Trong khoảnh khắc, dưới chân, một cành hoa lớn nở bung, ánh sáng tràn ra như thủy triều, chiếu rọi nơi âm u này, mỗi góc tối tăm đều như phủ một màu vàng óng ánh của nhụy hoa, ào ạt, mãnh liệt.
Thanh Đế vì phải chú ý bảo vệ khí tức yếu ớt của Chước Tử, đã trúng vài vết thương. Tơ lụa tràn đầy sát khí lại mạnh mẽ phóng tới, bỗng thấy xuất hiện hương hoa, loáng cái hóa giải sát khí, sát khí, lệ khí trong lòng đều tan biến hết. Biển hoa tràn ra, bắt đầu tinh lọc thạch tinh xấu xa kia.
Thạch Tinh kinh hãi gào khóc, ai oán mãi không thôi.
Nữ Oa biến sắc, thạch quái đang bị linh khí thuần khiết nhất tinh lọc!
Thanh Đế cảm thấy Chước Tử đã nặng trở lại rồi! Nín thở, linh lực mạnh mẽ đến vậy lại đến từ người ở trong ngực hắn: “Chước Tử…”.
Thạch động lập tức trở nên sáng sủa, thông thoáng, Nữ Oa thu hồi tơ lụa, miệng niệm chú thuật. Thu tảng đá vào trong lòng bàn tay, thạch tinh đã bị tính lọc sạch sẽ, trở thành Ngũ Thải Thạch chân chính, nàng có thể dùng được rồi.
Trấn Trạng Nguyên lại trở về sóng yên biển lặng, mọi người vẫn còn đang bất động, Ngũ Thải Thạch vừa bị thu lại, cả ba người đã không còn ở trong thạch động nữa.
Thanh Đế ôm chước Tử còn đang mê man, nửa quỳ trên mặt đường, phát hiện không còn một chút sát khí nào. Thầm đoán thiên mệnh, đại kiếp của Chước Tử, đã qua rồi…
Nữ Oa đã được thứ mình muốn, vừa rồi ác chiến với Thanh Đế, không ngờ Thanh Đế lại che chở người hắn yêu như vậy, như thế cũng chẳng có gì sai, Ngũ Thải Thạch có thể tìm tiếp, nhưng Chước Tử chỉ có một mà thôi. Nhưng mà giống như vậy, nàng cũng không cảm thấy mình sai, Chước Tử chẳng có quan hệ gì với nàng, Ngũ Thải Thạch khó tìm như thế, sứ mệnh của nàng, chính là bảo vệ sinh linh của cả một vùng.
“Ta biết ngươi không muốn nhìn thấy ta nữa…”
Nữ Oa còn đang muốn nói thêm mấy lời hay ý đẹp… Thanh Đế đã hết kiên nhẫn: “Vậy mau đi đi”.
“Hừ”. Nữ Oa ngồi xổm xuống, nhất định không đi: “Bạn già à, đừng vậy chứ”.
Thanh Đế liếc nàng: “Ngươi cái gì cũng không luyện được, lại luyện được da mặt thật là dày”.
Nữ Oa ôm bụng cười: “Lời này nhất định là khen ngợi rồi”.
Khen ngươi chỗ nào chứ!
Nữ Oa thở dài: “Được rồi, ta đi cất tảng đá. Có điều, nếu lần sau, Chước Tử lại cản trở việc ta tìm đá, ta sẽ lại không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào đâu”.
Thanh Đế im lặng một chốc: “Ta hiểu, nhưng ta vẫn sẽ ngăn cản”.
Nữ Oa mỉm cười, thứ mà hai người coi trọng không giống nhau, cũng hiểu rõ, có lẽ chỉ có như vậy, nàng và Thanh Đế mới có thể làm bạn tốt của nhau.
Sau khi Nữ Oa đi rồi, trấn Trạng Nguyên lại càng thêm yên lặng. Thanh Đế ôm Chước Tử, cúi đầu, hôn nàng một cái.
Chước Tử không phải vì được Thư Sinh độ khí mà tỉnh, mà là bị hắn hôn đến khó thở mà tỉnh lại! Mở mắt đẩy hắn ra, nghiêng đầu thở, giận dữ quát: “Thư Sinh đần!”
Thanh Đế nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, không nhịn được cười: “Chước Tử, nàng đã vượt qua đại kiếp rồi”.
Chước Tử nhìn hắn vui vẻ hư vậy, ngẩn người, gật đầu: “Thật xin lỗi, Thư Sinh, để chàng phải lo lắng lâu như vậy”.
Thanh Đế giữ đầu nàng, ra sức hôn một cái: “Vậy sau này nàng phải cố gắng đền bù lại cho ta đấy nhé!”.
Chước Tử nhe răng “Ừ!”. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía khách điếm đã bị thiêu rụi, hít mạnh một hơi, nói: “Thư Sinh đần, Tiểu Chước Tử chính là khách điếm, nàng ấy dùng tu vi của mình giúp ta nghịch thiên sửa mệnh”.
Thanh Đế không ngờ tới sự thật lại là như vậy, thở dài, ôm lấy Chước Tử còn đang rơi lệ: “Ta đã trách nhầm nàng ấy”.
Chước Tử lau khô nước mắt: “Tiểu Chước Tử không muốn trông thấy dáng vẻ này của chúng ta đâu”.
Thanh Đế mỉm cười: “Ừ”.
Khách điếm mặc dù không còn nữa, nhưng nó ở vẫn trong lòng nàng.
Thế nên, khách điếm không hề biến mất, sẽ mãi còn.
&&&&&
“Ta thấy dùng gỗ thông rất tốt, rất bền chắc”.
“Không đúng, gỗ du mới tốt!”
“Không được, không được, gỗ cây hoa là tốt nhất”.
Lâm Thủy Tiên cùng cha nàng là Lâm chưởng quầy nhìn nhóm người đang thảo luận ở đại đường, không đúng, phải là tranh cãi đến mặt đỏ tía tai mới đúng, nghe một hồi, thấp giọng hỏi:
“Bọn họ ở chỗ của đối thủ thảo luận sôi nổi vấn đề này thật không sao chứ?”
“Khách điếm Đồng Phúc đã bị thiêu rụi, bọn họ còn có tiền mua rượu nữa hay sao?”
“Chắc không có đâu”.
“A…A…A! Mang gậy đuổi hết đi cho ta!”.
Lũ yêu tranh chấp một hồi cũng không có kết quả, Lâm Thủy Tiên nhịn không được đi tới, giận dữ nói: “Ngu ngốc, các ngươi không biết đi tìm lão thợ mộc ở phố Đông hay sao?”.
Chước Tử bừng tỉnh: “Đúng vậy, nhưng chúng ta không có tiền thuê thợ mộc”.
Hàng xóm đứng đầy sảnh đường đồng loạt đưa mắt liếc nàng: “‘Chước Tử, đừng có coi bọn ta như không khí chứ, muốn tiền muốn sức đều có cả”.
Chước Tử trong lòng ấm áp, cảm động gật đầu “Ừ!”, thấy tiểu nhị mang trà bánh lên cho mọi người, yên lặng nắm chặt túi tiền. Lát sau còn có cả gà quay! Nàng suýt thì co quắp, khó khăn nói: “Thủy, Thủy Tiên cô nương… Gà quay của cô…”
Lâm Thủy Tiên hất mái tóc đen: “Không, gà quay đấy là cho cô đấy”.
Chước Tử cảm động, lệ nóng vòng quanh, người trong trấn Trạng Nguyên là đáng yêu nhất! Một chốc, Lâm Thủy Tiên mới nói thêm “Sau khi dựng lại khách điếm, kiếm được tiền rồi, nhớ phải trả tiền gà quay cho ta”.
“…”
Mọi người ôm bụng cười, lát sau có người hỏi: ”Chước Tử, chưởng quầy nhà cô đâu rồi?”
Tân Nương cười mờ ám: “Lão Đại, ta vừa nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ đến tìm hắn”.
Chước Tử biến sắc, đám Bách Thụ ca rối rít phụ họa theo.
Chước Tử hỏi phương hướng, chạy đi tìm Thư Sinh, vừa mới không để ý một cái là đã bị Cửu Vĩ Hồ kéo đi rồi, lúc quay lại, nhất định phải bắt hắn quỳ bàn giặt mới được.
Lũ yêu trông thấy Chước Tử chạy đi, mừng rỡ, cuối cùng có thể lừa được Chước Tử chúa cằn nhằn đi rồi, có thể thỏa thích thưởng thức đồ ăn ngon của khách điếm Cẩm Tú! Cảm tạ ông trời, cảm tạ Thư Sinh!