Vào giữa tháng 6, trường bước vào tuần kiểm tra, cho sinh viên nghỉ nửa tháng. Đây cũng là cơ hội cuối cùng để học sinh nước đến chân mới nhảy.
Đồ Sam lơ là, luôn luôn chuồn ra trường học, cùng Du Dần "Quấn" cùng một chỗ.
Buổi chiều đi nhà ma, tìm Qủy ca ca nhà cô trong rừng ánh sáng cùng đống xương trắng.
Buổi tối đi quán bar, giơ tay gọi ly nước trái cây cho mình, lại từ trong hỗn loạn tìm kiếm đôi mắt trong sáng và dịu dàng trên sân khấu.
Bởi vì vẻ ngoài đặc biệt của cô, cùng với trang phục chưa bao giờ lặp lại, khi cô vừa đến, bạn bè của Du Dần sẽ kỳ quái la hét ầm ĩ, "Quỷ ca ca ~ tiểu công chúa nhà cậu đến kìa."
Du Dần liền cười cười, kéo cô ra bên ngoài, cau mày, giả vờ khó chịu vừa cười dạy bảo: "Đừng cả ngày chạy tới tìm anh, hoàn cảnh rối loạn, người cũng rối loạn, đợi ở trường học không được sao?"
Đồ Sam liền chu miệng, gương mặt oan ức: "Em nhớ anh không được sao?"
"Trên wechat cũng có thể tìm anh."
"Wechat lại không nhìn thấy anh."
"Chờ buổi tối anh trở về gọi video call cho em nhìn."
"Chúng ta cũng không phải yêu xa nha."
"Em sắp phải thi."
"Vậy thì làm sao?"
"Muốn rớt môn hay sao?"
"Làm gì rớt môn dễ dàng như vậy."
"Nhìn thái độ này của em chắc chắn sẽ rớt môn."
"Anh sao lại giống như giáo viên của em vậy."
"Anh là người giám hộ của em."
"???"
"Cha mẹ em không ở bên cạnh em, anh chính là người giám hộ của em."
"Anh không phải bạn trai của em sao?"
"Hai thân phận này có thể tồn tại cùng lúc."
"Người giám hộ còn trông nom cả việc học tập sao?"
"Tất nhiên."
Đồ Sam gãi gãi tóc mái: "Người giám hộ cùng người được giám hộ có thể ôm nhau sao?"
Du Dần nhíu mi, suy tư: "Chắc là có thể đi."
Đồ Sam chớp mắt, giống như đang cẩn thận đùa giỡn cái gì, hai giây sau, cô ôm eo Du Dần, chôn trong ngực anh, nhẹ giọng lầm bầm: "Vậy em muốn mỗi thời mỗi khắc ở trong phạm vi giám hộ để giảm bớt lượng công việc của anh, không để anh phải lo lắng."
Du Dần ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, anh hoàn toàn nói không lại tiểu quỷ đáng yêu này.
Thật sự không có cách nào khác, trước khi Đồ Sam thi, Du Dần liền xin nghỉ một tháng, đón cô đến đây ôn tập.
Dọc theo đường đi, anh vác theo một cái túi thỏ gấu thật to, làm người đi đường đều liếc mắt nhìn.
Đồ Sam ở một bên cười trộm hỏi: "Nặng không?"
Du Dần liếc mắt nhìn cô một cái: "Có thể thấy được em bình thường học được bao nhiêu."
Đồ Sam hừ hai tiếng, xem như kháng nghị.
Còn dám không phục, Du Dần nhéo mũi của cô.
"Này!"
Đồ Sam nghĩ muốn đẩy tay của anh ra, lại bị anh nắm lấy, không thể buông ra.
Mặt Đồ Sam nóng lên, lặng lẽ siết chặt các ngón tay.
Ánh mặt trời chói lọi, Đồ Sam nhìn chằm chằm bóng của cô và Quỷ ca ca, bắt đầu ở trong lòng so sánh, bộ dạng của hai người trên mặt đất cũng không mập, chiều cao hơn kém nhau khá thích hợp, cô gái nhỏ váy xoã tung, giống một đóa hoa nhỏ, mà chàng trai thân mình thon dài thẳng, giống như một gốc cây gỗ cao, cả hai tay nắm lấy nhau chứng tỏ bọn họ khó có thể rời xa.
Ô ô thật xứng đôi a.
Cô ở trong lòng trộm che mặt tru lên, có bạn trai thật sự là quá hạnh phúc.
——
Tới nhà của Quỷ ca ca, Đồ Sam rửa tay, bỏ chạy đến trên ghế sa lon, giả vờ đem toàn bộ giáo trình lấy ra, còn làm bộ xếp thành một hàng, thực ra lại không yên lòng lướt qua tin tức mới nhất hiện lên trên điện thoại di động.
Du Dần đi vào phòng bếp rửa sạch quả táo, dùng tay lau sạch giọt nước trên quả táo, vừa muốn đi ra ngoài, anh dừng bước một chút, quay đầu lại tìm cái dao bào.
Gọt vỏ xong, Du Dần cẩn thận đánh giá quả táo, mới lại nhấc chân rời khỏi phòng bếp.
Mới vừa bước hai bước, anh lại dừng.
Thở dài, Du Dần quay trở lại tủ bát, lấy ra một cái bát nhỏ, sau đó đem quả táo cắt thành từng miếng nhỏ, rồi xếp vào trong bát.
Sau khi cắm cây tăm, anh mới vừa lòng bưng lên bát, đi đến phòng khách.
Mới vừa đặt dĩa hoa quả xuống, Đồ Sam liền chú ý tới, cô ngắm ngắm trong bát, không vội vàng ăn, ngước mắt hỏi: "Sao chỉ có một cây cây tăm, anh không ăn sao?"
"Không ăn," Du Dần nhấc tay trái còn sót lại cái hột, cắn một miếng, không chút để ý ăn ăn: "Anh ăn cái này là được."
"Hả, anh không thể ăn cái này," Đồ Sam nhíu mày: "Anh với em cùng nhau ăn, một mình em ăn không hết."
Du Dần nhíu mày lại: "Một chén nhỏ như vậy cũng ăn không hết?"
Đồ Sam sờ sờ cái bụng: "Người em nhỏ, dạ dày cũng nhỏ."
Nói xong liền cầm một miếng táo vui vẻ chạy đến trước mặt chàng trai, giơ tay lên, há mồm ý bảo: "A ——"
Du Dần buồn cười, không như cô mong muốn, đôi môi mân thành một đường thẳng tắp.
Đồ Sam: "Anh làm gì vậy?"
Du Dần không nói lời nào, lười biếng đùa giỡn cô gái nhỏ này.
"Anh cố ý sao?" Cô bắt đầu lên án, chơi xấu, làm nũng: "Em đút cho anh ăn cũng không ăn sao? Em đút, tay cũng mỏi rã rời rồi, khách quan ngài rất hân hạnh được tôi đón tiếp, ăn một miếng cũng không được sao?"
Du Dần nhìn cô, môi đang thẳng tắp dần không kiềm được, khẽ cong lên.
"Anh xem anh cười rồi đó!" Tay kia của cô thì chỉ anh.
Du Dần lập tức nghiêm mặt: "Anh có cười sao?"
"Đúng vậy." Đồ Sam giọng điệu chắc chắc.
Bọn họ rõ ràng đều nhìn lẫn nhau, vẫn nhìn, làm sao có thể bỏ qua một chút thay đổi của đối phương.
Du Dần rốt cục giả vờ lạnh lùng không được nữa, hừ cười một tiếng, tiếp nhận miếng táo trên tay cô.
"Mỏi quá nha." Cô than thở, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay.
Lát sau, một miếng táo liền xuất hiện trước mắt cô.
Đồ Sam trợn mắt khó hiểu.
Chàng trai lãnh đạm kêu: "A ——"
Anh học theo cô, mặt không chút gợn sóng, giai điệu bình thẳng, có điểm khác hẳn với thường ngày, cảm giác có chút ngốc nghếch.
Đồ Sam buồn cười, một lát sau điều chỉnh vẻ mặt: "Không phải cho anh ăn sao?"
"Miếng đầu tiên, cho em ăn." Lý do của anh không chê vào đâu được.
"Đây là em đưa cho anh." Cô kiên trì.
"Ăn đi." Anh cũng kiên trì.
"Vậy sau đó anh phải cùng ăn với em." Đồ Sam đưa ra yêu cầu.
"Được." Anh đã đáp ứng, có chút nhanh chóng, ngoài dự đoán mọi người.
Nghe được đáp án, Đồ Sam không hề rối rắm vấn đề ai trước ai sau, nửa tin nửa ngờ nhìn Du Dần liếc mắt một cái, liền há to cái miệng nhỏ nhắn đưa lên, muốn đi cắn miếng táo trong tay của anh.
Đột nhiên, tay của chàng trai co rụt lại, Đồ Sam còn chưa kịp phản ứng, hơi thở của anh đã gần trong gang tấc.
Môi của cô bị cắn một ngụm.
Đau quá! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu!
Phạm...... Phạm quy! Đây là hai từ tiếp theo, không, ba từ.
Vừa thẹn vừa giận, môi Đồ Sam hồng nhuận, mặt cũng trở nên đỏ bừng. Cô lui về phía sau từng bước, trợn mắt nhìn anh, dùng sức nhìn anh.
Trừ việc đó ra, cô còn có thể làm gì. Anh vốn chính là cái trứng thối, anh còn không chịu giải thích với cô.
Đáng tiếc trứng thối cũng không có ý định giải thích, còn bất đắc dĩ nhún vai, khẽ cười nói: "Làm sao bây giờ, anh thật sự nhịn không được, ăn miếng đầu tiên rồi."