Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

chương 147: ngoại truyện 15: mang thai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Lệ Lệ dùng một đôi mắt xinh đẹp có thể câu hồn, gắt gao nhìn chằm chằm xúc xắc lay động cầm thật chặt trong hai bàn tay cô gái kia. Lạc Trạch liếc nhìn bộ dạng của Giang Lệ Lệ. Sau đó ngồi ở bên người cô, bàn tay che tay nhỏ bé của cô. Cho cô khích lệ. Tiếng người nói.

"Mở, , lớn."

Giang Lệ Lệ vừa nhìn, là lớn, vội vàng ôm cổ của Lạc Trạch hô to lên.

"A, Trạch, anh xem, lớn, lớn đấy, em thắng, em thắng, chỉ là giống như hơi nhỏ một chút rồi." Gương mặt Giang Lệ Lệ hưng phấn, cũng không quản có người hay không.

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu liếc một cái, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ lên, mới vừa rồi thật sự là nói quá lớn. Đưa tới không ít chú ý, Giang Lệ Lệ ngượng ngùng đem đầu núp ở trong ngực Lạc Trạch. Dáng vẻ hết sức nghịch ngợm đáng yêu.

Lạc Trạch phát hiện Giang Lệ Lệ không thích hợp. Sau đó ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn lướt qua quần chúng một bên, bọn họ nhất thời cũng khôi phục bình thường ai bận việc nấy. Bởi vì Lạc Trạch vừa đưa mắt, để cho bọn họ cũng biết người đàn ông này khẳng định không tầm thường. a Thức thời cũng sẽ lựa chọn như vậy.

"Tiểu thư, còn tiếp tục đặt cược sao?" Cô gái mở miệng hỏi.

"Ừ, lần này đặt tiểu thôi."

Cứ như vậy, mấy vòng kế tiếp, Giang Lệ Lệ chưa từng bại một lần, cô đắm chìm trong đánh bạc, hoàn toàn không có ý thức được căn bản cũng không thích hợp. Cho đến khi Giang Lệ Lệ nói luôn miệng, thắng không dưới hai mươi tỷ. c Người phía sau màn không thể ngồi yên.

Trong một gian mật thất, một người đàn ông, nhìn chằm chằm nhóm Lạc Trạch. Sau đó lấy điện thoại ra, trượt nút gọi đi.

Giang Lệ Lệ vẫn còn mong đợi thắng thua lần này, chỉ thấy cô gái đổ xúc xắc nhận điện thoại, nói mấy câu.

Một bên xem náo nhiệt thấy khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Giang Lệ Lệ. Sau đó ghé vào bên tai cô nói.

"Ngoan, một lát nữa sẽ dẫn em đi chỗ khác chơi."

Giang Lệ Lệ vừa nghe câu đó liền quay đầu nhìn Lạc Trạch, ánh mắt sáng lên. c Không đợi cô mở miệng nói, cô gái liền mở miệng nói: "Tiên sinh, tiểu thư, ông chủ của chúng tôi cho mời."

Lạc Trạch ôm hông của Giang Lệ Lệ, sau đó cười nhạt.

"Được."

"Xin mời"

Hai người bọn họ đi tới một gian nhìn giống như phòng bao. Giang Lệ Lệ chọc chọc Lạc Trạch nhỏ giọng hỏi: "Lạc Trạch, tình huống thế nào, mới vừa rồi thắng nhiều như vậy, hiện tại liền bị người cho mời. Anh thật giống như đã biết." Ý thức được không đúng, lúc này Giang Lệ Lệ mới phản ứng được là chuyện gì xảy ra.

Lạc Trạch khơi cằm Giang Lệ Lệ lên, giọng nói vô cùng mập mờ, môi mỏng dán chặt môi anh đào của cô, thanh âm trầm thấp nói: "Thông minh, một hồi chớ nói lung tung, làm theo lời anh bảo."

Khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, liếc đầu qua, bắt gặp một cô gái tới mở cửa. Giang Lệ Lệ nhìn cô gái này, không tệ, dáng dấp rất đẹp, vóc người cũng rất tốt. Cô gái liếc mắt nhìn Giang Lệ Lệ, sau đó chuyên chú nhin Lạc Trạch, cười duyên nói.

"Ông chủ của chúng tôi cho mời." Nói xong thỉnh thoảng vứt mị nhãn. Giang Lệ Lệ một bên nổi da gà cũng rớt đầy đất rồi.

Lạc Trạch kéo Giang Lệ Lệ đi tới, nâng cằm cô gái lên. Sau đó gương mặt tuấn tú trở nên vô cùng tà mị, hấp dẫn, nhất là môi mỏng cực kì khêu gợi.

"Ừ, cô rất đẹp, dẫn đường thôi." Giọng của Lạc Trạch tương đối khách khí, êm ái, Giang Lệ Lệ còn tưởng rằng nghe lầm? Vội vàng nhìn mặt cô gái đang trong tình trạng hoa si ngây ngô một chút. Không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu.

"Mẹ kiếp, thiệt hay giả." Thanh âm của cô cũng hình như là hé cái miệng nhỏ, con muỗi cũng không nghe được, nhưng vừa vặn, đối với Lạc Trạch đã trải qua huấn luyện thế nhưng nghe rất rõ ràng.

Khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, sau đó ghé vào bên tai Giang Lệ Lệ, thanh âm tà tứ nói: "Có phải thật vậy hay không, chẳng lẽ em còn không biết sao?"

Giang Lệ Lệ nghe Lạc Trạch ghé vào bên tai mình hà hơi nói, khuôn mặt nhất thời đỏ lên. Cũng không nói. Chỉ là nhìn cô gái một bên vẫn còn ngẩn người nhìn Lạc Trạch, cô bất đắc dĩ thở dài một cái.

"Tiểu thư, làm ơn dẫn đường được không?" Giang Lệ Lệ thật sự là không chịu nổi.

Cô gái vừa nghe, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó thanh âm nhỏ: "Ừ, được, xin mời đi theo tôi." Nói qua liền đi tới trước mặt dẫn đường.

Lạc Trạch nheo tròng mắt, nhìn cô gái trong ngực dẩu môi, đường cong khóe miệng càng lớn. Ba người đi tới một gian đại sảnh.

Lạc Trạch nửa hí mắt chim ưng nhìn người đàn ông trên chiếu bạc. Mặc dù là người Trung Quốc, nhưng anh tuyệt không phải người bình thường. a Giang Lệ Lệ nhìn chung quanh một cái, cái này chẳng lẽ chính là sòng bạc tư nhân trong tiểu thuyết, không khác gì khách sạn sao? Sự khác biệt chính là chỉ có một chiếu bạc thật dài.

Người đàn ông nhìn thấy Lạc Trạch đến, sau đó khóe miệng khẽ mỉm cười, lập tức đứng dậy, đi tới chỗ Lạc Trạch.

"Xin chào, tôi là chủ kinh doanh sòng bạc - Lăng Hạo."

Lạc Trạch chỉ gật đầu một cái. d Thanh âm dập khuôn, nói.

"Lạc Trạch"

Lăng Hạo hơi sững sờ nhìn người đàn ông, nhưng ngay sau đó khôi phục. Sau đó nhìn Lạc Trạch nói.

"Không biết có thể xin Lạc tiên sinh đánh cuộc một ván với tôi không?" Lăng Hạo nói rất lễ phép.

Khóe miệng Lạc Trạch khẽ giơ lên, không có trực tiếp trở lời Lăng Hạo, chỉ hơi hơi cúi người, ở bên tai Giang Lệ Lệ nói, thanh âm đủ để mấy người nghe.

"Bảo bối, còn muốn chơi không?"

Giang Lệ Lệ sửng sốt, tình huống thế nào, để cho mình đánh cuộc, Giang Lệ Lệ nghi vấn nhìn Lạc Trạch, nhưng từ trong ánh mắt của anh cô xem thấy an tâm, nghĩ tới mới vừa rồi anh nói, nghe lời anh nói mà làm, cô khẽ gật đầu, thanh âm quyến rũ nói.

"Được."

Lúc này Lăng Hạo mới chú ý tới sự tồn tại của Giang Lệ Lệ, Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ, trong nháy mắt hoảng hồn. cf Ấn tượng đầu tiên chính là quá đẹp, tự nhận là cô gái bên cạnh mọi người đều là cực phẩm, lúc này nhìn thấy Giang Lệ Lệ anh mới biết cái gì gọi là mỹ nhân.

Giang Lệ Lệ cảm giác đến ánh mắt nóng rực của anh, nhích lại gần trong ngực Lạc Trạch. a Lạc Trạch cũng không có động khí, chỉ là động khóe miệng, nhìn vẻ mặt ái mộ của Lăng Hạo mở miệng nói.

"Ông chủ Lăng, có thể bắt đầu chưa?" Thanh âm của Lạc Trạch lạnh nhạt chất vấn.

Lăng Hạo lúc này mới từ từ lấy lại tinh thần, xin lỗi liếc mắt nhìn Lạc Trạch sau đó làm tư thế xin mời.

"Lạc tiên sinh, mời."

Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ đi tới chiếu bạc hào hoa. Ánh mắt Lăng Hạo cuối cùng vẫn còn rơi vào trên người của Giang Lệ Lệ. Vóc người hoàn mỹ, khiến Lăng Hạo nuốt nước miếng một cái. bb Thân thể thế nhưng nổi phản ứng. Anh cần phải lấy được cô gái kia. Bây giờ còn chưa phải lúc.

Hai người ngồi ở trên chiếu bạc, Lăng Hạo chau mày lại nhìn đối diện người động lòng, thế nhưng cho cô đến chơi. Giang Lệ Lệ ngồi ở trên ghế, liếc Lăng Hạo đối diện một cái, sau đó liếc Lạc Trạch một cái, sau đó đem thân thể chuyển đến gần Lạc Trạch, tựa vào trên lỗ tai anh, nhỏ giọng nói.

"Lạc Trạch, cái này em sẽ không chơi, nhìn cũng chưa từng nhìn qua, chơi như thế nào?" Giang Lệ Lệ khổ sở nói qua. Nhưng một động tác này của cô kích thích Lăng Hạo đối diện. Anh nhìn Giang Lệ Lệ vóc người hoàn mỹ, cùng làn da lõa lồ mềm mịn sau lưng đến có thể chảy nước, anh cũng cảm giác nhiệt huyết sôi trào, nuốt nước miếng một cái, cổn động yết hầu.

Tất cả đương nhiên cũng không có thể tránh được ánh mắt của Lạc Trạch, chỉ là anh nửa hí mắt, liếc sau lưng Giang Lệ Lệ một cái, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.

"Không có việc gì, anh dạy cho em."

"Ông chủ Lăng, có thể bắt đầu chia bài rồi."

Lăng Hạo thu hồi ánh mắt, sau đó liếc nhìn cô gái vừa rồi mở cửa vì bọn họ, sau đó nói.

"Chia bài"

Cứ như vậy, phát mấy lần. Giang Lệ Lệ nhìn bài hoa trên bàn. Này không phải là phác khắc sao? Năm sáu bảy tám. Lần lượt?

Lăng Hạo liếc mắt nhìn lá bài tẩy của mình, sau đó lộ ra nụ cười tình thế bắt buộc. b Sau đó dùng gương mặt dịu dàng nhìn Giang Lệ Lệ.

"Tiểu thư, cô đặt cược đi."

Giang Lệ Lệ liếc nhìn Lạc Trạch, Lạc Trạch ghé vào tai Giang Lệ Lệ, sau đó nhàn nhạt nói mấy chữ.

Giang Lệ Lệ gật đầu một cái, sau đó mặt thẹn thùng nhìn Lăng Hạo, cái nhìn này không nhìn nữa, vừa nhìn thế nhưng để cho anh liền hồn cũng mất.

"Tôi xúi bẩy" Nói qua liền đem tiền hai bên mình đẩy qua, đẩy hai cái không có thôi động, khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ lên, tức giận, thì cho cô đẩy tới rồi.

Giang Lệ Lệ đỏ một liếc Lạc Trạch một cái, chỉ nhìn thấy khóe miệng anh mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ sau đó mở miệng nói.

"Lạc tiên sinh, anh sáng suốt, ngưỡng mộ đã lâu. Chỉ là, chúng ta đánh cuộc một thứ khác. b Tôi lấy cái sòng bạc này đánh bạc cùng anh. Thắng chính là của anh." Lăng Hạo nói rất có nắm chắc.

Lạc Trạch nhếch nhếch tuấn lông mày, sau đó cong khóe miệng, vuốt ve môi đỏ mọng của Giang Lệ Lệ, thanh âm càn rỡ nói.

"Nếu thua?"

Lăng Hạo nhìn ngón tay Lạc Trạch tay xẹt qua môi đỏ mọng của Giang Lệ Lệ, đôi mắt anh có chút đỏ lên.

"Tôi muốn cô gái này."

Thân thể Giang Lệ Lệ run lên, sau đó một đôi mắt đẹp căm tức nhìn Lăng Hạo, choáng nha, muốn cô? Nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng người đàn ông Lăng Hạo kia đã chết rất nhiều lần? Giang Lệ Lệ níu chặt lấy ống tay áo của Lạc Trạch. c Lo lắng nhìn Lạc Trạch, hi vọng anh có thể cự tuyệt. Nhưng lại để cho cô thất vọng.

"Tốt, mở bài." Khóe miệng Lạc Trạch nhếch lên nụ cười lãnh khốc.

Giang Lệ Lệ không thể tin nhìn Lạc Trạch, nhưng anh cách mình gần như vậy, cũng không nhìn mình.

Lăng Hạo vừa nghe, sau đó phiên bài. Nhìn Giang Lệ Lệ, khóe môi nhếch lên nụ cười thắng lợi.

Khóe miệng Lạc Trạch khẽ câu. Sau đó ghé vào bên tai Giang Lệ Lệ nói.

"Bảo bối, mở bài."

Giang Lệ Lệ nhìn tấm bài bị mình đè ép, hít sâu một hơi, sau đó đem nó lật lên. Mắt Giang Lệ Lệ cũng đáng giá.

Làm sao lại như vậy? Cô lớn tiếng nói. "Ai da, đồng hoa thuận."

Mặc dù cô không có chơi đùa, nhưng nhìn Đổ Thần điện ảnh gì đó, vẫn còn nhận biết được. Lăng Hạo nhìn Giang Lệ Lệ thì ngược lại lá bài tẩy, sắc mặt một hồi trắng, một hồi đen. b Anh căm tức nhìn Lạc Trạch thanh âm âm lãnh nói.

"Mẹ kiếp, anh chơi bẩn." Lăng Hạo kêu một tiếng, lập tức lao ra rất nhiều người bao quanh bọn anh.

Giang Lệ Lệ có chút sợ, Lạc Trạch cảm thấy cô run rẩy, tuấn mỹ nhíu lại, một đôi mắt chim ưng khóa người đàn ông đối diện đang hả hê. b Một đôi mắt chim ưng tản mát ra âm chí hung ác lệ.

"Ông chủ Lăng, anh xác định, những thứ này cũng người của anh." Lạc Trạch nói một câu lạnh nhạt, khiến Lăng Hạo đối diện ngây ngẩn cả người, chỉ chớp mắt phát hiện những người cầm súng đều nhắm ngay anh. Anh cả kinh. Sau đó nhìn Lạc Trạch, gương mặt không tin, trong miệng lẩm bẩm.

"Không thể nào, không thể nào. Những người đó của tôi?"

Lạc Trạch ôm lấy Giang Lệ Lệ đứng lên, sau đó con mắt mị hoặc quét qua Lăng Hạo, thanh âm hung ác lệ âm lãnh nói: "Ông chủ nói cho anh biết, đừng tại sau thân tôi táy máy tay chân." Nói qua liền ôm lấy Giang Lệ Lệ rời khỏi phòng. Những lời này nghe ra, anh sẽ không giết anh ta.

Giang Lệ Lệ ngồi trên xe, từ từ lấy lại tinh thần, nhưng cô không muốn nói chuyện, tình huống thế nào? Như thế nào giống như điện ảnh. Lạc Trạch kéo cà vạt của mình, nhìn cô gái một bên giận dỗi. Anh khẽ phác hoạ khóe miệng. Cánh tay dài duỗi ra liền đem cô mang tới, nâng eo của cô, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh.

Giang Lệ Lệ cả kinh. b "Này, làm gì vậy?" Cô tức giận, khuôn mặt nhỏ nhìn chằm chằm Lạc Trạch mặt vừa lòng. e Thật muốn bẻ gãy gương mặt này.

Giang Lệ Lệ nhìn cửa sổ phía sau xe, căn bản là lựa chọn bỏ rơi anh. Ánh mắt tự nhiên. Nhưng vẫn không giấu diếm được tức giận nơi đáy mắt.

Giang Lệ Lệ biết lá bài tẩy căn bản là Thuận Tử, lúc nào thì bị anh đổi. Còn có ánh mắt của người đàn ông kia nhìn mình, nếu như là dĩ vãng, Lạc Trạch đã sớm bắt người nuốt sống rồi. Cô không phải người ngu, cô dĩ nhiên biết anh là đang lợi dụng vẻ đẹp của cô. Thật là làm cho người ta bất ngờ, anh đến tột cùng thì lúc nào thu mua cô gái chia bài. Trời ạ, lại dưới mí mắt cô xảy ra loại chuyện như vậy, cô hoàn toàn không biết, thậm chí còn là cuối cùng tự mình nghĩ ra. Rõ là. Im lặng, giờ phút này cô thật không biết nói gì? Mới vừa rồi giống như nhìn thấy cô gái kia lên phía sau xe. Rốt cuộc là biết từ trước, hay mới vừa rồi mới biết. Nếu như là mới vừa rồi, Giang Lệ Lệ thật không thể không bội phục Lạc Trạch, choáng nha, lúc cô còn trẻ tuổi, làm sao lại lựa chọn chọc cô, khi đó thật đúng là nhiệt huyết trẻ tuổi, nếu nói nghĩa khí bạn bè. c Suy nghĩ một chút cô hối hận đến nỗi ruột trong bụng xanh lè rồi. c Hiện tại gương mặt cô hối hận. Thật là hối hận không kịp, Tuyết Thần, hiện tại mới khắc sâu cảm thấy, cậu hại chết tớ rồi.

{Tuyết Thần: sẽ không, về sau cậu sẽ cảm tạ tớ đấy. Hì hì}

Lạc Trạch nhìn trên mặt cô biến đổi muôn màu muôn vẻ, nhưng không có vẻ mặt hài lòng. aAnh không vui cau mày. Anh nắm cằm của cô, cúi xuống, ép buộc cô nhìn chăm chú anh. e Giang Lệ Lệ dùng một đôi mắt đẹp quật cường nhìn Lạc Trạch. Người cả gan khiêu khích.

Lạc Trạch nhìn bộ dạng lạnh nhạt của cô, lông mày vô cùng không vui nhíu lên, anh nắm cằm cô, dùng sức mấy phần. Thanh âm đè nén hỏi.

"Em đang nghĩ cái gì? Hử?"

Giang Lệ Lệ nhìn anh, đáy mắt một mảnh lạnh lùng quen thuộc, không có tâm tình gì, duy nhất nhìn ra chính là cô bất mãn vô cùng. e Cực kỳ bất mãn.

"Không nghĩ cái gì? Lạc thiếu suy nghĩ nhiều." Giang Lệ Lệ dùng thanh âm lạnh nhạt. Nói chuyện đều có chứa bài xích, điều này làm cho Lạc Trạch vô cùng khó chịu, anh nhìn xương quai xanh của Giang Lệ Lệ, một đường xuống phía dưới, đáy mắt một mảnh u ám. Cô gái này tùy thời tùy chỗ đều có thể quyến rũ đàn ông, thật đáng chết.

Khóe miệng Lạc Trạch mị hoặc cong lên, bàn tay nắm cằm cô, theo xương quai xanh của cô một đường xuống phía dưới. Giang Lệ Lệ cả kinh, tay nhỏ bé của cô vội vàng bắt được bàn tay đang tác quái của Lạc Trạch. Gương mặt Giang Lệ Lệ tức giận.

"Anh làm gì đấy? Đàng hoàng một chút, đừng đụng tôi." Giang Lệ Lệ phát hỏa khí.

Lạc Trạch chau mày lại, thanh âm có chút lạnh lẽo quét qua đường phố.

"Em đang ra lệnh cho tôi sao?"

Giang Lệ Lệ cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, ngẩng cái cằm lên.

"Dạ, chính là nói chuyện với ngài đấy? Ngài không có nghễnh ngãng."

Lạc Trạch hiểu rõ, gương mặt tuấn tú từ từ trở nên sương mù, không biết đang nháo khó chịu cái gì. f Vốn là tâm tình rất tốt, bị cô nhiễu loạn hoàn toàn.

Bàn tay anh bình thản vuốt bụng Giang Lệ Lệ, một cái tay khác nắm bả vai của cô. Một đôi mắt chim ưng nguy hiểm nửa hí.

"Rốt cuộc em đang náo khó chịu cái gì với tôi." Thanh âm của Lạc Trạch có chút lạnh, nhưng cất giấu chút bất đắc dĩ.

Giang Lệ Lệ nhìn gương mặt tuấn tú từ từ trở nên sương mù, cô không nói. Một bộ dáng vẻ bình thản, còn có, cô thế nhưng không nói lời nào. Điều này làm cho Lạc Trạch vô cùng tức giận.

Cả người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo.

"Nói chuyện."

Giang Lệ Lệ ngược lại càng lúc càng lớn mật, một đôi mắt đẹp mở thật to. b Rõ ràng chính là đang gây hấn với anh. Cằm hất thật cao.

Lạc Trạch nhìn cô hoàn toàn không thấy cảnh cáo của anh, khóe miệng của anh hơi giơ lên, khẽ động ra nụ cười tà tứ.

"Không nói sao? Rất tốt."

Giang Lệ Lệ nhìn khóe miệng Lạc Trạch là nụ cười tà tứ không chút kiêng k, trong lòng cô không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Người đàn ông này lại đang nghĩ cái gì? Khóe miệng cười, thật sự là lộ rõ rồi. Giang Lệ Lệ lập tức muốn thoát khỏi trên đùi của anh, làm gì mà mình vừa bắt đầu nảy sinh, liền bị người đàn ông này bóp chết rồi.

"Mở tường gỗ cách âm ra" Lạc Trạch ra lệnh. Đã nhìn thấy Giang Lệ Lệ sau lưng từ từ tuột xuống. Giang Lệ Lệ thầm nói không tốt.

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, thanh âm có chút run rẩy nói.

"Anh, anh đừng làm loạn."

Lạc Trạch nhìn vẻ mặt từ ban đầu trấn định lạnh lùng thay đổi thành có chút ứng phó không kịp, anh rất thưởng thức quá trình này. Bàn tay Lạc Trạch theo phía sau lưng của cô từ từ tuột xuống. Bởi vì thiết kế này của quần áo, để cho anh rất dễ dàng xuống tay. e Y phục này cũng không phải là không có chỗ tốt.

Giang Lệ Lệ cảm thấy sau lưng mình có một bàn tay ấm áp vuốt ve qua lại. Lần đầu tiên cô hận thấu bộ y phục này. Còn không bằng không mặc rồi.

"Lạc Trạch, anh, anh đừng làm loạn, tôi cho anh biết, này, đây chính là trong xe." Giang Lệ Lệ bởi vì sợ hãi đều có chút thất kinh rồi, một ngày đã muốn cô hai lần, cô thật không còn hơi sức để làm rồi. Nhưng nhìn tình huống như thế, cô cảm thấy rất nguy hiểm, bởi vì cô đã cảm thấy cây gậy sắt nhỏ đang kêu ồn ào rồi. cc Cô, khóc không ra nước mắt.

Khóe miệng Lạc Trạch tà tứ khẽ giơ lên, trong lời nói tất cả đều là .

"Tôi không muốn làm loạn, còn không bằng, nếu em đã bảo tôi làm loạn, cũng có thể."

Giang Lệ Lệ muốn hộc máu, lời nói không biết xấu hổ như vậy, anh cũng có thể nói ra miệng được. Khuôn mặt Giang Lệ Lệ bị anh chọc tức, từng trận ửng đỏ. Kìm nén.

Giang Lệ Lệ căm tức nhìn anh, cảm giác trên người đột nhiên có một hồi lạnh lẽo, tròng mắt vừa nhìn, không biết khi nào Lạc Trạch đã đem lễ phục trên người cô cởi xuống, trên người hoàn toàn triển lộ ra. Cô thật rất hận bộ y phục này, bởi vì thiết kế quần áo, không có mặc áo lót, dán chặt thân thể. ec Cũng làm cho Lạc Trạch có cơ hội.

"A Lạc Trạch, anh" Đôi tay Giang Lệ Lệ ôm ngực, chống đỡ trên người mình , hoàn toàn là phản ứng tự nhiên. Nhưng da thịt lộ ra ngoài, nhìn qua lại càng làm cho người ta muốn tới ăn cô.

Giang Lệ Lệ đỏ mặt, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn cô da thịt bởi vì chống đỡ mà trắng noãn, tròng mắt đen anh trở nên tối tăm không ánh sáng. Cổ họng không tự chủ cổn động một phen.

"Cô gái, em đang đùa với lửa." Lạc Trạch nhìn một mảnh da thịt trắng như tuyết kia, thanh âm trầm thấp khàn khàn mang theo lực khêu gợi.

Giang Lệ Lệ cắn môi múi, cô đang đùa với lửa? Phải nói là anh đang .

"Lạc Trạch, cảnh cáo anh, chớ làm loạn." Thanh âm của Giang Lệ Lệ là cắn răng nghiến lợi.

Lạc Trạch nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, sắp cầm giữ không được rồi. Ấn đầu của cô, chính xác bắt đôi môi đỏ mọng lảm nhảm của cô.

"Lạc ưmh"

Cánh môi của Giang Lệ Lệ bị Lạc Trạch hoàn toàn ăn vào trong bụng, ngay cả uy hiếp cũng không kịp, cũng bị anh che kín. Đôi tay nhỏ bé dùng sức đánh. Nhưng là chút hơi sức này, còn không bằng nói là xoa bóp cho Lạc Trạch.

Lạc Trạch hôn Giang Lệ Lệ thật sâu, bàn tay cũng không đàng hoàng vuốt ve trên dưới. Giang Lệ Lệ từ từ đắm chìm ở trong động tác hôn bá đạo, tay đang đánh anh bắt đầu từ từ trở nên vô lực, đôi tay bắt đầu vòng trên cổ Lạc Trạch, từ từ đáp lại anh. Không thể không nói, công phu của Lạc Trạch là tuyệt thế thần công.

Lạc Trạch nửa hí mắt nhìn khuôn mặt Giang Lệ Lệ đỏ bừng, bắt đầu từ từ nghênh hợp mình, động tác của anh càng thêm càn rỡ. Cho đến khi lôi cự bá của mình ra, nhắm ngay u cốc của cô. Đột nhiên tiến vào.

"Ưmh ừ" Giang Lệ Lệ rên rỉ lại bị Lạc Trạch ngăn ở trong miệng.

Giang Lệ Lệ mở choàng mắt, thân thể bị lấp đầy, thân thể lập tức liền mềm nhũn, đem trọn người nằm trong ngực Lạc Trạch.

Lạc Trạch lật người đem cô áp ở trên ghế. Sau đó bắt đầu động đậy thân thể của mình. Vài sợi tóc rủ trên trán theo động tác của anh nhảy múa, đung đưa. f Bỏ thêm vào mấy phần tà khí.

Giang Lệ Lệ cắn múi môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh, bởi vì cô có thể cảm thấy xe đang hơi rung chuyển, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi.

Lạc Trạch nhìn dáng vẻ cô hết sức ẩn nhẫn, trong lòng khẽ đau, anh ghé vào lỗ tai của cô, thanh âm đầu độc nói.

"Ngoan, kêu ra, buông thả mình, tôi thích nghe."

Thanh âm khàn khàn tràn đầy hấp dẫn mị hoặc của Lạc Trạch vang lên bên tai Lệ Lệ, cộng thêm Lạc Trạch chợt động thân, Giang Lệ Lệ cuối cùng cũng kêu thành tiếng.

"A" Giang Lệ Lệ không chịu nổi thanh âm đầu độc lòng người của Lạc Trạch, tăng thêm ra ngoài, đồng thời chính mình cũng thật rất thoải mái.

"Ngoan, thật là dễ nghe." Lạc Trạch hài lòng cười một tiếng, phẩn thưởng là hôn đôi môi bị cắn đỏ bừng của cô.

Cứ như vậy, ở trên đường về khách sạn, một vòng xe ven cứ như vậy xảy ra. Phía sau xe, theo sát, biết xe rung chuyển. Cũng biết chuyện gì xảy ra bên trong. Cho nên như chuyện đương nhiên giữ vững khoảng cách nhất định.

Trở lại khách sạn, cả người Giang Lệ Lệ đều co quắp, Lạc Trạch cởi tây trang của mình xuống, bao lấy nửa người trên của Giang Lệ Lệ. e Hạ thân còn có lễ phục, cô bị Lạc Trạch ôm đi vào khách sạn. Một khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, thở từng ngụm từng ngụm, người sáng suốt nhìn một cái cũng biết chuyện gì xảy ra. Sau lưng còn có cô gái ở song bài theo sát, ánh mắt đầy đố kỵ.

Lạc Trạch dùng vẻ mặt cưng chìu nhìn cô gái tựa vào ngực mình, khóe miệng khẽ giơ lên, đi vào thang máy, chạy thẳng tới phòng. Cô gái thấy thế liền muốn theo sau, lại bị thủ hạ một bên ngăn lại.

"Tiểu thư, chúng tôi dẫn cô trở về phòng, một hồi Lạc thiếu sẽ tự mình gặp cô." Một người đàn ông nói rất lạnh nhạt.

Cô gái nhìn thang máy khép chặt, gương mặt không cam lòng, nhưng cũng đi theo bọn họ trở lại phòng khách. Chờ đợi Lạc Trạch gọi.

Giang Lệ Lệ nằm trong ngực Lạc Trạch, cọ xát đầu, thanh âm khàn khàn nói: "Tôi muốn tắm." Thật khó chịu, tất cả đều là mồ hôi.

"Tốt, tôi dẫn em đi tắm."

Lạc Trạch ôm cô vào phòng tắm, xả một bồn nước, thử nước ấm, sau đó kéo sạch sẽ bỏ cô vào trong, mỗi một động tác cũng có thể nhìn ra được anh rất cẩn thận, rất sợ đụng hư cô gái này. Động tác êm ái vô cùng.

Giang Lệ Lệ nằm vào trong bồn tắm, cô thoải mái ưm một tiếng. Sau đó mặc cho Lạc Trạch vì cô lau chùi thân thể. c Giang Lệ Lệ mở mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, sau đó nói.

"Tôi muốn tháo trang sức, trên mặt trang điểm đậm thật khó chịu."

Lạc Trạch nhìn trên mặt cô trang điểm đậm, cũng nhíu nhíu mày, sau đó vuốt ve mái tóc dài của cô nói: "Ừ, được, tôi đi cho em làm." Nói qua liền rời khỏi phòng tắm.

Giang Lệ Lệ nằm ở trong bồn tắm, thật là thoải mái, gian phòng này là chuyên dụng, chưa từng có người dùng qua. Dĩ nhiên dùng qua cũng là Lạc Trạch sử dụng. Cảm giác đột nhiên buồn nôn, che miệng kiền ọe mấy tiếng.

Giang Lệ Lệ tắm xong, vây quanh khăn tắm, hơi sức cũng khôi phục không ít, cô cầm tinh dầu Molly lên thoa trên người mình. e Đây chính là loại cô thích nhất. Có thể làm cho da mình như da em bé. Hì hì.

Giang Lệ Lệ cầm máy sấy tóc, sấy khô tóc của mình. Ngâm nga ca khúc.

Trong phòng, cô gái thẹn thùng đứng ở trước mặt của Lạc Trạch, nhìn ra cô hơi khẩn trương, Lạc Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, tay phải đang kẹp một gốc cây thuốc lá, hút một hơi, dáng vẻ thật là cực kỳ hấp dẫn mị hoặc. Khói thổi ra khiến cô gái thần mê điên đảo. Cô gái đứng ở trước mặt Lạc Trạch, một trái tim hưng phấn khẩn trương. a Nhưng nghe thanh âm trong phòng tắm truyền tới, đáy mắt chợt lóe lên ghen tỵ.

"Tối nay, cô có công lao rất lớn, nói đi, muốn cái gì?" Lạc Trạch nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô gái, khóe miệng khẽ giơ lên, anh rất rộng rãi mở miệng.

Cô gái vừa nghe, cực kỳ hưng phấn, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch, không xác định hỏi một câu.

"Thật yêu cầu gì cũng có thể. b Cái gì anh cũng có thể thỏa mãn em?" Cô gái xác định một phen, mở miệng lần nữa.

Lạc Trạch nhìn cô gái, khóe miệng phác hoạ, không ngờ lại không tin mình.

"Dạ, chỉ cần cô nói ra miệng, tôi liền đồng ý." Anh đáp.

Không đợi cô gái mở miệng, thanh âm nặng nề của Giang Lệ Lệ truyền tới từ phòng tắm.

"Cô ấy muốn làm phụ nữ của anh." Giang Lệ Lệ vây quanh khăn tắm đi ra, không chút để ý trong phòng còn có người khác. Bởi vì là cô gái. Từ trong đáy lòng cô ghét cô gái này.

Giang Lệ Lệ da thịt mềm mại, bỏ phấn trang điểm đậm, trở nên xinh đẹp. Tự nhiên hào phóng. Tóc dài hơi ướt tùy ý xõa ra. Giang Lệ Lệ đi tới bên giường ngồi xuống cầm mỹ phẩm dưỡng da bôi trên mặt mình.

Cô gái nhìn Giang Lệ Lệ, cùng cô gái xinh đẹp vừa rồi hoàn toàn khác nhau, cô như vậy, thật là linh khí, không nhiễm một hạt bụi. Mi thanh mục tú, tuyệt đối là cô gái Phương Đông.

"Dạ, cô ấy nói rất đúng, em muốn làm phụ nữ của anh, người tình cũng có thể.” Cô gái lớn gan nhìn Giang Lệ Lệ khiêu khích, nói qua.

Giang Lệ Lệ thả lại mỹ phẩm dưỡng da, tháo khăn tắm của mình ra, quần ngủ rất rộng rãi. Sau đó nhìn cô gái lom lom nhìn mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó đi tới, liếc mắt Lạc Trạch một cái, nhìn cô gái nói.

"Không phải cô đem tôi làm thành quân xanh chứ? Lần này là tôi tới, lần sau chính là cô gái khác, cô cũng thần hồn điên đảo với anh ấy rồi, chẳng lẽ không thấy qua cô gái xinh đẹp anh ấy muốn. b Tôi là một người trong đó, đừng nhìn tôi căm tức như vậy. Chỉ là, nói thật, đúng là có chút tư cách, nếu như một năm thấy một lần, cô có thể không? Phụ nữ của anh ấy nhiều đến một ngày thấy một, một năm cũng thế đều có thể nhìn thấy cô." Giang Lệ Lệ nói không sao cả.

Ngược lại cô gái nghe xong khuôn mặt lại trắng bệch, Lạc Trạch ngược lại rất có hăng hái nhìn Giang Lệ Lệ, anh vẫn thật không nghĩ tới cô gái này thế nhưng lại nói cái yêu cầu này. Có chút ngoài dự liệu. Chỉ là hành động của Giang Lệ Lệ làm cho anh thật tò mò.

Cô gái nhìn Giang Lệ Lệ cắn cắn múi môi, giống như là làm quyết định rất lớn, khom người giống như chào Lạc Trạch.

"Xin anh muốn em đi."

Giang Lệ Lệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đùa giỡn nhìn Lạc Trạch, cô rất tò mò đợi nói thế nào.

Lạc Trạch nửa hí mắt chim ưng, không có nhìn cô gái trước mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Lệ Lệ vừa xuất dục. Cô ấy là vẻ mặt gì. Nét mặt xem kịch vui. Đã như vậy có thể không để cho cô như nguyện không? Nhất là dáng vẻ bàng quang của cô, kích thích đến anh. Con ngươi nhíu lại thật chặt. a Duỗi bàn tay, liền đem cô gái ôm vào trong ngực của mình. Cô gái cả kinh, nhưng lại thật vui mừng nhìn Lạc Trạch.

"Vậy sao? Có thể muốn cô." Lạc Trạch nhàn nhạt mở miệng, ngón tay chọn cằm cô gái, thanh âm mập mờ nói qua.

Giang Lệ Lệ khẽ nhíu mày, trong lòng tức giận, Giang Lệ Lệ không nên kích động, không thể kích động, thời gian năm, mày học được cái gì? Lấy ra tỉnh táo, lạnh nhạt đối mặt tất cả.

"Có thật không? Cám ơn." Cô gái vòng trên cổ Lạc Trạch, nằm ở trong ngực anh dịu dàng nói.

Giang Lệ Lệ lần đầu tiên nhìn thấy cô gái như vậy. Mình làm sơ làm sao lại chán ghét anh như vậy, còn chạy trốn? Cô một hồi cảm giác vô lực, mắt trợn trắng, đi tới bên giường, bất đắc dĩ ngồi xuống, cầm điện thoại nhà lên.

"Này, Xin chào, xin giúp tôi mở một gian phòng, có thể. Ừ. Vậy đi, tôi ở phía trên đợi. ce Tốt." Giang Lệ Lệ liếc nhìn mã số gian phòng này một cái. a Cũng không xa thôi.

Sắc mặt của Lạc Trạch thay đổi hoàn toàn. b Một đôi mắt tản ra hơi thở nguy hiểm. Giang Lệ Lệ cúp điện thoại, liền chuẩn bị rời đi.

"Chơi vui vẻ nhé. b Đi trước. Chớ “Tinh Tẫn Nhân Vong”. Phụ nữ của anh còn có rất nhiều đấy?" Giang Lệ Lệ cười nhạt một tiếng, làm thủ thế bái bai. Liền muốn xoay người rời đi.

"Đứng lại, trở lại, ngủ ở nơi này." Lạc Trạch dùng thanh âm âm lãnh truyền đến từ phía sau lưng.

Giang Lệ Lệ chau mày lại, xoay thân thể lại nhìn Lạc Trạch, sau đó thanh âm có chút khốn quẫn nói: "Hả? Xem các người biểu diễn à?"

Lạc Trạch nâng cằm cô gái trong ngực lên, thanh âm mị hoặc nói: "Em không để ý chứ?"

Cô gái giờ phút này cũng đã không có hồn, gật đầu một cái, Giang Lệ Lệ sững sờ, cô gái này đầu óc có vấn đề rồi. Trúng tà rồi. Thế nhưng gật đầu.

"Nghe sao? Không ngại." Lạc Trạch liếc qua Giang Lệ Lệ một bên, nói.

Giang Lệ Lệ nắm tay nhỏ bé, sau đó hít sâu một hơi, đi tới, ngồi ở ghế sa lon đối diện Lạc Trạch, sau đó thanh âm lạnh lùng, kể từ sau khi quan hệ của hai người hòa hoãn, đây là lần đầu tiên Giang Lệ Lệ thay đổi lạnh lùng lạnh nhạt giống như trước đây.

"Tốt, xin tiếp tục." Thanh âm của Giang Lệ Lệ lạnh lẽo lạnh nhạt nói qua.

Lạc Trạch nhíu con ngươi lại, bàn tay vuốt ve bộ ngực lớn của cô gái. d Chọc cho cô gái yêu kiều một tiếng. Giang Lệ Lệ không nhịn được rùng mình ớn lạnh. Thật tiện.

Cô gái hình như là cao thủ, cố gắng lớn nhất trêu chọc Lạc Trạch, Lạc Trạch nhìn cô gái trong ngực mình, nhíu mắt nguy hiểm lại. Tung người đè cô dưới thân, cô gái đã lộ ra trọn vẹn rồi. bd Còn kém tiến vào.

Giang Lệ Lệ chỉ nhàn nhạt nhìn vẻ mặt cô gái, cũng chính là nét mặt kia, có thể để cho cô chú ý. Nhưng là tay nhỏ bé của mình đã sớm nắm quyền rồi. bb Cô không được.

Lạc Trạch nhìn gương mặt Giang Lệ Lệ nhẫn nại, câu khóe miệng, nhìn cô gái phía dưới đã chuẩn bị tốt, thanh âm dịu dàng nói.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Cô gái chợt gật đầu. Đã mong đợi thật lâu. Một đôi mắt ái mộ nhìn Lạc Trạch.

Lạc Trạch đẩy hai chân của cô gái ra, thời điểm chuẩn bị tiến vào, Giang Lệ Lệ ở một bên cũng không nhịn được.

"Nôn nôn" Giang Lệ Lệ che miệng nôn ọe ra tiếng, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, phun một phen. Thật phun ra. Giang Lệ Lệ còn tưởng rằng là ăn đồ khốn nạn gì rồi.

Lần nữa đi ra, hai người còn giữ vững tư thế kia, nhìn cửa phòng tắm, Giang Lệ Lệ sửng sốt một chút, sau đó hào phóng nói.

"Ngại quá, dạ dày không thoải mái, tôi không định quấy rầy hai vị đâu." Nói qua liền vuốt cánh môi của mình, chuẩn bị rời đi.

Khi Giang Lệ Lệ đụng chạm tay cầm cửa, thanh âm âm chí hung ác lệ của Lạc Trạch vang lên.

"Cút."

Giang Lệ Lệ do dự mấy giây, nhưng cuối cùng vẫn dùng tay mở cửa, mới vừa mở ra một cái khe hở, mình liền bị kéo vào vòng ôm quen thuộc.

Giang Lệ Lệ nhéo lông mày nhìn Lạc Trạch nói.

"Làm gì."

Lạc Trạch hung hăng lôi cánh tay Giang Lệ Lệ, liếc cô gái nhếch nhác trên đất một cái.

"Cút."

Cô gái giật mình, nhặt y phục trên đất của mình lên, vội vàng đi tới cửa, vẫn không quên trừng mắt liếc Giang Lệ Lệ. Mắt Giang Lệ Lệ trợn trắng, có quan hệ với cô sao?

Lạc Trạch đem cô đè ở trên cửa. f Đưa tới tiếng đóng cửa nặng nề, Giang Lệ Lệ chỉ cảm thấy một hồi đau nhức sau lưng, căm tức nhìn Lạc Trạch.

"Thế nào? Cảm thấy buồn nôn?" Lạc Trạch nâng cằm của cô nói.

"Đúng." Thật ra thì cô cũng không biết chuyện làm sao, làm sao lúc đó lại nôn ọe. Nhưng từ mặt mũi, cô quật cường thừa nhận.

Lạc Trạch cắn hàm răng, một đôi mắt sắc bén nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Lệ Lệ.

"Tốt, rất tốt." Nói qua liền hôn cánh môi của Giang Lệ Lệ.

"Ưmh" Giang Lệ Lệ dùng sức đẩy Lạc Trạch, nhưng không thể rung chuyển anh chút nào. b Chỉ có thể tiếp nhận Lạc Trạch bá đạo trừng phạt.

Lạc Trạch nhìn cô gái nhíu chặt lông mày phản kháng, đáy lòng hơi cả giận, trái tim trong lồng ngực nổi giận. Anh ôm lấy cô, đè cô ở trên giường lớn. Sau đó đẩy hai chân của cô ra, cứ như vậy dễ dàng tiến vào thân thể của cô.

"A ưmh" Giang Lệ Lệ đau kêu ra tiếng, bị Lạc Trạch hôn vào giữa răng môi.

Giang Lệ Lệ đã vượt mức thân thể, thừa nhận Lạc Trạch giống như dã thú trừng phạt, cùng đòi lấy. f Cô có chút không chịu nổi, bắt đầu buồn nôn.

"Nôn"

Lạc Trạch buông cô ra, sắc mặt khó coi muốn chết, xanh mét một mảnh, khóe mắt co quắp.

"Cứ như vậy ghê tởm tôi? Hử?" Lạc Trạch cơ hồ quát ra.

Giang Lệ Lệ chỉ lắc đầu một cái, Lạc Trạch tức giận rút phân thân ra, nhưng nhìn thấy có chứa vết máu nhè nhẹ, anh ngây ngẩn cả người. Nhìn phía trên tiểu cự bá của mình có vết máu, nhìn khuôn mặt Giang Lệ Lệ trắng bệch. Anh phát hiện có điểm không đúng.

Vội vàng cầm điện thoại lên. "Kêu bác sỹ tới đây, nữ. Mau"

Lạc Trạch cúp điện thoại, đỡ Giang Lệ Lệ, đáy mắt một mảnh cưng chiều cùng đau lòng. Giang Lệ Lệ chỉ nôn ọe, cũng phun không ra. Dáng vẻ rất khó chịu. Nhìn ga giường màu trắng điểm hồng, Lạc Trạch hối hận, mới vừa rồi anh quá tức giận, mới có thể dũng mãnh thế. Không nghĩ tới sẽ thương tổn đến cô.

"Em không thoải mái chỗ nào?" Thanh âm của Lạc Trạch nghe có chút khẩn trương cùng gấp gáp.

Giang Lệ Lệ lắc đầu một cái, mở miệng nói: "Dạ dày tôi không thoải mái."

"Một lát nữa bác sỹ tới rồi. f Chờ một chút." Lạc Trạch cũng không biết dáng vẻ bây giờ của mình thật đáng buồn cười, bộ dáng hối tiếc cùng gấp gáp.

Giang Lệ Lệ cũng không nhìn thấy, bởi vì khó chịu đóng chặt hai mắt, chỉ vô lực nằm ở trong ngực Lạc Trạch.

Tuyến phân cách ——

Qua có phút, mấy bác sĩ nữ mang theo hai người đi tới, trải qua một phen kiểm tra cặn kẽ. Gương mặt tươi cười, nhìn Lạc Trạch nói.

"Không có việc gì, liên quan đến ngài, phu nhân ngài đã mang thai. Hai tuần lễ rồi." Bác sỹ nhìn Lạc Trạch nói, Lạc Trạch ngây ngẩn cả người.

Lạc Trạch chau mày lại nhìn người trên giường, sau đó trong lòng không biết cảm giác gì, hiện ra, rất hung mãnh. Anh nhìn bác sỹ sau đó hỏi.

"Sao hạ thân lại chảy máu?"

"A, là bởi vì túng dục quá độ, mang thai ba tháng tốt nhất không nên quan hệ. c Sẽ làm em bé bị thương." Bác sỹ nhìn Lạc Trạch nói, người đàn ông này rất tuấn tú. Nhưng là đã có chủ.

"Tôi hiểu rõ rồi, đi ra ngoài đi." Vẻ mặt Lạc Trạch có chút không đúng, sau đó hướng về phía bác sỹ nói.

"Tốt, vậy chúng tôi đi trước, đây là thuốc, một ngày một viên." Nói qua liền thối lui khỏi gian phòng.

Lạc Trạch đi tới bên giường, vuốt ve khuôn mặt của Giang Lệ Lệ, bàn tay đi tới bụng của cô, vuốt ve, khóe miệng lộ ra nụ cười. Lạc Trạch có chút hiểu, trong lòng anh vui mừng, là hưng phấn, nơi này chứa đựng đứa con của họ. Là mầm mống của anh. f Cho tới bây giờ Lạc Trạch đều dùng các biện pháp, chỉ không có bất kỳ biện pháp cùng Giang Lệ Lệ, thời gian năm, đều là Giang Lệ Lệ dùng thuốc tránh thai. Xem ra lần đó ở nước Pháp mới trúng thưởng.

Giang Lệ Lệ tiêm thuốc an thần, nằm ngủ ở trên giường, không biết trong bụng mình có một tân sinh mệnh. c Không biết sau khi cô tỉnh lại sẽ có phản ứng gì, có thể muốn bỏ đi hay không, nghĩ đến khả năng này lông mày Lạc Trạch liền chau lại thật chặt vào nhau. Nếu như cô muốn bỏ đi, anh nên làm cái gì đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio