Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ lên thẳng phòng ngủ của họ. a Thân thể huyết dịch sôi trào, hạ thân kêu gào khiến anh lập tức, lập tức muốn yêu tinh quyến rũ trong ngực mình, còn muốn hung hăng mà yêu cô.
Đụng ——
Cửa phòng bị Lạc Trạch hung bạo đá văng, Giang Lệ lệ sợ tới run người, biết anh tức giận, nhưng rốt cuộc là tức giận cái gì đây? Chẳng lẽ, là tại vừa rồi cô gạt anh sao?
Giang Lệ lệ len lén ngước lên nhìn trộm Lạc Trạch, trong nháy mắt liền như rơi vào vực sâu muôn trượng. Vừa ngước mắt lên đã thấy vẻ nóng nảy dâng lên trong mắt Lạc Trạch, trái tim cô như ngừng đập.
Không đợi Giang Lệ lấy lại tinh thần, thân thể đã bị anh đặt lên giường lớn. Đầu óc Giang Lệ Lệ còn đang choáng váng chưa kịp phản ứng lại đã thấy một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, thân thể nóng bỏng cao lớn của anh cũng vội vã đè lên cô.
Đập ngay vào mắt Giang Lệ Lệ là đôi mắt nóng rực nồng đậm của anh, đôi con ngươi đen chất chứa đầy lửa nóng, lánh lánh như sao, mang theo tia lửa giống như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi vậy.
Giang Lệ lệ nhìn đôi mắt của anh, hiện tại cô vô cùng khẩn trương. ab Kể từ lúc ở biệt thự của Phàm Ngự, Lạc Trạch nói những lời không thể giải thích nổi kia đã khiến cô không còn tỉnh táo, chẳng thể suy nghĩ điều gì rõ ràng được cả.
Miệng khô khốc, cô khẩn trương nuốt nước miếng, bị đôi mắt cực nóng của anh thiêu tới sắp bốc cháy rồi. Cô hơi mất tự nhiên, đưa lưỡi liếm liếm đôi cánh môi khô nứt của mình. Hành động nho nhỏ vì khẩn trương này của cô lọt vào mắt anh khiến đôi con ngươi như càng đen thẫm lại, sâu thẳm.
Lạc trạch mím chặt môi mỏng, nhìn cô gái phía dưới, trong lúc vô tình lại lộ ra vẻ quyến rũ mà không hay biết rằng đối với đàn ông mà nói đây là một thứ quyến rũ vô hình. af Cô gái đáng chết, vô tình nhưng lại vô cùng mờ ám, làm anh muốn ngừng mà ngừng không được.
Giờ phút này lạc trạch đã bị kích thích, lý trí cũng bị dồn nén tới cực hạn rồi, anh muốn bộc phát, muốn vùi vào cơ thể cô.
Vừa nghĩ tới, môi mỏng hoàn mĩ của anh đã kề sát lại làn môi đỏ mọng của Giang Lệ Lệ, cạy mở hàm răng cô, điên cuồng khuấy đảo bên trong miệng cô như muốn hấp thu hết mật ngọt.
"Ưmh"
Giang Lệ lệ bị hôn bất ngờ, khẽ rên lên một tiếng nhưng rất nhanh liền bị nụ hôn nóng bỏng của Lạc Trạch ngăn lại. Mùi vị, hơi thở quen thuộc của anh tràn vào miệng cô, như lấp đầy phổi cô, khiến toàn thân cô trở nên mềm nhũn, vô lực, chỉ có thể để mặc anh làm loạn.
Lạc trạch nhìn đôi mắt mê mang, mờ mịt của Giang Lệ Lệ, khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn tay trên người cô bắt đầu không thành thật, xé rách quần áo cô. Giang Lệ Lệ liền hiện ra bộ dạng nằm dưới người anh.
Lạc trạch tham lam vuốt ve cô, làn da thật mềm giống như đứa trẻ nhỏ, vô cùng yêu thích không muốn rời tay. d Nhẵn mịn lại trơn mềm, cảm giác từ lòng bàn tay truyền tới khiến nơi nào đó của anh bắt đầu kêu gào.
"Ừ" Giang Lệ lệ rên rỉ một tiếng, không an phận uốn éo người, lửa nóng dâng cao, nhưng lại trống trải hư không chiếm cứ cả linh hồn cô. Cô muốn được lấp đầy cảm giác trống rỗng này.
Lạc trạch nghe tiếng rên rỉ của Giang Lệ lệ, trên trán đã nổi đầy gân xanh. b Thật là yêu tinh đáng chết. Nếu cứ tiếp tục như thế này anh sẽ chết trên người cô mất.
Lạc Trạch mở khóa kéo, lấy ra cự bá đã ngẩng cao đầu, nhắm ngay u cốc đã ẩm ướt của cô, vùi vào thật sâu .
"Ừ"
"A"
Hai người cùng phát ra âm thanh thỏa mãn, mồ hôi dọc theo trán Lạc Trạch chảy xuôi xuống. Biết mình lúc này không thể nhịn được nữa, Lạc Trạch đem cự bá của mình chôn sâu vào thân thể mềm mại của Giang Lệ Lệ, nhanh chóng đẩy hết những thứ quần áo trở ngại giữa hai người xuống, hai người hoàn toàn .
Lạc trạch nhìn khuôn mặt đã mơ màng của Giang Lệ Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà mị. Thanh âm trầm thấp, khàn khàn: “Thoải mái sao?”
Giang Lệ lệ không trả lời, Lạc Trạch thấy thế, khóe miệng xấu xa khẽ giương lên, nhấn mạnh một cái.
"A"
Giang Lệ lệ bị khoái cảm ập tới, kêu lên thành tiếng. Cô mở cặp mắt mơ màng nhìn Lạc Trạch, chỉ thấy nụ cười tà mị của anh.
"Thoải mái sao?" Vừa nói, tốc độ lại nhanh hơn, khiến Giang Lệ Lệ .
"Ừ. Chậm một chút."
Nghe được đáp án như ý, Lạc Trạch lúc này mới không nỡ mà hôn xuống trán Giang Lệ Lệ. Nhưng ý tưởng xấu xa của anh cũng chưa ngừng lại.
Vào lúc Giang Lệ Lệ một lần nữa sắp , Lạc Trạch lại rút thân thể mình ra.
Giang Lệ lệ mở hai mắt ra, mang theo mờ mịt cùng uất ức nhìn Lạc Trạch. Đột nhiên đi ra giữa lúc cô… Cảm giác trống rỗng tràn đến mãnh liệt, như sắp nuốt chửng cô.
Lạc trạch sao không hiểu vẻ uất ức của cô, nửa đường đi ra, anh cũng đau muốn chết. Anh cố chịu đựng, muốn nghe cô nói, thanh âm khàn khàn: “Nói em muốn anh.”
Giang Lệ lệ không an phận ưm một tiếng, bị cảm giác hư không này chiếm hết mọi suy nghĩ.
"Em muốn, muốn anh"
"Em muốn ai?”
"Em muốn, em muốn anh.”
"Anh là ai?"
"Lạc trạch, Trạch, Em muốn Trạch."
Giang Lệ lệ vừa nói câu “muốn Trạch” cũng liền quét sạch lý trí anh, anh nhấn mạnh hông xuống.
"Ừ a"
Lạc trạch nhanh chóng co rút, hai người kết hợp thật sâu với nhau.
(Tỉnh lược chữ)
P/S: Tên PN đã nói lên tất cả. a Thật là, đã phá hỏng sự chong xáng và thuần khiết của ta rồi. Tg thật là….
Cũng trong lúc đó, Reynold đứng trước cửa phòng Giang Lệ lệ, đi tới trước cửa sổ, nhìn những tấm hình trên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bí ẩn. Hắn cầm cái chăn Giang Lệ Lệ đã đắp lên, đặt trước mũi, hít hà. a Môi mỏng khẽ nâng lên, hắn cầm lên một sợi tóc dài của Giang Lệ Lệ, nắm chặt trong tay. (Đẹp zai nhưng mà biến thái a)
({ ai nha, cậu lại có hành động gì à? }
Reynold: "Biến, có thể nói cho ngươi biết sao?")
Ròng rã cả đêm, Lạc Trạch đòi hỏi không ngừng, mãi cho tới khi Giang Lệ Lệ nức nở xin tha, Lạc Trạch mới không đành lòng mà bỏ qua cho Lệ Lệ.
Trước khi hôn mê, Giang Lệ Lệ còn nghĩ xem người đàn ông này đến từ đâu mà lại dư thừa tinh lực như vậy, từ hôm quay về tới nay, hàng đêm đều như vậy. a Người này đời trước chính là tng trùng chuyển thế. (Ta thích câu này của chị Lệ ghê)
Giang Lệ lệ mệt rã rời, liền ngủ một mạch cả một ngày đêm, khi tỉnh lại đã là buổi tối ngày hôm sau rồi. b Giang Lệ Lệ trở mình, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã là khoảng không đen kịt, lúc đó mới biết mình đã ngủ rất lâu.
Cô chống người ngồi dậy, phát hiện hai chân như nhũn ra, trong lòng thầm mắng tên Lạc Trạch kia cả ngàn lần. Thật là điên cuồng, làm tới mức chân sắp mềm nhũn ra rồi.
Giang Lệ lệ xuống giường, cầm một cái váy ngủ màu hồng mặc vào người, tiêu hao hết sức lực, lúc này thật là đói. Không được, cô phải xuống dưới ăn chút gì đó không thì chết đói mất. Vừa nghĩ, cô đã bước chân ra khỏi phòng với mớ tóc dài rối tung trên đầu.
"Thím Lưu? Tôi đói quá. Có gì ăn không?” Giang Lệ Lệ lê đôi dép loẹt quoẹt đi xuống cầu thang, hoàn toàn không để ý tới trong nhà còn có những người khác nữa, phải nói là rất nhiều người, đều là những thủ hạ có năng lực trung thành với Lạc Trạch.
Giang Lệ lệ mới vừa tỉnh ngủ, còn đang mơ mơ màng màng, từ trên lầu đi thẳng xuống phòng bếp. Những người trong phòng ngoài, nghe tiếng Giang Lệ Lệ vẫn duy rì trầm mặc cùng im lặng.
Giang Lệ lệ đi vào phòng bếp không thấy thím Lưu đâu, liền tự mình mở tủ lạnh, chỉ thấy còn chút trái cây. Lấy ra một quả táo đỏ, rắc một cái, cô đã cắn vào trong miệng. Tay trái, tay phải mải mê cầm rất nhiều đồ ăn, có trời mới biết hiện tại trông cô chẳng khác gì dân tị nạn ở châu Phi cả.
Giang Lệ lệ cắn chặt quả táo to trên miệng, tay trái cầm một quả đào, tay phải cầm thêm một đống đồ nữa. Sau đó, liền “nghênh ngang” đi ra khỏi phòng bếp, ngay lúc đi ra kia…
Giang Lệ lệ nhìn Lạc Trạch ngồi trên ghế sa lon, còn có một đám người đứng trước mặt anh, có cả những người cô đã từng gặp qua mấy lần. Cô còn mờ mịt chưa rõ thế nào, trừng lớn hai mắt, trên miệng vẫn đang cắn chặt quả táo.
Lạc trạch nhìn Giang Lệ lệ vừa đi ra, hơi nhăn mi lại, môi mỏng cũng mím lại, nhìn không ra cảm xúc gì chỉ là cứ nhìn Giang Lệ Lệ.
Thím Lưu vừa trở về đã nhìn thấy bộ dạng này của Giang Lệ lệ, liếc mắt nhìn Lạc Trạch một cái mới vộ vàng tiến lên hỏi: “Tiểu thư, sao lại ăn mặc thế này mà xuống đây, còn nữa, cô, trong tay, trong miệng?”
Giang Lệ lệ nhìn thím Lưu, nghe thấy lời thím Lưu nói, lại nhìn những ánh mắt đối diện, mới kêu to ra tiếng.
"A" quả táo trong nháy mắt rớt xuống, rơi trúng chân cô, đau khiến cô kêu to lên, quả táo cũng lăn tới bên chân Lạc Trạch.
"A" Cô bị quả táo nện vào chân đau quá.
Thím Lưu thấy thế, vội vàng cầm lấy quả đào trên tay Giang Lệ lệ, nhét vào miệng cô, chặn ngay tiếng kêu như giết heo kia lại.
"A ưmh"
Giang Lệ lệ trong miệng chận một quả đào, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng, thật ngại quá, cô gấp gáp quay người lại. Bi kịch liền xảy ra.
Đụng
"A đau" đầu đập thẳng vào cửa phòng bếp, quả đào trong miệng cũng rơi thẳng xuống bên chân kia, xui xẻo, thật là xui xẻo mà.
Thím Lưu nhìn Giang Lệ lệ vội vội vàng vàng, khóe miệng giật giật. Vẻ mặt cứng nhắc của Lạc Trạch cũng biến hóa, khóe miệng bất đắc dĩ kéo ra, sau đó mới đứng lên đi về phía Giang Lệ Lệ.
Giang Lệ lệ ngồi thụp xuống, một tay xoa trán, một tay xoa cái chân đau. Thật là muốn đào một cái hố rồi chui vào. Thật là mất mặt quá, cái tình huống chết tiệt này.
Một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt Giang Lệ lệ, cô khẽ nuốt nước miếng, còn đang nghĩ xem mình có nên đứng lên hay không thì đã bị bế bổng lên.
Giang Lệ lệ vừa định há miệng kêu to, đã nghe thấy Lạc Trạch không thể nhịn được nữa phải lên tiếng.
"Câm miệng, kêu nữa anh bịt miệng em lại.”
Nghe vậy, Giang Lệ lệ vốn là muốn hét to đành phải nuốt ngược trở lại, dùng sức đem cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực Lạc Trạch, muốn giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình, thật mất thể diện. Hai cánh tay nhỏ cũng giơ lên, vòng thật chắc trên cổ Lạc Trạch.
“ Trở về đi, tất cả làm theo lời tôi dặn" Lạc Trạch ôm Giang Lệ lệ đi lên lầu.
"Vâng"
Mãi tới lúc vào phòng, Giang Lệ Lệ vẫn vùi khuôn mặt đỏ hồng trong lòng anh. Tại cô không để ý, mới vừa rồi đã làm ra những trò mất thể diện như vậy, thật xấu hổ.
Lạc trạch cảm thấy Giang Lệ Lệ phụ thuộc vào mình, ra sức chui vào trong ngực anh, lúc này khuôn mặt tuấn tú vốn đang nhăn nhó mới chậm rãi buông lỏng.
"Còn không ra." Tiếng Lạc trạch lạnh nhạt vang lên. Giang Lệ Lệ lại như làm nũng, càng ôm cổ anh chặt hơn, cũng càng ra sức chui vào lòng anh.
Lạc trạch thấy hành động của cô, khóe miệng bất tri bất giác cong lên, cô định dùng nũng nịu để phản kháng hay sao? Cô thực sẽ làm vậy sao?
Lạc trạch đành chịu thua, đặt cô lên giường lớn, chỉ là Giang Lệ lệ quấn lạc trạch thật chặt khiến anh cũng nằm luôn trên người cô.
Lạc trạch hít một hơi thật sâu, cô gái này là đang quyến rũ anh phạm tội sao? Giờ phút này Giang Lệ lệ giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy anh không buông.
"Cô gái, em là đang ám chỉ tối hôm qua không thoải mái, hiện tại muốn tiếp tục sao?"
Quả nhiên, chỉ một câu nói khiến “bạch tuộc” Giang Lệ Lệ lập tức buông tay, sau đó nắm chặt cổ áo mình, cảnh giác nhìn Lạc Trạch.
"Không cần, em rất mệt, thật sự rất mệt mỏi.” Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch đang từ từ đứng dậy. Thật đúng là người đàn ông cực phẩm mà, ngay cả đứng dậy cũng ưu nhã thế kia. Trời ơi, công bằng ở đâu đây?
Lạc trạch vuốt vuốt lại cổ áo đã bị Giang Lệ Lệ làm nhàu, liếc cô một cái: “Rất đói sao?”
Giang Lệ lệ gật đầu một cái, vừa nói đói, bụng cũng không khách khí mà vang lên.
"Cho nên mới xảy ra một màn bi kịch vừa rồi.”
Giang Lệ lệ vừa nghe, khuôn mặt nhỏ lập tức lại đỏ lên, sau đó cúi đầu, lầm bầm nói nhỏ: “Đúng vậy, đầu óc cũng choáng váng, liền làm ra trò hề vừa rồi. Anh cũng đừng nói nữa, em đang muốn kiếm cái hố nào đó để chui vào rồi.”
Lạc trạch nhìn Giang Lệ Lệ đang trưng ra vẻ mặt bị coi thường kia, anh chậm rãi cởi quần áo của mình, từng thứ từng thứ một, lộ ra thân hình cường tráng cùng làn da màu lúa mì khỏe mạnh.
Giang Lệ lệ đỏ mặt, quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn thân hình hoàn mỹ của anh. Lạc Trạch liếc cô một cái, khóe miệng cong lên, tới lúc chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ trên người mới chậm rãi đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng đóng cửa, lúc này Giang Lệ Lệ mới dám quay mặt lại, thở ra một hơi dài. Cô liếc nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt, nhớ ra mình đang rất đói thì nghe có tiếng gõ cửa.
Thùng thùng ——
"Vào đi"
Thím Lưu bê một cái khay đi vào, là bữa tối vừa chuẩn bị xong. Giang Lệ Lệ vừa nhìn, hai mắt liền sáng lên, nuốt nước miếng.
Thím Lưu nhìn dáng vẻ của Giang Lệ lệ, nói: “Tiểu thư, đây là thiếu gia dặn chuẩn bị cho cô. Cậu ấy nói tối qua cô mệt muốn chết rồi, phải bồi bổ một chút.”
Lúc đầu còn thấy ấm áp, nghe thêm câu cuối trong lòng cô lại thấy không được tự nhiên, khuôn mặt đỏ lên: “Được, tôi biết rồi.”
Thím Lưu nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Giang Lệ Lệ, hơi mỉm cười, rời khỏi phòng. Giang Lệ Lệ nghe tiếng đóng cửa, liền vội vàng bắt đầu ăn, thật là đói đến không chịu nổi nữa rồi.
Mấy phút sau, Giang Lệ Lệ đã mau chóng tiêu diệt hết chỗ đồ ăn thím Lưu mới mang tới. Cô ăn uống no nê liền nằm dài trên giường, đưa tay vuốt bụng.
Lạc trạch lau mái tóc ướt, dựa vào cạnh cửa nhà tắm nhìn bộ dạng thỏa mãn của Giang Lệ Lệ, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi bước tới.
Giang Lệ lệ ăn no, đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa mở mắt liền giật mình nhìn thấy gương mặt tà mị tuấn tú đang ở phía trên. Cô giật mình, liền nhớ tới những chuyện vừa xảy ra.
Lạc trạch nhớ tới bộ dạng vội vã bỏ chạy vừa rồi của cô, may mà đập đầu nhưng không u thành một cục. e Anh ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn khay đồ ăn đã bị ăn sạch sẽ.
"Em ăn hết chỗ này?” Lạc Trạch trêu cô.
Giang Lệ lệ liếc mắt nhìn chút đồ ăn còn sót lại, sau đó nhìn lên trần nhà: “Ừ, đã ăn rất nhiều.”
Lạc trạch liếc mắt nhìn Giang Lệ lệ, khóe miệng lại hiện lên nụ cười xấu xa, tung người lên, ngay phía trên Giang Lệ Lệ, trên miệng vẫn mang theo ý cười mê hoặc lòng người.
Giang Lệ lệ nuốt nước miếng nhìn vẻ mặt xấu xa của Lạc Trạch.
"Làm, làm cái gì?"
Lạc trạch duỗi ngón tay thay cô lau lau vết dầu còn dính lại bên khóe miệng cô, thanh âm trầm thấp, mập mờ.
"Cho em ăn no rồi, hiện tại có phải hay không tới lượt anh?”
Giang Lệ lệ, bị hù dọa rồi.
"Không, đừng mà, em thực sự rất mệt mỏi. a Dĩ nhiên Giang Lệ Lệ hiểu anh có ý gì. Cô thật muốn đưa anh tới “phòng nghiên cứu”, xem rốt cuộc sao lại tinh lực dồi dào tới vậy.
Gương mặt Lạc trạch , nhìn xuống cổ áo màu hồng của cô là một vùng da thịt trắng nõn, còn có hai nụ hoa đứng thẳng, cách một lớp viền tơ ở áo mà như ẩn như hiện.”
Ánh mắt Lạc trạch dần trở nên u ám, yết hầu trượt lên xuống.
"Em trời sinh chính là để tới quyến rũ anh mà.” Vừa nói xong tay cũng liền vung xuống, trong nháy mắt váy ngủ bị xé tan tành thành mấy mảnh. Giang Lệ Lệ trong lòng ảo não, không biết vì chuyện này mà đã hỏng bao nhiêu bộ quần áo rồi. Có tiền thật là tốt mà.
"Ưmh"
Cũng không chờ Giang Lệ Lệ lên tiếng, Lạc Trạch đã dùng môi mình ngăn cô lại. Giang Lệ Lệ bi phẫn trong lòng. d Đúng là đồ ngựa đực.
Đại chiến thịt người lại bắt đầu .
Ngày hôm sau, sáng sớm, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu tới trái tim, bạn sẽ quên hết những phiền não của ngày hôm qua. Một ngày mới, một khởi đầu mới. Những ước mơ, khát vọng sâu kín trong lòng sẽ cất cánh bay xa. Khi ánh ban mai mang tới những luồng sáng tươi mới, bạn sẽ hiểu được rằng, muốn sống, phải thật kiên cường. ba Một ngày mới, một khởi đầu mới.
Giang Lệ lệ mông lung mở mắt, phát hiện bên cạnh đã sớm trống trơn. Cô mặc quần áo, bước tới bên cửa sổ. Trời âm u, gió hơi lạnh tràn vào phòng khiến không khí cũng trở nên u ám, lạnh lẽo. Mùa thu tới rồi.
Cũng vẫn khoảng vườn ấy, cùng một thời gian, nhưng không còn người đến, người đi. Con người là loài động vật thay đổi, khi trời lạnh sẽ di chuyển, chỉ có cây cỏ trong vườn không biết nóng lạnh, sẽ vẫn ở yên chỗ cũ. Cây hoa hồng trước cửa sổ vẫn nở hoa, thảm cỏ vẫn xanh mướt nhưng trên cây hòe, lá đã chuyển vàng nhiều. Không biết từ đâu vọng tới vài tiếng chim hót khiến trong vườn càng vắng lạnh, yên tĩnh. Cô an tĩnh đứng trước cửa sổ, thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ.
"Đã vào thu rồi. Thời tiết cũng mát mẻ hơn.” Giang Lệ Lệ đứng bên cửa sổ tự nhủ.
Giang Lệ lệ nhìn về bàn trang điểm, phía trên có chặn một tờ giấy.
“Lúc nào dậy thì tới công ty.”
Giang Lệ lệ nhìn tờ giấy sau đó ném vào sọt rác, trong miệng lẩm bẩm: "Ra lệnh sao, tôi xin phép tối nay mới tới luôn.”
Giang Lệ lệ ăn xong bữa sáng, liền đi tập yoga, lại thảnh thơi uống trà. Sau khi nhìn đồng hồ thấy đã gần trưa, mới đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Thím Lưu nhìn Giang Lệ Lệ, lại nghĩ tới Lạc Trạch vừa gọi điện về hỏi cô ấy đang làm gì. Bà trả lời đúng sự thực nhưng lại cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Giang Lệ lệ vô cùng xinh đẹp, bước vào thang máy chuyên dụng của Lạc Trạch. Thư ký biết Giang Lệ Lệ, gật đầu chào cô, cô cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Trạch ra.
"Em tới rồi.” Giang Lệ Lệ liếc mắt nhìn, thấy Lạc Trạch đang dựa vào ghế, nhìn về phía cô. Giang Lệ Lệ nghĩ thầm, không ổn rồi.
Lạc trạch nhìn chằm chằm bộ dạng cố tình ăn mặc, trang điểm của Giang Lệ Lệ. Vừa rồi, lúc anh gọi về biệt thự, cô gái này lại đang ăn sáng và tập yoga. Hiển nhiên là cô không để lời anh vào trong mắt, hoặc là cố tình giả vờ quên. Cho nên từ đó tới giờ anh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, trong lòng có chút tức giận.
"Sao giờ mới tới?” Lạc Trạch nén giận, nhẹ giọng hỏi cô.
"Vừa ngủ dậy." Giang Lệ lệ ngồi vào ghế sa lon, rất tự nhiên nói.
Lạc trạch nhíu mày, thanh âm bén nhọn: “Vậy em nằm mơ tập yoga, ăn điểm tâm rồi uống trà sao?”
Giang Lệ lệ muốn hộc máu, không thể tin nổi nhìn Lạc Trạch, lớn tiếng nói: “Làm sao anh biết?”
Nói xong cô liền hối hận, thật muốn tự tát cho mình một cái, lại nhớ tới lúc sắp đi, thím Lưu nói chuyện ngập ngừng, trong nháy mắt liền hiểu. Làm sao đây?