giao kinh thành mà đi. Nhược Trúc và Như Lan hai người đều đi bộ bên cạnh xe. Tiêu Tử Y nhìn ba nhỏ trong xe đang chơi trò đá kéo vải, bọn trẻ hôm nay đùa nghịch một chút thì tý nữa sẽ có trừng phạt, người thua phải đọc thuộc lòng ra được một đoạn Luận Ngữ hoặc thi từ, nếu không đọc được sẽ bị người thắng cuộc búng vào trán.
Nam Cung Tiêu là đáng thương nhất vì cái trán đã đỏ hết một cả.
Tiêu Tử Y không có lương tâm cười cười, hi vọng tiểu bá vương này có thể nhận thức bản thân khi ra ngoài không thể dựa vào sự che chở của ca ca cùng tỷ tỷ, thì cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi. Nhìn Nam Cung Tiêu nín thở một hơi, muốn thắng mà lại bị thua liên tiếp, cắn răng kêu tiếp tục, nét mặt Tiêu Tử Y hiện ra vẻ ôn nhu tươi cười.
Bất quá nghe tiếng cười giòn thanh của Lý Vân Tuyển và Tiêu Trạm, Tiêu Tử Y biết rằng nàng từ nhỏ đã được Lý Vân Thanh giáo dục rất tốt, không bị tư tưởng là nử tử vô tài mới là đức ô nhiễm đến. Nhưng dù có dạy tốt đến đâu, thì cũng không có nghĩa là Lý Vân Thanh có đủ tư cách làm cha mẹ. Sao lại có thể khiến cho một đứa nhỏ nói dối chứ? Cho dù là chủ ý đáng ghét kia là của tên thần linh họ Đàm kia đi nữa, nhưng Lý Vân Thanh cũng vẫn chấp nhận sao…
Tiêu Tử Y vén màn ra một chút, nhìn đội ngũ nhân mã sau xe điều tốt, thầm nghĩ hôm nay không biết Lý Vân Thanh có phụ trách nghi thức của Tàm Lễ không hay là phụ trách lễ Canh nông bên Hoàng đế bên kia? Nếu vừa vặn có thể gặp thì tốt rồi.
Còn về phần Nam Cung trạch nam kia, Tiêu Tử Y cũng không trông cậy gì vào hoạt động bên ngoài mà được gặp hắn. Dù sao cũng là trạch nam thôi mà. Buông màn xe xuống, ngáp vặt một cái thật nhỏ, người Tiêu Tử Y thoáng lung lay trong xe, cơn buồn ngũ chậm rãi kéo đến. Tối hôm qua nàng vì vấn đề Nam Cung Sanh có phải là xuyên không đến đây không mà lăn lộn đến ngũ không được. Tuy biết chính mình đoán mò kết quả là không được nhưng không khống chế nổi đầu óc của chính mình.
Loáng thoáng giống như đã rất lâu, Tiêu Tử Y bị người lay tỉnh. Vừa mở to mắt ra, nàng nhìn thấy đôi mắt to trắng đen rõ ràng sáng ngời của Tiêu Trạm mang theo nét lo lắng im lặng nhìn nàng.
“Cô cô, có phải thân thể người không thoải mái hay không?” Tiêu Trạm nghĩ đến lúc mình bị bệnh Hoàng Bà nãi nãi lúc nào cũng lấy tay sờ trán của mình, tuy hắn không biết động tác này có ích lợi gì, nhưng lần trước lúc thời điểm tiểu Vân Tuyển bị bệnh hắn làm như vậy nàng đã mỉm cười, nên lần này cũng không chút do dự đem tay nhỏ bé đặt trên trán Tiêu Tử Y.
Ách, hình như tay không đủ lớn. Tiêu Trạm nghĩ nghĩ, sau đó đem tay kia cũng đặt lên luôn.
Tiêu Tử Y chính là cảm động vì hành động đáng yêu của Trạm nhi thì khen tốt vài tiếng, mặt khác hai tay nhỏ bé ở phía sau cũng vỗ vào mặt nàng.
Tiêu Tử dở khóc dở cười ngồi dậy, nhìn ba đứa trẻ đang cười lăn cười lộn. Bất đắc dĩ sờ sờ đầu bọn chúng. Đến phiên Nam Cung Tiêu, Tiêu Tử Y không nhịn được hỏi: “Nam Cung, trán còn đau không?” Nói trên trán cậu đang đỏ một mảng lớn. Hai tiểu gia hỏa kia cũng ra tay cũng thật nghiêm túc. Hoặc là cũng có thể nói trình độ học tập của tên tiểu tử này cũng quá kém đi.
Nam Cung Tiêu quật cười lắc đầu, nghiến răng nói: ‘Không đau! Ta là nhường cho bọn họ, chứ lần sau ta sẽ đem bọn họ đánh cho hoa rơi nước chảy!”
Lúc này Tiêu Tử Y mới phát hiện xe đã dừng lại, nàng vén màn xe lên thì phát hiện bọn họ đã tới nơi tế lễ. Đã có thể nhìn thấy cách đó không trên Tàm Đàn có treo mấy chiếc màn màu vàng sáng, trên đó còn có bày bài vị Tàm Thần cùng với cặp bò, dê, lợn, rượu và các loại tế phẩm.
“Công chúa nếu người mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút, giờ lành khoảng nữa canh giờ sau mới tới. Đến lúc đó nô tì sẽ gọi công chúa” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y vén màn lên thì ôn nhu nói.
Thì ra còn một giờ nữa mới bắt đầu a? Tám phần là thời gian để cho hoàng hậu chỉnh trang dung nhan lại, nàng nghe nói hoàng hậu còn muốn mặc một thân y phục tơ tằm. Tiêu Tử Y vốn định buông màn xe xuống tiếp tục nằm lại trong xe, nhưng ba đứa nhỏ trong xe đầu đã vươn ra khỏi xe rồi, trông vừa tò mò, vừa tha thiết nhìn bên ngoài.
Tiêu Tử Y thở dài cười hỏi: “Nhược Trúc, ở đây có chỗ nào có thể dẫn bọn nhỏ đi chơi được không?” Quả nhiên tiểu hài tử tinh lực luôn tràn đầy.
Nhược Trúc cười nói: “Bên cạnh chính là rừng dâu. Công chúa người trước cứ nghỉ ngơi đã, Nhược Trúc có thể dẫn bọn nhỏ đi được.”
“Không cần, ta sẽ đi cùng bọn họ vây.” Tiêu Tử Y làm sao yên tâm để cho bọn nhỏ tự chơi đùa chứ, liền dẫn đầu xuống xe ngựa. Sau đó nhìn ba đứa nhỏ từng người nhảy xuống, người cuối cùng là Lý Vân Tuyển, Tiêu Tử Y lo lắng đi lên bế nàng xuống.
“Cảm ơn công chúa” Lý Vân Tuyển nhu thuận cảm ơn một câu, sau đó chạy theo sau hai tiểu gia hỏa kia.
Tiêu Tử Y bị đôi mắt to tròn của tiểu la lỵ thu hút, không khỏi có chút cảm thán đứa nhỏ nào cũng biết tới thời điểm nào thì thông minh một chút thì hay quá. Tuy nhiên không thể trách người khác được, ai bảo hoàng hậu cứ không thèm để ý đến ý kiến của người khác chứ, bắt người ta đưa vào trong cung làm gì.
Nhược Trúc bảo Như Lan canh giữ tại chổ, phòng hờ có người tới tìm nàng mà không thấy. Còn bản thân lại đi cùng công chúa và ba đứa nhỏ vào trong rừng dâu bên cạnh.
“Công chúa, một lát lúc nghi thức tế lễ mới bắt đầu, đầu tiên hoàng hậu sẽ cầm trong tay kim khâu và giỏ vàng, hái lá dâu tại trong rừng dâu này. Đây được gọi là hoàng hậu cung dâu, thực tế hoàng hậu chỉ hái ba cành dâu có ba lá, người phải đi theo bên cạnh Hoàng hậu, thay bà cầm giỏ vàng. Đây là nhiệm vụ của Tàm Sử.” Nhược Trúc đi bên cạnh Tiêu Tử Y giải thích một chút về nhiệm vụ của Tàm Sử.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nghe qua cũng đơn giản thôi mà. Nàng thấy rừng dâu màu cờ bay phấp phới giống với cảnh tượng đại hội thể dục thể thao vậy. Ba đứa trẻ nhặt lá dâu rơi đầy trên mặt đất, đua nhau xem ai nhặt được nhiều hơn.
“Hái xong lá dâu, sẽ đi tới trước tế điển. Hoàng hậu nhìn một lượt các cung tần mỹ nữ lấy lá dâu xong, cuối cùng mới lấy lá dâu từ trong giỏ vàng của Tàm Sử bỏ vào phòng nuôi tằm cho tằm ăn. Toàn bộ nghi thức tế lễ chấm dứt, hàng năm hoàng hậu mượn nghi thức tế lễ này vì thiên hạ làm gương dệt vải” Nhược Trúc tiếp tục nhẹ nhàng nói.
Tiêu Tử Y nghe có vẻ thú vị. Hái ba tấm lá dâu thì coi như đã thu phục được lòng người, vậy hoàng đế bên kia có phải chỉ cần cuốc hai lần là được không a?
“Trạm Nhi! Các con đừng chạy nhanh quá! Chậm chút nào!” Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, phát hiện ba nhóc kia đã chạy đi khá xa, không khỏi có chút nhíu mày.
“Công chúa, có cần hạ thần giúp ngài đưa tiểu điện hạ về không đây?” Lúc này bên cạnh Tiêu Tử Y một giọng lạnh như băng bất ngờ phát ra từ sau cây dâu.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .Kịch trường Nhà trẻ hoàng gia. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiêu Tử Y: “Trạm Nhi, sinh nhật của con là ngày nào?”
TRạm Nhi: “Ngày mười chín tháng một.”
Tiêu Tử Y: “Vậy còn năm đâu?”
Trạm Nhi: “Mỗi một năm a.”
Tiêu Tử Y: “…..”