Trong thành Thanh Châu, trong chiếc lầu nhở giữa sông gọi là Lan Đình, văng vẳng tiếng hát. Ca cơ đưa tay khẽ gảy một khúc tỳ bà: “Vân tâm vô ngã, vân ngã vô tâm. Lại vân oa, lại vân oa lý khách lai đa. Khách lai thì bạn ngã nhàn ta cá, tửu táo trà oa”(), giai điệu trầm bổng du dương, như giãi bày nỗi lòng vô tận, ca lên nỗi bi thương đến khôn cùng.
()”Vân tâm vô ngã, vân ngã vô tâm. Lại vân oa, lại vân oa lý khách lai đa. Khách lai thì bạn ngã nhàn ta cá, tửu táo trà oa”: “Lòng Vân chẳng có ta, Vân ta chẳng để tâm. Chỗ Vân ở, chỗ Vân ở, khách đến đông. Lúc khách đến bầu bạn, ta chuyện phiếm đôi câu, lò rượu, ấm trà”.
Vân Thường tựa mình vào lan can nhìn ra phía xa, nghe điệu nhạc lả lướt bên tai, nhìn vị công tử tuấn tú kia ôm eo ca cơ vui đùa ầm ĩ, biểu cảm hờ hững, chẳng thấy chút hứng thú nào.
Hát ca nói cười như vậy đến tận lúc trời sáng, khi mặt trời vừa ló dạng, dân chúng trong thành đi qua Lan Đình, nơi đó lại yên tĩnh không một tiếng động, những thứ đêm qua… Dù náo nhiệt như vậy thì với nàng việc ấy cũng chẳng có chút ý nghĩa gì, chẳng qua cũng chỉ là nàng đang ở phàm trần chờ quỷ sai tới dẫn đi mà thôi, không muốn đi cũng không thể ở lại làm cô hồn dã quỷ được.
Mấy trăm năm của Vân Thường đã trải qua như vậy, mà chính xác là bao lâu nàng cũng không nhớ rõ. Ban đầu còn có hứng thú đi nghe ngóng xem hoàng đế nào mới lên ngôi, quốc sư bây giờ có phải là một tên ngốc, phi tử nào đang được sủng ái nhất? Lại còn nghe dân chúng tán gẫu chuyện con dâu nhà này đanh đá chua ngoa, không hiếu kính với cha mẹ chồng, nữ nhi nhà kia bị gả cho một tên cặn bã, con trai nhà nọ mới có con trai…
Nghe đến mấy trăm năm, Vân Thường cảm thấy nghe cũng thật phiền, sau đó thì hết chuyện để làm.
Địa Phủ thỉnh thoảng cũng bỏ sót một vài quỷ hồn, thật lâu sau mới lại nhớ ra, sau đó tới dương gian muốn dẫn đi. Nhưng mà quỷ hồn phiêu du đã lâu như vậy rồi, bởi vì tồn tại ngày này qua tháng khác giống như những cái xác không hồn, nên thường bị thời gian cắn nuốt bản tâm, cuối cùng quên mất mình đang chờ đầu thai chuyển kiếp mà biến thành lệ quỷ, hãm hại người phàm, cuối cùng bị đạo sĩ trừ yêu diệt ma thu phục.
Vân Thường không muốn trở thành như vậy, nhưng đợi mãi mà quỷ sai không tới, chẳng có chuyện gì làm, nàng phát hiện ra phản ứng của mình càng lúc càng chậm chạp, thường nhìn thứ gì đó đến ngây ngẩn cả người. Trong lầu các âm u, nàng ngồi từ sáng tới tối, lại ngồi từ tối đến sáng ngày hôm sau, đợi mãi… mãi cũng chẳng thấy quỷ sai đâu cả…
Nàng bắt đầu đi trêu chọc người khác chơi, nhìn mấy kẻ phàm nhân nhát gan hoảng sợ, cuối cùng cũng tìm được chút niềm vui thích.
Nàng không hề biết rằng, hồn phách nào biến thành lệ quỷ, thường lúc mới đầu cũng đều nghĩ làm vậy không sao cả, không hề biết rằng… từ từ biến thành lệ quỷ lúc nào chẳng hay.
Đêm xuống, nàng xông vào một căn nhà, không cẩn thận dọa ngất một cụ già. Nàng kinh hãi chạy đi, che ngực lắc đầu, lần sau dọa người trẻ tuổi vậy, nếu chẳng may dọa chết người chính là gây ra nghiệp chướng – thứ mà nàng luôn muốn giảm bớt ở chỗ của Diêm Vương.
Từ trong hẻm buồn chán bay ra, liền có tiểu quỷ gọi nàng, nói vừa phát hiện ra có một đạo sĩ vào thành. Nàng bĩu môi: “Đạo sĩ thì có gì hay chứ, ở Thanh Châu này có thiếu gì”.
Tiểu quỷ nói: “Đạo sĩ này khác, trên người hắn thiếu hơn phân nửa hồn phách, nhưng khi nhìn thấy chúng ta lại dám động thủ, mọi người đều muốn dạy dỗ hắn một phen, cô cũng cùng đi đi”.
Vân Thường cau mày, hồn phách không đầy đủ mà còn dám kiêu ngạo như vậy? Mình cũng phải đi dạy dỗ hắn một trận mới được. Nghĩ xong, cùng với tiểu quỷ bay về hướng đạo sĩ.
Đến nơi, đã có bảy tám tên quỷ đang vây xem náo nhiệt. Vân Thường nhìn sang, quả nhiên là thiếu mất hơn phân nửa hồn phách, ánh mắt đờ đẫn, động tác hơi cứng, có thể đi lại được đã là không tệ rồi, sao hắn còn có thể động thủ bắt quỷ cơ chứ? Cứ cho là còn chút hồn phách lưu lại, cũng nên biết làm vậy quá là nguy hiểm đi.
Nàng khum tay làm thành cái loa, hô lớn: “Này, đạo sĩ thối, không sợ chúng ta ăn sạch ngươi à? Còn dám bắt chúng ta?”.
Đạo sĩ không hề ngẩng đầu, vẫn tiến về phía trước. Trong chúng quỷ, Vân Thường cũng được coi như là lợi hại, dù sao nàng cũng thành quỷ đã nhiều năm như vậy mà. Nàng cúi người đuổi theo, còn chưa tới gần, liền thấy động tác của đạo sĩ bỗng nhanh hơn, thanh kiếm gỗ đào bay ra khỏi vỏ, vẽ ra một đường kim quang, chúng quỷ bị đâm lập tức tản đi. Vân Thường tung người tránh được, cách hắn xa thêm một chút, hắn vừa thu hồi kiếm, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Vân Thường thật sự không biết một người đã thành ra như vậy mà vẫn còn mạnh đến thế. Hai ngày liền, hễ nàng nhích chút tới gần, là hắn lại cảnh giác xoay người, tay cầm kiếm gỗ đào, xuất ra một kiếm. Chỉ khi nào xung quanh không còn có quỷ, hắn mới lại giống như một cái xác không hồn, bước đi không ngừng nghỉ.
Nàng cuối cùng cũng biết tại sao đạo sĩ này lại gầy như vậy rồi, bởi vì hắn thường xuyên bị đói tới hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng cũng có người cho hắn ăn, nếu không, khi đói một mức độ nhất định rồi, sẽ tự tỉnh lại, sau đó gặp gì ăn nấy, gặp cỏ ăn cỏ, có nước uống nước.
Vân Thường bỗng nhiên cảm thấy đau xót, sống như vậy, chẳng thà biến thành quỷ còn hơn. Nhưng trái ngang là ở chỗ, đã thành người như vậy rồi, lại còn vẫn muốn trảm yêu trừ ma.
Ngày hôm đó, hắn lại đói đến hoa mày chóng mặt, Vân Thường bèn lẻn vào tửu lâu trộm ra rất nhiều đồ ăn, để trước mặt hắn. Lúc này, nàng không đi nữa, nàng không tin là, ngay cả thiện ác hắn cũng không phân biệt được, nàng là quỷ tốt đó nha!
Đạo sĩ quả nhiên rất nhanh chóng tỉnh lại, cảm nhận được quỷ khí, lập tức nâng kiếm, Vân Thường vội vàng nói: “Ta là quỷ tốt, nếu ta mà là quỷ xấu, đã sớm giết ngươi lúc ngươi mê man rồi, ngươi nghĩ kĩ mà xem”.
Đạo sĩ hoảng hốt hồi lâu, Vân Thường vừa sợ, vừa đưa thức ăn cho hắn: “Ăn chút đi này”.
Hắn mơ mơ hồ hồ một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu ăn. Chớp mắt đã ăn sạch đồ ăn trước mặt. Vân Thường thấy hắn ăn xong, sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, bó gối ngồi xổm xuống bên cạnh cười cười: “Nhìn ngươi ăn đến là ngon miệng, ta cũng quên cả đồ ăn mùi vị thế nào rồi. Thành quỷ thật là nhàm chán, nhưng mà đợi mãi mà quỷ sai cũng không đến”.
Đạo sĩ lặng yên, hình như đã lâu lắm rồi không nói chuyện, giọng nói có chút cứng ngắc: “Cảm ơn!”.
Vân Thường ngẩn người, hắn cảm ơn mình… Một đạo sĩ trừ yêu diệt ma lại cảm ơn mình, cảm giác này đúng là thật khác thường. Nàng vui mừng trong lòng, hỏi: “Sao ngươi lại biến thành thế này? Còn định làm gì nữa?”.
Đạo sĩ trả lời hết sức chậm chạp: “Hồn phách, đã bị Dã Trư Yêu cướp đi hơn phân nửa, ta muốn đi tìm”.
Vân Thường gật đầu, nghĩ thông liền tức giận: “Vậy ngươi còn ra sức bắt quỷ làm gì? Ta đây cũng bị ngươi đánh bị thương bao nhiêu lần, ngươi nhìn xem này, tay của ta, ai ôi, còn cả chân nữa chứ”.
“Thật xin lỗi”. Đạo sĩ nhìn nàng, trước mắt là một nữ quỷ xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, “Ta không biết”.
Vân Thường trừng mắt: “Ngươi không biết?”
Lúc hắn làm những chuyện này, chẳng nhẽ lại không biết mình đang trảm yêu trừ ma hay sao? Sức mạnh nào điều khiển hắn làm như vậy? Vân Thường nghĩ mãi mà không ra, không hiểu gì hết.
“Chút hồn phách cuối cùng cũng đang dần dần tiêu biến, không biết lúc nào thì tiêu biến hết, sau đó, ta… sẽ chết”.
Vân Thường nhìn hắn: “Sẽ không chết! Ta nghe lão quỷ nói, chỉ cần người phàm vẫn còn một chút trí nhớ, hồn phách cũng sẽ không rời đi. Ta đi theo ngươi đã bốn tháng rồi, mỗi lần bắt quỷ xong, ánh mắt ngươi đều sáng lên một chút, đây nhất định là cách giúp ngươi duy trì trí nhớ. Vậy sau này, ta cho ngươi bắt, có được không?”
Đạo sĩ lắc đầu, Vân Thường cũng mặc kệ, nàng quyết định rồi, nàng sẽ giúp đạo sĩ sống sót.
Hạ quyết tâm xong, nàng tự nhiên mới nghĩ, sao mình phải làm vậy chứ…? Thật ra thì căn bản không cần thiết phải làm vậy.
Nghĩ mãi mà không ra, thôi vậy, không nghĩ nữa.
Mặt trời vừa lên, Vân Thường nấp ở trong một góc thoáng mát, ngủ một giấc, nóng ruột nóng gan chờ đêm xuống. Chờ thật lâu, mặt trời mới khuất dạng, nàng đạp trên mặt đường còn nóng hổi, đuổi theo bước chân đạo sĩ, nóng đến độ cả người giống như bị lửa thiêu vậy. Nhưng nàng còn sợ thời gian lâu quá sẽ mất dấu đạo sĩ hơn.
Thật vất vả mới tìm được hắn, Vân Thường cười cười, ôm gà nướng vừa trộm được vừa thổi vừa đi về phía hắn, muốn tới chào hỏi, nhưng vừa mới đến gần, liền thấy kim quang phóng tới, đâm vào tay nàng, nàng bị đau suýt nữa thì buông tay. Một đạo kim quang đâm lạc, loáng cái đã thấy hắn chạy nhanh tới, đâm thêm một kiếm nữa. Nàng cắn răng né tránh, mắng: “Đạo sĩ thối, là ta, ta là Vân Thường đây!”.
Nhưng ánh mắt hắn hoàn toàn đờ đẫn, không hề nhìn thấy có chút ánh sáng nào. Vân Thường đau xót, hắn… không nhớ ra mình…. Rõ ràng mới hôm qua còn nói chuyện vui vẻ thế cơ mà?
Nàng bỗng sực tỉnh, đây là dấu hiệu cho thấy hồn phách đang tiêu biến. Cho dù nàng có ở bên hắn bao lâu, hay là không lâu đi nữa, hắn cũng sẽ quên mất nàng. Giống như luôn luôn ở điểm khởi đầu, cho dù có đi được một một đoạn ngắn, nhưng vẫn sẽ quay lại điểm bắt đầu. Trừ khi toàn bộ hồn phách đều trở lại hết, nếu không, bất kể nàng có cố gắng bao nhiêu lần, hắn đều sẽ không nhớ được nàng.
Như vậy cũng tốt… Trong lòng nàng lại đang âm thầm rỉ máu, tự an ủi chính mình, như vậy là tốt rồi, hắn không nhớ rõ nàng, vậy sau này nàng có thể giúp hắn kéo dài hồn phách, để hắn luôn nhớ hắn là một đạo sĩ, mang thiên chức trảm yêu trừ ma. Mà nàng, vừa hay có thể làm “yêu”, cũng có thể làm “ma”.
Một lần rồi lại một lần như thế, Vân Thường mỗi một lần đều đếm, đếm đến lần thứ một trăm. Nàng trông thấy đạo sĩ kia không hề lưu tình xuất ra một đạo kim quang, ánh mắt có chút vụn vỡ bi thương.
Hắn không nhớ rõ… một trăm lần cũng đều không nhớ rõ, sau này cũng sẽ không nhớ được như vậy sao?
Mỗi một lần nàng có thể đến gần hắn, cũng chỉ là khi hắn đói đến xây xẩm mặt này, tỉnh lại liền trông thấy một đống đồ ăn. Hắn hỏi nàng tên gì, lần nào cũng vậy.
Mà nàng lần nào cũng đáp: “Ta tên là Vân Thường”, lần nào cũng thật chân thành.
Khắp người Vân Thường toàn là vết thương, nàng không chỉ từng giờ từng khắc muốn lưu lại hồn phách của đạo sĩ, muốn đuổi hết yêu ma quỷ quái muốn ăn sạch hắn, còn muốn đuổi theo dấu vết Dã Trư Yêu. Nhưng nàng không hối hận chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ. Trôi dạt mấy trăm năm, giống như cuối cùng cũng tìm được một thứ khiến cho nàng có dũng khí tiếp tục chờ quỷ sai tới. Ngay cả một phàm nhân thần chí không đầy đủ cũng có thể cố chấp đến vậy, nàng sao lại không thể cơ chứ?
Quan hệ của nàng với đạo sĩ, đại khái chính là loại quan hệ giúp đỡ và được giúp đỡ.
Chỉ là không hiểu tại sao, mỗi lần hắn ra tay với nàng, cũng cảm thấy rất không thoải mái, rất khó ra tay.
Lần thứ hai trăm.
“Ta tên là Vân Thường”.
Đạo sĩ gật đầu, cái tên này nghe rất êm tai. Vân Thường thì chỉ nghĩ, hắn lại không nhớ được mình nữa rồi. Nhưng mà nghe nói, Địa Phủ năm trăm năm rà soát danh sách một lần, ngày dẫn quỷ vào đường luân hồi sắp tới rồi, nhưng nàng vẫn chưa tìm được Dã Trư Yêu. Nàng không khỏi cảm thấy ưu thương, nếu như mình đi đầu thai rồi, hắn phải làm sao bây giờ? Khó khăn lắm mới nuôi hắn mập lên được một chút, chẳng lẽ lại sắp gầy lại hay sao?
Nàng nhìn đạo sĩ, nỗi bi thương lan tràn: “Chàng… chàng có thể hôn ta một cái không?”
Đạo sĩ đang cầm chiếc đũa thủ thế bỗng khựng lại, không quay đầu, cũng không đáp lại.
Vân Thường đưa người muốn chạm vào hắn, sắp chạm vào rồi, lại bị hắn tránh được. Nàng cô đơn nhìn hắn, nàng thích bộ dạng cố chấp của hắn, mặc dù chỉ hôm sau hắn sẽ lại quên mất nàng. Chỉ muốn hôn hắn một cái thôi, hắn không nhớ được nàng, vậy thì để nàng nhớ thật kĩ hắn không được sao?
Lần thứ hai trăm năm mươi.
Đạo sĩ ngửi thấy mùi cơm chín, tỉnh lại đi tìm, nhìn thấy Vân Thường, còn chưa kịp mở miệng, nàng đã liền nói ngay: “Ta tên là Vân Thường”.
Đạo sĩ gật đầu: “Cô bị thương”.
Vân Thường cười cười: “Lúc chàng ngủ, có yêu quái muốn ăn chàng, ta đuổi nó đi rồi”.
“Cảm ơn!”.
“Để cảm ơn, chàng có thể hôn ta một cái được không?”.
Đạo sĩ im lặng, rồi lại nói: “Cảm ơn!”.
Ánh mắt Vân Thường ảm đạm, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn, tận hưởng khoảnh khắc ngắn ngủi gặp nhau. Hình dáng của hắn, thậm chí từng đường nét, độ dài ngắn của thái dương, nàng nhắm mắt cũng có thể miêu tả chính xác đến từng chi tiết, nhưng hắn lại không nhớ được mình, mình chỉ như một nữ quỷ qua đường mà thôi.
Lần thứ ba trăm.
Vân Thường cuối cùng cũng tìm được vị trí của Dã Trư Yêu, nhưng đạo sĩ đang đi một con đường hướng khác. Nàng luống cuống không biết phải làm sao, suy nghĩ hồi lâu, nghĩ ra một cách: Bày ra quỷ khí, để cho đạo sĩ theo đó mà đến.
Chỉ có điều, tạo ra quỷ khí cần tốn rất nhiều tâm huyết, lại dễ dàng thu hút những yêu ma thèm thuồng quỷ khí tới, tình huống như vậy sẽ khiến nàng gặp rất nhiều nguy hiểm. Cứ mạo hiểm như vậy, đến lần thứ ba trăm chín mươi bảy, cuối cùng cũng đến được trấn Trạng Nguyên, đã rất gần với Dã Trư Yêu.
Tiểu Nhị tên Chước Tử kia nói, dù cô cố làm như vậy, hắn cũng sẽ không nhớ được cô đâu.
Nàng biết chứ, ngay từ đầu đã biết, nhưng thế thì có làm sao, nàng nhớ được hắn là được rồi… Như thế cũng tốt mà.
Cầm lại hồn phách của đạo sĩ, quỷ sai cũng vừa tới. Nàng khẩn cầu Chước Tử, nhờ nàng ấy mang hồn phách kia trả lại cho hắn. Theo quỷ sai rời đi, nàng liếc mắt nhìn hắn vừa mới hôn mê, bỗng nhiên hoài niệm chuyện trước kia, ngày ấy thấy hắn hôn mê rồi tỉnh lại, nàng còn có thể gặp lại hắn. Nhưng lần này thì khác, đây là lần cuối cùng nàng trông thấy hắn.
Sau khi hắn tỉnh lại… cũng sẽ giống trước kia không nhớ được nàng, nàng cũng không còn cơ hội giới thiệu mình lần nữa.
Khẽ nhắm mắt lại, bước trên mặt đường vắng lặng, theo quỷ sai rời đi.
Nàng rất muốn ở bên tai đạo sĩ đã đầy đủ hết hồn phách khẽ nói một câu:
“Tên ta là Vân Thường”.