An Tuyết Thần hít sâu một hơi, sau đó điềm tĩnh nện bước chân bước vào biệt thự, mỗi bước đều đánh nát vào lòng của cô, bởi vì cô biết lần này tới đây, có thể nói là cửu tử nhất sinh, coi như chỉ có một mình, cô cũng phải thử một chút. An Tuyết Thần một đường không gặp trở ngại đi tới biệt thự. An Tuyết Thần đi thẳng lên lầu, sau đó đi tới hướng thư phòng.
An Tuyết Thần dừng ở cửa, cô biết cô trở về, anh nghĩ rằng cô nhất định sẽ đến, anh biết rõ chỗ yếu khung xương của cô ở nơi nào.
Cốc cốc——
"Vào đi" Thanh âm tối tăm khàn khàn mị hoặc cách một cánh cửa truyền vào lỗ tai An Tuyết Thần.
An Tuyết Thần đẩy cửa ra, nhìn Phàm Ngự đứng ở bên cửa sổ, lông mày nhíu lại, anh vẫn luôn đứng ở nơi đó, đó chính là nói anh một mực nhìn cô nội tâm giãy giụa, cuối cùng vẫn tiến vào, thế nhưng anh lại rất hưởng thụ thành công của anh sao?
Phàm Ngự chậm rãi xoay người. Ưu nhã lại mang theo thoải mái. Từng bước một đi về phía An Tuyết Thần, anh biết cô chạy tới nơi này rất không dễ dàng, cho nên kế tiếp sẽ để cho anh đi về phía cô.
Phàm Ngự nhìn cô, sau đó ngồi trên ghế sô pha, nhấc con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào cô, An Tuyết Thần cũng nhìn anh, thanh âm cực kỳ khàn khàn mở miệng: "Nói đi, điều kiện gì để cho anh bỏ qua cho Liệt."
Phàm Ngự không để ý đến vấn đề của cô, "Tới đây ngồi"
An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó đi tới, ngồi vào bên cạnh anh, lại cách anh khá xa. Phàm Ngự thấy cô cách mình xa như vậy, sau đó mở miệng: "Cái này không được, em có cái gì khiến anh buông tha thu mua cả Lãnh thị."
Lời nói của Phàm Ngự, chính là một quả bom hẹn giờ, muốn nổ tung lên ở bên tai cô, nổ lớn đến mức hồn phi phách tán. Mặt An Tuyết Thần tức giận nhìn Phàm Ngự. Thanh âm khẽ run.
"Anh rốt cuộc muốn điều kiện gì."
Phàm Ngự nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ hơi nhăn, sau đó cánh tay dài vung lên liền đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, để cho cô thuận thế ngồi ở trên đùi của anh. An Tuyết Thần tuy rất phẫn hận, nhưng cũng không có biện pháp. Một đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phóng đãng của Phàm Ngự. Nhìn khóe miệng anh cong lên như có như không.
Phàm Ngự rất là thưởng thức bộ dáng ngang bước của cô. Rất muốn thuần phục cô, ngón tay nhẹ nhàng theo gò má của An Tuyết Thần xẹt qua, từ từ buộc vòng quanh hông cô. Bao gồm cả này môi đỏ mọng khẽ run.
Gương mặt tuấn tú của anh bướng bỉnh kiêu ngạo, phun hơi thở nóng rực: "Em biết? Anh muốn cái gì?"
An Tuyết Thần nhìn anh, không có kinh ngạc, cô đã sớm đoán được, không phải sao? Thì ra cô cũng đáng giá như vậy, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu. "Như vậy, thời gian bao lâu?"
"Không giới hạn thời gian, lúc nào thì anh ngán, em liền được tự do." Một đôi bàn tay của Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của An Tuyết Thần. Thấy cô trang điểm nhẹ, tròng mắt buông xuống liền thổi qua da thịt lộ ra, rãnh vú sâu, da thịt trắng như tuyết. Khiến con ngươi Phàm Ngự trở nên tĩnh mịch ảm đạm. Một đôi bàn tay đã bắt đầu không thành thật ở trên thân thể mềm mại của cô chạy loạn, trêu đùa.
An Tuyết Thần cắn môi, "Vậy lúc nào anh sẽ ngán?"
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, mặt giễu cợt nói: "Không nói cái này trước tiên, nhưng mà, em mặc như vậy không phải vì quyến rũ anh sao? Vậy anh muốn nhìn một chút thành ý của em, em phải biết, vì một người phụ nữ mà buông tha cơ hội thu mua Lãnh thị, có lời sao?"
An Tuyết Thần nghe trong miệng Phàm Ngự nói ra lời đùa cợt, trong lòng tức giận, anh lại muốn áp chế cô. Lời của anh, là để cho cô chủ động sao? Điều này sao có thể?
Buông mắt và cánh môi xuống, giống như làm quyết định gì đó, Phàm Ngự cũng rất kiên nhẫn chờ cô. Đợi năm phút đồng hồ thấy cô không có bất kỳ động tác gì, kiên nhẫn cũng nhanh bị mài mòn rồi. Sau đó đẩy An Tuyết Thần trên đùi ra, cứng rắn âm lãnh nói: "Nếu không muốn, vậy thì không tiễn, cửa chính ở đó, xin mời"
An Tuyết Thần bị anh đẩy ra phải lui về phía sau mấy bước, nhưng vẻ mặt phức tạp nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy trên mặt anh không kiên nhẫn, cắn răng, tiến lên một bước, chủ động ngồi trên đùi anh, An Tuyết Thần cắn cắn cánh môi, lông mi thật dài bởi vì khẩn trương liên tiếp rung rung, cô giơ tay lên bưng gương mặt âm lãnh, lần đầu tiên thật sự ở khoảng cách gần nhìn anh chăm chú, trán cao rộng, mi dày, mắt thâm thúy, mặt tuấn mỹ, còn có. . . . . . môi mỏng tuyệt mỹ.
Xem qua rất anh. Cánh môi mềm mại tinh tế theo cái trán khẽ hôn, mãi cho đến môi của anh. Cô đụng chạm y hệt như chuồn chuồn lướt nước lướt từ từ đến cánh môi mềm mại ấm áp của anh, thấy anh vẫn như cũ, không có phản ứng gì. Trong lòng có chút gấp gấp, làm thế nào bây giờ?
Sau đó An Tuyết Thần có chút gấp gấp, trợn to mắt luống cuống, răng hung hăng khẽ cắn, nghĩ tới bộ dạng anh lúc hôn mình, sau đó ở trong lòng quyết định một phen, vụng về và thận trọng gặm cắn mút vào, còn lặng lẽ đưa đầu lưỡi ra, như có như không nhẹ nhàng lướt qua môi anh.
Trong hơi thở mùi thơm tinh khiết, trên môi truyền đến cảm giác ngứa ngáy, chút đau nhói, thật to kích thích Phàm Ngự, ánh mắt anh trầm xuống, đáy mắt xuất hiện một tầng nóng bỏng vận sức chờ phát động, anh lôi kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô dọc theo lồng ngực rắn chắc chậm rãi đi xuống phía dưới. . . . . .
An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, chuyện như vậy, thật không thích hợp với cô, cô không dám mở mắt, đối với cô mà nói là trắng trợn vũ nhục.
Tuyến phân cách ——
An Tuyết Thần chậm rãi mở mắt, không biết mình ngủ bao lâu, trên thân thể đau nhức nồng đậm như cũ, chỉ là cô lại không phải ở thư phòng, mà thì ra cô đang ở trong phòng, không có gì thay đổi, tất cả đều không thay đổi, chỉ là người ở nơi này đã thay đổi.
An Tuyết Thần hồi tưởng cảnh Phàm Ngự tàn bạo, tất cả lại khôi phục năm năm trước, cô vẫn vô năng như vậy sao? Năm năm sau, còn bị anh nhốt, nhưng mà lần này cô sẽ không ngồi chờ chết.
Rắc rắc ——
"Tuyết Thần, cháu đã ngủ một ngày một đêm rồi, tới uống chút đồ đi." Vú Trương bưng một bát cháo đi tới bên người An Tuyết Thần, nắm tay nhỏ bé của cô, nhìn vết hôn trên người cô, đau lòng tột cùng.
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, đầu hiện ra một cái ý nghĩ. "hu hu, hu hu ~~~~~~~~"
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần khóc đến rối tinh rối mù, càng thêm đau lòng. "Chao ôi, ngoan, đừng khóc. Trước tiên ăn cháo đã."
An Tuyết Thần nhìn Vú Trương, thanh âm nghiêm hơn, nói: "Vú Trương, tại sao cháu còn phải trở lại cái nhà tù lạnh lẽo này. Cháu có vị hôn phu yêu mình, nhưng anh ta lại không buông tha cho cháu, dùng thủ đoạn hèn hạ nhất đem cháu từ bên cạnh vị hôn phu của cháu chiếm đoạt tới đây, bây giờ còn muốn ép cháu, dùng công ty của vị hôn phu cháu bức bách cháu, cháu muốn rời khỏi anh ta, cháu thật sự không muốn ở chung với anh ta, cháu sẽ hít thở không thông, cháu sẽ chết."
Vú Trương nghe lời nói của An Tuyết Thần, bà làm sao không biết, trước kia cô trôi qua như thế nào, không phải bà rõ ràng nhất sao? Bà cũng không đành lòng, "Tuyết Thần, cháu yêu vị hôn phu của cháu sao?"
Ánh mắt của An Tuyết Thần sáng lên. Sau đó chợt gật đầu: "Yêu, cháu rất thương anh ấy, năm năm qua anh ấy đối xử rất chu đáo với cháu, nhưng Phàm Ngự nghe cháu muốn kết hôn, anh ta liền dùng vị hôn phu của cháu bức bách cháu."
Vú Trương nhìn An Tuyết Thần khổ sở, trong lòng rất không có tư vị, cái đêm mưa đó, bà cũng rõ ràng nhìn thấy thiếu gia rất vô tình, còn ôm Lâm Mộng Tuyết trong lòng bàn tay, đuổi cô ra ngoài.
"Tuyết Thần, cháu đừng khóc, Vú Trương giúp cháu rời khỏi đây."
An Tuyết Thần dừng lại khóc thút thít, nhìn Vú Trương, gật đầu một cái: "Vú Trương, về phần thoát đi thế nào, chúng ta còn phải bàn bạc cẩn thận, cháu không thể liên lụy bà. Vú Trương, cháu cho bà một số điện thoại củ một cô gái, bà cứ bảo là cháu nhờ gọi, sau đó tình hình cụ thể, chúng ta nghiên cứu một chút."
Vú Trương cũng đành phải gật đầu một cái, không thể làm gì khác hơn là xin lỗi thiếu gia. An Tuyết Thần biết suy nghĩ của Vú Trương: "Vú Trương, thật xin lỗi, để cho bà vì cháu mà phản bội anh ta, thật cám ơn bà."
Gương mặt Vú Trương nhân từ: "Đứa nhỏ ngốc, nói gì, cháu hạnh phúc là tốt rồi. Bà nghe nói, công ty thiếu gia muốn thu mua kia đã khôi phục rồi, thiếu gia đem cổ phần trên tay tặng không cho vị hôn phu của cháu. Đây chính là số lượng không nhỏ"
An Tuyết Thần nghe Vú Trương nói vậy, trong lòng nhất thời yên tĩnh trở lại, hiện tại chỉ chờ cơ hội. "Ừm, cám ơn Vú Trương"
Buổi tối, An Tuyết Thần đứng ở bên cửa sổ, nhìn phía xa, khi đó cứ có cảm giác có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, thì ra chính là Liệt, anh đã sớm chú ý cô. Nhớ tới đêm đó, Lãnh mang theo mặt nạ tới hỏi cô có muốn rời khỏi đây không, ôm tâm tình may mắn, không nghĩ tới anh thật sự làm được, hơn nữa năm năm qua còn làm rất tốt, bây giờ Liệt, sợ rằng đang áy náy, muốn một cô gái tới giữ lại công ty của anh. Lúc này, cửa ngôi biệt thự kia mở ra, một bóng dáng thon dài đi ra. . . . . . Nét mặt người đàn ông kia là cương quyết bướng bỉnh, T shirt màu đen khiến cho anh càng thêm vẻ lạnh lẽo ngạo mạn, tóc màu nâu dựng đứng, dưới sống mũi cao, hai múi môi mảnh như cánh hoa thoáng nâng lên, nhất là đôi mắt kia, giống như trân châu - mông lung và có chút xinh đẹp. . . . . . Không sai chính là "Phàm Ngự"
Phàm Ngự hơi ngẩng đầu đã nhìn thấy An Tuyết Thần tựa vào bên giường, nụ cười khóe miệng sâu hơn, đường cong mở rộng. Sau đó tiêu sái đi vào biệt thự, An Tuyết Thần nhìn anh, tại sao lại cảm giác hôm nay tâm tình anh không tệ, mình không thể chọc giận anh, nhất định phải thuận theo anh, như vậy cơ hội mới có thể lớn hơn. Có Vú Trương giúp đỡ, tính toán của cô lớn hơn một chút. Hôm nay Vú Trương đã giúp cô liên lạc với Lệ Lệ, tin tưởng rằng, rất nhanh cô sẽ ra khỏi nơi này.
An Tuyết Thần cũng rời khỏi bên cửa sổ, sau đó xoay người xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm, nhớ lời nói của Vú Trương, ngàn vạn đừng chọc giận thiếu gia. An Tuyết Thần theo cầu thang xuống phía dưới, vừa đúng lúc đối diện với Phàm Ngự. An Tuyết Thần mở miệng trước: "Đi tắm rửa trước đi, sau đó xuống lầu ăn cơm" .
Phàm Ngự đối với An Tuyết Thần khác thường có một chút tò mò, nghi ngờ cố ý kéo cô vào trong ngực, sau đó nâng cằm của cô. Gương mặt tuấn tú mị hoặc trở nên yêu hoặc.
"Sao ngoan vậy, tính toán gì à?"
An Tuyết Thần liếc anh một cái: "Bệnh đa nghi quá nặng, tôi không muốn mỗi ngày đều giống như cuộc sống của người chết, càng không muốn bị anh ngược đãi tới chết. Như thế nào?"
Phàm Ngự đối với lời nói của An Tuyết Thần, trong lòng vẫn có chút nghĩ hoặc, nhưng anh không vội, ngược lại muốn nhìn một chút, cô sẽ đùa ra chiêu đẹp mắt gì. Sau đó hướng về phía môi của cô đáp xuống một nụ hôn, sau đó sải bước lên lầu, An Tuyết Thần nhìn bóng lưng Phàm Ngự biến mất, tay nhỏ bé trấn an trái tim nhỏ của mình. Vú Trương nhìn cô, cô nhìn Vú Trương, An Tuyết Thần đột nhiên nhớ tới, cả biệt thự đều có máy theo dõi, như vậy đối thoại ban ngày trong nhà, nếu bị Phàm Ngự nhìn thấy đó không phải là thảm à. Sau đó quay người đi lên lầu.
Lúc cô chạy một vòng quanh phòng mình, trong góc đều có, sau đó xoay người đi vào thư phòng Phàm Ngự. Nghe bên trong có tiếng nước chảy, đi tới trước máy vi tính, sau đó dùng kỹ thuật cao siêu của mình thần bí thay đổi đoạn đối thoại lúc sáng, cũng may Lãnh buộc mình học, không nghĩ tới thật sự dùng tới, sau đó nhìn thấy một góc không quay tới, An Tuyết Thần cười, vậy phương pháp ghi hình làm thế nào bây giờ? Không thể xóa, anh cũng sẽ không xem đi? Đem máy vi tính đặt đó, sau đó rón ra rón rén chạy ra khỏi thư phòng.
Phàm Ngự tắm xong xuống lầu thì nhìn thấy An Tuyết Thần mặt hưng phấn ngồi ở trên bàn ăn chờ mình, vẻ mặt cũng hòa hoãn không ít, cảnh tượng này vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Phàm Ngự ngồi xuống đối diện, nhìn An Tuyết Thần vui vẻ, mở miệng nói: "Chuyện gì? Vui vẻ như vậy?"
An Tuyết Thần bị Phàm Ngự hỏi sửng sốt, chẳng lẽ rõ ràng như vậy à, cắn răng nói: "Cám ơn anh, hôm nay tôi xem ti vi rồi."
Tâm tình Phàm Ngự có chút xuống thấp, thì ra là bởi vì Lãnh, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần cám ơn, anh không buôn bán lỗ vốn, em muốn biết Lãnh nói gì không?"
An Tuyết Thần gật đầu một cái. Khóe miệng Phàm Ngự từ từ hất lên trên. "Cậu ta nói không muốn công ty, anh liền nói với cậu ta, tối hôm qua em đã là của anh, hơn nữa giao dịch rất thành công"
An Tuyết Thần bởi vì lời nói của Phàm Ngự, sắc mặt lập tức trắng bạch. Biết anh cố ý, An Tuyết Thần cắn nhịn được, nhịn được. Sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Vậy à. Ăn cơm đi"
Phàm Ngự nhăn nhăn lông mày, đối với thái độ của cô rất là hoài nghi, nhìn cô an tĩnh ăn cơm, mình cũng bắt đầu động, một ngày đều ở công ty, thật là có chút đói bụng. An Tuyết Thần hung hăng nhai gì đó trong miệng, giống như nhai người nào đó vậy, Phàm Ngự nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, vẻ mặt buông lỏng hơn rất nhiều, thì ra là cố nén, giống như trêu chọc cô?
"An Tuyết Thần, em qua đây đút cho anh ăn, anh rất mệt mỏi"
Lời nói của Phàm Ngự thiếu chút nữa khiến An Tuyết Thần nghẹn chết. Trợn to cặp mắt nhìn anh, gương mặt đùa giỡn, chờ xem chuyện cười. An Tuyết Thần khẽ cắn răng, sau đó đi tới bên cạnh anh, nhìn chằm chằm thức ăn không nhúc nhích nhiều ít sau đó giống như chính tay đâm kẻ thù cầm bát lên, hung hăng xúc một muỗng, đưa đến bên miệng anh, Phàm Ngự vẫn luôn là vẻ mặt đùa giỡn, An Tuyết Thần biết anh đang đùa bỡn cô, anh nhất định sẽ tò mò tại sao mình lại biết điều như vậy, như vậy mình càng không thể tức giận, nhất định phải khiến anh bỏ xuống cảnh giác.
Phàm thị, tòa cao ốc ——
Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sô pha nhìn những mỹ nữ như người mẫu kia. Sau đó liếc Phàm Ngự, khóe miệng cong cong, cười nói: "Chao ôi, chuyện gì vậy, để cho Phàm thiếu của chúng ta vui mừng như thế. Miệng cũng không khép được"
Phàm Ngự nghe Lạc Trạch nhạo báng anh cũng không tức giận, chỉ là khóe miệng cong mắt lạnh nhìn Lạc Trạch. Kể khổ nói: "Đúng vậy, ngày ngày cùng cô gái trong nhà đúng hạn như lửa, không giống người nào đó. Nhiều tình địch. Còn có tâm tình nhìn mỹ nữ."
Lạc Trạch nghe Phàm Ngự nói, mặt đều đen. "Làm sao cậu biết?"
Phàm Ngự nhún vai, mở miệng: "À, quên nói cho cậu biết một chuyện."
Lạc Trạch nhìn bộ mặt âm hiểm của Phàm Ngự, cảnh giác hỏi."Chuyện gì?"
Phàm Ngự đùa giỡn nhìn Lạc Trạch. Thảnh thơi mà nói: "Lãnh Phong và nhóm Tuyết Thần đã có quen biết năm năm rồi, được xưng tụng là thanh mai trúc mã rồi." .
Lạc Trạch nghe Phàm Ngự nói, hung hăng đưa tờ báo trong tay xé nát. Gương mặt sương mù. "CMN, xú đàn bà, CBN, dám đùa tớ. Xem, lão tử phế cô đi"
Phàm Ngự nhìn vẻ mặt tức giận của Lạc Trạch, tâm tình cực tốt, lại không quên thêm dầu vào lửa: "Trạch, cậu nói xem, bọn họ có thể đã ở chung một chỗ rồi hay không, muốn mượn tớ làm lý do công khai"
Quả nhiên, sắc mặt của Lạc Trạch đen tới cực điểm, đúng ý Phàm Ngự. Lạc Trạch nhìn vẻ mặt chế giễu của Phàm Ngự. "Cậu lo lắng chính cậu đi, cẩn thận chết từ trong dịu dàng." Nói xong cũng xoay người rời khỏi phòng làm việc, chuẩn bị tìm cô gái kia tính sổ. Phàm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Trạch, nụ cười khóe miệng sâu hơn, hoàn toàn không đem lời của anh để vào tai, nhớ tới đêm qua triền miên, độ cong khóe miệng anh sâu hơn. Không biết cô gái nhỏ trong nhà như thế nào rồi? Liếc mắt nhìn đống hồ sơ trên bàn cần lý tên. Nhíu nhíu mày, cúi đầu xử lý. Liền vì sớm một chút có thể nhìn thấy cô. Nhưng anh nào biết cô gái trong nhà đã bắt đầu đưa ra kế hoạch chạy trốn thế nào?
Tuyến phân cách ——
Lạc Trạch mặt sương mù lái xe đến dưới nhà An Tuyết Thần. Không đợi mở cửa xe, đã nhìn thấy bóng dáng kia đi ra, cầm điện thoại trong tay, hướng về phía bên kia điện thoại không biết nói cái gì, giống như rất vội.
Giang Lệ Lệ cầm điện thoại. "Phong, chuyện chính là như vậy? Biết rõ chưa, làm nhanh một chút, cậu không phải muốn nhìn thấy anh trai mình bất hạnh chứ. Làm theo lời tớ nói, nghe không?"
Lãnh Phong ở điện thoại đầu kia nói: "Vậy anh có ích lợi gì?"
Giang Lệ Lệ chịu đựng lửa giận, kể từ lần trước sau khi cơm nước xong, ánh mắt Lãnh Phong nhìn cô đều không giống nhau. Thật chẳng lẽ có cảm giác đối với cô, vui đùa quốc tế? Sao mình có thể yêu bạn thân của mình, muốn yêu đã sớm yêu. Giang Lệ Lệ vừa đi, vừa nói, hoàn toàn không có chú ý tới chiếc xe thể thao kia.
"CMN, Lãnh Phong, cậu đừng được voi đòi tiên, cậu thừa nước đục thả câu, ngay tại chỗ nhổ lên phải không?" Giang Lệ Lệ dùng hết hơi sức toàn thân hướng về phía điện thoại hô to. Nhưng lại không biết nó hoàn toàn rơi vào trong tai Lạc Trạch.
Lạc Trạch nắm tay lái, nghe cô kêu Lãnh Phong, nhớ tới lời nói của Phàm Ngự, rất muốn đem cô gái này xé nát. Thế nhưng đùa bỡn anh. Cho chút phẩm nhuộm liền mở phường nhuộm đúng không?
Ầm——
Một tiếng vang thật lớn đem tầm mắt Lệ Lệ dời đi. Nhìn thấy gương mặt tuấn tú dữ tợn đầy mưa to gió lớn, muốn bao nhiêu đen có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu sương mù có bấy nhiêu. Lệ Lệ trợn to hai mắt nhìn anh. Sau đó hướng về phía điện thoại nói thầm vài câu: "Đừng quên, tớ không cùng cậu nói. Cúp"
Giang Lệ Lệ nhìn thấy sắc mặt anh không tốt, không muốn chọc giận ôn thần, ngày mai còn có chính sự phải làm? Làm như không nhìn thấy anh, lướt qua anh.
"A. Anh làm gì đấy hả?" Lạc Trạch một thanh kéo cô qua, đem thân thể cô đặt trên xe. Một đôi mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí. Thanh âm trầm thấp nhỏ giọng, nghe ra rõ ràng là tức giận.
"Làm gì? CMN, em hỏi tôi làm gì? Nói, có phải em và tên mặt trắng Lãnh Phong biết nhau từ trước không?" Gương mặt Lạc Trạch đầy sương mù, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoang mang sợ hãi.
Giang Lệ Lệ thầm nói không ổn, chẳng lẽ mình nói bị anh nghe thấy, nghĩ lại cũng không có gì đáng giá làm cho người ta hoài nghi. Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch. "Biết thì thế nào, có chút quan hệ ích lợi với anh sao? Buông tôi ra"
Lạc Trạch đối với lời của cô..., rất giận phẫn. Hung hăng níu lấy cằm của cô. Gầm nhẹ nói: "Không sao, được, tôi để cho em biết chúng ta rốt cuộc có quan hệ hay không" Dứt lời liền mở cửa xe đem Giang Lệ Lệ nhét vào, hoàn toàn không cho Giang Lệ Lệ có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
"A, anh dẫn tôi đi đâu, tôi còn có chuyện, anh thả tôi xuống." Giang Lệ Lệ sợ, cô thật sự có chuyện.
Lạc Trạch vừa nghe cô nói chuyện? Cho là gặp mặt Lãnh Phong, tâm tình càng thêm nổi cơn thịnh nộ. "Có chuyện gì sao? Chuyện gì? Đã trễ thế này ra ngoài, lại điện thoại cho đàn ông, không phải muốn ngủ cùng đàn ông sao? Tốt lắm, tôi thỏa mãn em. Tin tưởng tôi nhất định khiến em thỏa mãn."
Giang Lệ Lệ mặt không thể tin nhìn Lạc Trạch: "Kẻ điên, anh thật sự là một kẻ điên, thả tôi xuống"
Tuyến phân cách ——
Trở về biệt thự ——
Phàm Ngự về đến nhà, đã nhìn thấy An Tuyết Thần mình làm một đống đồ ăn, Phàm Ngự nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, trong lòng đầy hạnh phúc.
An Tuyết Thần bưng mâm thức ăn đặt ở trên bàn cơm, nhìn Phàm Ngự, mở miệng nói: "Anh lên lầu tắm một cái trước đi, sau đó xuống lầu ăn cơm"
Phàm Ngự lần đầu tiên cảm giác có một gia đình. Trước kia, khi trở về nhà đều là lãnh khí trầm trầm, nào có dáng vẻ một ngôi nhà. Nhưng, bóng dáng nhỏ nhắn kia, cho anh cảm giác này. Hướng về phía cô gật đầu một cái, sau đó lên lầu.
An Tuyết Thần sao lại không nhìn thấy trên vẻ mặt anh hạnh phúc chứ, trong lòng có chút đau đớn, đây là một cái bẫy, mình làm một chút món ăn, đến lúc đó đau bụng, cũng sẽ không trách tội những người khác.
Mấy phút sau, Phàm Ngự cởi xuống một thân tây trang, sau đó đổi một thân đồ mặc ở nhà, giống như tuổi trẻ, so với mặc âu phục vẫn bình dị gần gũi hơn.
Phàm Ngự ngồi xuống ghế, nhìn một bàn sơn hào hải vị. Nhìn An Tuyết Thần đầu đầy mồ hôi: "Đây đều là em làm sao?"
An Tuyết Thần gật đầu một cái: "Đúng vậy, anh nếm thử một chút, xem ăn được không?"
Phàm Ngự cầm đũa lên từ từ nếm, mỗi một món ăn anh đều ăn, chưa ăn xong một món ăn, trong miệng đều nói, "Ừ, không tệ, ừ, cũng không tệ"
An Tuyết Thần nhìn bộ dạng của Phàm Ngự, trong lòng đột nhiên chua xót. Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần: "Bảo bối, không nghĩ tới em làm món ăn ăn ngon như vậy, anh nghĩ sau này đều để em làm được không?"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự hoảng hốt một hồi, sau đó tầm mắt tránh né anh, cũng ăn."Ừ, nhanh ăn đi, một lát nữa sẽ nguội mất."
Hai người cùng ăn xong một bữa cơm, hai người có suy nghĩ riêng.
An Tuyết Thần thu thập xong bát đũa, thở ra một hơi, cảm giác bị người ôm vào trong ngực. "A" cô kêu lên một tiếng.
"Bảo bối, sao lại tự mình động thủ làm đây? Không phải có người làm rồi sao?" Phàm Ngự từ phía sau vòng chắc hông An Tuyết Thần, để đầu ở trên hõm cổ An Tuyết Thần, vô tình hay cố ý vuốt ve qua lại. Chọc cho An Tuyết Thần từng trận run rẩy.
"Ừ, rảnh rỗi không có việc gì làm"
Phàm Ngự một thanh ôm lấy An Tuyết Thần hướng phòng ngủ đi tới, An Tuyết Thần không có phản kháng, có lẽ đây là một lần cuối cùng?