Mười lăm tháng tám, trăng rằm to tròn sáng tỏ, thoang thoảng còn có thể ngửi thấy cả hương thơm của hoa quế trong không khí.
Ngày lễ đoàn viên của năm nào cũng vậy, khách điếm thường rất ít người lui tới. Trái lại, đường phố bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, rộn ràng. Đối với những ngày lễ thế này, Chước Tử vừa yêu thích, lại vừa ghét bỏ.
Ngày trăng tròn chính là thời cơ tuyệt hảo để hấp thụ tinh hoa ánh trăng. Trời vừa tối, mấy người Tân Nương đã kéo nhau thành đoàn đi tắm ánh trăng. Chước Tử gục ở trên tủ tiền, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ông lão làm tranh đường vẫn còn đang ngồi ở đó, ông ấy vậy mà cũng được tham gia náo nhiệt. Tiếng gảy bàn tính vang lên bên tai lạch cạch, nàng nghiêng đầu nhìn lại, Thư Sinh vẫn còn đang tính sổ, những ngón tay trắng trẻo thon dài đang gẩy hạt tính màu đen, âm thanh đều đều. Nàng nhìn một chút rồi ngáp: “Chưởng quầy, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Thư Sinh ngừng tay, cười nói: “Ừ. Sau khi ăn xong, chúng ta ra ngoài chút nhé?”.
Chước Tử nắm chặt cánh tay hắn: “Thư Sinh đần, ngươi cũng đâu phải là yêu quái, cùng yêu quái bọn ta xem náo nhiệt gì chứ? Để ta trèo lên nóc nhà, cùng Tỳ Hưu tắm ánh trăng”.
Bị con Tỳ Hưu mắt nổ mắt xịt kia trèo lên đầu, Thư Sinh chịu sự đả kích không hề nhỏ, cuối cùng nghiêm túc nói: “Thao Thiết vẫn còn ở đó, nó sẽ ăn nàng luôn đấy”.
Chước Tử bỗng thấy lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột, nghĩ đến việc bị đồ đầu to kia nuốt vào rồi lại nhả ra, chợt cảm thấy ra ngoài đi dạo cùng Thư Sinh còn tốt hơn nhiều: “Vậy ta đi nấu cơm trước đã”.
“Để ta giúp nàng”.
Chước Tử vốn nghĩ rằng Thư Sinh có giúp cũng chỉ thêm phiền, nhưng mà hắn lại rửa rau rất tốt, còn biết nhóm lửa để nấu đồ ăn, đang định khen hắn nhóm cũng không tồi, dùng xẻng xúc một cái, chạm phải đáy chảo, đáy chảo liền… thủng một lỗ. Nàng chớp chớp mắt, nhìn lửa lớn đỏ rực bên dưới lỗ thủng kia, hét lên:
“Chưởng quầy, Tam Vị Chân Hỏa thực sự để dùng như vậy hả trời?”
Tam Vị Chân Hỏa: Là một loại lửa cực kỳ lợi hại.
Chước Tử vô duyên vô cớ bị hỏng mất một cái chảo lớn, hết sức đau lòng, cho dù Thư Sinh có mời nàng ăn một bát canh đầy mười hai viên thịt cũng không thể nào bù đắp được. Hắn đưa cả bát của mình cho nàng, lại gọi tiểu nhị mang thêm một bát nữa, quay lại vẫn thấy vẻ mặt nàng khó chịu như cũ, chán nản nói: “Đừng giận nữa mà”.
“Từ nay về sau, không cho phép ngươi bước chân vào phòng bếp nửa bước”. Chước Tử trả bát lại cho hắn: “Ăn nhanh lên đi, ăn xong còn đi tắm ánh trăng”.
Thư Sinh thấy nàng hết giận rồi, mới cầm đũa lên, bắt đầu ăn. Ăn được hai miếng, bỗng thấy chân mày xinh đẹp của nàng nhíu lại, lo lắng hỏi: “Sao thế?”.
Chước Tử vẻ mặt kỳ quái nhìn bát của hắn, rồi nhìn lại bát của mình: “A… Hình như cái bát kia, lúc nãy đã bị ta ăn qua rồi”. Lát sau, bày ra vẻ mặt an ủi, nói: “A, chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, cái này có là gì đâu, ngươi nói phải không, Thư Sinh đần?”.
Cách an ủi này của nàng thật sự là… thật là khiến cho người ta nhộn nhạo! Thư Sinh nhìn nàng ăn đến là vui vẻ, chỉ một bát canh thịt viên thôi cũng có thể làm nàng thỏa mãn đến vậy, mỉm cười, mình cũng ăn thêm một miếng. Chước Tử nhớ tới chuyện chính, nghiêm túc nói: “Nhớ phải mang về một cái chảo to trả cho phòng bếp”.
Thư Sinh kinh hãi suýt chút nữa nuốt luôn cả viên thịt, khó khăn nói: “Ngày mai, ta đánh xe ngựa đi mua một cái nhé”.
Vác một cái chảo đi cùng với Chước Tử… cảnh tượng này, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy không có tương lai rồi.
“Sáng sớm ngày mai còn phải mở cửa làm ăn đấy, còn nữa, ngươi làm gì có biết đánh xe ngựa đâu”.
“Vậy… Sao mà tắm ánh trăng được?”.
Chước Tử im lặng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì đợi sau khi quay về khách điếm nhé”.
Thư Sinh đành phải chấp nhận số phận, sau đó, ngay trong buổi tối trung thu ngày tốt cảnh đẹp thế này, các công tử nhà khác đều nắm tay cô nương cả, còn riêng hắn lại phải đội một cái chảo lớn trở về.
Chờ đến khi hắn mang nồi đặt lại trên bếp xong xuôi, Chước Tử không biết đã lại chạy đi đâu, lần theo khí tức của nàng, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Chước Tử đang ngồi trên nóc nhà.
Đi tới phía sau, người con gái xinh đẹp kia đang ngồi bên cạnh Tỳ Hưu xiêu xiêu vẹo vẹo, đồ đầu to kia lúc ẩn lúc hiện, không còn có vẻ muốn nuốt gọn nàng như trước. Thư Sinh nhảy một bước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, trông thấy nàng đang ôm một cái bát, thỉnh thoảng uống chút nước màu vàng trong đó, ngửi một cái, cười nói: “Mùi hoa quế”.
Chước Tử cười cười, đưa cho hắn: “Uống một ngụm đi, Mễ đại thúc nhà hàng xóm cho ta, rất là ngon đó”.
Thư Sinh nhìn cái bát, đã bị Chước Tử uống qua! Lập tức cúi đầu, ghé miệng uống, ngụm rượu vừa xuống đến bụng, lập tức nóng như lửa đốt, đầu óc nhoáng lên một cái, giật mình buông lỏng trog chốc lát: “Rượu, rượu?”.
Chước Tử gật đầu: “Đúng vậy, rượu hoa quế. Ngày tết trung thu ngắm trăng, uống rượu hoa quế, nhà nhà đều vậy… Chưởng quầy, ngươi làm sao thế?”.
Thư Sinh nhíu mày: “Ta… không thể uống rượu”.
Chước Tử cảm thấy thú vị: “Uống vào sẽ thế nào?”.
Thư Sinh thở dài nói: “Nếu ta biết sẽ thế nào thì đã tốt rồi. Có một năm, ta đi tham gia thịnh yến của Tiên giới, cuối cùng nhầm rượu thành trà uống, sau đó… Hôm sau tỉnh lại, phát hiện ra ta đã bị Tiên giới truy bắt, thì ra ta đã đánh tất cả nhưng người tham gia bữa tiệc hôm đó… Lại có một năm, Đông Hải Long Vương ăn mừng sinh được long tử, ta được mời tới dự tiệc, không cẩn thận lại uống một hớp, ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện ra lại bị truy nã rồi. Tới khi trong cung điện truyền ra tiếng khóc, mới phát hiện thì ra ta đã bắt long tử của Long Vương mang về cung điện… A? Chước Tử, sao nàng lại ngồi ra xa như vậy?”.
Chước Tử ôm bát, cảnh giác nhìn hắn: “Ta không muốn ngày mai ngươi tỉnh dậy, phát hiện ra đã… ăn ta mất rồi!”.
Thư Sinh cười cười, ánh mắt sóng sánh, trong khoảnh khắc, tràn ra một tia mị hoặc, chiếu thẳng vào Chước Tử. Không, có gì đó không đúng! Nàng xoay người định chuồn đi, cảm thấy bây giờ đồ đầu to kia còn an toàn hơn hắn. Vừa nhấc tay lên, trên người thấy ấm, đã bị hắn kéo lại, giữ chặt tay chân, đè sát xuống. Nàng trợn to mắt, nhìn Thư Sinh đang gần trong gang tấc, cổ họng khô khốc không nói nên lời.
Thư Sinh chăm chú nhìn nàng, nói: “Xin lỗi!”
Chước Tử bỗng nhiên muốn khóc, khi không lại nói câu xin lỗi, thường thì, sau đó chắc chắn một là ra tay giết người, hai là gằn rõ từng chữ: “Đi chết đi!”
Thư Sinh vùi đầu cổ nàng, hơi thở ấm áp phả bên tai nàng: “Xin lỗi nàng, lúc trước, ta nên để nàng ở một nơi an toàn mới phải”.
“Thư Sinh đần… Ngươi, ngươi buông tay ra trước được không?”, Chước Tử chỉ cảm thấy tay mình bị hắn giữ cũng đau rồi, dáng vẻ Thư Sinh làm người ta có cảm giác bị áp bức như vậy khiến cho nàng sợ hãi. Hắn hôm nay mạnh mẽ giống như lúc hóa thân thành Cao Nhân, nhưng mà nàng biết chắc Cao Nhân sẽ không làm nàng bị thương, nhưng hiện tại Thư Sinh không giống như vậy, hắn bây giờ thật giống như lúc nào cũng có thể bóp chết nàng giống như giết một con kiến, không có cảm giác an toàn một chút nào, chỉ toàn là áp lực. Nàng run run nói: “Thư Sinh đần, ngươi đừng như thế được không, nhanh tỉnh lại đi, để ta đi nấu canh giải rượu cho ngươi nhé?”.
Thư Sinh chăm chú ngắm nhìn nàng, chỉ cảm thấy người con gái phía dưới xinh đẹp đến rung động lòng người, hắn cúi người hôn lên mắt nàng, hôn lên những giọt nước mắt sợ hãi của nàng, lại từ chóp mũi hôn đến đôi môi, môi lưỡi quấn quýt dây dưa, trong miệng ấm áp lại thêm mùi thơm thanh ngọt của rượu hoa quế, hôn càng lúc càng sâu. Giữ chặt tay chân, không cho nàng nhúc nhích một chút nào. Trong miệng bỗng chảy ra máu tanh, nàng thế mà lại cắn hắn, hắn cũng không để ý tới.
Cảm thấy được người phía dưới run rẩy càng lúc càng nhiều, Thu Sinh hơi thanh tỉnh lại, rời môi nàng ra, nhìn thấy nàng khóc một cách khổ sở, trong lòng bỗng cảm thấy hết sức không thoải mái, đưa tay giúp nàng lau nước mắt. Nhưng bản thân lại không muốn buông tay, sợ buông tay một cái thì nàng sẽ đi mất.
Chước Tử hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở, sợ hãi đến mức chán ghét hắn: “Không muốn… không thèm để ý đến ngươi nữa”.
Thư Sinh ngây ngốc, hắn hình như đã làm sai gì đó, nhưng lại không biết mình đã làm sai điều gì. Hắn chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng thôi mà.
Lũ yêu tắm ánh trăng thỏa thuê, quay về theo đường mái nhà, Tân Nương vừa nhảy đến nóc khách điếm Cẩm Tú, liếc mắt một cái liền thấy phía đối diện là hình ảnh trẻ con không nên nhìn, lập tức hét lớn: “Che mắt Bà Bà lại!”.
Bà Bà chứ kịp phản ứng gì, đã bị Hồ Lô mập nhanh chóng, tiện thể dùng cái bụng to tròn của hắn, ngăn tầm mắt lại… Khó thở quá…
Mọi người đứng đó, vừa nhìn vừa suy nghĩ, càng nhìn cảng cảm thấy có gì đó sai sai, tại sao hình như còn nghe thấy tiếng Lão Đại đang khóc? Còn khóc đến là bi thương. Bách Thụ ca sờ sờ cằm: “Tình huống này thật giống như có chút không đúng”.
“Còn nhìn nữa, nếu như phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, nhất định sẽ bị Thư Sinh đánh bay đấy”.
Nghe Đỗ Quyên nhắc nhở, lũ yêu sợ run cả người.
Thư Sinh cúi đầu hôn lên mắt nàng một cái, chân thành nói: “Đừng khóc, kẻ nào bắt nạt nàng, ta đi đánh hắn”.
Chước Tử đen mặt…
Thư Sinh thấy nàng ngừng khóc, thầm cho là có tác dụng, lại hôn mắt bên kia, tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta là thật lòng, sẽ không để cho kẻ khác bắt nạt nàng, nhất định sẽ không”.
Chước Tử không thể nhịn được nữa, tức tưởi gào khóc: “Bây giờ chính ngươi đang bắt nạt ta đấy!”
Thư Sinh cả kinh, vội vàng buông nàng ra, Chước Tử lập tức ngồi dậy, cổ tay đau sắp gãy, nhìn lên, nổi giận mắng: “Ngươi nhìn xem, ngươi nắm tay ta thâm tím rồi đây này”.
Thư Sinh định tiến lại gần nhìn tay nàng thật, Chước Tử hoảng sợ lùi ra sau về phía Thao Thiết. Thư Sinh cũng không dám hù dọa nàng thêm nữa, quỳ một chân trên đất nhìn nàng, khó khăn lắm cảm giác say rượu mới bớt đi, hơi thanh tỉnh chút ít, nhìn thấy nàng mặt đầy nước mắt, khẽ đưa tay: “Chước Tử…”
“Hứ! Ta ghét ngươi!”. Chước Tử run rẩy đứng dậy, không chỉ có tay đau, miệng cũng rất đau, hôn là phải dùng sức sao, nàng chứ có phải là xương đâu. Vừa quay người, liền trông thấy cặp mắt to của Thao Thiết, cơ mặt giật giật, đã bị nó nuốt vào trong miệng, “…”
Ô ô ô, nhân gian thật quá nguy hiểm, nàng muốn trở về Yêu giới!.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót líu lo bên cửa sổ, Thư Sinh tỉnh lại, cúi người xỏ giầy, phát hiện ra đêm qua không có cởi giầy. Hắn sờ sờ cằm, tối hôm qua hắn đã làm gì nhỉ? Tại sao đầu lưỡi hơi đau, miệng cũng hơi đau, chẳng lẽ là hôm quá hắn gặm đầu cá bị xương đâm hay sao?
Nghĩ cách nào cũng không giải thích được, bèn đứng lên rửa mặt, mở cửa bước ra ngoài, vừa hay gặp Chước Tử từ trong phòng đi ra, tâm tình lập tức tốt không nổi, cười nói: “Chước Tử, chào buổi sáng”.
Nghe thấy giọng nói kia, Chước Tử rùng mình, ngẩng đầu trừng mắt với hắn một cái, bê chậu nước rửa mặt đi xuống dưới lầu, bỏ mặc Thư Sinh mờ mờ mịt mịt đứng đó.
Cả một buổi sáng sau đó cũng đều mờ mịt như vậy, bởi vì Chước Tử không thèm nói chuyện với hắn! Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, cũng không gọi hắn là Thư Sinh đần, thậm chí cũng không nằm bò ở bên cạnh tủ tiền nhìn hắn gảy bàn tính nữa.
Trong lòng Chước Tử rất khổ sở, vừa sợ hãi vừa chán ghét hắn, nhưng khó khăn nhất là nàng lại tự nói với chính mình rằng chỉ là do hắn uống say mà thôi, chán ghét nhất chính là, chỉ cảm thấy mình chỉ giống như con kiến, hắn có thể không chút lưu tình mà bóp chết mình, suy nghĩ một chút liền không vui.
Lúc ăn cơm trưa, Thư Sinh ngồi ăn, nhẹ giọng: “Chước Tử, nàng sao thế? Ta khiến nàng không vui à?”.
Chước Tử cáu kỉnh: “Tự nghĩ đi”.
Thư Sinh nhớ lại, tối qua hắn đội một cái chảo lớn về, sau đó… không có sau đó… Sau khi Chước Tử đi rồi, hắn mới nhớ ra còn có lũ yêu ở hậu viện, xách lên một thùng nước, cho bọn họ uống no nước, đứng trước mặt Đỗ Quyên, cười nói: “Có thể hỏi thăm cô một chuyện được không?”.
Đỗ Quyên còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe một tiếng “A…”, trong chớp mắt, nàng ta đã bị đá bay về phía chân trời… Trong lòng giận dữ gào thét… Tân Nương! Tình cảm bao năm của chúng ta đến đây là kết thúc!
Tân Nương uốn người trên cành cây, vươn cành lá xanh tươi tốt, cười nói: “Ngươi hỏi đi”.
Lũ yêu liếc mắt…
Thư Sinh ho khan hai tiếng, hỏi: “Chước Tử bỗng nhiên không thèm để ý tới ta, cô có biết tại sao không?”.
“A…Cái này…” Tân Nương nháy nháy mắt: “Ngươi không nhớ thật ư? Tối hôm qua, ngươi, khụ, tối hôm qua, ngươi ở trên nóc nhà, thú tính nổi lên, khụ, suýt chút nữa cường bạo Lão Đại nhà chúng ta”.
Thư Sinh nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, hắn sao lại làm ra chuyện như vậy! May mà chỉ là “suýt chút nữa”, nếu mà thế thật… hắn biết phải đối mặt với Chước Tử thế nào đây?
Trở lại tiền viện, Chước Tử đang quét sân ở trước cửa, ông lão làm tranh đường vẫn đang chăm chú tưới đường thành sợi vẽ tranh. Hương thơm mơ hồ thoang thoảng, cực kỳ dễ chịu, tâm tình cũng vì thế mà tốt hơn rất nhiều. Ông lão chuyên tâm này, cùng mùi hương xa xưa, với khách điếm lâu năm như bổ trợ lẫn nhau, tạo nên một cảnh sắc vô cùng độc đáo.
Đang ngây ngẩn nhìn, bỗng nhìn thấy một phụ nhân bị một đứa bé kiên quyết kéo lại đây, chỉ vào tranh đường đòi ăn, phụ nhân kia ăn mặc vô cùng đơn giản, trên xiêm y thậm chí còn có cả miếng vá. Đứa bé kia đòi rất ầm ỹ, phụ nhân ánh mắt khổ sở: “Nguyên Nhi ngoan, về nhà mẹ nấu kẹo cho con ăn”.
Phụ nhân: Người đàn bà đã có chồng
Đứa nhỏ kia đâu có chịu, khóc nháo không chịu đi. Ông lão bỗng nhiên cất lời: “Quay một cái đi, không cần trả tiền đâu”.
Đứa bé ngay lập tức chạy lại, phu nhân luôn miệng nói cám ơn. Cây kim bằng gỗ nhanh chóng xoay vòng, nhanh tới mức làm cho người ta nhìn không rõ, xoay nhanh trên các hình vẽ khác nhau, cuối cùng, dừng lại ở phía trên hình một con heo. Ông lão lập tức nhấc muôi, múc nước đường, rải lên phiến đá, trông như đang cầm bút vẽ tranh vậy, chỉ một loáng đã vẽ xong một con heo béo mập, dùng cái que nhỏ dính vào, lấy xẻng xúc lên, trông rất sinh động.
Ông lão đưa bức tranh đường cho vị phu nhân kia: “Phu nhân cũng ăn một miếng đi, ăn vào, có thể quên đi ưu sầu”.
Phụ nhân cười chua xót, đứa bé đã đưa tới miệng cho nàng, nàng chiều ý cũng cắn một miếng, vị ngọt thanh tan vào trong miệng, chậm rãi thấm xuống tận đáy lòng… Dường như, bao nhiêu ưu sầu, trong khoảnh khắc đều tan biến.
Chước Tử cũng muốn chạy lại quay một cái, nhưng sờ sờ túi quần, lại thôi. Nàng quyết tâm tự để dành tiền, sau đó chuộc lại khách điếm, Thư Sinh thật sự là quá nguy hiểm. Đang suy nghĩ, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hắn, bị dọa nhảy dựng lên, cầm cây chổi cảnh giác nhìn, từng bước từng bước lùi vào trong khách điếm.
Thư Sinh cười khổ: “Chước Tử… Tối hôm qua, ta uống rượu say”.
Chước Tử gật đầu: “Ta biết, nhưng mà… thật là quá đáng. Người phàm có câu, say rượu thì nói lời thật, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, nhưng chuyện ngươi làm, ta lại thấy được rất rõ ràng. Cho nên mới nói, bản tính của chưởng quầy ngươi, chính là… một con sói háo sắc.”
Thư Sinh tiến thêm bao nhiêu bước, nàng cũng lùi về phía sau bấy nhiêu bước, mà mỗi một bước của nàng, đều giống như một mũi dao đâm vào tim hắn. Thật khó khăn mới thu hẹp được chút khoảng cách, lại bị hắn… làm hỏng hết cả. Hắn ngước mắt nhìn nàng, nói thật chậm: “Đúng là thế, nhưng sẽ chỉ như thế với một mình nàng, những người khác ta đều không có hứng thú”.
Nói dứt lời, chăm chú nhìn nàng, nín thở chờ đợi, hắn thổ lộ rồi đấy, nhanh gọn và chuẩn xác. Hắn đã đợi cơ hội này từ rất lâu rồi, không ngờ tới lại nói ra trong trường hợp thế này.
Chước Tử mở to mắt nhìn hắn, đầu óc choáng váng trong chốc lát, lúc sau mới hiểu ra, không thể không bực tức: “Quả nhiên, ta là kẻ dễ bị bắt nạt nhất!”.
Thư Sinh đỡ trán, hắn, hắn, hắn thật sự muốn trực tiếp đè nàng xuống, ngay và luôn!